• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 24 Lựa chọn con đường nhân duyên

Giữa trưa, xe dừng lại dưới một tán cây ven đường, Ngọc Mai lấy cơm nắm đưa cho Dương Chước Minh, hắn nhìn nắm cơm trong tay Ngọc Mai, ghét bỏ vô cùng.

“Không muốn ăn”

Ngọc Mai bất đắc dĩ, đây là do dì Trương chuẩn bị mà, không ăn thì chẳng phải tiếc lắm sao? Ngọc Mai lục trong ba lô, lấy một chiếc bánh mì kinh đô, còn cẩn thận bóc vỏ xong mới đưa cho Dương Chước Minh.

Dương Chước Minh nhận lấy bánh, vẫn còn hơi khó chịu, nhưng xung quanh chẳng có lấy một quán cơm nào, đành phải nhắm mắt ăn tạm.

Ăn xong nghỉ trưa một chút cho động cơ nguội bớt, hai bọn họ lại tiếp tục lên đường.

Buổi tối, Dương Chước Minh để ý thấy một trạm đổ xăng, bên cạnh còn có cái nhà nghỉ, hơi cũ, sắc mặt Dương Chước Minh càng ngày càng âm u.

Ngọc Mai thông cảm với hẳn, ít nhiều gì thì Dương Chước Minh cũng đã quen sống một cuộc sống quá chói mắt, gặp tình cảnh này đúng là buồn bực. Ngọc Mai đưa cho.

Dương Chước Minh cái khăn tắm đã chuẩn bị, đẩy hắn vào phòng tắm.

“Anh chịu khó một chút đi”

Càng đi về phía Bắc khung cảnh càng vắng hơn, tìm được một cái nhà nghỉ chân qua đêm đã là tốt lắm rồi, còn kén cá chọn canh làm gì nữa.

Lúc tảm xong bước ra ngoài, Dương.

Chước Minh thấy Ngọc Mai đã trải một tấm chăn mỏng ở dưới đất.

“Em làm gì?”

“Anh ngủ giường, tôi ngủ đất”

Dương Chước Minh đanh mặt, cô dám ghét bỏ hản. Dương Chước Minh trên người chỉ mặc một cái quần dài, không mặc áo, cơ bụng rần chắc hiện rõ. Hản bế Ngọc Mai ném xuống giường, cô đau đến mức nhăn nhó kêu lên.

” Mai, em dám ghét bỏ tôi?”

Ngọc Mai khó hiểu với hành động của Dương Chước Minh, ngoại trừ một lần Dương Chước Minh mất kiểm soát nhận nhầm cô là Hạ Vy, bọn họ còn chưa từng ngủ chung giường. Dương Chước Minh không phải luôn hờ hững lạnh nhạt, cao cao tại thượng trước mặt cô đấy à?

Ngọc Mai suy nghĩ cho hắn, hắn còn bày ra vẻ mặt ấy với cô? Ngọc Mai nghĩ tới đây, cô chống tay muốn đứng dậy, nhưng bị Dương Chước Minh đè lấy, hai tay hẳn ôm chặt cô, chân cũng gác lên người cô, khiến cô không cách nào động đậy được.

“Dương Chước Minh…anh…”

“Đi ngủ”

Nói một câu nữa là Dương Chước Minh hẳn nổi đấy nhé. Ngọc Mai cười khổ, không phải cô muốn chọc giận Dương Chước Minh, cô chủ động nhường giường cho hắn thì hắn nên cảm ơn cô mới phải chứ. Hơi thở của Dương Chước Minh đều đều phả bên tai cô, có lẽ vì mệt mỏi nên hẳn ngủ rất nhanh, nhưng hai tay vẫn ôm chặt lấy cô không buông.

Ngọc Mai không kháng cự nữa, hơi xoay người điều chỉnh tư thế thoải mái, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau Dương Chước Minh bị Ngọc Mai đánh thức khi trời còn chưa sáng hẳn, ăn qua loa bữa sáng mà chủ nhà nghỉ chuẩn bị, sau đó trả phòng rồi lên đường.

“Ngủ không ngon?”

Còn dám hỏi cô ngủ không ngon, đêm qua là ai cứ ôm chặt lấy cô, nóng chết đi được. Dương Chước Minh thực sự coi cô là gối ôm của hắn đây mà. Ngược lại Dương Chước Minh trải qua một đêm say giấc, tinh thần rất tốt.

Đi thêm một ngày, lúc xuống xe, Ngọc.

Mai sắc mặt nhợt nhạt hẳn đi, đôi mắt có chút mệt mỏi.

“Đến nơi rồi”

Chỗ bọn họ đang đứng là dưới chân một ngọn núi, gọi là núi Ba Đạo, sở dĩ gọi như thế vì lòng núi có ba con đường hầm chạy xuyên qua, cũng chính ba con đường này dẫn vào Địa Thành.

Nhưng làm thế nào để đi qua được thì không mấy người biết. Ngọc Mai tỉ mỉ nhìn ba đường hầm trước mặt, cũng may trời mới chỉ về chiều, vẫn còn nhìn rõ bên trong. Bên trái là một con đường giống nhìn giống như bùn nhão, tối tăm nằm dưới những lùm cây.

Bên phải là một con đường được bằng cát, vài mẩu xương trắng ẩn hiện trong lòng đường. Ở giữa là con đường được lát ngọc thạch xanh biếc, xung quanh hai bên đường là những con vật to lớn khổng lồ, hình dạng kì dị đang nằm ngủ.

“Chúng ta làm sao đi vào?”

Ngọc Mai hỏi Dương Chước Minh, hi vọng hẳn sẽ biết cách vào. Dương Chước.

Minh tìm kiếm xung quanh nhặt lấy ba viên đá cỡ bằng nắm tay, nhét vào tay Ngọc Mai.

“Làm gì đấy?”

“Em thử nghiệm một chút đi”

Ngọc Mai hiểu ý hẳn, nhận lấy ba viên đá, viên đầu tiên ném vào con đường bùn lầy.

Ục ục.

Âm thanh giống như nước sôi, một vật thể dài, khè khè phát ra tiếng, những cái răng trắng muốt sắc lạnh, trông rất giống trăn khổng lồ, nhưng lại có ba đầu, hơn nữa da trên người cũng không trơn bóng, mà tua tủa gai nhọn.

Ngọc Mai giật mình, nhìn sang Dương Chước Minh đang bất động. Đôi mắt hẳn có chút phức tạp, không hiểu tại sao ngọc mai lại nhìn ra nét âu sầu trong đó. Là cô nhìn nhầm rồ Thất thần một chút, Ngọc Mai mới để ý mình còn có việc đang dở tay, bỏ qua nét mặt của Dương Chước Minh, vung tay ném vào con đường toàn cát.

Rắc rắc…

Viên đá vừa ném xuống thì chìm nghỉm, bão cát mù mịt bay, cát trong con đường hầm bắt đầu chuyển động loạn, những mẩu xương trắng trong đó cũng dần dần lộ rõ, từ trong màn cát bay mù mịt hiện ra một cái cây, thân màu tím, đóa hoa màu đỏ, lớn như hai cái bát tô úp ngược vào nhau, mỗi lần chuyển động lên xuống để lộ một hàng gai bên trong, hoàn toàn khiến người ta liên tưởng tới một cái miệng ăn thịt, trông quỷ dị vô cùng Viên sỏi cuối cùng ném vào con đường còn lại ở giữa, nào ngờ viên sỏi còn chưa kịp chạm lòng đường, hai người chỉ nghe thấy một tiếng gầm, con thú đang say giấc ngủ đột ngột phóng tới, nuốt chửng viên sỏi vào bụng.

Ngọc Mai bị dọa sợ, tưởng tượng mình là viên sỏi kia, bất giác rùng mình một cái. Cô nhìn như hút hồn vào con đường ngọc thạch, cảnh tượng này có hơi quen thuộc.

Dương Chước Minh không biết Ngọc Mai suy nghĩ điều gì, đột nhiên đôi mắt cô sáng lên, bám vào cánh tay hản, chỉ về hướng con đường hầm ở giữa.

