• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 23 Trở về Địa Thành Xoảng!

Chiếc cốc trên tay Ngọc Mai rơi xuống đất, Dương Chước Minh nhíu mày, không nghĩ tới sự xuất hiện của mình sẽ khiến Ngọc Mai giật mình tới mức này.

Ngọc Mai khôi phục thần thái cũng rất nhanh, ngồi xuống chuẩn bị nhặt những mảnh vỡ.

“Em gặp quỷ sao?”

Tay Dương Chước Minh bắt lấy tay Ngọc Mai, không đồng ý để cô chạm vào những mảnh thủy tinh tung tóe sắc nhọn kia.

Ngọc mai rút tay ra, không cố tình nhặt tiếp nữa mà đứng dậy, phớt lờ Dương Chước Minh, thái độ ghét bỏ.

Dương Chước Minh đáy mắt lóe lên tia càn rỡ, hung hăng vươn tay tóm lấy eo nhỏ của Ngọc Mai, kéo cơ thể cô áp sát hẳn “Mai, em dám tránh tôi?”

Khác với vẻ mặt lúc nào cũng lạnh lếo như băng tuyết của Dương Chước Minh, tay hẳn mang theo nhiệt độ ấm áp, đối lập với thể chất lạnh vốn có của cô.

“Tôi có gì mà không dám?”

Ngọc Mai cười nhạt, thế nhưng cô lại tránh không nhìn vào mắt của hắn.

Dương Chước Minh vẫn chưa chịu buông Ngọc Mai ra, hẳn hạ thấp giọng nói với cô: “Chuyện của thẳng bé kia, không phải tôi cố ý”

Dương Chước Minh hiếm khi khó xử, thật ra hẳn vẫn biết mình còn nợ Ngọc Mai một lời xin lỗi. Rõ ràng Dương Chước Minh đã nhận lời với cô, nhưng lại sơ suất để chuyện kia xảy ra với một đứa trẻ.

Nhắc đến Nguyên Lâm, đôi mắt Ngọc Mai chợt lạnh, lần này cô ngẩng đầu nhìn Dương Chước Minh chăm chăm, không cho lời hãn là thật “Phải, đều là vô tình thôi nhỉ. Có lần nào là cố ý đâu”

“Em không tin tôi?”

Ngọc Mai quay đầu không đáp, lười tranh luận cùng Dương Chước Minh. Dương Chước Minh không buông tha cho cô, ép cô phải đối mặt nhìn hẳn.

Ánh mắt của Dương Chước Minh dừng lại ở vết sẹo dài trên mặt cô. Ngọc Mai nhận ra điều ấy, theo phản xạ lấy tay che mặt, giọng nói bắt đầu căng thẳng.

“Buông…buông tôi ra”

Dương Chước Minh giữ chặt tay Ngọc Mai, ép xuống, hẳn cúi đầu hôn lên mặt cô, Ngọc Mai dĩ nhiên không ngờ tới hành động này, sửng sốt ngây người, cảm thấy hình như người đàn ông này càng ngày càng trở nên khác lạ.

Dì Trương vừa mới đi siêu thị mua đồ về, nhìn thấy đôi nam nữ đang hôn nhau ở trong bếp, tuy có bất ngờ nhưng cũng không hoảng hốt đến nỗi gây ra tiếng động cản trở.

Dương Chước Minh hôn đủ mới thả Ngọc Mai ra, lúc này dì Trương đi qua chào hắn.

“Nhị thiếu gia, cậu đã tới rồi”

Dương Chước Minh liếc mắt nhìn tới túi lớn túi nhỏ mà dì Trương đang xách, âm điệu trong lời nói mềm xuống một chút: “Dì Trương, vất vả cho bà”

“Không vất vả, không vất vả”

Thành thật mà nói thì bà thấy Ngọc Mai là một cô gái tốt, rất độc lập, sau khi tới đây cái gì cũng tự làm. Qua một thời gian tiếp xúc, dì Trương cũng bắt đầu muốn thân thiết với Ngọc Mai hơn, bà còn cảm thấy nếu cô gái này có thể nên duyên cùng nhị thiếu gia thì thật tốt.

Cơm nước xong xuôi, Dương Chước Minh nói muốn cùng Ngọc Mai đi dạo, mấy lời này làm Ngọc Mai suýt nữa thì phun miếng táo đang ăn dở, sợ đến chết khiếp.

Khu chung cư không có khuôn viên bốn mùa xinh đẹp như ở Ngự Uyển Viên, bọn họ chọn một công viên gần nhà, rất nhiều cây cối, có cả đại thụ rợp bóng, xanh mát vô cùng “Dương Chước Minh”

Ngọc Mai đột nhiên gọi một tiếng.

