Đầu ta không cử động được, nên chỉ có thể chắp tay với ngài, “Tiểu tiên Phinh Phinh, chân thân là một chiếc bình, không biết trên trời còn có tiên quân đại nhân làm cục trưởng riêng cho bình vại chúng tôi. Không thể bái kiến ngài sớm hơn, còn phải xin tiên quân thứ tội ạ.”
Sở Dao tiên quân cười, xua xua tay: “Mỹ nhân yểu điệu, sao lại có tội được. Nếu vướng tội trạng gì, thì chỉ có một tội thôi, đó là các nàng đã chiếm hết nơi anh linh tươi đẹp tuyệt đỉnh nhất trời đất này. Ai nấy đều xinh đẹp tới nỗi người ta phải lúng túng ngỡ ngàng…”
Ta nghe thấy một tiếng cười nhạo vang lên cách đó không xa, bèn lia mắt về phía Tinh Trầm, thấy hắn vẫn đang vùi đầu vẽ tranh, khóe miệng còn vương nét cười chưa kịp tan đi…
Ta suýt lòa hết mắt vì dư vị thoang thoảng từ nụ cười kia của hắn.
Lần đầu thấy nét cười hiện lên trên gương mặt đóng băng vạn năm của thằng cha ấy, thế mà lại là cười nhạo…
Ta chỉ cảm thấy được mở rộng tầm mắt rất nhiều, và muốn tẩn chết hắn.
Sở Dao tiên quân lại hỏi ta: “Nàng được nung thành bình vào ngày tháng năm nào?”
Ta lắc đầu, “Không nhớ được ạ.”
Sở Dao tiên quân nói với vẻ vô cùng hứng thú: “Ngày xưa ta cũng từng tự tay nung vài chiếc bình, có dính tiên khí của ta. Chúng đều trở thành yêu quái thành tinh, nhưng không đứa nào có được may mắn bén tiên duyên như nàng.”
Ta ngượng ngùng, lén liếc Tinh Trầm một cái, tất cả tiên duyên may mắn của ta đều là nhờ một viên nội đan thôi. Khụ khụ, chủ nợ cũng nhướng mày ngó ta rồi…
Ta và Sở Dao tiên quân tán dóc vui vẻ hai canh giờ. Đợi đến lúc buổi vẽ tranh kết thúc, ta sốt sắng đến xem tác phẩm nhớn của Tinh Trầm, nhưng lại thấy con chó Như Mộng tàn bạo vô nhân đạo kia chình ình trên mặt giấy, đang nhe nanh má mõm hung tợn trừng mắt nhìn ta…
Máu nóng bốc lên đầu, ta suýt xỉu ngang vì bị hắn chọc tức.
Khinh người quá đáng, đúng là khinh người quá đáng mà…
Một ngày nào đấy ta sẽ trả lại nội đan cho hắn, từ đây dù có gặp nữa cũng là người dưng, không thèm liếc hắn, không bao giờ để dành chút giận dữ vu vơ nào cho hắn nữa.
Trong cơn phẫn uất này, lòng ta chợt nảy sinh tâm thái muốn phấn đấu vươn lên. Ta tự thấy hối hận vì bình thường mình toàn ăn gian nói dối, ăn bốc nói phét. Tuy bị Tinh Trầm ép thức khuya dậy sớm chăm học khổ luyện, nhưng ta lại chẳng thèm bỏ ra đến ba phần sức để nghiêm túc, tới giờ vẫn chưa tiến bộ tẹo nào.
Ta lập tức quyết chí, từ hôm nay trở đi ta phải khắc khổ chăm chỉ, nâng cao tu vi, sớm ngày trả lại viên nội đan giẻ rách kia cho hắn, dứt bỏ quan hệ với hắn.
Ta đang cáu kỉnh tính bỏ đi, thì bỗng nghe thấy Sở Dao tiên quân gọi ta ở đằng sau: “Phinh Phinh tiên tử, khó có dịp hôm nay đôi mình được gặp nhau, chi bằng tới nhà ta làm mấy chén nhé.”
Ta đang định vui vẻ gật đầu đồng ý, Tinh Trầm lại lạnh lùng từ chối: “Không cần.”
Nói xong hắn quay đầu nhìn về phía ta, ánh mắt cực kỳ độc đoán ngang ngược, “Chúng ta đi thôi.”
Ta căm tức liếc hắn, “Chúng ta đi thôi.”
Đoạn, ta giựt tay áo Sở Dao tiên quân, đi theo hướng ngược lại với Tinh Trầm, không thèm ngoái đầu nữa.
Sở Dao tiên quân vui hơn hớn, kéo tay ta qua, nghênh ngang dắt ta đi về hướng đỉnh Mộ Vãn.
Tiên quân là khách được sư phụ mời đến, cùng ở trên đỉnh Mộ Vãn với sư phụ. Ta cưỡi mây với ngài tới gần đỉnh núi, rồi lại men theo con đường uốn lượn phủ đầy lá đỏ mà lên. Ta khá tò mò, hỏi ngài: “Tiên quân có biết vì sao đỉnh Mộ Vãn của sư phụ lá đỏ rợp trời quanh năm, chỉ có cảnh mùa Thu không ạ?”
Ta chỉ thuận miệng hỏi thế thôi, không ngờ Sở Dao tiên quân lại đáp ngay: “Ban đầu đỉnh Mộ Vãn cũng có cảnh trí bốn mùa, có điều sau khi sư phụ đổ bệnh một thời gian, thì chỉ còn cảnh này thôi…”
Ta hơi kinh ngạc: “Tiên quân cũng là đệ tử của sư phụ tôi ạ?”
Sở Dao tiên quân lắc đầu: “Tiêu Vân Tiên Tôn sư phụ của nàng là sư huynh cùng môn phái với ta. Huynh ấy là đại đệ tử đầu tiên của núi Lưu Ba. Ta và huynh ấy cùng được một người dạy dỗ…”
Thảo nào tên sư phụ lại có chữ Tiêu, hóa ra là đệ tử chữ Tiêu của Lưu Ba. Thú vị, thú vị thật.
Ta lại tò mò hỏi: “Vậy sư phụ của tiên quân là người phương nào ạ?”
Sở Dao đang chìm trong suy tư ngắm nhìn lá đỏ khắp núi, nghe thấy câu hỏi của ta, đôi mắt hoa đào tươi tắn phóng khoáng của ngài chợt trở nên hơi ảm đạm: “Sư phụ…”
Ngài trầm ngâm một lúc lâu, nhưng không nói gì nữa.
Ta mỏi mắt ngóng trông, nhưng không đủ dạn dĩ để hỏi cho tới chót, đành phải quanh co lòng vòng tiếp tục tìm hiểu: “Sư tổ chắc phải lợi hại lắm đúng không ạ?”
“Sư tổ…”
Sở Dao tiên quân lẩm bẩm một thoáng, rồi chợt vui vẻ nở nụ cười, thân mật vỗ đầu ta, “Lợi hại, sư tổ của nàng đương nhiên phải lợi hại rồi. Phinh Phinh, hôm nay nàng thực sự làm ta rất vui, ta sẽ trộm rượu hoa quế sư phụ nàng ủ trăm năm ra để nếm chung với nàng.”
“Ơ kìa…”
Một giọt mồ hôi to bằng hạt đậu chảy xuống trên trán ta, “Trộm ấy ạ? Nhỡ bị sư phụ phát hiện thì sao…”
Sở Dao cười, nhìn về phía màn sương tiên chướng lá bay tán loạn trên mặt biển mênh mông, ung dung giữa chốn xô bồ nói: “Sư phụ nàng ấy hả, huynh ấy bận lắm. Việc bố trí tiên chướng mỗi 10 ngày làm hao tổn rất nhiều tiên lực của huynh ấy. Bao giờ về huynh ấy chẳng mệt tới độ đóng cửa nghỉ ngơi ngay, làm gì còn hơi đâu mà trông chừng chúng ta nữa.”
Giở trò dậu đổ bìm leo hợp lý mà lại vô cùng thuyết phục như thế… quả thực là tri kỷ của ta.
Vì thế ta đã được nếm món rượu hoa quế mà sư phụ cất trong hầm rượu suốt trăm năm, chỉ nếm một xíu thôi…
Sở Dao tiên quân ngoài miệng thì không sợ trời không sợ đất, nhưng lúc làm chuyện xấu ngài vẫn chột dạ lắm. Ngài rót một ly rượu ngon tinh khiết và thơm ngọt cho ta và ngài thật cẩn thận, sau đó lại tỉ mỉ từng li từng tí nắp rượu lại thật kỹ rồi cất vào trong hầm, miệng hẵng còn lầm bà lầm bầm: “Uống nhiều quá, lỡ sau này sư phụ phát hiện ra, thầy lại chả đập gãy chân mình…”
Dù chưa được uống chỗ rượu hoa quế nọ thỏa thê, nhưng chúng ta đã nốc sướng miệng những thức nước ngọc rượu quỳnh khác trong hầm. Đến khi từ biệt Sở Dao tiên quân trở về, ta đã say tới độ chân nam đá chân chiêu.
Ta cưỡi trên một đám mây nhỏ, bay về phía đỉnh Thần Chung. Bay được nửa đường lại thấy một đám áo xống phấp phới, tới gần hơn mới biết đó là mấy sư tỷ đồng môn.
“Các sư tỷ đang định đi đâu đấy ạ?”
Men say bốc lên, ta chỉ cảm thấy đầu vang váng mắt hoa hoa, đám mây dưới chân cũng rung rinh theo.
Một sư tỷ mặt hoa nét nguyệt lướt đến trước mặt ta. Sao ta lại thấy biểu cảm của tỷ ta không lấy gì làm tươi tắn lắm nhỉ…
“Ta hỏi cô…”
Tỷ ta kiêu căng ngạo mạn nói: “Cô dùng cách gì để mê hoặc Tinh Trầm điện hạ, sao chàng lại tha thứ, để mặc cho cô dính chặt lấy chàng?”
Ta ngớ ra một lúc thì mới hiểu rõ lời sư tỷ nói. Ta nhìn dung nhan đẹp đẽ của tỷ ta trong bóng đêm. Ủa chẳng phải chính là tiên nữ có vấn đề về mắt, chiếm trọn chỗ ngồi phong thủy tốt của Tinh Trầm đấy sao, tỷ ta tên gì nhỉ… hình như là Diệp Ti Đồng…
Mấy tiên nữ đằng sau Diệp sư tỷ cũng dần bay túm tụm lại, sao ta bỗng dưng cảm thấy, mấy bà chị này đều không có ý tốt gì…
Diệp sư tỷ thấy ta chỉ nhìn họ chứ không lên tiếng, thì lại hùng hổ hăm dọa: “Cô đã giở trò mèo gì, mà khiến chàng bắt cô l3n đỉnh Thần Chung được?”
Thức rượu hôm nay Sở Dao tiên quân uống chung với ta hình như hơi nặng đô, bây giờ ta chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ. Diệp sư tỷ đứng ngay trước mặt ta, nếu không phải lúc này người tỷ ta như mọc đầy gai, nhìn đã thấy xốn mắt, thì e rằng ta đã gục đầu lên vai tỷ ta, ôm tỷ ta một lát cho đỡ váng đầu hoa mắt…
“Diệp sư tỷ… muội phải mau chóng quay về, tên Tinh Trầm kia có khi đang đợi sốt ruột lắm rồi ạ…”
Nghĩ đến thằng cha ấy, đầu ta càng ong lên. Hôm nay ta trả treo với hắn như thế, lúc về không biết sẽ bị hắn xử lý thế nào. E là bây giờ ông tướng ấy đang mài dao soàn soạt, mỏi mắt trông chờ…
Diệp sư tỷ nghe hết lời ta nói, mặt càng sầm lại, “Chàng ấy còn chờ cô ư? Chàng không thể rời xa cô hả?”
“Hai… Hai trượng, cách xa hai trượng là huynh ấy bực rồi…”
Ta nói đúng sự thật.
Sắc mặt của Diệp sư tỷ lúc này đã đen như đáy nồi, tỷ ta chỉ ngón tay vào ta nói: “Rốt cuộc cô đã dùng bùa lú phép mê gì, sao Tinh Trầm điện hạ lại để cô mê hoặc như thế?”
Lòng ta bỗng thấy buồn tủi. Ta mà biết bùa lú phép mê, thì đã dỗ hắn thả cho ta cao chạy xa bay, giữ lấy nội đan của hắn mà sống cho sướng đời, mắc gì còn phải sợ uy của hắn, sống một ngày mà như nguyên năm…
Diệp sư tỷ lại không hiểu nỗi buồn khổ trong lòng ta, tỷ ta dựng ngược hàng mày liễu, chỉa ngón tay vào ta mà mắng: “Ta cũng trả treo với chàng, cũng mạo phạm chàng, sao chàng chỉ bắt cô đi, chứ không bắt ta?”
Có lẽ vì hôm nay say rượu nên đâm sầu, ta quên cả việc cẩn thận lời ăn tiếng nói hằng ngày. Bị Diệp sư tỷ tra hỏi từng câu, ta cáu lên, vỗ bụng giận dữ đáp lễ: “Trong bụng tỷ làm gì có cục cưng của huynh ấy đâu…”
Ta còn chưa dứt lời, thì bỗng cảm thấy một cơn gió phất qua. Thân thể ta tựa vào một bờ vai rắn chắc, tiếng “Im ngay…” nhẹ nhàng vang lên bên tai.
Ta ngoan ngoãn ngậm miệng lại, cũng nhắm đôi mắt đang xoay mòng mòng, xuôi theo bờ vai nọ, cọ vào chỗ v0m nguc thoải mái hơn.
Ta cảm thấy cánh tay đang ôm mình cứng đờ, nhưng lại không buông ta ra.
Ta sung sướng cọ mặt mình lên v0m nguc ấy, hai tay ôm siết một vòng eo mảnh, ấn toàn bộ trọng lượng của mình lên đó, cực kỳ thích chí…
Vòng eo nọ cũng cứng đờ, không nhúc nhích dưới cái ôm mạnh bạo của ta.
Ta không nghe thấy nửa câu nửa chữ của người này, nhưng lại nghe ra tiếng la oai oái hình như là của Diệp sư tỷ: “Điện điện điện hạ… muội không nghe thấy, muội không nghe rõ, muội không nghe được gì cả ạ…”
Những câu “Muội không nghe thấy, muội chẳng nghe thấy gì cả” vang lên hết đợt này đến đợt khác ở bốn phía…
Ta không biết mình đã quay về thế nào, chỉ thấy choáng váng vẫn hoàn choáng váng, nhưng hình như mình đang ôm một cây đại thụ, vô cùng vững chắc.
Chỉ là không rõ vì sao, từ sâu thẳm đáy lòng, trái tim ta đột nhiên vô cớ đau như bị dao cắt. Cơn đau ấy không phải do bị thương da thịt, mà như một thứ ma quái nảy sinh từ đáy lòng ta, một kiểu tra tấn khổ sở khó có thể miêu tả nổi. Tuyệt vọng tột cùng rồi lại giãy giụa tìm đường sống, như đã chết lạnh cứng ngắc mà lại tựa còn thoi thóp chờ thời. Ta bị cơn đau ấy tra tấn tới nỗi gần như không thở nổi, hệt rơi vào đáy biển buốt giá sâu thăm thẳm, mỗi một hơi thở, đều như xé nát máu thịt xương cốt toàn thân…
“Đau…”
Ta vật lộn phát ra tiếng rên nghẹn ngào từ cổ họng.
Một bàn tay lạnh lẽo vuốt qua vầng trán đầm đìa mồ hôi của ta…
“Đau…”
Ta vẫn còn ở dưới đáy biển, không thể thở nổi, giọt nước mắt lạnh băng lăn xuống gò má.
