Người tiến hành kiểm tra cậu như cũ vẫn là nam nhân lúc đầu kia. Hắn cao gần mét chín và thể trọng ít nhất 200 cân, nhìn xuyên qua mặt nạ cách ly mơ hồ có thể thấy đối phương có được một phần huyết thống của nước Nga. Tính tình của hắn táo bạo như hòm thuốc nổ, cánh tay của hắn như một cái kìm sắt lớn nắm chặt tay cậu, Bạch Dực cho dù có đầy bụng nghi vấn cũng biết hiện tại mình nên giữ im lặng.
Nội dung kiểm tra đã phức tạp lại còn rườm rà, ngành y 400 năm sau cũng vượt xa mong đợi. Tuy rằng bản thân Bạch Dực cũng không hiểu y học chuyên nghiệp, nhưng đời trước cậu trường kỳ theo bên người cha mẹ và nghe - nhìn được toàn bộ lý luận mũi nhọn của thời đại, cho nên lúc nghe về những vấn đề liên quan này cậu cũng không đến nỗi không biết gì.
Nhưng ở trước mắt cậu—— ngoại trừ những chỉ tiêu đo lường s!nh lý cơ bản, có vẻ như thế giới hiện nay đã thâm nhập nghiên cứu hai lĩnh vực gồm não và gien người, cậu thậm chí còn bị yêu cầu đeo một loại giống như mũ giáp để kiểm tra đại não.
Nữ bác sĩ phụ trách kiểm tra nhanh chóng ghi chép thông tin ca bệnh, lông mày thanh tú hơi nhăn lại, lập tức giương mắt xuyên qua cặp kính nhìn sang cậu, “Sóng não của cậu không quá ổn định, ký ức rõ ràng nhất là từ bốn ngày trước, hiện tại cảm thấy như thế nào? Có vấn đề gì không?
Tiếng nói mềm mại trong trẻo, lúc nói chuyện trên mặt cô mang theo nụ cười mê người, đôi môi đỏ đầy đặn lúc đóng lúc mở, mái tóc vàng chói mắt được búi lỏng lẻo sau gáy, mọi thứ kết hợp với nhau tạo thành nữ nhân mười phân vẹn mười trước mắt. Hơn nữa đây còn là bác sĩ tự thân mang vầng sáng của hệ chữa trị.
Bạch Dực chỉ cảm thấy đại não rung động, không hiểu sao lại nhớ về đời trước lúc chính mình đứng dưới cây anh đào trong vườn hoa kia, đôi môi của cô ấy nhất định ngọt ngào giống như trái cây mùa thu chín rục.
Nữ bác sĩ liếc nhìn thông tin bệnh án, ôn nhu nhắc nhở: “Bạch Dực?”
“Ách… xin lỗi,” cậu lấy lại tinh thần, lúng túng cười cười, nói: “Phi hành khí của chúng tôi bị rơi, có khả năng bởi vì… đụng trúng đầu? Tôi cũng không nhớ rõ lắm.”
Bạch Dực tuỳ tiện tìm cái cớ, cậu xác thực không có phần ký ức trước khi phi hành khí rơi, nhưng cậu vẫn giữ trí nhớ của kiếp trước, ban đầu còn lo lắng khi kiểm tra sẽ mang đến phiền phức, bây giờ có vẻ là do cậu lo xa rồi.
Hàng lông mi như cánh ve của thiếu niên nhẹ nhàng rung động, trong con ngươi u ám giống như chứa một vầng trăng sáng, khuôn mặt thanh tú cũng lộ ra một nụ cười ngại ngùng. Nữ bác sĩ vừa ngẩng đầu đã ngay lập tức bắt gặp nụ cười kia. Sự đề phòng và lạnh nhạt ban đầu đã dễ dàng bị đánh vỡ, không ngờ thiếu niên khi mỉm cười lại xinh đẹp đến vậy.
“Abby.” Cô nói.
Đội trưởng tiểu Bạch sững sốt, “?”
“Tên của tôi.” Hai gò má trắng nõn như tuyết nhiễm lên màu đỏ thắm, Abby ôm ca bệnh ở trước ngực, chớp chớp hàng mi cong, “Học viên sinh hoá kỳ 25 của học viện quân sự trung ương, hiện tại là một quân y của bệnh viện trung tâm liên minh, nếu như… thân thể cậu không thoải mái có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Đây có được coi là… mời không? Đội trưởng tiểu Bạch cảm thấy cả người như được chữa trị, mấy ngày nay cuối cùng cậu cũng gặp được một chuyện tốt.
“Khi nào cô——”
Một bàn tay không hề báo trước đặt trên vai cậu, xương ngón tay lạnh lùng khép chặt, cánh cửa cách ly ban đầu đóng chặt đang lung lay khép lại một lần nữa. Bạch Dực thở hổn hển vì đau đớn, trong lòng lạnh hơn nửa, câu nói còn chưa nói xong đã phải miễn cưỡng nuốt lại trong bụng.
—— loại tốc độ như thế này thật cmn khủng bố!
Không biết đây là lần cảm khái thứ mấy nữa, Bạch Dực thầm mắng chính mình bất lực, cho dù năng lực của mình không bằng người ta thì cũng không cần… sợ đến vậy chứ?
Gò má mê người của Abby trong nháy mắt ửng đỏ, ánh mắt cực kỳ mê luyến lướt qua Bạch Dực để nhìn người phía sau, thiếu nữ như đang hoài xuân lộ rõ biểu tình sùng bái, “Thiếu thướng Hill Vison… sao ngài lại rãnh rỗi đến đây?”
Vừa nãy còn cho rằng thần Cupid đã bắn trúng mình một mũi tên, bây giờ tấm lòng bằng pha lê của đội trưởng tiểu Bạch đã vỡ tan tành, cậu nắm chặt góc áo, giống như đã chịu sự khiêu khích, tâm lý của một giống đực đang kêu gào muốn đánh tên quỷ hút máu nào đó một trận đo ván ——
Tinh tế nghiền ngẫm sóng điện não ác ý của đối phương, Hill Vison cúi người, bờ môi ám muội cọ qua vành tai của thiếu niên, giọng điệu ngả ngớn uy hϊếp nói: “Cậu cứ thử xem?”
Khí tức lạnh lẽo thổi vào lỗ tai, toàn bộ tóc gáy đã dựng đứng cả lên, Bạch Dực giật mình hoàn toàn tỉnh táo, đáng chết! Mình lại quên chuyện anh có thể đọc được suy nghĩ!
“Tôi tới đón cậu ấy,” thiếu tướng một lần nữa đứng thẳng người, làm như không có gì xảy ra mà lại vỗ vào bên vai đã bị chà đạp ban nãy của thiếu niên, anh suиɠ sướиɠ khi cảm nhận được thân thể trong lòng đang run rẩy vì đau đớn, nói: “Kết quả kiểm tra không có vấn đề chứ?”
Abby đỏ mặt, ánh mắt cũng không bao giờ nhìn về phía Bạch Dực, xấu hổ trả lời: “Đúng vậy, thiếu tướng, nhưng… người chịu trách nhiệm phân phối bọn họ là đại tá Statham ——”
“Thật khổ cho em, cô gái đáng yêu.” Bác sĩ Abby sửng sốt, Hill Vison nhoẻn miệng cười, “Màu son môi thật xin đẹp.” (Editor: ┐(‘~`;)┌ sến súa quá anh zai.)
Như vậy cũng được?!
Đội trưởng tiểu Bạch: “…”
Yêu nghiệt khủng bố ở chỗ có thể thích làm gì thì làm, sau khi mê hoặc thành công sẽ dùng một viên đạn bọc đường bắn người ta thành tro bụi.
Bạch Dực thầm thở dài, không đành lòng lại nhìn bác sĩ Abby bị yêu nghiệt mê hoặc đến choáng váng. Hill Vison vô liêm sỉ ôm bờ vai của cậu, nhàn nhã mang người ra ngoài.
Rời khỏi phòng y tế, Bạch Dực vội vã vùng vẫy thoát khỏi cánh tay kia, thiếu tướng cũng không miễn cưỡng, hai người vẫn cứ trầm mặc như thế một trước một sau đi ra ngoài.
Toàn thân Bạch Dực căng cứng, thần kinh lo lắng cao độ, loại cảm giác lúc nào cũng bị người khác nhìn chằm chằm chưa từng biến mất. Giống như một con mồi đang bị thợ săn mơ ước, cậu gần như có thể tưởng tượng ra người nam nhân kia đang cười tủm tỉm và đánh giá mình, trên khuôn mặt vẫn là nụ cười đó và ánh mắt trêu đùa nhưng chỉ cần người nam nhân kia muốn thì ngay lập tức có thẻ xé nát cổ họng của cậu.
Trừ chuyện này ra thì cậu hơi lo lắng tính huống của Thiến Thiến, từ lúc cậu có ý thức đến nay Thiến Thiến vẫn luôn ở trong trạng thái cực kỳ khuyết thiếu cảm giác an toàn, cô bé kia lại quá mức nhu nhược, hoàn toàn không có cách tự bảo vệ bản thân, không biết bây giờ như thế nào rồi, còn chuyện sau này…
“Cô bé kia kiểm tra cũng không có vấn đề,” Hill Vison thờ ơ nói: “Conrad sẽ phụ trách thu xếp công tác cho bình dân cấp C, còn đối với những người chưa thành niên như các cậu thì sẽ được tự lựa chọn có đồng ý vào học viện quân sự liên minh hay không, chọn giữa việc cống hiến vì liên minh hoặc là xây dựng gia đình với bình dân khác.”
Bạch Dực: “…”
Tinh thần và thể xác của đội trưởng tiểu Bạch đã quá mệt mỏi rồi, “Phải làm sao để anh không đọc được tư duy của tôi?”
Hill Vison nhoẻn miệng cười, “Cậu rất để ý chuyện đó sao?”
Bạch Dực bất lực hỏi ngược lại: “Ngay cả suy nghĩ trong não của mình cũng không giữ bí mật được, thì anh sẽ cảm thấy thế nào?”
“Chuyện này chủ yếu do cậu quyết định,” Hill Vison nói thẳng, “Trường quân đội sẽ có huấn luyện liên quan đến cái này, thông thường tinh thần lực của nhân loại quyết định trí thông minh của mỗi người, đợi đến lức cậu học được cách che giấu suy nghĩ của bản thân, thì tôi sẽ không dễ dàng đọc được sóng điện não của cậu nữa. Bao gồm việc tiến hành đo lường đại não, nếu có tinh thần lực đủ cao thì máy móc cũng không có cách nào phân tích và giải đọc đại não của cậu.”
Rời khỏi bệnh viện trung tâm, ánh mặt trời chói mắt rọi thẳng từ trên đầu xuống đất, nên khiến cho Bạch Dực cảm thấy hơi choáng váng.
Từ thời kỳ đầu virus bùng nổ thì trong căn cứ đã có người làm giả thiết cho tình huống xấu nhất, kiến tạo một thành phố ngầm hoặc tìm một hành tinh khác đã trở thành đề tài đứng đầu, nhưng dựa theo trình độ khoa học kỹ thuật ngay vào thời điểm đó, hai chuyện này không thể nghi ngờ là nằm mơ giữa ban ngày.
Hệ thống tuần hoàn của thế giới ngầm có thể nói là hoàn hảo, trình độ mô phỏng khí hậu tự nhiên gần như có thể lấy giả tráo thật. Bây giờ tổ ong đang là giữa trưa, là thời điểm mặt trời nóng rực và chói mắt —— Bạch Dực chà lau mồ hôi trên trán, thế này cũng quá nóng rồi!
Trước khi kiểm tra sức khỏe thì nam nhân cao to mang huyết thống nước Nga kia đã tiến hành tiêu độc cậu từ trong ra ngoài, quần áo trên người đã trực tiếp bị dập nát xử lý, hiện tại chỉ mặc áo thun mỏng và quần dài nhưng vẫn toát ra một lớp mồ hôi.
Nhưng ngược lại Hill thiếu tướng mặc quân trang nhưng vẫn y như cũ, Bạch Dực dùng dư quang lặng lẽ liếc nhìn, bắt đầu tưởng tượng hình ảnh quỷ hút máu như một động vật máu lạnh nằm nhoài trên nham thạch tắm nắng để cân bằng nhiệt độ cơ thể, sau đó cậu lại tưởng tượng người nào đó thành một con thằn lằn màu xanh lục đang lười biếng lăn lộn…
Hill Vison giật giật khoé miệng, cuối cùng cũng không nhịn được ‘phụt’ một tiếng bật cười.
Bạch Dực: “…”
Nội tâm của đội trưởng tiểu Bạch đang gào thét, trời đất ơi! Lại quên nữa rồi!
“Không phải tôi muốn đả kích cậu,” thiếu tướng giả bộ vô tội, nói: “Loại thằn lằn kia ở trung tâm sinh vật có mấy cặp, nếu có thời gian tôi sẽ dẫn cậu đi xem.”
Huyệt thái dương của Bạch Dực co giật, mặt tối sầm nói: “Tôi không có hứng thú với thằn lằn…”
“Thật không? Cậu lẽ ra chưa từng thấy động vật khoẻ mạnh mới đúng,” Hill Vison nhẹ nhàng nhướng mày, “Đa số sinh vật trên địa cầu đều đã bị cảm nhiễm virus, nếu như không phải kỹ thuật nhân bản đã phát triển, nhân loại trong tổ ong thậm chí còn không ăn được chế phẩm như thịt, trung tâm sinh vật đang chăn nuôi số động vật nguyên sinh cuối cùng còn lại trên địa cầu, một con cá vàng họ gây giống được đều có thể bán với cái giá trên trời.”
Sủng vật là hàng xa xỉ… Đội trưởng tiểu Bạch hồi ức lúc nhỏ nhìn thấy một tiểu thương bán cá vàng ở ven đường, một đồng hai con… Không được! Cậu lắc lắc đầu, không thể suy nghĩ lung tung!
Cùng lúc đó sóng điện não cũng đồng thời truyền vào đại não thiếu tướng một đoạn hình ảnh cổ xưa ——
Một hẻm nhỏ bình thường, người đi đường lui tới tấp nập, tấm bảng quảng cáo tinh thể lỏng nhiều lần truyền phát tin chiêu mộ người tình nguyện làm y học lâm sàng. Bên lề đường có một chiếc xe đẩy mang theo vô số bình bằng thủy tinh, một bé trai nho nhỏ tò mò nhìn cá vàng đang bơi lội bên trong, ở bên cạnh là một trung niên hơn ba mươi tuổi, cả người khuất dưới bóng cây âm u, một bàn tay đang sủng nịnh xoa xoa đầu tóc mềm mại của bé trai.
Âm thanh kỳ ảo của cuộc đối thoại vang lên ——
“Tiểu Dực có thích không?” Nam nhân dò hỏi.
Bạch Dực nhỏ tuổi nghe vậy thì quay đầu qua, trên mặt mang theo nụ cười đơn thuần của con nít, đôi mắt đen bóng chớp chớp cùng với âm thanh non nớt trả lời, “Có thể mua cái này không ba ba?”
Hình ảnh theo thị giác của nhân vật chính chuyển đến khuôn mặt của người đàn ông, ngũ quan nhu hoà tuấn lãng của người Châu Á, con ngươi thuần màu đen. Hill Vison hơi nhíu mày, gương mặt đó… giống như đã gặp ở nơi nào đó?
“Còn nhớ trò chơi hôm qua ba ba đã dạy cho con không?” Nam nhân mỉm cười nói, “Nếu như tối nay tiểu Dực có thể chơi với ba ba một lần nữa, thì ngày mai ba ba sẽ mua cho con.”
Tiểu Bạch Dực nỗ lực hồi tưởng, gương mặt trắng nõn nhăn như một cái bánh bao nhỏ, một lát sau lại nở nụ cười vui vẻ, “Là cái kia sao! Ba ba nói chuyện phải giữ lời nha!”
Hình ảnh tạo nên gợn sóng, sau đó chìm vào bóng tối, Hill Vison còn đang suy nghĩ về khuôn mặt giống như đã từng quen biết kia, một lát sau mới hỏi: “Đó là phụ thân của cậu?”
Bạch Dực hoảng sợ cả người toát mồ hồi lạnh, “Đúng…”
Hill Vison nhạy bén bắt lấy khoảnh khắc thiếu niên căng thẳng, trêu tức nhếch khoé miệng, “Cứ điểm 137, 17 tuổi, người Châu Á, cô nhi, xin hỏi tại sao cậu lại có đoạn ký ức này?”
“…” Bây giờ nên giải thích thế nào, Bạch Dực cảm giác cổ họng mình phát khô, chẳng lẽ muốn nói sự thật sao?