“Hửm?”

Dương Chước Minh dần dần không phản cảm với cách gọi thẳng tên của Ngọc Mai, để mặc cho cô gọi. Nhưng sau khi Dương Chước Minh đáp lời, cô im lặng. Đi thêm một đoạn, không kìm lòng được lại gọi một tiếng.

“Dương Chước Minh”

Ngọc Mai im lặng, người nào đó ôm một bụng khó hiểu, nhưng vẫn không nói gì thêm.

Hai người đi hết một vòng quanh công viên, tiêu luôn bữa sáng vừa mới ăn vào. Lúc này.

Ngọc Mai dừng chân, quay sang nhìn Dương Chước Minh.

“Dương Chước Minh.”

“Trần Ngọc Mai, em đùa bốn gì vậy?”

Gọi cái gì mà gọi, gọi xong lại không nói, người phụ nữ này muốn trêu đùa hắn đấy à.

Ngọc Mai căng thẳng cúi đầu.

“Tôi…tôi muốn…”

Ngọc mai hai tay xoắn xuýt vào nhau, ngập ngừng một lát. Nhìn dáng vẻ của Ngọc Mai, Dương Chước Minh hơi buồn cười, trước đây hung hăng với hản lắm mà, sao giờ lại giống như trẻ con làm sai chuyện vậy.

Ngẩng đầu đối diện với đôi mắt của Dương Chước Minh, cuối cùng cũng đem lời trong lòng nói ra.

“Tôi muốn trở về Địa Thành”

Dương Chước Minh sắc mặt biến đổi một chút, ánh mắt hơi lạnh lẽo, Ngọc Mai lại sợ hẳn hiểu lầm điều gì, càng sợ nhất là hắn từ chối yêu cầu của cô, vội vàng giải thích.

“Dương Chước Minh, anh yên tâm. Không phải tôi muốn trốn, tôi chỉ muốn trở về tìm thuốc cho em trai mình. Nếu anh không tin có thể cử người đi cùng tôi. Hơn nữa, tôi cũng để em trai ở lại đây, tôi yêu thương nó như thế, nhất định sẽ không bỏ chạy một mình”

Vì nói quá nhanh, hô hấp cũng trở nên dồn dập, dừng một chút lại nói tiếp: “Dương Chước Minh, anh thành toàn cho tôi một lần có được hay không? Nếu như có thể lấy thuốc cứu em trai, sau này anh bảo tôi đi hướng đông tôi sẽ không đi hướng tây.”

Ngọc Mai cắn môi hạ quyết tâm: *Tôi sẽ phục tùng anh cả đời này”

Dương Chước Minh nhíu mày, mấy lời như thế mà Ngọc Mai cũng sẵn sàng nói ra, xem chừng thăng bé đang hôn mê kia rất quan trọng với cô. Sáng nay Dương Chước Minh cũng ghé qua phòng cậu nhóc một lần, đối với cậu nhóc đang hôn mê kia luôn có cảm giác kì dị khó lý giải. Điều này hắn cũng không giải thích được, có lẽ vì hắn không đáp ứng tốt lời hứa bảo vệ cậu bé chăng?

Ngọc Mai biết Dương Chước Minh là kiểu ăn mềm không ăn cứng, nên mặc dù không tình nguyện, cô vẫn phải cố dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất để thuyết phục hẳn.

“Dương Chước Minh, anh…ưm…”

Dương Chước Minh chặn cái miệng nhỏ của Ngọc Mai lại bãng một nụ hôn. Sao trước kia hắn không phát hiện Ngọc Mai ồn ào như vậy nhỉ, còn không cho hắn cơ hội trả lời, cứ nói liền một mạch.

Môi Ngọc Mai bị Dương Chước Minh hôn đến đỏ hồng mới chịu buông tha.

* Mai, Địa Thành rất nguy hiểm”

Địa Thành là lãnh địa ma quỷ, tồn tại mấy trăm năm, vô cùng khó hiểu, tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, khó vào cũng khó ra. Hơn hai mươi năm trước, không biết từ đâu loan ra tin đồn, phụ nữ Địa Thành đẹp như phù dung, về phương diện kia đặc biệt mê người, hơn nữa máu có thể dùng giữ gìn thanh xuân. Vì vậy một số tay bắt cóc không sợ chết đã tìm đường vào Địa Thành để kiếm chác.

Lúc này, điện thoại của Dương Chước Minh đổ chuông, hắn bắt máy nói vài câu đơn giản với đối phương rồi tắt.

Quay sang nhìn Ngọc Mai vẫn còn đang chờ đợi câu trả lời.