Bàn tay kia dừng lại trên trán ta, chần chờ một lát, rồi nhẹ nhàng cọ lên má ta, lau giọt lệ trên mặt ta đi.
“Đau…”
Ta bỗng nhiên mở mắt ra, đáy biển đen tuyền tuyệt vọng chợt lùi xa. Ta há miệng th0 dốc, toàn thân như vẫn bị ngâm trong cơn đau thấu xương, khẽ run nhè nhẹ.
Gương mặt điển trai trắng muốt gần ngay trước mắt, ngón tay lành lạnh vẫn đặt trên má ta bỗng nhiên giật ra…
“Chủ chủ chủ chủ nợ…”
Ta thấy rõ khuôn mặt trước mắt, sợ tới nỗi buột miệng thốt ra, tính bật dậy ngay.
“Cô ốm rồi…”
Hắn ấn nhẹ một cái lên vai ta, lại ấn ta xuống gối.
Bỗng dưng mấy tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.”
Tinh Trầm nói.
Cửa kêu kẽo kẹt, Bạch Chỉ tiên quân đẩy cửa tiến vào.
Tinh Trầm đứng dậy, nhường chỗ ngồi cho Bạch Chỉ tiên quân.
“Phiền tiên quân bắt mạch khám cho cô ta.”
Bạch Chỉ tiên quân nghiêng người về phía trước theo lời hắn, duỗi ngón tay đặt lên cổ tay ta, một lúc lâu sau mới cất lời, “Vẫn không thể tìm được tung tích của viên nội đan này. Ngoại trừ cách mà tiểu tiên từng đề cập, thì không còn cách nào khác đâu ạ…”
Tinh Trầm: “…”
Hắn nhếch hàng lông mày mảnh, lạnh lùng liếc nhìn Bạch Chỉ, có vẻ lại bị chọc phải vảy ngược nào rồi.
Lão già Bạch Chỉ vội chuyển về phía ta, quan tâm hỏi: “Phinh Phinh tiên tử thấy khó chịu ở đâu à?”
Ta nghĩ đến cơn đau ban nãy, hẵng còn hết hồn hết vía, bèn kể thật cho lão già Bạch Chỉ nghe: “Ban nãy tôi cảm thấy đau, đau cực kỳ, đau dã man…”
Lão già Bạch Chỉ lại bắt mạch khám cho ta, nghi hoặc hỏi: “Đau ở đâu cơ?”
Ta chần chờ sờ tứ lung tung trên người, cuối cùng đặt tay lên ngực, “Hình như ở tim, đau ở tim này ạ…”
Lão già Bạch Chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, an ủi ta: “Có lẽ mấy hôm nay tiên tử mệt nhọc quá độ, tĩnh dưỡng tử tế vài bữa chắc sẽ ổn thôi. Tiểu tiên này sẽ đi sắc một bát thuốc an thần bổ dưỡng cho tiên tử uống.”
Ta cảm ơn Bạch Chỉ, nhìn theo bóng lão ra ngoài, quay đầu lại vẫn thấy Tinh Trầm lù lù trong phòng, không có ý gì là định đi.
Ta tưởng tại ban nãy ta bật hắn, hắn còn chưa thanh toán với ta, nên vẫn đợi trong phòng ta tới tận giờ.
Ta xua tay với hắn: “Sư huynh, muốn giết muốn xẻo, đợi mai muội tỉnh ngủ hẵng bàn sau nhé.”
Tinh Trầm nhíu nhíu mày, như thể muốn nói gì đó, mà lại như chẳng còn lời nào. Hắn giằng co với ta một lát, rồi lạnh mặt xoay người bỏ đi.
Ta thở phào nhẹ nhõm, nằm xuống một lát là lại nặng nề thiếp đi. Ta chỉ mơ màng cảm thấy lại có ai đấy đẩy cửa đi vào, nâng ta dậy bón thuốc cho ta, rồi lại đóng cửa rời đi…
[HẾT CHƯƠNG 21]