"Hôm nay phong cảnh rất đẹp, ta qua đây bồi nàng."
Ôm lấy Nhiễm Diên, Quý Thịnh vẫy Nữ Âm mang trâm ngọc đến, thu gọn tóc đen dài như lụa lại thành một túm, ngón tay hắn ưu nhã mềm nhẹ dùng trâm cài xuyên qua phát gian, giây lát, búi tóc nhỏ lỏng lẻo được cố định ở trên đầu.
Nhiễm Diên cũng tùy ý hắn nghịch, tiện tay vỗ về chơi đùa chỉ vàng thêu du long dẫm mây trên tay áo rộng màu đen của hắn, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.
"Nghe nói Đại Vương để Tống Quốc Tư Bá Dời làm Thượng đại phu*?"
(*Thượng đại phu: một chức quan có phẩm cấp cao)
Hiện giờ chư hầu cát xứ, chu thất tuy vẫn còn tồn tại nhưng đã suy thoái, các quốc gia đều như hổ rình mồi mưu toan thâu tóm tranh bá, vì thế hình thành nên thế trăm nhà luận quốc sự, Chu thiên tử* lâm triều có chút theo thiên hướng Nho gia, hiện tại Nho gia kia lại không được các quân vương trọng dùng.
(*Chu thiên tử: giai đoạn Xuân thu, dưới thời nhà Chu có vị vua nhà Chu được nhận cống nạp từ các nước chư hầu, tuy nhiên vị vua này không hẳn là thiên tử vì khi ấy TQ vẫn chưa là 1 đế quốc cho đến khi vị hoàng đế đầu tiên của TQ lên ngôi là Tần Thuỷ Hoàng)
Liền ví như Tống Quốc Tư Bá Dời, người này chủ trương dụng binh, gần đây đã lấy được sự tín nhiệm của Quý Thịnh.
"Cục diện tranh bá, binh cường mới có thể trị quốc, rốt cuộc phải có thực lực mới có thể có tiếng nói." Quý Thịnh cười nhẹ, hàm dưới lười biếng để ở đầu vai nhỏ bé của Nhiễm Diên, hơi thở ấm áp như có như không phả lên tuyết cổ oánh bạch, chịu ngứa nàng thoáng co rụt lại.
Lời nói nghe như nhàn nhạt vô vị, khí phách cường thế giấu ở bên trong lại khiến Nhiễm Diên cả kinh.
"Đại Vương cũng không thể chỉ trọng dùng pháp trị, hiện giờ các quốc đều chiêu mộ đông đảo mưu sĩ, điều này cũng không thể xem thường."
Lấy quốc lực của Yến Quốc cùng sự thô bạo của Quý Thịnh, Nhiễm Diên sợ hắn quá hiếu chiến, tùy ý chiến loạn tuyệt nhiên không phải chuyện tốt, cho nên không thể không nhắc nhở hắn chú ý đến chiêu mộ nhân tài của trăm họ.
Quý Thịnh nghiêng thân về phía trước, thân hình cao lớn đem Nhiễm Diên nhỏ xinh ôm kín mít, thưởng thức mười đầu ngón tay mềm nộn của nàng, hài hước nói: " Lời của A Diên còn thật giống với cái nhìn của Tướng Quốc."
"Đại Vương nếu chê ta loạn ngôn thì cũng vẫn nên nghe lời Tướng Quốc đại nhân nói."
Nhiễm Diên nhướn mày, trở tay cầm lấy tay Quý Thịnh, bàn tay thường xuyên cầm kiếm hiển nhiên cứng cáp hữu lực, khớp xương lại phá lệ đẹp đẽ.
Trời quang trăng sáng, Quý Thịnh lại không nghĩ đem thời gian tốt đẹp lãng phí ở mấy việc vụn vặt, ôm chặt lấy eo Nhiễm Diên, môi mỏng nhẹ mổ hôn lên cổ ngọc trắng nõn sau tai nàng, Nhiễm Diên mẫn cảm bị hắn làm cho vừa nóng lại ngứa, nhẹ động thân suy nghĩ muốn né tránh.
"Đại vương, không thể......"
Ban ngày ban mặt, nàng thế nhưng không muốn cùng hắn ở bên ngoài ban ngày tuyên dâm.
Thanh âm nhu đề giây lát đã bị hắn nuốt mất, lưỡi nóng thô ráp ngựa quen đường cũ xông vào trong miệng nhỏ của nàng, ở đó là một mảnh thơm mềm trằn trọc quấn quýt, lúc hôn hắn luôn bá đạo mà xâm nhập, Nhiễm Diên bất ngờ bị tập kích không khỏi giãy giụa, tay nhỏ vung loạn xô đẩy đầu vai hắn, lại không có đến nửa phần lực kháng cự.
"Ngô ngô!"
Hắn trực tiếp chế trụ gáy nàng, lực độ càng thêm cuồng nhiệt đánh úp, lưỡi hắn quấn lấy lưỡi nhỏ kiều mềm bất lực của nàng, hung hăng liếm mút, hơi có một tia chỉ bạc phân bố, rất nhanh sẽ liền bị hắn đoạt lấy.
Toàn bộ khoang miệng đều bị hắn hôn lộng đến long trời lở đất, Nhiễm Diên cố nén cảm giác lưỡi nhức mỏi, ở lúc hắn ý đồ đem đầu lưỡi vói vào yết hầu nàng, liền thở hổn hển dùng sức đẩy hắn ra.
"Sao vậy, sợ hãi bị người khác nhìn thấy?"
Quý Thịnh trầm giọng cười, mắt đen nghiêm nghị nói không nên lời tà tứ, bắt lấy cằm dưới tinh tế của Nhiễm Diên hướng về phía mình, nhìn con ngươi ướt nước dầm dề của nàng, ngón cái nhẹ nhàng chậm chạp vuốt ve lên cánh môi nàng sưng đỏ, môi nhi kiều nộn như hoa anh đào, bị hắn hôn mút càng trở nên đẹp đẽ.
Mặt hắn dựa vào rất gần, tim Nhiễm Diên đập có chút nhanh, hơi thở nhẹ nhàng nhìn hắn bỗng nhiên nguy hiểm, cẳng chân cùng bụng dưới mơ hồ nhũn ra.
"Không, không phải, hiện tại vẫn còn là, ban ngày sao."
"Phải không?" Ánh mắt Quý Thịnh tìm tòi nghiên cứu quá mức sắc bén, tận đến khi Nhiễm Diên bị hắn nhìn đến sởn cả tóc gáy, hắn bỗng đem ngón trỏ cắm vào trong miệng nàng, cạy ra môi anh đào đang khép của nàng, ôn thanh nói: "Ban ngày thì như thế nào?"
Hắn chỉ hận không thể làm tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết, nàng là của hắn, chưa nói tới nơi này không người, dù là có người hắn cũng vẫn sẽ làm như vậy.
"Ngoan, đem miệng mở ra chút."
Lòng bàn tay hơi lạnh dán vào hàm răng, mạnh mẽ tham nhập vào miệng nhỏ ướt mềm, khi thì quấn lấy lưỡi trơn, khi thì vuốt ve hàm trên của nàng, cuối cùng, hắn thế nhưng dùng ngón tay ở miệng nàng thọc vào rút ra, biên độ tựa như lúc hoan ái thường ngày.
Nhiễm Diên chỉ cảm thấy thẹn thùng không thôi, nề hà việc hắn kiềm chế cằm, động tác thọc vào rút ra kia không nhanh không chậm, đối diện với Quý Thịnh mắt đen hung ác mỉm cười, nàng cảm thấy chính mình giống như đã bị hắn lột sạch cưỡng gian.
"Ngô ~"
Thuỷ dịch trong suốt nhè nhẹ không chịu khống chế theo khoé miệng đỏ thắm chưa từng khép lại tràn ra, lướt qua má đào, lan tràn đến cần cổ tuyết trắng.
Quý Thịnh tựa sát vào, vươn đầu lưỡi ở cần cổ mềm mịn liếm láp một chút, Nhiễm Diên tức khắc rùng mình, muốn phun ngón tay hắn ra, lại bị hắn giữ chặt, cảm thụ rõ ràng được môi lưỡi hắn như lửa nóng ở trên cổ, gò má chậm rãi hôn mút như thế nào, cái cảm giác quỷ dị tinh tế này, biến thái cực kỳ.
"Không, muốn ~"
"A Diên như vậy thật đáng yêu."
Hắn hôn môi nàng, cổ nàng, đã là hưng phấn đến không thể kiềm chế được, máu nóng sôi sục kêu gào, hắn gấp gáp rút ra ngón tay ướt át, ôm Nhiễm Diên đã thở dốc mềm nhũn lên.
"Nàng không muốn ở bên ngoài, vậy trở về thôi."
Xuyên qua hành lang gấp khúc, hắn ôm Nhiễm Diên hướng về phía Trường Hoa Điện mà đi, Đại Vương tuấn dật cao lớn, ôm chặt thân thể mềm mại khẽ run trong lòng bước nhanh, khi vào đến điện, ngọc trâm cùng phát gian của nàng không biết đã rơi ở nơi nào, một bên là tóc đen như nước xoã tung, một bên là váy lụa thật dài uốn lượn trên mặt đất, mỹ lệ tuyệt luân.
Quý Thịnh vẫn chưa đi về hướng nội điện, lại ôm thẳng nàng đến trước bàn trang điểm thật lớn, trên đài trang to rộng để đầy vật phẩm trang sức rực rỡ muôn màu, bị hắn vung tay lên mạnh mẽ đánh rớt trên mặt đất.
"A! Ngươi....."
Nhiễm Diên bị hắn trực tiếp đặt ở trên đài trang, trong tiếng kinh hô của nàng, nam nhân tản ra lệ khí nguy hiểm đã nghiêng thân tới.