“Em về nhà trước đi, tôi sẽ cân nhắc việc này”

Trong mắt Ngọc Mai lộ rõ thất vọng, Dương Chước Minh nói sẽ cân nhắc, tức là chưa quyết định có đồng ý hay là không.

Nhưng Ngọc Mai cũng không nói gì thêm nữa, lặng lẽ gật đầu.

Buổi tối, Ngọc Mai đang ở bên phòng Nguyên Lâm, giúp em lau người, còn nói chuyện với em, mặc dù chẳng có tiếng đáp lại, nhưng cô vẫn nói, thanh âm rất dịu dàng, xen lẫn buồn bã.

Dương Chước Minh bước tới cạnh cô.

“Chuẩn bị một chút, ngày mai đưa em đi Địa Thành”

Ngọc Mai đứng dậy, quay ra nhìn Dương Chước Minh, lời này ám chỉ hẳn cũng sẽ đi cùng cô?

“Dương Chước Minh, địa thành rất nguy hiểm”

“Sợ em chạy trốn, nên phải đích thân đi theo giám sát mới được”

Ngọc Mãi không phát hiện ra lời này của Dương Chước Minh là thật hay đùa, nhưng nghĩ đến việc hẳn muốn cùng cô đi Địa Thành, cảm xúc nhất thời khó diễn tả được.

Thú thật cô cũng không biết làm thế nào mới có thể trở về được Địa Thành, nếu như Địa Thành thực sự khó vào như mọi người vẫn đồn đại, thì phải làm sao?

Sáng hôm sau, lúc Ngọc Mai thu dọn xong hành lí xong xuôi đi xuống dưới thì thấy Dương Chước Minh đã đợi cô ở cổng chung cư, dì Trương chuẩn bị cho bọn họ ít đồ ăn nhẹ, lương khô và nước uống, nét mặt thoáng qua sự lo lắng “Dì Trương, làm phiền dì chăm sóc.

Nguyên Lâm một thời gian”

“Được, tiểu thư cứ yên tâm”

Xe dần dần chuyển bánh, dì Trương quay vào nhà, thầm mong chuyến đi này của hai người bọn họ sẽ thuận lợi bình an.

“Dương Chước Minh, hôm qua anh ngủ không ngon sao?”

“ừ Dương Chước Minh có chút uể oải, thân sắc không được tốt. Ngọc Mai không chịu buông tha hắn, cao giọng châm chọc.

“Cãi nhau với Đường Hạ Vy?”

Mặc dù không thích cách Ngọc Mai giều cợt hẳn nhưng Dương Chước Minh cũng không phủ nhận lời cô. Quả thực hôm qua Dương Chước Minh và Đường Hạ Vy có xảy ra tranh cãi.

Từ lúc biết Đường Hạ Vy tùy ý cho người đi cưỡng bức em trai Ngọc Mai, thái độ của Dương Chước Minh đối với Đường Hạ Vy đã lạnh đi vài phần.

Bốn năm rồi, Đường Hạ Vy trở về, Dương Chước Minh muốn đặt cô gái ấy lên lòng bàn tay mà nâng niu, không muốn cô phải chịu thiệt thòi, càng không để cô phải đau lòng.

Thế nhưng Đường Hạ Vy hiện tại với Đường Hạ Vy trong ký ức của hẳn dường như là hai người khác.

‘Vẫn một gương mặt, vẫn một mùi hương, vẫn là con người ấy, Dương Chước Minh lại không nhìn thấu đã khác ở đâu rồi. Rốt cuộc lâm vào phiền muộn.

Dương Chước Minh trước đây rất có lòng tin vào tình cảm của bản thân, hắn đã từng thề cả đời này sẽ chỉ yêu Đường Hạ Vy.

Nhưng thời gian gần đây, chính hắn lại nghi ngờ đoạn tình cảm này, hư hư thực thực, vô cùng bế tắc.

Ngọc Mai không muốn tiếp tục chủ đề liên quan đến Đường Hạ Vy, chỉ mới nghe tên này cô cũng đã không kìm được sát ý, thờ ơ chuyển câu hỏi khác.

“Anh biết Địa Thành ở đâu à?”

“Biết”

Dương Chước Minh ngắn gọn đáp, Ngọc Mai không quá ngạc nhiên, bởi vì đến tiếng Địa Thành mà Dương Chước Minh cũng học được, chắc hẳn hẳn cũng có hiểu biết không ít về nơi đó.

Vê khoản này thì Ngọc Mai tự nhận mình thua Dương Chước Minh, mặc dù cô là người Địa Thành, nhưng lại không biết làm thế nào mới có thể quay về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK