“Lần sau vẫn nên theo sau tôi thì tốt hơn, như vậy khiến tôi rất lo lắng.” Khoé môi anh hơi mang ý cười, hững hờ nói.
Bạch Dực hơi liếc về phía sau anh, thấy không có ai mới hỏi: “Những người khác đâu?”
“Ở trên mặt đất đợi lệnh.” Hill Vison trả lời, đưa tay sờ tới sờ lui trên đồng phục tác chiến dính đầy máu đen của Bạch Dực.
Bạch Dực kinh ngạc nhìn anh: “Anh một mình xuống đây?”
Hill Vison ừ một tiếng, tiếp tục kiểm tra, “Dẫn theo người khác rất bất tiện.”
“Đừng sờ nữa, tôi không bị thương, đây đều là máu xác sống!” Hất cái tay kia ra, Bạch Dực căm tức lườm anh một cái, gò má hơi ửng hồng.
Hill Vison cười như một con hồ ly giảo hoạt, cúi người thì thầm: “Thật ra tôi có thể ngửi được.”
Ngửi được còn sờ?! Không biết tình huống bây giờ rất khẩn cấp sao? Không biết bên kia có một tên tiến sĩ đang đứng xem trò vui sao? Anh nghĩ ở đây là nhà mình à? Đừng vô liêm sỉ như vậy có được không, thiếu tướng!
Hill Vison vuốt lông, “Được, về nhà lại sờ.”
Bạch Dực: “…”
Địp, thật vô liêm sỉ! Bạch Dực tức muốn hộc máu, thở dài, sắc mặt trở nên khó coi, “Chúng tôi gặp một ít chuyện bất ngờ, bọn Winnie có khả năng…”
“Tôi biết,” Hill Vison động viên nói: “Đừng quá để ý, Huyết tộc không yếu ớt như vậy —— ”
Claude cách đó không xa khụ một tiếng, “Tuy rằng tôi không muốn quấy rầy hai người, nhưng tôi thực sự không thể kiên trì thêm được nữa.”
Hai người quay đầu lại, Hill Vison giả bộ kinh ngạc, chớp chớp mắt, “Cực kỳ xin lỗi, hoá ra còn có một người ở đây.”
Bạch Dực: “…”
Diễn quá giả rồi biết không!
“Thiếu tướng, ngài thật hài hước,” Claude lễ phép khom người, “Căn cứ theo những tư liệu bọn tôi nắm giữ, độ nhạy giác quan của Huyết tộc gấp 35.7 lần so với nhân loại, tôi biết lúc ngài ở ngoài cửa cũng đã chú ý đến tôi.” Hắn chỉ chỉ cánh cửa bị Hill Vison phá hoại.
Mặt Hill Vison ra vẻ ‘Cậu chọc thủng tôi làm gì thế’, cánh tay rất tự nhiên khoác lên vai Bạch Dực, “Tôi nghĩ là cậu nên giải thích đây là nơi nào?”
“Hill Vison…” Bác sĩ chỉ đọc một cái tên rồi không chờ nổi mà mở quang não, ngón tay gõ gõ đánh đánh trên bàn phím, nửa khuôn mặt phản chiếu màu xanh trắng của máy móc, nhìn qua quỷ dị không nói nên lời.
“Tôi vẫn luôn muốn gặp người thật một lần, liên minh chỉ có ba Huyết tộc thuần huyết, hơn nữa còn là huyết thống quý giá của gia tộc Vison!” Claude ngẩng đầu lên, đôi mắt màu ngọc bích nóng cháy gần như điên cuồng, “Tôi rất muốn thí nghiệm virus kiểu mới lên thân thể của anh…”
Tiếng nói vang vọng, Hill Vison bỗng nhiên phát ra những tiếng cười ngắn ngủi, bác sĩ Claude bị cắt đứt ngẩng đầu lên, vẻ mặt hơi không vui.
“Thiếu tướng, tôi không thể không nhắc nhở ngài, trình độ khoa học kỹ thuật của chúng tôi tiên tiến hơn liên minh cả một thế kỷ. Trước đây, Huyết tộc nằm trên đỉnh của chuỗi thực vật vẫn là thường thức phổ biến của sinh vật bậc cao, nhưng tôi sẽ chứng minh đây chỉ là một sai lầm.”
“Tiến sĩ, cậu thật nhiều chuyện.”
Khoé miệng Hill Vison kéo lên một độ cung đẹp đẽ nhưng đáy mắt hoàn toàn không có ý cười, anh từ bên hông rút ra một chuôi kiếm bằng kim loại màu trắng bạc, rung cổ tay, lưỡi kiếm băng lam ánh bạc duỗi ra, trong nháy mắt không khí giống như bị năng lượng xuyên thủng, phát sinh ra những âm thanh xẹt xẹt của dòng điện.
“Tôi chỉ muốn biết chuyện của căn cứ và các người, những cái khác không có hứng thú, nếu như cậu không thể cung cấp những thông tin hữu ích, vậy thì sự tồn tại của cậu đối với tôi đã mất ý nghĩa.”
Quang kiếm chỉ vào căn phòng khác sau lưng Claude, Hill Vison kéo Bạch Dực vào ngực. Bạch Dực kề sát lồng ngực của anh, nhiệt độ của nam nhân xuyên thấu qua đồng phục tác chiến truyền tới.
Không có tiếng tim đập, lạnh lẽo như một thi thể nhưng có thể cảm giác được sức mạnh kinh khủng khi bắp thịt căng chặt, cánh tay của anh giống như một lồng bảo vệ ngăn cản toàn bộ nguy hiểm bên ngoài, chỉ còn sót lại một khu vực an toàn tuyệt đối trước ngực.
Mở mắt ra, lông mi đảo qua da thịt trắng nõn bóng loáng của đối phương, đôi môi mang ý cười gần ngay trước mắt, Bạch Dực có cảm giác như bị điện giật nên nhanh chóng dời ánh mắt, trái tim thình thịch đập mạnh kinh hoàng.
“Tiến sĩ, cần tôi cho cậu một cơ hội nữa không?” Đuôi lông mày của thiếu tướng khẽ nhấc, lười biếng hỏi.
Ánh mắt của Claude rơi vào cánh tay của đối phương đang ôm Bạch Dực, hắn chán ghét nhăn chặt lông mày.
Hill Vison chú ý tới chi tiết này, ý cười trong mắt càng sâu sắc hơn, cúi đầu hôn lên gò má Bạch Dực, khiêu khích nhìn về phía tiến sĩ cách đó không xa, sau đó dùng âm thanh chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy thì thầm, “Hai người có quan hệ gì?”
Bạch Dực: “…”
“Đừng giả bộ vô tội như vậy, tên tiến sĩ kia giống như rất muốn gϊếŧ tôi đó?” Bờ môi lạnh lẽo mềm mại nhẹ nhàng ma sát lên da thịt, Hill Vison hài lòng nhìn cổ thiếu niên từ từ nhiễm lên màu đỏ diễm lệ.
Bạch Dực không được tự nhiên né tránh, “Còn nhớ chuyện tôi đã nói với anh… Ách, chuyện trước khi sống lại không?”
Vẻ mặt Hill Vison nghiêm túc hơn không ít, “Hắn cũng là người khi đó? Các cậu 400 năm trước đã quen biết? Lại quen biết lâu như vậy!”
“Chúng tôi chỉ hợp tác qua một lần, hắn là chuyên gia nghiên cứu virus mà liên minh phái tới,” Bạch Dực đối với chuyện gia hoả này chỉ quan tâm về thời gian quen biết nên cảm thấy rất bất đắc dĩ, “Hắn là người… gϊếŧ tôi.”
Hill Vison thở phào, nói: “Cũng còn may.”
Bạch Dực: “???”
“Hắn là người gϊếŧ cậu?” Bạch Dực lúng túng gật đầu, Hill Vison mỉm cười, “Không có gì, tôi sẽ gϊếŧ hắn.”
Bạch Dực: “…”
Hill Vison một lần nữa nhìn về phía Claude, “Tôi nghĩ là chúng ta có thể tiếp tục, tiến sĩ, nếu như cậu nhận lấy cơ hội này.”
“Đây là một câu chuyện rất dài, thiếu tướng. Có lẽ là từ lần đầu Huyết tộc hợp tác với nhân loại, tôi nghĩ là ngài nhất định biết rõ.” Sắc mặt Claude âm trầm nói: “Cao tầng nhân loại lòng tham không đáy mưu toan thông qua kỹ thuật gien để có cuộc sống bất tử, lấy người dân địa cầu làm điều kiện trao đổi, ngài nhất định sẽ không nhớ được có bao nhiêu bình dân chết trong phòng thí nghiệm của liên minh, đúng không?”
Bạch Dực khó có thể tin lắc đầu, “Không thể nào có chuyện này được!”
“Đây là chân tướng bị ẩn giấu, Bạch đội, anh quá tin tưởng vào thế giới này.” Claude nhìn về phía Bạch Dực, ánh mắt trở nên nhu hoà, “Người sáng lập ‘Cách tân giả’ là nhóm nhà khoa học nhìn thấu chân tướng sớm nhất, bọn họ muốn tinh chế thế giới, cách tân thế giới, hành tinh đời đời sinh sôi của nhân loại không thể để những quái vật ngoài hành tinh này sinh sống được!”
Claude tức giận chỉ vào Hill Vison, đáy mắt mang theo ngập tràn thù hận, “Hãy nghĩ về những bình dân vô tội kia đi, liên minh treo lên danh nghĩa thí nghiệm đối kháng bệnh ung thư lâm sàng để chiêu mộ người tình nguyện, hứa hẹn miễn phí cung cấp trị liệu hữu hiệu, kết quả như thế nào?”
“Bọn họ chỉ trở thành vật hy sinh của bọn quyền quý!”
“Cho dù trải qua bốn trăm năm, lợi dụng những gien tốt của bọn quái vật này, cực hạn mà liên minh có thể làm ra cũng chỉ có 30% tỷ lệ thành công, cùng với nhiều nhất là 200 năm tuổi thọ!” Claude điên cuồng cười to, “Vì những điều nho nhỏ này, bọn cao tầng cổ hủ tình nguyện khúm núm trước quái vật, chắp tay nhường ra quyền lợi và địa vị!”
“Vì lẽ đó các người đã chế tạo ra virus D, muốn huỷ diệt thế giới?” Nếu không phải bị Hill Vison kéo cánh tay, Bạch Dực đã lập tức xông đến trước mặt Claude rồi mạnh mẽ đấm hắn một quyền, “Đồ điên! Tất cả các người đều điên rồi!”
“Đây là cách tân! Đội trưởng thân ái, virus ‘Bình mình’ xác thực huỷ diệt thế giới, nhưng chúng ta có năng lực chữa khỏi nó!” Claude vung tay lên, giống như một tín đồ mù quáng, “Dawn —— thần đã đặt cho nó cái tên, nó là hy vọng của thế giới này!”
“Binh khí cải tạo của liên minh tính là thứ gì? Cách tân giả sáng tạo ra mới là chân chính vĩnh cửu!”
“Virus mạnh mẽ cải tạo tuyệt đối, bất lão bất tử, sức mạnh tăng trưởng gấp trăm ngàn lần, không cần phụ thuộc vào bất cứ người nào! Huyết tộc không còn là đỉnh của chuỗi thực vật, ở trước mặt chúng tôi, tính mạng của họ yếu đuối không tả được!”
Claude hít sâu một hơi, khuôn mặt vừa kiêu ngạo vừa thoả mãn, “Khi mất đi tính áp chế tuyệt đối về sức mạnh và tốc độ, đối mặt với đối thủ cường đại hơn, thiếu tướng, ngài đã chuẩn bị nhận lấy cái chết chưa?”
“Tôi không thích giả thiết, hơn nữa ——” thu lại ý cười, Hill Vison một lần nữa giơ lên quang kiếm, “Tôi không quan tâm các người có bao nhiêu lý do, từ tận thế đến nay đã có 90% nhân loại bị cảm nhiễm, linh hồn của bọn họ chứng tỏ sự ngu dốt, thiển cận của cách tân giả.”
“Ai sẽ quan tâm?” Claude cười hỏi, sau đó hắn cúi người xuống, “Mong ngài yên giấc, thân vương đại nhân, tử vong kỳ thực cũng không có gì đau đớn.”
Nói xong, hắn ấn nút không chế trên quang não, cảnh báo vang vọng khắp căn cứ, hơn một trăm khoang dinh dưỡng đồng thời rung động, chất lỏng màu xanh nhạt nhanh chóng giảm xuống, quái vật không có da thịt kia mềm nhũn trầm xuống đáy khoang.
“Hàm lượng thuốc an thần trong dịch nuôi cấy cao đến 85%, bọn chúng còn cần khoảng 1 phút để tỉnh lại,” bàn tay xoa xoa khoang dinh dưỡng gần nhất, Claude yêu thương nhìn quái vật bên trong, “Đây là tác phẩm một mình tôi hoàn thành, lấy linh cảm từ một bộ phim thời học sinh, chúng nó đều rất đói còn cực kỳ táo bạo.”
Bạch Dực nhìn chằm chằm con quái vật bên trong một khoang dinh dưỡng, bắp thịt loả lồ còn dính dịch nuôi cấy, móng tay kim loại nhẹ nhàng co lại, cách đó không xa con quái vật bên trong khoang dinh dưỡng khác còn khôi phục nhanh hơn, đã loạng choạng đứng lên.
Phần đầu không có mắt và xương sọ, toàn bộ đại não bại lộ ra bên ngoài, hành động của quái vật còn rất chậm chạp, chính giữa khuôn mặt có một lỗ mũi hẹp tinh tế, còn hơi nhấp nháy.
Chúng nó thông qua khứu giác để phát hiện con mồi, Bạch Dực âm thầm ra kết luận.
“Nơi này tổng cộng có 240 con ‘Bạo lực giả’, đồng thời còn cực kỳ đói bụng.” Mặt đất dưới chân Claude bắt đầu chìm xuống, hắn vẫy vẫy tay về hướng Bạch Dực, “Sau này còn gặp lại, đội trưởng thân ái, chúc hai người chơi đùa vui vẻ!”
Bạch Dực và Hill Vison liếc mắt nhìn nhau, không cần giao lưu, không hẹn mà cùng xoay người chạy về phía cửa kim loại bị nổ lúc nãy.
Phía sau lục tục vang lên tiếng thuỷ tinh vỡ cùng với những tiếng gào thét kinh thiên động địa.
“Chúng ta đi con đường mà anh đã vào.”
“Con đường kia không thể quay về,” Hill Vison quay đầu lại, liếc mắt nhìn rồi tiếp tục nói: “Vừa nãy tên kia rõ ràng chỉ muốn dẫn cậu đi vào, cho nên con đường tôi đi…”
Hill Vison không nói thêm gì nữa, trong lòng Bạch Dực đã biết rõ, con đường kia tất nhiên là một đi không trở lại.
Hơn nửa canh giờ, ngực Bạch Dực chập trùng kịch liệt, phổi như muốn nổ tung. Trái lại Hill Vison một bên rất bình tĩnh, cái tên này rõ ràng còn chưa dùng hết sức, tốc độ mà cậu nỗ lực đến cực hạn không hề gây một chút áp lực nào đối với anh.
Bạch Dực cắn răng, miễn cưỡng đem câu ‘Anh đi trước đi’ nuốt vào bụng.
“Còn tiếp tục chạy với tốc độ như thế này, chưa được 5 phút chúng ta sẽ bị đuổi kịp.” Hill Vison nhẹ nhàng nhắc nhở, trên mặt viết ‘Nhanh để tôi ôm cậu, nhanh để tôi ôm cậu, nhanh để tôi ôm cậu’.
Cổ họng Bạch Dực bốc lên mùi máu tanh, toàn bộ đường hô hấp đều đau rát, bỗng nhiên cậu dừng chân, thân thể vẫn theo quán tính trượt một đoạn về phía trước, sau đó xoay người rút chuỷ thủ ra, “Vậy chúng ta đánh xong rồi đi!”
“Không gian quá nhỏ, dễ bị ngộ thương.” Hill Vison thở dài quay trở lại, cánh tay ôm eo nhỏ của Bạch Dực kéo người vào lồng ngực, “Thật không đáng yêu!”
Khi di chuyển, cả hàng lang đều mơ hồ đi, phát sáng khí trên đỉnh đầu đã bị kéo dài thành một đường ánh sáng trắng. Bạch Dực theo bản năng ôm cổ Hill Vison, trong lòng nghĩ: chuyện này thì liên quan gì tới đáng yêu!
“Nếu cậu lấy lòng tôi, tôi sẽ chủ động ôm cậu.” Hill Vison vô liêm sỉ nói.
Ai muốn anh ôm chứ!
Ý thức mãnh liệt của người nào đó lại va chạm vào đại não, Hill Vison nhàn nhạt nói: “Cậu không nghe ai nói oán thầm người khác là không tốt sao?”
Bạch Dực không để ý ồ một tiếng, “Vậy sau này tôi sẽ nói thẳng ra.”
Hill Vison: “…”