Ngày kế, Nhiễm Diên theo Quý Thịnh vào núi đi săn, hết thảy đều tiến hành như trong kế hoạch, nàng cố ý kéo xa khoảng cách với vương giá, thích khách đột nhiên xuất hiện làm cấm quân không kịp phòng ngừa, trong lúc hỗn loạn, Nhiễm Diên nhân cơ hội chạy về vách núi phía trước, nơi Mặc Hành ở bên kia tiếp ứng nàng.
Bụi gai cắt qua trang phục đi săn của nàng, nhánh cây làm rối loạn búi tóc nàng, nàng cũng không hề dừng lại, bước chân dồn dập khẩn trương, chạy về phía tự do làm nàng có cảm giác đến không khí tựa hồ cũng trở nên nhẹ nhàng vô cùng.
"Vèo!"
Một đạo mũi tên phá không, hướng thẳng đến phía sau lưng Nhiễm Diên phóng tới, phát hiện sát khí nàng đột nhiên quay đầu, mũi tên nhọn vụt qua cánh tay nàng, lưỡi tên sắc nhọn cắt qua cánh tay, máu tươi trong khoảnh khắc bắn ra.
"Tê....."
Nàng ăn đau che lại cánh tay, chật vật mà ngã ở giữa bụi cỏ, hồi hộp thở hổn hển cảnh giác nhìn về phía phương hướng mũi tên bắn ra, cách nàng khoảng năm sáu mễ có một hắc y nhân, mũi tên thứ hai muốn lấy mạng nàng đã lên dây cung.
Quả nhiên, nữ nhân như Trịnh Thái hậu sẽ không bỏ qua nàng.
Nhiễm Diên còn chưa kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, hắc y nhân đã nhắm tên thẳng nàng, trong nháy mắt này không khí tựa như đều ngưng kết lại, đồng tử nàng hơi co nhìn chăm chú vào mũi tên sắp phóng tới kia, phía sau lưng toát ra mồ hôi lạnh ròng ròng.
Phụt, thanh âm đao kiếm chém vào huyết nhục truyền đến, chỉ nghe hắc y nhân kêu thảm một tiếng, mũi tên trong tay y thoát dây cung bắn ra, lệch khỏi quỹ đạo cắm thật mạnh vào thân cây bên cạnh người Nhiễm Diên, đồng thời ở lúc hắn y nhân ngã xuống, người đứng phía sau y, không chút lưu tình nào mà rút ra trường kiếm thọc xuyên ngực y, sau đó bước nhanh về phía Nhiễm Diên.
"Nữ Âm."
Trong ánh mắt quạnh quẽ của Nhiễm Diên lộ ra kinh ngạc, nàng thực sự không hề nghĩ tới Nữ Âm bồi bên người nàng hai năm, đến lúc giết người mắt cũng không chớp cái nào, có điều cũng dễ hiểu, người có thể được Quý Thịnh an bài tới cạnh nàng, sao có thể là loại mật thám bình thường.
"Phu nhân, đi nhanh đi, thích khách phía sau đều bị ta xử lý rồi."
Nắm thanh kiếm đầm đìa máu tươi, Nữ Âm nâng Nhiễm Diên dậy, kiên định nói.
"Phu nhân yên tâm, ta là tới giúp người rời đi."
Từ trong rừng cách đó không xa, đã truyền đến thanh âm cấm quân tìm kiếm nàng, Nhiễm Diên cũng không kịp nhiều lời, nhanh chóng cùng Nữ Âm hướng vách núi chạy tới. Sau khi đi xuống từ đường nhỏ, liền thấy đoàn người Mặc Hành chờ đợi đã lâu.
"Phu nhân, ngài bị thương?"
Ngọc dung Nhiễm Diên trắng bệch đã có một phân suy yếu, nếu không có Nữ Âm một đường đỡ nàng, chỉ sợ tự nàng cũng không đến được nơi này, hướng Mặc Hành lắc đầu: "Hiện tại không phải thời điểm để nói chuyện, đi trước."
Mặc Hành nhìn Nữ Âm bên người nàng, liền gọi người lại đây, đem Nhiễm Diên đưa lên xe ngựa, đoàn người tức tốc từ đường nhỏ dưới chân núi rời đi.....
Chờ đến khi Quý Thịnh khoanh tay đứng ở trên vách núi, nhìn hiện trường ngã xuống vực được tỉ mỉ nguỵ trang, trên khuôn mặt tuấn mỹ điệt lệ bỗng nhiên hiện lên ý cười âm ngoan đáng sợ, bóp chặt chiếc hài thêu của Nhiễm Diên trong tay, mục ưng sắc bén thâm thuý như mực hiện ra sát ý nồng đậm.
"A Diên, nàng thật không ngoan."
Giờ khắc này, trong xương cốt hắn đều thẩm thấu lệ khí âm trầm, vương bào bị gió núi mang theo khô nóng thổi tung bay phấp phới, cũng đem tiếng hắn nghiến răng nghiến lợi thổi tan.
Hắn nghĩ, hắn rốt cuộc có lý do để có thể bẻ gãy chân nàng.
........
Đường thời Xuân thu không dễ đi, không giống như quan đạo đời sau, lúc này phần lớn vẫn là đường núi nhỏ, Nhiễm Diên hôn mê nằm ở trong xe ngựa hai ngày rốt cuộc bị xóc nảy làm tỉnh, một thân khung xương mảnh mai đều sắp bị xóc đến tan ra, trên người đắp một tấm chăn mỏng, cánh tay phải còn ẩn ẩn đau đớn.
"Phu nhân, ngài tỉnh? Uống chút nước trước đi."
Nước mát lạnh chảy qua cổ họng, ý thức trì độn của Nhiễm Diên mới lấy lại chút minh mẫn, Nữ Âm săn sóc đắp khăn lên giữa trán nàng, vui sướng nói chuyện không thôi.
"Ngày ấy cánh tay phu nhân mất quá nhiều máu nên ngất đi, ban đêm liền sốt cao, làm nô tỳ lo lắng chết mất, may mà Mặc tiên sinh cố đẩy nhanh hành trình đuổi tới Hỗn Dương đi tìm lang y, rốt cuộc hôm nay phu nhân đã tỉnh, cảm tạ trời đất."
Nhiễm Diên suy yếu nhấp môi cười cười, sức lực quanh thân mất hết, đại thể nhớ lại ngày ấy điên cuồng thoát đi, bỗng nhiên nhíu mày, sắc mặt ảm đạm, tim đập nhanh nói: "Ta mơ một giấc mộng, trong mộng....."
Thanh âm mơ hồ kỳ ảo của nàng mang theo một tia khủng hoảng run rẩy, cho dù là tỉnh lại, nàng cũng không thể nào quên được cảnh được huyết tinh bao trùm quanh thân trong mộng, còn cả một màn bị Quý Thịnh tức giận bẻ gãy hai chân kia, quả thực doạ nàng đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
Nữ Âm tiến lên cầm lấy tay nàng, trấn an nói: "Phu nhân, chỉ là giấc mộng thôi, không cần để ở trong lòng."
Hầu hạ Nhiễm Diên hai năm, Nữ Âm vốn giỏi về xem mặt đoán ý, nghiền ngẫm nhân tâm, tự nhiên có thể đoán được giấc mộng khiến Nhiễm Diên sợ hãi là cái gì. Tay Nữ Âm ấm áp, lặng yên truyền cho Nhiễm Diên đang lâm vào trong kinh hoảng một tia nhiệt ý.
Nhiễm Diên rùng mình liễm mắt, hàng mi dài cong vút nhấp nháy khẽ run, đổ bóng lên đầu phấn má, nàng khẽ trầm ngâm: "Đúng vậy, chỉ là một giấc mộng, ta đã rời khỏi hắn."
Bỗng chốc, Nữ Âm quỳ gối thẳng tắp ở trên sàn xe, hướng về phía Nhiễm Diên thành kính nói: "Phu nhân sợ là đã đoán ra thân phận của ta, có điều Phu nhân yên tâm, từ lúc Công tử hồi triều ngày ấy, khi ta mang Phu nhân chuẩn bị rời khỏi cung, cũng đã đưa ra lựa chọn, Nữ Âm cuộc đời này chỉ nghĩ hầu hạ ngài, tuyệt không hai lòng, còn thỉnh Phu nhân lưu lại ta."
Nhiễm Diên nhíu nhíu mày liễu, nhớ tới ngày ấy cung biến, Quý Thịnh hồi triều, Nữ Âm muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn như cũ kiên định mang theo nàng từ lối nhỏ của Bàng cung rời đi, tuyệt đối không phải là giả dối.
"Ta cũng chưa từng nói qua muốn đuổi ngươi đi."
Đôi mắt ảm đạm của Nữ Âm lập tức sáng lên, trên khuôn mặt nhỏ thanh tú có chút khẩn trương, che kín vui mừng.
"Tạ Phu nhân! Dù cho có phải bỏ cái mạng này, Nữ Âm cũng nhất định sẽ bảo vệ tốt Phu nhân."
Tác giả ps: Đại Vương đáng thương muốn nổi bão ~ chuẩn bị phòng tối cùng roi da a ~