Biên độ giao hợp đáng sợ kích thích, làm Nhiễm Diên không chờ đến lúc tinh dịch phun ra, liền đi trước cao trào, sung sướng thực cốt trí mạng làm nàng giống như lâm vào sương mù tìm không thấy lối ra, cong lên eo nhỏ thướt tha, theo bản năng thất thanh vui thích dâm hô, cự bổng như cũ đảo lộng ở chỗ sâu trong bụng nhỏ, càng lúc càng nhanh.
"A a ~"
Hoa kính sâu thẳm bị dương vật cường tráng xâm chiếm tràn đầy, mỗi một tấc mị thịt đều tiết dâm thuỷ, côn thịt ma xát thật mạnh, lớp lớp thịt non kịch liệt co bóp cắn hút, đại quy đầu mạnh mẽ cạo vào vách tường hoa huyệt, dùng chiều dài đâm khảm tới nơi sâu nhất hợp lại, làm Quý Thịnh cũng sướng đến cực hạn.
Dục hoả thiêu đốt đến đỉnh điểm, đài trang bằng gỗ khắc hoa bị đâm kẽo kẹt rung động, nam nhân đáng sợ ngoài dự kiến, vẫn luôn mãnh liệt thao lộng không ngừng, Nhiễm Diên ôm bụng nhỏ bắt đầu điên cuồng kêu khóc.
"Lại, lại muốn tới! Đừng, đừng cắm ~ ô ô!"
Mắt đẹp phiếm hồng đẫm nước, thân mình mảnh mai bị Quý Thịnh đâm trước sau lay động, vai lưng trắng nõn loã lồ kề sát mặt kính thuỷ tinh bát bảo, khô nóng bốc lên được giảm bớt, vô lực nâng lên hai chân mềm mại bỗng nhiên run rẩy một trận, nàng lại tiết thân.
"Ô a....."
Khi côn thịt cắm vào nguyên cây rút ra, một cỗ nhiệt dịch lớn liền phun tới trên mặt đất, đôi mắt Quý Thịnh phiếm tinh quang càng thêm nóng rực, bóp chặt eo Nhiễm Diên, không cho nàng bất luận cơ hội thở dốc nào, đỉnh nhập thật mạnh, thao đánh.
"Dâm nhi, ta muốn nhìn xem nàng còn có thể chảy ra bao nhiêu nước nữa ~"
Thanh âm hắn vui vẻ mang theo một tia tình dục hỗn loạn, Nhiễm Diên bị hắn nâng nửa ngồi dựng lên, khó khăn lắm nhìn về địa phương nơi hai người giao hợp, dương cụ to lớn dị thường nhanh chóng liên tục đâm vào mật huyệt, mỗi một lần đều đỉnh đến chỗ sâu nhất, làm nàng vừa đau lại sảng.
Chân tâm kiều nộn đáng thương, bị xương hông của nam nhân phanh phanh va chạm, cảm giác nhức mỏi khiến nàng theo bản năng đem hai chân chống mở càng rộng, tiện cho hắn tiến vào.
"Thật, thật sự không được ~ ngươi nhanh lên, ngô ~ nhanh lên!"
Thanh âm nàng khóc lóc đều bị hắn đâm phát run, ngọc dung tựa như hoa đào tháng ba giờ đã trở nên nhu nhược vô cùng, trong tiếng nước dâm mị, Nhiễm Diên thừa nhận thao lộng, có loại ảo giác mãnh liệt là sắp bị làm đến chết.
Quý Thịnh thở gấp, bỗng nhiên túm lấy hai nhân đã nhũn ra của nàng đè lên mặt bàn, ôm chặt lấy thân thể nàng thẳng lưng cắm mạnh mấy chục phát, ở trong tiếng tiêm thanh kêu khóc của Nhiễm Diên, cuối cùng cũng bắn cho nàng.
"A!! Thật nóng....."
Thanh âm nàng đã trở nên khàn khàn vô lực, giống như mèo nhỏ rên nhẹ, môi anh đào nhả khí như lan, Quý Thịnh lại bắt đầu triền miên hôn sâu.
Hắn quả thực yêu nàng cực kỳ, môi nàng, ngực nàng, mật huyệt nàng...... hết thảy mọi thứ thuộc về Nhiễm Diên, đều làm hắn có loại mạc danh yêu thích đến điên cuồng.
"Thật muốn ăn sống nàng, A Diên của ta...."
Nhiễm Diên thừa nhận tinh dịch bắn đầy, hãy còn choáng váng bởi nụ hôn nồng nhiệt, đã bị một câu hung ác nham hiểm này của hắn doạ cho giật mình.
"A Diên có vừa ý ta?"
Hắn bỗng nhiên đặt câu hỏi, trong thở dốc mang theo một cỗ khát vọng thân mật, đại chưởng nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa tóc nàng, Nhiễm Diên khôi phục được vài phần thanh tỉnh lúc này lại có chút ngẩn ngơ, trên người người nam nhân này, một khắc trước còn mang đến cho nàng vui sướng vô cùng, giờ khắc này nàng cũng không nói lên nổi lời trong lòng là gì.
Không hề nghi ngờ, Quý Thịnh là một nam nhân hoàn mỹ, hắn có được vương quyền chí cao vô thượng, tuổi trẻ tuấn mỹ, nhưng đồng thời hắn cũng là một nam nhân nguy hiểm cực độ. Ngay như lúc này, trong cặp mắt thâm thuý đen nhánh như ưng kia của hắn, tràn ngập thâm tình làm người mị hoặc, nhưng khi nhìn đến chỗ sâu nơi đáy mắt, kia chỉ còn là loại dục vọng biến thái cố chấp làm người rùng mình.
Dư vị khoái cảm còn chưa tan, Nhiễm Diên lại đã mơ hồ, chậm chạp không đáp, Quý Thịnh cũng không tức giận, thậm chí còn cười nhẹ, môi mỏng hôn lên trán nàng mướt mồ hôi, dùng thanh âm bình sinh ôn nhu nhất nói.
"Không sao, chỉ cần nàng vẫn luôn ở bên người Bổn Vương thì tốt rồi, thời gian sẽ làm nàng hiểu được tất cả."
Hắn tuyệt đối có tự tin, tựa như hiện tại, hắn còn đặt mình ở trong cơ thể nàng, nàng kháng cự không được sự khuây khoả hắn mang lại, cũng đồng dạng kháng cự không được mà yêu hắn.
Trận hoan ái này vẫn luôn liên tục triền miên đến sau giờ ngọ, nếu không phải tiền triều có việc, khả năng Quý Thịnh cũng sẽ không buông Nhiễm Diên ra, nam nhân thoả mãn để cung nhân hầu hạ thay vương bào, có thâm ý khác nhìn giường lớn sau rèm lụa.
"Hầu hạ phu nhân cho tốt, bữa tối chuẩn bị chút canh bổ thân."
"Dạ."
Vương giá của Quý Thịnh vừa rời Trường Hoa Điện, Nhiễm Diên cố gắng chống thân mình bủn rủn gọi Nữ Âm nhập điện, nằm trên gối lớn thêu cẩm hoa, giọng nàng lười biếng vô lực: "Còn không mau đi mang dược lại đây."
"Phu nhân, nếu để Đại Vương biết được...." Đứng ở ngoài màn lụa Nữ Âm cúi đầu rối rắm.
"Mau đi nhanh."
Nhiễm Diên không có lấy một tia chần chờ, cũng giống như mấy lần trước, ngay khi Quý Thịnh vừa rời đi đều phải để Nữ Âm bí mật bưng canh tránh thai tới, ý niệm nàng phải rời khỏi Yến Cung, trước nay đều không bị dập tắt.
Yêu Quý Thịnh như xiếc đi dây, chỉ cần hơi vô ý nàng sẽ tan xương nát thịt, khi hắn vui sướng, sẽ ôm nàng dùng thanh âm ôn nhu nhất gọi tên nàng; khi hắn tức giận, muốn bóp chết nàng tay cũng sẽ không run.
Hắn thay đổi liên tục, làm Nhiễm Diên như ở trong nước sôi lửa bỏng, dù hắn cho nàng hết thảy đồ vật tốt nhất thế gian, đáng tiếc đều không phải thứ nàng muốn.
Nhưng nghĩ đến hắn tuấn dật vô song, dáng người hoàn mỹ, công phu trên giường lợi hại.....
"Không được. Ta phải kiên định! Phải kiên định!"
Han: Sau quãng time chết chìm trong deadline thì tui đã comeback rồi đây mấy nàng, đáp ứng nguyện vọng của mn là đăng liền các chương H nha. Vì edit liền nên tui thấy câu chữ ko mượt lắm. Các nàng nhớ góp ý ợ! ^^~ (sori vì để mấy cô chờ lâu)