Ta thay bộ váy áo mà hai cô cáo nhỏ hôm qua đã giặt sạch sẽ tinh tươm cho mình, đứng dậy xuống giường.
Hôm qua vội vàng hấp tấp nên chưa kịp nhìn kỹ, bây giờ ta mới phát hiện căn phòng này được trang hoàng cực kỳ thanh nhã, chỗ nào cũng có dấu ấn thâm trầm khiêm tốn của chủ nhân căn phòng.
Ta đưa tay mở cửa sổ, một cơn gió mát đưa hương hoa thơm cỏ dại ập vào mặt. Sắc Thu tươi đẹp tràn khắp cửa sổ, không thua gì cảnh Xuân tháng Ba cỏ mọc oanh bay.
Hai tiểu yêu ở gian ngoài không rõ đã dỏng tai chờ đợi bao lâu, bên ta vừa có chút động tĩnh, hai con bé đã phấn khởi bận rộn vào việc, đi ra đi vào như con thoi, hầu hạ ta rửa mặt uống trà dùng bữa sáng.
Từ khi bị Tinh Trầm bắt l3n đỉnh Thần Chung, ta suốt ngày phải cúi đầu khom lưng nhìn mặt đoán ý, tận dụng mọi cơ hội để nịnh nọt, gian nan kiếm ăn trong kẽ hở, đã được người khác săn sóc tỉ mỉ như thế bao giờ đâu.
Tuy hai con nhóc bình nhà ta cũng tốt, nhưng chúng nó đã được ta chiều quen thói, kiêu kì như bà cô bên chồng. Ngày nào ta không cần sứt đầu mẻ trán dỗ chúng nó là đã phải A di đà Phật rồi, hai đứa ấy thật sự không thể san sẻ ưu phiền với ta.
Ta vô cùng xúc động đậy vì sự nhiệt tình của hai nàng tiểu yêu đây, rất muốn hỏi hai đứa có muốn lên núi Lưu Ba ở chung với ta một thời gian không, để ta cũng làm hết lễ nghĩa của chủ nhà.
Bữa sáng còn tinh xảo thanh nhã phong phú hơn bữa chiều hôm qua rất nhiều. Ta khách khí mời Thất gia nhà chúng cùng dùng bữa, hai đứa lại bảo công tử nhà chúng đã ăn sáng rồi, đang chờ ta trong thuyền hoa.
Ta bèn ăn bữa sáng thật nhanh, đặng lên thuyền hoa gặp vị công tử chu đáo hiếu khách này một lần.
Núi Không Tang quả nhiên là một thiên đường ngoài nhân thế, phong cảnh tuyệt mỹ. Thời tiết đang độ cuối Thu, rừng lá xanh khắp núi đã nhuộm sang màu mới. Lá đỏ lá vàng loang lổ xen kẽ, như bình mực màu của Sở Dao tiên quân bị đánh đổ, hắt những màu sắc rực rỡ loang lổ khắp núi đồi.
Hai con tiểu yêu nói cười đi cạnh ta, vừa dạo bước vừa ngắm cảnh. Chúng chỉ cho ta xem núi non đồng bằng đẹp tươi nơi tộc hồ ly núi Không Tang của chúng đã sinh sống qua nhiều thế hệ. Dọc đường có núi non có thung lũng, có cầu nhỏ bắc qua sông, cũng có thuyền đậu bến hoang vu. Điều khiến ta vô cùng kinh ngạc là ven đường còn có mấy ruộng lúa mạch đã thu hoạch. Lúa mạch chất thành đống như cỏ khô trên ruộng, thi thoảng còn có thể thấy mấy nông dân mặc quần áo ngắn bằng vải thô, trông rất có hương vị làng quê thôn dã.
Ta chỉ vào một nông dân đang quảy gánh đi dọc rìa ruộng đằng xa, hỏi: “Tộc hồ ly nhà các muội còn làm việc nhà nông cơ à?”
Tùy Phong Đảo cười nói: “Có một số hồ ly thích cuộc sống của người phàm, chẳng những làm hết việc đồng áng nuôi tằm, mà có kẻ còn đi đánh cá đốn củi săn thú dệt vải. Bốn mùa tám tiết họ hiếu kính động chủ nhà tụi muội bằng chút rau tươi theo mùa, món ăn hoang dã. Lâu lâu họ cũng ra phiên chợ ngoài núi đổi hàng lấy chút chi phí, sinh sống còn giống người phàm hơn cả người phàm.”
Ta nghe mà cảm thấy rất thú vị, lại hỏi: “Chợ ngoài núi toàn là người phàm à?”
Cáo con gật đầu: “Động hồ ly chúng muội đã tu tiên ở đây hơn ngàn năm, có giao lưu với người phàm ở ngoài núi, sống chung cũng khá chan hòa. Người phàm có tin vào hồ tiên, cũng thắp hương khói cúng đồ ăn cho chúng muội, cầu xin mưa thuận gió hoà vụ mùa bội thu. Một số nhà nông tặng rất nhiều ngũ cốc trái cây, nên tụi muội bảo vệ ruộng vườn nhà họ được bình an, không bị yêu ma quỷ quái bên ngoài quấy phá.”
Nghe hai cô cáo nhỏ kể chuyện, ta lại dần nhớ tới lời dặn dò của sư phụ trước lúc chúng ta xuống núi. Sư phụ nói ở dưới núi yêu ma hoàng hành, đang là thời kỳ hỗn loạn. Không ngờ ở nơi núi xanh xa vời này lại có một chốn yên ắng nhàn tản như vậy. Các sinh linh sống ở đây bình thản ngây thơ, hòa thuận vui vẻ giữa núi non sông nước, tựa một bức họa cổ nét nhỏ giọt cùng thời gian. Ta nhìn cảnh yên vui trước mắt, bỗng dưng thầm hy vọng thế sự loạn lạc sẽ bỏ quên miền địa đàng ngoài nhân gian này, để nơi này mãi mãi được bình yên thoải mái.
Chúng ta quẹo vào một khúc cua để tới chân núi. Mặt sông gợn sóng lóng lánh chợt xuất hiện ở con đường phía trước. Thuyền hoa tinh xảo đậu bên sông, một chàng trai áo trắng bay bay đứng trên mũi thuyền, trông xa có vẻ khá phong lưu phóng khoáng.
Khi chúng ta đến gần, công tử kia lấy một chiếc quạt xếp đỏm dáng từ đâu ra chẳng rõ, mở ra xếp vào mấy cái, trông đến là mát mẻ giữa làn gió Thu lạnh buốt.
Ta bước lên thuyền hoa gặp cậu ta. Nhìn gần, những đường nét khuôn mặt cậu ta mang vẻ quyến rũ không nói nên lời, một đôi mắt cáo hẹp dài trong nhọn ngoài xếch. Cậu ta còn chưa mở miệng cất lời, cặp mắt kia đã vội ẩn ý đưa tình, ánh mắt tựa chứa chan ba ngàn con sông, như thể chỉ cần nhìn nhiều thêm chút nữa là có nguy cơ chết chìm trong đó.
“Vết thương ở xương sườn Phinh Phinh tiên tử đã khá hơn chưa?”
Ta chào hỏi cậu ta: “Đa tạ thịnh tình khoản đãi của công tử. Hôm qua hại công tử bị thương, lòng tôi rất lấy làm băn khoăn, tôi luôn muốn đến gặp công tử để nói lời xin lỗi.”
Công tử Cáo cười phong lưu: “Được thần tiên tỷ tỷ thác xuống từ bầu trời đáp phải, đây là phúc phận tu 300 kiếp cũng chẳng có nổi, tiên tử tỷ tỷ cần gì phải lo lắng…”
Khi chúng ta trò chuyện, thuyền nhỏ lặng yên rẽ từng tầng sóng nước, rời bờ êm ru. Ta ngoái đầu nhìn lại, thấy Tường Đầu Thảo và Tùy Phong Đảo ở lại bờ, đang cười vẫy tay với ta.
Ta cũng cười vẫy tay với hai đứa.
Công tử Cáo dịu giọng nói bên tai ta: “Mời tỷ tỷ vào ngồi trong gian nhã.”
Ta theo cậu ta vào thuyền hoa, chỉ thấy hai hàng cửa sổ khắc hoa đôi bên đều mở rộng, từng đợt nắng vàng kim nhàn nhạt rọi vào. Gian trong bày biện cầm kỳ thư họa, món nào cũng cổ xưa thanh nhã, bắt mắt hơn căn phòng sơ sài của sư phụ nhiều.
Chúng ta ngồi vào chiếc bàn nhỏ kế cửa sổ, cậu công tử Cáo khách khí nói với ta: “Xin phép…”
Sau đó cậu ta duyên dáng đặt một chiếc ấm tử sa nhỏ lên bếp đồng khắc hình đôi cá vượt biển, cầm chiếc quạt nhỏ trên bàn lên, quạt lửa than đỏ rực trong bếp lò.
(Bếp lò đồng và hoa văn đôi cá, rất thịnh hành ở thời nhà Tấn)
Chỉ lát sau ấm đã rít lên báo nước sôi.
Dòng nước ngoài cửa sổ gợn sóng lăn tăn, triền đồi ngập lá phủ sương và hoa cỏ trải dài vô tận về phía chân trời quang đãng đằng xa. Hương trà thấm vào ruột gan dần tràn ngập thuyền hoa. Công tử Cáo đưa cho ta một tách trà màu xanh nhạt, nở nụ cười say lòng người.
“Trùng hợp thay năm rày đệ hái được vài lá trà Vũ Tiền, hôm nay may mắn được mời Phinh Phinh tiên tử nếm thử.”
Ta vui vẻ nhận cái tách nhỏ, nhấp một ngụm. Nói thật, ta không có tài thiên bẩm cũng chẳng nghiên cứu gì về món bình phẩm trà. Ngay cả loại trà Sương Tiền Vũ của sư phụ ta cũng chỉ thấy hương trà ngây ngất hồn người, chứ uống vào chẳng thấy ngon lành hơn nước hoa quả ta ủ bao nhiêu. Nhưng cậu công tử Cáo này đẹp trai phong nhã, ta là thần tiên, không thể biểu hiện mình có kiến thức hạn hẹp trước mặt một con cáo được. Vì thế ta nhẹ nhàng bỏ tách trà nhỏ trong tay xuống, nói một câu khen trà nổi tiếng cao thâm khó dò mà bốn bể đều xài được: “Trà ngon.”
Công tử Cáo cười nhạt nói: “Quá khen.”
Ta cười ha hả phụ họa: “Trà ngon trà ngon.”
Tiếp theo nên khen thế nào nữa, thì ta lại bí từ.
Khoé miệng công tử Cáo nhếch lên thành nụ cười, “Tiên tử tỷ tỷ quả là một người thú vị.”
Ta gật đầu: “Sư phụ ta cũng từng khen ta như thế.”
Nụ cười bên khóe miệng chàng cáo lan khắp khuôn mặt, cậu ta nheo cặp mắt cáo hẹp dài nhìn ta. Ta thấy ánh mắt cậu ta như tơ mềm quấn quanh đầu ngón, thật sự vô cùng đặc biệt. Ta rất mong được nhân cơ hội này coi thử tộc hồ ly nổi tiếng rù quyến liệu có thực sự có bản lĩnh hớp hồn người khác qua ánh mắt không. Tiếc thay chàng cáo đây chỉ nhìn ta một lát rồi thôi. Cậu ta chỉ vào cảnh tượng non xanh nước biếc ngoài cửa sổ, nói: “Nơi này non nước đẹp tươi, phong cảnh ven sông như họa, rất xứng với cái tên cảnh đẹp như vẽ trải dài trăm dặm. Thật ra núi Không Tang còn có rất nhiều chỗ thú vị hơn nơi này, nếu Phinh Phinh tiên tử không chê, thì đệ xin dẫn tỷ đi dạo chơi mấy hôm.”
Ta gật đầu, đột nhiên nhớ tới điều gì, lại lắc đầu, “Đa tạ ý tốt của công tử, nhưng ta còn muốn đi tìm các sư huynh và sư tỷ, không thể ở lại đây lâu.”
Chàng cáo cười nói: “Tiên tử tỷ tỷ đừng nên gấp gáp, trước tiên tỷ cứ yên tâm ở lại đây đã. Đệ sẽ sai người đi khắp nơi tìm tung tích của họ. Nhỡ họ cũng ở chỗ này, thì cũng đỡ cho mọi người lại lạc nhau lần nữa.”
Ta nghe thấy có lý, bèn vui vẻ cảm tạ cậu ta, bỏ qua ý định rời khỏi đây ngay.
Ta hỏi chàng cáo: “Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của công tử?”
Chàng cáo đáp: “Tên của tại hạ là Lục Thanh, đứng hàng thứ bảy trong các anh chị em ở nhà. Nếu tỷ tỷ không chê, thì cứ gọi đệ là Tiểu Thất là được.”
Cái tên Tiểu Thất nghe rất thân thiết, ta bèn vui vẻ đồng ý.
Gió Thu trên sông tiêu điều, hơi lạnh lẽo, một chiếc áo choàng mới tinh chợt xuất hiện trong tay Tiểu Thất từ lúc nào chẳng hay. Cậu ta đứng dậy khoác nó lên vai ta.
Ta quay đầu lại cảm ơn cậu ta, Tiểu Thất nhếch môi cười: “Đệ gọi tỷ tỷ là Phinh Phinh được không?”
Ta gật đầu, cậu tiểu yêu này đột nhiên nhe nanh cười híp mắt, hoàn toàn mất kết khí chất thanh tao lúc đun nước pha trà vừa rồi. Cậu ta bất giác cầm chiếc quạt xếp học đòi văn vẻ ban nãy, gãi gãi đầu bằng cán quạt, trông có vẻ luống cuống rối bời, e sợ vì được ưu ái.
Cậu tiểu yêu dễ xúc động này cũng như ta, ban nãy bày trò trưởng giả học làm sang, thật ra đều là một kẻ xoàng xĩnh cố gắng giả vờ trước mặt người ngoài.
Ta tựa cửa sổ ngắm sắc Thu đẹp đẽ trong cảnh đẹp trăm dặm làm say lòng người một lát. Ngắm mãi cũng thấy hơi chán. Con thuyền nhỏ trôi lững lờ trong dòng nước, ta chỉ vào một bến tàu nhỏ xa tít, hỏi: “Tiểu Thất, bến tàu kia thông đến đâu thế?”
Tiểu Thất rụt rè nói: “Từ bến tàu kia lên đến bờ, là một phố chợ cũ của động hồ ly, có dân của động hồ ly, còn có cả bá tánh gần đó nữa. Tam giáo cửu lưu cá tôm hỗn tạp, nghề gì cũng có. Tỷ tỷ thanh nhã như trăng sáng trên trời, chắc chắn không thích nơi dơ bẩn đông đúc ấy đâu.”
(Tam giáo cửu lưu: Ba giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo và 9 học phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Đạo gia, âm Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia. Từ này dùng chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội)
Ta nghe thấy tam giáo cửu lưu cá tôm hỗn tạp là trái tim hiếu kỳ đã nhảy nhót lung tung, hai mắt toả sáng ngời. Nhưng lòng tò mò lại bị câu thanh nhã như trăng sáng trên trời của Tiểu Thất làm cho tắt ngúm. Ta ho nhẹ một tiếng, giả vờ đạo mạo gật đầu nhẹ nhàng. Ngước mắt thấy bến tàu mỗi lúc một gần hơn, lại ngại mở miệng bảo qua xem thử.
Tốt xấu gì ta cũng là thần tiên, đại diện cho mặt mũi của núi tiên Lưu Ba, phải làm hết phận sự đóng vai vầng trăng sáng này thôi.
Ta liếc mắt nhìn Tiểu Thất, phát hiện cậu ta cũng đang nhìn bến tàu mỗi lúc một gần kia đầy mong mỏi…
Cậu ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía ta. Trong khoảnh khắc ấy, một tia lửa thấu hiểu lòng nhau chợt lóe lên giữa đôi mắt hai chúng ta.
“Chi bằng… đệ đưa tỷ đi xem nhé?”
Ta gật đầu nhanh như chớp giật…
[HẾT CHƯƠNG 46]