“Chúng ta sẽ đi đường này”

Đôi mắt Dương Chước Minh hơi nhíu mày, nhưng gương mặt không lộ ra biểu cảm gì, lãnh đạm hỏi Ngọc Mai: “Tại sao?”

“Chúng ta không có lựa chọn khác đât Ngọc Mai nói với giọng chắc chắn, cô chỉ qua bên trái “Đây là con đường huyết thống. Người thân trong nhà mới có thể đi qua”

Sau đó cô lại chỉ qua bên phải: ‘Đây là con đường tri kỉ, người có lòng đồng hành mới có thể cùng nhau tiến bước”

Dương Chước Minh không chờ Ngọc Mai , cắt ngang lời cô.

*Ở giữa là đường nhân duyên”

“Anh cũng biết sao?”

“ừ”

Mặt trời lui đang lui về sau núi, chỉ còn sót lại một số lưồng sáng đỏ hồng, bao trùm nói lên cơ thể nhỏ nhắn của người trước mặt, đôi mắt Ngọc Mai trong veo, đẹp vô cùng, nhưng lời nói thì có vẻ cay nghiệt “Tuy không phải là nhân duyên tốt đẹp.

gì, nhưng chắc miễn cưỡng có thể đi qua”

Con đường ngọc thạch còn gọi là con đường nhân duyên, hai người hoặc là lưỡng tình lương duyệt, hoặc đã từng ân ái, thì cắt vào lòng bàn tay cho máu chảy ra, nắm tay nhau mới có thể đi qua được con đường này mà không kích động những con vật nằm canh bên đường. Nghe đúng là quỷ dị Sở dĩ có điều kiện như vậy bởi vì người Địa Thành rất coi trọng mối quan hệ nam nữ, hai người ở bên nhau nếu không có sự gắn kết về trái tim thì buộc phải có sự gắn kết về thể xác. Cô từng được nghe bà nội kể lại nghỉ thức thành thân của người Địa Thành cổ vào khoảng năm trăm năm trước. Mà con đường nhân duyên chính là một trong số những nghỉ thức ấy.

Ngọc Mai giải thích cho Dương Chước Minh tới đây thì ngẩn ra, cuối cùng cụp mi, vẻ mặt ảo não.

Thật không may, Ngọc Mai và Dương Chước Minh cái gì cũng không có. Bọn họ không có lương tình lương duyệt, cũng chưa từng phát sinh chuyện kia.

Vẻ mặt Dương Chước Minh cũng không bất ngờ, giống như hẳn đã biết từ trước vậy.

Cổ tay Ngọc Mai bị Dương Chước Minh nằm lấy, hẳn lôi cô về phía chiếc xe đang đỗ.

“Dương Chước Minh, anh làm cái gì?”

Dương Chước Minh vừa đẩy Ngọc Mai vào xe, ấn nút cho ghế xe hạ xuống thấp, cô còn chưa định hình đã bị hän ép hôn, mờ mịt đầu óc. Tay Dương Chước Minh luôn ở sau gáy Ngọc Mai, giữ không cho cô né tránh, giằng co một hồi mới rời môi cô.

Ngọc Mai vừa được thả ra, hít ngụm khí lớn.

“Dương Chước Minh…anh”

“Mai, quyến rũ tôi”

Giọng đàn ông trầm khàn ra lệnh, Ngọc Mai trợn to hai mắt, trong lòng thâm mảng người này có bệnh.

Dương Chước Minh nghe thấy tiếng Ngọc Mai nghiến răng, nhưng hắn không quan tâm, ghé sát vào tai cô, hơi thở nóng rực.

“Em dụ dỗ tôi một lần, chúng ta ở đây ân ái một lần. Nếu không Ngừng lại một chút, hình như chính Dương Chước Minh cũng đang căng thẳng.

“Nếu không tôi sẽ không đủ dũng khí phản bội chính mình”

Dương Chước Minh ý tứ nửa vời, nhưng Ngọc Mai vừa nghe đã hiểu. Hắn muốn cùng cô làm chuyện kia là để bọn họ có thể đi qua được con đường nhân duyên. Nhưng nếu làm cùng cô, có nghĩa là hản đang phản bội lại lương tâm của mình, phản bội tình cảm với Đường Hạ Vy.

Đến lúc này rồi Ngọc Mai vẫn không kìm được giêu cợt Dương Chước Minh.

“Anh ở bên ngoài nuôi dưỡng bao nhiêu người, còn tỏ ra khí phách cái gì?”

Dương Chước Minh không giận còn cười, tay hẳn đã cởi hai cúc áo của Ngọc Mai.

“Em sai rồi, tôi với bọn họ vốn chưa từng làm đến bước cuối. Hạ Vy là duy nhất…còn em…

Lời Dương Chước Minh nói rơi vào tai cô cứ như đang ban ơn. Ngọc Mai khinh thường nhìn hẳn, tay giữ lấy tay của Dương Chước Minh đang đặt trên người mình. Hãn không cho cô đường lui.

Dương Chước Minh thấy bản thân giờ này đúng là thật khốn. Người phụ nữ này khiến hẳn cảm thấy điên cuồng, dư vị trên người cô vô cùng đặc biệt.

Ngay từ đêm đầu mua Ngọc Mai từ phiên chợ đa sắc, Dương Chước Minh đã nhận ra điều đó. Cô giống như chướng khí mê hoặc, khiến hẳn phải dùng toàn bộ khả năng để kiềm chế không tới gần cô, chỉ sợ một lần sa chân sẽ thành cả đời chìm đắm.

Dương Chước Minh cũng không nhìn thấu đó là cảm giác gì, người hắn nóng như phát sốt, lần đầu Ngọc Mai thấy hắn mất khống chế tới mức này.

“Mai, em không muốn cứu em trai nữa?”

Tay của Ngọc Mai buông lỏng, có cảm giác đem bản thân phó mặc cho Dương Chước Minh.

Dương Chước Minh hôn xuống cổ, gặm cắn vai cô, từng luồng tiếp xúc đều trở thành trí mạng.

Điều hòa trong xe đã để xuống thấp, nhưng hai người vẫn đổ mồ hôi “Thả lỏng, sẽ không làm em đau “

Giọng Dương Chước Minh như ma quỷ dụ dỗ người sống bán mạng cho hẳn, Ngọc Mai thoáng rùng mình, căng thẳng tột độ.

“Dương Chước Minh”

Dương Chương Minh hơi thở gấp hơn, phả vào cổ Ngọc Mai, không ăn tráng miệng được bao lâu đã tới món chính. Khoảnh khắc vừa mới hòa nhập cùng cô, hẳn hơi sững sờ.

“Mai… em”

Ngọc Mai lấy hai tay che mặt nấy giờ, hai ngón tay xòe một chút tạo thành khe hở, xuyên qua đó nhìn biểu cảm sửng sốt của hẳn, vừa ngượng vừa khó hiểu Dương Chước Minh thu lại biểu cảm, cúi đầu cần cần vành tai Ngọc Mai, hạ giọng: “Em có phải…là Trần Ngọc Mai không?”

Hỏi thừa, Ngọc Mai muốn hận chết người đàn ông này. Dương Chước Minh đáy lòng hỗn loạn, cảm giác quen thuộc này là sao đây. Giống như người đã từng cùng hắn ở trong quá khứ. Tự cảm thấy bản thân thật nực cười, suy nghĩ này mà hắn cũng dám nghĩ.

Ban nấy Dương Chước Minh còn suýt nữa thì phải giơ cờ trắng đầu hàng với cô, may là vẫn kìm chế được, hắn động thắt lưng, nhịp độ càng ngày càng nhanh.

Ngọc Mai bị hẳn trêu đùa, chỉ đành mặc hẳn muốn làm gì thì làm đó. Bọn họ kết thúc một trận kịch liệt, Ngọc Mai toàn thân run rẩy, thắt lưng phát đau, liên tục trừng mắt với Dương Chước Minh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK