Thiếu tướng không chút do dự mà quyết định giữ im lặng, tiếp tục treo trên người Bạch Dực giả bộ tê liệt.
Nếu như cao hơn một chút lúc dựa lên sẽ càng thoải mái hơn, thiếu tướng vô liêm sỉ nghĩ.
Bạch Dực không biết trong lòng Hill Vison nghĩ cái gì, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên người năm con quái vật.
Lúc ở trụ sở dưới lòng đất, Claude đã nói có tổng cộng 240 con ‘bạo lực giả’, hiện nay chỉ xuất hiện một con biến dị, điều này chứng tỏ xác xuất biến dị phi thường thấp, nhưng vì phòng ngừa có điều bất ngờ xảy ra nên vẫn phải cẩn thận.
Dù sao cậu chỉ là một nhân loại, hậu quả khi bị cảm nhiễm không thể lường trước được.
Bạch Dực hết sức tập trung, bây giờ Hill Vison lại không thể di chuyển, hai người bọn họ chắc chắn rất khó khăn khi phải đối mặt với năm con quái vật có thần kinh vận động biếи ŧɦái, mà mình lại tuyệt đối không thể bị cảm nhiễm…
Dùng dư quang liếc nhìn Hill Vison bên người, người kia lại mỉm cười, chớp chớp mắt ra vẻ vô tội.
“Nếu như cần thiết cậu có thể dùng tôi để chặn đòn, tuy rằng bệnh độc sẽ trì hoãn vết thương khép lại, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng.” Thiếu tướng u buồn nói: “Vả lại lúc tôi cứu cậu cũng đã bị tê liệt rồi, cho dù bị thêm mấy lần nữa cũng không sao đâu.”
“…” Bạch Dực bị nhìn thấu suy nghĩ nên hơi co giật khoé miệng, vẻ mặt ‘Đã cứu người còn phải làm bia thịt, thật là tàn nhẫn’ như thế làm sao người ta hạ thủ được!
Bạch Dực bất đắc dĩ thở dài, “Anh ôm chắc tôi là được…”
Hill Vison mỉm cười nói: “Tôi bị tê liệt.”
Bạch Dực yên lặng ôm eo anh, không tiếp tục nói nữa.
Thân thể hiện tại của cậu còn trong giai đoạn phát triển nên so với Hill Vison thấp hơn không ít, còn đang ở vào tư thế như thế này nên phi thường khó chịu. Tuy rằng trọng lượng của quang kiếm rất nhẹ nhưng sức mạnh của cậu lại không đủ, hồi tưởng hiệu quả chém quái vật lúc nãy của Hill Vison, muốn đứng bất động tại chỗ thì nhất định phải làm được như thế. Bạch Dực cảm thấy áp lực rất lớn.
Lúc này, năm con ‘bạo lực giả’ còn sót lại đồng loạt hành động.
Bạch Dực lùi lại nghiêng người tránh thoát công kích của con thứ nhất, đồng thời cánh tay ôm chặt Hill Vison kéo về phía mình để tránh con thứ hai, sau đó vung lên quang kiếm chém con thứ ba ra làm đôi, đạp bay con thứ tư, theo quán tính hạ quang kiếm xuống xuyên qua đại não con ‘bạo lực giả’ cuối cùng rồi cắm và0 bãi cỏ.
Phản lực chấn động làm cánh tay cậu run rẩy đau đớn, trán Bạch Dực thấm mồ hôi lạnh, vì hồi hộp mà trái tim đập thình thịch. Đồng loại chết trận không gây một chút ảnh hưởng nào với những con ‘bạo lực giả’ khác, binh khí sinh hoá không sợ hãi thứ gì, thứ còn lại duy nhất chỉ có du͙ƈ vọиɠ ăn thịt uống máu.
Quái vật liên tiếp công kích lại gần, Bạch Dực hoàn toàn không có cơ hội thở lấy hơi, cậu không thể tiến công, chỉ có thể phòng thủ tại chỗ chờ thời cơ —— thế này thực sự quá bị động!
Hai con ‘bạo lực giả’ trước sau đồng thời tấn công, Bạch Dực lắc mình tránh ra đồng thời bảo hộ Hill Vison về phía sau, cậu chưa kịp điều chỉnh trọng tâm thì con thứ ba đã vọt tới trước mặt.
Toang rồi —— trong đầu của cậu có một ý niệm loé qua.
Cánh tay cầm kiếm bỗng nhiên bị nắm chặt, con quái vật trước người đã bất động.
“Ngoại trừ tôi,” chất giọng trầm thấp ở phía sau vang lên, “Không có bất kỳ thứ gì có thể chạm vào cậu.”
Sau khi âm thanh cuối cùng phát ra, hình ảnh trước mắt trở thành một cảnh quay chậm, quang kiếm vung lên mang theo một đường máu đen, thế giới giống như cùng quái vật bị cắt làm đôi.
Trái tim bỗng nhiên siết chặt, Bạch Dực như một con rối hình người, Hill Vison đứng phía sau, lưng cậu kề sát lồng ngực, cánh tay được dẫn dắt, khí tràng mạnh mẽ của đối phương trong phút chốc đánh tan hết mọi thứ không xác định.
Con ngươi u ám của Bạch Dực hơi nheo lại, phản chiếu ra một bầu trời sương máu và hồ quang, khối thịt bị chia năm xẻ bảy rơi xuống đất, ánh mặt trời nhô lên phía sau đỉnh giáo đường, trong phút chốc mọi nơi sáng sủa hơn.
Bạch Dực cho là mình đã rơi vào đường cùng rồi thì mọi thứ lại đột nhiên thay đổi, mấy phút sau cậu mới từ từ phục hồi tinh thần lại.
Cậu hít sâu một hơi, xoay người đẩy Hill Vison, tức giận nói: “Chơi vui không, thiếu tướng?”
“Tôi chỉ…” Từ Lothar đến Địa cầu, đây là lần đầu tiên trong đời thiếu tướng cảm thấy cực kỳ chột dạ, “Đừng nóng giận.”
“Virus không phải sẽ làm tê liệt thần kinh sao?” Bạch Dực giận dữ hỏi, “Anh gạt tôi?”
“Chuyện đó là có thật, Huyết tộc 24 giờ, binh lính cải tạo thì lại kéo dài trong vòng một tuần,” Hill Vison đáp, “Chỉ có điều cần mấy phút để khuếch tán bởi vì dòng máu trong cơ thể chúng tôi gần như không lưu động.”
Bạch Dực nhịn xuống kích động muốn nhào tới: “Chúng ta bây giờ làm gì?”
Hill Vison: “Vào giáo đường nghỉ ngơi.”
Bạch Dực ồ một tiếng, tự mình xoay người đi thì phía sau kêu bịch một tiếng.
Dừng lại bước chân, Bạch Dực bừng tỉnh cảm nhận được sự ác ý của số mệnh, thở dài một tiếng, quay trở lại nâng Hill Vison đang cười đắc ý nhưng toàn thân vô lực lên, ung dung thong thả kéo anh vào giáo đường.
“Tôi biết là cậu sẽ không đành lòng bỏ lại tôi mà.” Hill Vison ghé vào lỗ tai cậu thổi khí nói.
Bạch Dực vứt anh dưới chân thập tự giá chúa Jesus, lạnh lùng nói: “Tại sao anh còn có thể nói chuyện?”
“Tê dại chỉ hạn chế năng lực hoạt động, đương nhiên còn một tác dụng phụ khác,” Hill Vison miễn cưỡng ngồi thẳng, “Trước mấy tuần tốt nghiệp trường quân đội các cậu sẽ được tiếp thu giáo dục tương quan về cái này, quá trình lây nhiễm bệnh độc trong thời gian ngắn của binh khí cải tạo sẽ tốt hơn một chút.”
Bạch Dực nhớ tới đánh giá ‘sống không bằng chết’ của McKellen, lại nhìn về phía Hill Vison thấm ướt mồ hôi lạnh và khuôn mặt trắng bệch không có chút máu thì khẽ cau mày.
“Tác dụng phụ là cái gì? Có phương pháp giảm bớt nào không?” Bạch Dực hỏi.
Hill Vison: “Không sao đâu, ngày mai là khỏi rồi.”
“Nói mau!” Bạch Dực đi tới nắm cổ của anh, ngón tay cảm nhận được nhiệt độ nóng rực của đối phương làm cho cậu giật mình.
Hill Vison cười cười nhìn cậu, đôi mắt cong cong, nói: “Bạch, cậu không thể dùng một phương thức ôn nhu khác để biểu đạt sự quan tâm của cậu với tôi được sao?”
Bạch Dực nhanh chóng cởϊ áσ khoác phủ lên người anh, sau đó duỗi tay sờ trán thử nhiệt độ: “Trừ việc bị sốt thì còn cái gì nữa?”
“Có hơi đau.” Thiếu tướng dễ dàng nói.
Ánh mắt của Bạch Dực rơi vào ngón tay nắm chặt đến trắng bệch của Hill Vison, cậu trầm mặc trong chốc lát rồi hỏi: “Lần trước xử lý như thế nào?”
Hill Vison lắc lắc đầu, “Đây là lần đầu tiên.”
Bạch Dực tiến lại gần ngồi sát bên cạnh anh, “Đánh ngất anh có thể đỡ đau hơn không?”
“Virus D sẽ tác động vào toàn bộ tế bào trừ tế bào não nên tinh thần của tôi luôn tỉnh táo.” Hill Vison nhắm mắt lại không tiếp tục nói nữa, Bạch Dực chú ý tới anh đang phát run.
Một lát sau, Bạch Dực lại không nhịn được hỏi: “Thiếu tướng, xin hỏi phương pháp hữu hiệu giảm bớt tác dụng phụ mà trường quân đội dạy là gì?”
Bên trong những ánh sáng sặc sỡ, Hill Vison tuấn mỹ hơn bất kỳ một vị thiên sứ được vẽ trên trần nhà rất nhiều, lông mi như cánh ve nhẹ nhàng run rẩy mở ra, anh nghiêng đầu đối diện với đôi mắt của Bạch Dực, đôi mắt thuỷ lam tràn đầy ý cười nhưng lại không trả lời.
Bạch Dực vén lọn tóc bị mồ hôi thấm ướt trước mắt anh ra, “Tuy rằng kỳ 28 không do ngài phụ trách nhưng cũng không nên từ chối giải đáp nghi vấn của một quân giáo sinh chứ?”
Hill Vison nở nụ cười, “Máu.”
Trong nháy mắt đó, Bạch Dực choáng váng.
“Trên lý thuyết có thể giảm bớt tác dụng phụ, nhưng hiện tại cậu nhất định đừng để mình chảy máu,” Hill Vison lạnh nhạt nói: “Căn cứ vào những trường hợp trước, du͙ƈ vọиɠ khát máu trong thời điểm này rất mạnh mẽ, tôi sợ mình sẽ không khống chế được mà hút khô cậu.”
♦
Quá trình cảm nhiễm chính là quá trình virus nuốt chửng tế bào bình thường và thay thế nó. Trong máu Huyết tộc tồn tại một loại anbumin có hoạt tính càng cao hơn, không những miễn dịch với virus D mà còn nuốt chửng nó, vì vậy bọn họ sẽ không bị cảm nhiễm, chỉ cần chờ quá trình thay thế tự nhiên của cơ thể hoàn thành.
Cái nguyên lý này Bạch Dực không biết, nhưng cậu biết trong quá trình nuốt chửng virus đồng thời tế bào trong cơ thể cũng tiêu hao, Huyết tộc không thông qua trái tim để tạo máu, quá trình tế bào bị tiêu hao trong 24 giờ như thế nào, cậu cũng chỉ có thể mơ hồ đoán được.
Sợ là bên trong toàn bộ các phương pháp, hút máu cũng không chỉ giảm bớt bệnh trạng, mà còn là phương pháp giúp cơ năng của thân thể liên kết như bình thường.
Thời gian lúc này giống như trôi qua cực kỳ chậm chạp, Hill Vison đã có mấy lần hôn mê, Bạch Dực để anh gối lên chân của mình nghỉ ngơi, còn chính cậu vẫn đang suy nghĩ đến xuất thần.
Nam nhân bị ‘bạo lực giả’ cắn xuyên bàn tay đều không có chút phản ứng nào, thế nhưng phản ứng lúc miễn dịch lại đau đến ngất đi, đây có lẽ là đẳng cấp đau đớn thống khổ mà nhân loại không có cách nào cảm nhận được.
Dưới ánh hoàng hôn, khuôn mặt chếch nghiêng của nam nhân trắng bệch, Bạch Dực cúi đầu hơi do dự một chút, nhưng vẫn hôn một cái lên phần trán thấm ướt mồ hôi của anh, cuối cùng ghé vào lỗ tai của anh nhẹ giọng nói: “Hill, tỉnh lại đi.”
Ý thức của Hill Vison đã hoàn toàn mơ hồ, phản ứng miễn dịch mãnh liệt khiến thân thể lạnh lẽo của Huyết tộc nóng rực như muốn bốc cháy, anh hàm hồ đáp một tiếng lại tiếp tục hôn trầm trầm ngủ thϊếp đi.
Bạch Dực rút chuỷ thủ ra nhẹ nhàng cắt một đường trên cổ tay, cẩn thận từng li từng tí đút cho Hill Vison.
Hương vị mỹ diệu của máu trong nháy mắt thức tỉnh bản năng nguyên thuỷ của quỷ hút máu, Hill Vison lại ngậm lấy cánh tay bên môi tàn nhẫn hút mấy cái, rồi bỗng nhiên dừng lại. Sau một lúc, bóng người loé lên, anh lảo đảo chống lên vách tường đối diện trong giáo đường, xoay người ngồi xuống.
“Cậu quên lời của tôi nói rồi?” Giọng nói của anh mang theo tức giận, nhưng bởi vì khắc chế bản thân mà khẽ run, trong bóng tối đôi con người màu đỏ lòm phát sáng giống như một con dã thú nguy hiểm nhưng lại đang bị thương.
“Tôi đã suy nghĩ rất lâu,” Bạch Dực đứng dậy đi tới, “Anh cần máu, tôi có thể cho anh.”
“Đừng tới đây!”
“Hill Vison!”
Hai người gần như cùng lúc rống to lên, tiếp theo đó đều đồng thời im lặng.
Bạch Dực trực tiếp ngồi trên đùi của anh, cởi bớt nút áo, vòng hai tay quanh bờ vai của anh, bờ môi nhẹ nhàng sượt qua tai của đối phương, nói: “Có thể khống chế thì không chế, nếu như không thể khống chế được ——”
Động mạch ẩn dưới lớp da thịt gần trong gang tấc, du͙ƈ vọиɠ khát máu trong nháy mắt bạo phát, răng nanh nhanh chóng đâm vào, trong không khí nhiễm lên mùi máu tanh ngọt. Cậu cảm nhận được đối phương ôm chặt mình trong lồng ngực, sức mạnh mất khống chế gần như bẻ gãy cột sống của cậu.
Bên trong tầm nhìn là ánh sáng mơ hồ của hoàng hôn, con ngươi thuần đen đã khuếch tán, cậu run giọng bổ sung câu nói hoàn chỉnh: “Không khống chế được thì tôi đồng ý chết…”
Thời gian từ lúc sống lại đến nay không lâu, lúc cậu bừng tỉnh thì Hill Vison đã chiếm cứ hơn phân nửa trong tâm trí.
Từ căn cứ trú quân ở bên ngoài đến tổ ong, lại tới không gian nhỏ hẹp giam cầm tinh thần lực, cùng với cách đây không lâu ở trong trụ sở dưới lòng đất của cách tân giả… Giống như lần đầu gặp mặt đã đơn giản thô bạo cắn một cái đã có một thứ gì đó từ đây đâm sâu vào tận xương tuỷ và linh hồn.
Răng nanh bên gáy được rút ra, ngược lại biến thành một cái hôn nhẹ nhàng.
Mí mắt trầm trọng từ từ khép lại, Bạch Dực cảm giác có người ôm cậu vào lồng ngực, nhiệt độ cơ thể thấp vì mất máu đã từ từ ấm lên, trước khi ngủ cậu nghe thấy Hill Vison nhẹ giọng lẩm bẩm.
Anh nói: “Nhưng tôi không muốn ——”