• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 21 Phiên đấu giá Đa Sắc

Một đêm không ngủ, Ngọc Mai gương mặt đờ đãn ngồi ở giường, Dương Chước.

Minh bế đứa trẻ đặt xuống bên cạnh cô.

Hơi thở của Nguyên Lâm vẫn còn, nhưng không hiểu tại sao lại không có phản ứng, dù lay gọi thế nào cũng không tỉnh. Lúc Dương Chước Minh đến căn biệt thự kia, thăng bé đã rơi vào trạng thái mất đi ý thức, im lìm như thế đã một ngày một đêm.

Cơ thể của Nguyên Lâm đầy vết thương, có chỗ chỗ đỏ sẫm, máu đã đông lại, có chỗ bầm tím, nhìn rất đáng thương. Ngọc Mai ôm em vào lòng, khóc nấc lên.

“Lâm, em ơi…

Cuối cùng, Ngọc Mai vẫn không thể bảo vệ được Nguyên Lâm, trái tim cô thắt chặt, đau đớn cùng quần.

Dương Chước Minh muốn nói với Ngọc Mai gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thể mở lời, hắn xoay người muốn rời khỏi phòng.

“Dương Chước Minh.”

Tiếng gọi của Ngọc Mai làm Dương.

Chước Minh sững lại, hẳn không quay đầu, bóng lưng vững chắc đối diện với tầm nhìn của cô, lạnh lùng như bao lần vẫn vậy. Ngọc Mai quệt ngang dòng nước mắt.

“Dương Chước Minh, anh đúng là không đáng mặt đàn ông”

Ngọc Mai đã tin tưởng Dương Chước Minh, kể cho hẳn không có tình cảm với cô, thì Dương Chước Minh không phải kiểu người vô duyên vô cớ làm tổn hại một đứa trẻ.

Người đàn ông như Dương Chước Minh, nói nhân từ cũng không nhân từ, nói tàn nhẫn cũng không tàn nhấn, ít nhất vẫn là kẻ đầu đội trời chân đạp đất, có nguyên tắc của chính mình. Thế nhưng hôm nay coi như Ngọc Mai được mở rộng tâm mắt, cô đã nhìn nhầm hắn.

Phải mất một lúc Ngọc Mai mới nghe thấy Dương Chước Minh đáp lại, âm điệu không cao không thấp: “Em nghĩ sao cũng được.”

Cửa phòng bệnh viện đóng lại, ngăn cách Dương Chước Minh với người phụ nữ trong phòng. Dương Chước Minh lục lọi trong túi quần lấy ra một điếu thuốc, tựa người vào tường châm lửa hút.

Hắn ít khi hút thuốc, cảm xúc như bị phong bế ở một điểm tối, vô cùng ngột ngạt, không có cách nào giải phóng ra ngoài. Từng vòng khói trắng lượn lờ, mùi thuốc lá quẩn quanh khứu giác. Ngoài Đường Hạ Vy, Dương Chước Minh chưa từng nghĩ mình sẽ có tạp niệm với một người phụ nữ khác, thế mà chính ngay khi hắn không để ý, tiểu linh miêu kia bằng một cách nào đó đã len lỏi từng chút vào tâm trí hẳn.

Dương Chước Minh biết Ngọc Mai đang rất hận hẳn, hận không thể giết chết hẳn.

Nực cười, Dương Chước Minh đã từng nói tất cả người trên đời đều có quyền chán ghét hẳn, nhưng chỉ riêng cô thì không. Trong suốt ba năm, Dương Chước Minh dùng phương thức trực tiếp nhất, dùng vẻ mặt lãnh đạm nhất để đàn áp mọi khả năng phản kháng của Ngọc Mai. Khiến cô chỉ có thể ngước lên nhìn hắn, đứng từ xa nhìn hắn, kinh sợ hắn.

Dương Chước Minh vốn chưa từng tưởng tượng đến một ngày như thế này, ngày hắn bị sự lạnh lẽo trong đôi mắt cô làm cho phiền muộn. Đôi mắt Ngọc Mai tựa như vực tối, chứa đầy oán hận, nhấn chìm người ta vào một mảng tịch mịch tang thương.

Dương Chước Minh cười âm u, chỉ còn mấy tiếng nữa là phiên đấu giá Đa Sắc sẽ bắt đầu.Trần Ngọc Mai, đúng là hạt sạn mắc trong lòng hẳn, không thể lấy ra Phiên đấu giá Đa Sắc lần này được tổ chức theo một cách đặc biệt mới mẻ, cả người và vật đều được sắp xếp đặt trong lồng, phương thức bày trí giống như viện bảo.

tàng, khách tới xem tùy ý, nếu đồng ý với mức giá định sẵn thì thanh toán rồi nhận hàng, nếu như nhiều người cùng nhìn trúng một vật phẩm, khi ấy mới mở cuộc đấu giá riêng trong phòng.

Vật phẩm cũng được phân chia theo cấp độ từ thấp đến cao, thấp nhất thì đặt trong lồng sắt, cao hơn thì tới lồng bạc, rồi đến lồng vàng, Ba năm trước, Ngọc Mai là vật phẩm đặc biệt, đặt trong lồng vàng cho người ta thi nhau trả giá, ba năm sau, cô chỉ là phế phẩm bị nhốt trong một chiếc lồng sắt, bên cạnh còn có người em trai đang hôn mê.

Đi một vòng lớn, cuối cùng vẫn trở lại bước chân đầu tiên, thậm chí còn thảm hại hơn, còn đau đớn hơn. Ngọc Mai đỡ Nguyên Lâm để em gối đầu lên đùi cô, người bên ngoài đi qua đi lại, giống như đang tham quan vườn thú, đến mỗi cái lồng đều dừng lại một chút ngó nghiêng. Vì xung quanh cô đều nên không có mấy lều đổ xô tới những chiếc lồng bạc hoặc lồng vàng, tranh luận sôi nổi Lúc này, một đôi giày cao gót rơi vào tầm mắt của Ngọc Mai, hướng lên một chút là đôi chân trẳng nõn nà, vạt váy màu đỏ bắt mắt.

“Tôi muốn người trong này”

Giọng nói của Mộc Tử Lan vừa vang lên, xung quanh lập tức đổ dồn sự chú ý về hướng cô.

“Chị hai.”

“Là người phụ nữ trong truyền thuyết đó sao?”

“Tôi muốn nhìn, tôi muốn nhìn.”

Xôn xao lại gần, đám người bị thuộc hạ của Mộc Tử Lan ra tay ngăn cản, vẻ mặt ai đấy hung hăng đáng sợ, giống như bọn họ chỉ cần bước một bước là sẽ không còn đường sống. Mũ của chiếc áo choàng bằng vải đen khoác trên người phủ thấp, che đi nửa phần dung mạo, trong ánh đèn mờ ảo chỉ lộ ra một nửa sống mũi thẳng tinh tế, đôi môi đỏ mọng và cái cảm nhỏ trắng ngần, nhưng cũng đủ để người ta kinh hồn bạt phách.

Tay MC đang đứng ở phía những chiếc lồng vàng hấp tấp chạy tới, bộ dáng như cún con nịnh chủ.

“Chị hai, phòng đấu giá đã chuẩn bị xong.”

Chân còn chưa kịp nhấc, một người phụ nữ lả lướt tiến lại.

“Ây da, không ngờ tới chị hai cũng nhìn trúng con bé Địa Thành này sao?”

Người mới mở lời là Sam Vận, còn gọi với cái danh Sam phu nhân, tuổi đã ngoài tứ tuần, là một người có địa vị lớn trên thương trường, tính tình cổ quái, sở thích của bà ta là sưu tầm những món đồ tốt có công hiệu giữ gìn tuổi xuân. Mà nghe đồn máu của phụ nữ Địa Thành chính là loại có công hiệu tốt nhất.

Mộc Tử Lan không có ý định tiếp lời, nhưng Sam Vận dường như chưa muốn buông tha, ngó nghiêng vào bên trong lồng sắt, “Chậc chậc, chị hai cô xem, cô xinh đẹp như thế cần gì phải dùng máu của phụ nữ Địa Thành để giữ gìn nhan sắc chứ? Không bằng nhường cho tôi đi”

Mùi nước hoa trên người Sam Vận hơi nồng nặc, cậu thiếu niên đứng giơ tay cản bà ta tiến lại gần hơn.

“Sao nào? Tôi cũng đâu ăn thịt được chị hai nhà các người, bảo vệ kỹ như thế làm gì”

“Sam phu nhân.”

Mộc Tử Lan khách sáo gọi một tiếng, âm điệu hạ thấp, chứng tỏ tâm trạng không tốt.

“Đây là nơi đấu giá. Thuận mua vừa bán, nếu bà cũng thích người này thì chúng ta gặp nhau trong phòng, tránh mất thời gian đôi bên.

Sam Vận biết không thể làm căng được nữa, dù sao bà cũng là người bạch đạo, tuy nói có thể hô mưa gọi gió, nhưng so với chị hai của häc đạo đúng là chưa băng một cái đĩnh. Sam Vận ho hai tiếng, lùi lại một bước.

“Được, nhường chị hai đi trước”

Mộc Tử Lan xoay người, không ai dám làm loạn cản đường cô, chỉ âm thầm đứng bên cạnh len lén nhìn. Có vài tiếng thì thâm khe khế vang lên.

“Cha mẹ ơi, đúng là độc dược”

“Suyt! Nói nữa cẩn thận người của chị hai cắt lưỡi ông”

Ai mà không biết người phụ nữ ấy đáng sợ thế nào chứ, còn có tỉ niên đi bên cạnh kia nữa, cứ như sứ giả địa ngục, thần sắc âm u dọa người chết khiếp.

Trong phòng đấu giá, Đường Hạ Vy vắt chéo hai chân đang ngồi cần hạt dưa, dáng vẻ cợt nhả. Nói là đấu giá, cũng chỉ là cái cớ lừa người bên ngoài, thực chất hôm nay Mộc.

Tử Lan đến đây là để trực tiếp trả giá với Đường Hạ Vy, mang Ngọc Mai Thế nhưng có lẽ cả hai đều không ngờ, vị Sam phu nhân kia cũng muốn Đường Hạ Vy, nên sau đó đành phải trở thành một buổi đấu giá thật.

Tay MC làm đúng theo các bước, cầm búa gõ một cái, tuyên bố giá khởi điểm của vật phẩm 109 là 400 ngàn đô.

Dương Chước Minh từng dùng số tiền này để mua một Ngọc Mai nguyên vẹn non nớt về, hiện tại Đường Hạ Vy cũng muốn dùng chính con số ấy làm giá khởi điểm, cô muốn biết rốt cuộc Mộc Tử Lan sẽ chấp nhận trả giá cao tới mức nào để mua con ả Trần Ngọc Mai đó.

“Hai triệu đô”

Sam Vận vừa mở lời đã ra một con số không nhỏ, gấp những năm lần giá khởi điểm, nếu là người bình thường chắc chắn sẽ bị bà ta dọa cho tái mặt. Người có tiền chơi cũng thật lớn tay.

Mộc Tử Lan còn không buồn phản ứng, thiếu niên bên cạnh đã xuống bàn một tờ chỉ phiếu, kèm theo một tập tài liệu.

Đường Hạ Vy nhìn đến con số trên tờ chỉ phiếu trước, hai mắt trợn to, cả kinh đến độ sững người. Năm…năm mươi triệu đô? Trân Ngọc Mai kia thực sự quan trọng tới vậy?

Mộc Tử Lan lười để ý sắc mặt đối phương, tay đặt trên bàn hơi gõ nhẹ như chờ đợi, những ngón tay trắng muốt xinh đẹp, chiếc nhẫn ngọc màu nham thạch đeo ở ngón trỏ càng thêm nổi bật.

Vị trí bên kia Sam Vận nghỉ hoặc nhìn, khoảng cách hơi xa nên bà không nhìn rõ trên chi phiếu kia là con số bao nhiêu, nhưng có thể khiến Đường Hạ Vy bất ngờ như vậy hẳn không phải là con số tầm thường.

Đường Hạ Vy sau khi lấy lại bình tĩnh mới cầm tập tài liệu trên tay, lần này vẻ mặt của Đường Hạ Vy trong phút chốc lại biến hóa, trở nên khó coi vô cùng, tay cầm tài liệu lật giở cũng không kìm được run rẩy.

“Chị hai… chị…”

Dù kích động, nhưng Đường Hạ Vy vẫn không dám cả gan gọi thẳng tên Mộc Tử Lan, giọng nói lắp bắp thoát ra.

“Chị…muốn gì…2”

Không để Mộc Tử Lan mở miệng, thiếu niên bên cạnh tiếp lời Đường Hạ Vy.

“Cô gái kia chúng tôi mang đi, đồ ở đây một trong hai tùy ý cô chọn”

Một câu gấy gọn, giống như lười nói bất cứ một âm tiết dư thừa nào với Đường Hạ Vy, nhưng thật may vì cô vẫn hiểu ý tứ của đối phương, Muốn cô chọn năm mươi triệu đô hoặc tập tài liệu này. Đường Hạ Vy suy nghĩ thế nào, bỗng dưng cong môi cười. Dám chơi Mộc Tử Lan, cô đúng là điên rồi. Cũng không thử nghĩ Mộc Tử Lan là người thế nào, quá đáng sợ.

Quả đúng như tin đồn, muốn nuốt một phần lợi ích của Mộc Tử Lan, thì phải xem sau này có nôn được gấp mười như thế hay không.

Đường Hạ Vy đẩy lại tờ ngân phiếu về phía Mộc Tử Lan, hạ giọng cầu tình.

“Chị hai, lần này là tôi ngu dốt làm càn.

Mong lượng thứ, cô gái kia tùy ý chị”

Sam Vận tức mà không thể nói, hai người kia coi bà là không khí rồi? Như đoán được suy nghĩ của Sam Vận, thiếu niên lại vươn tay đẩy chỉ phiếu trên bàn về phía bà.

“Trả được giá cao hơn chứ?”

Năm…năm mươi triệu?

Sam Vận dù sao cũng là người lão luyện, không thể vì con số này mà biểu hiện thất thố ra mặt, nhưng trong lòng không ngừng gào thét. Bà nội chứ, muốn mua một con bé nô lệ thôi có cần phải hét ra trên trời thế không, xem ra hôm nay không phải là ngày may mắn rồi, đi về trắng tay.

Cả quá trình, Mộc Tử Lan ngoài ngồi nhìn cũng không có nói thêm một chữ, tay MC đứng yên như tượng, không dám thở mạnh, hẳn là lần đầu chủ trì một buổi đấu giá đáng sợ như vậy, khiến hắn thực sự muốn tuyên bố bỏ nghề.

“Còn không tuyên bố?”

Thiếu niên có lòng nhắc nhở, người đàn ông hãng giọng, gõ búa lạch cạch ba tiếng, buổi đấu giá kết thúc thành công.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK