Loại ảo thuật này chỉ những người có tu vi cao trong tộc hồ ly mới có thể thi triển, nếu người phàm mắc mưu thì bị choáng váng 1-2 năm cũng chẳng phải chuyện đùa. Ngặt nỗi Tinh Trầm là thần tiên, ảo thuật này chẳng có tác dụng với hắn bao lâu.
Lão gia biết được chuyện tốt thằng con mình đã làm ra thì tức khắc tức sùi bọt mép, sai người kéo Tiểu Thất xuống đập cậu ta một trận đã đời. Ông ta xin lỗi chúng ta một lúc lâu, còn nằng nặc đề nghị giữ chúng ta ở thêm mấy ngày. Tinh Trầm tất nhiên không chịu ở lâu, thấy ta dong dài như thể còn việc chưa xong, hắn mới miễn cưỡng đồng ý ở lại qua đêm nay.
Dĩ nhiên là ta luyến tiếc nơi này rồi. Tường Đầu Thảo và Tùy Phong Đảo tốt như thế, ta phải chào tạm biệt hai con bé đã.
Tiểu Thất cũng rất tốt, tuy rằng cậu ta có gạt ta chuyện sẽ tìm sư huynh cho ta, rồi lại lừa sư huynh đi xa hơn. Ta không rõ tại sao cậu ta lại làm thế, nên tất nhiên phải hỏi cậu ta cho ra nhẽ để cởi hết khúc mắc trong lòng rồi mới rời đi. Dù gì sau này núi cao đường xa, chẳng biết bao giờ mới gặp lại nhau lần nữa.
Ta nghe tiếng Tiểu Thất gào tái tê lòng mề ở cách vách, đoán chừng có lẽ đêm nay cậu ta phải thoa rất nhiều thuốc linh để trị cái mông dập nát, vậy nên ta không tìm cậu ta ngay. Cứ để cậu ta nghỉ ngơi đến mai cho khỏi kha khá, rồi hẵng thuận đường qua nói lời tạm biệt cậu ta.
Nhắc mới thấy cũng kỳ, tuy ta mới chỉ xa Tinh Trầm hai ngày, mà lại có cảm giác như đã cách ba Thu. Khi mọi người đi gần hết khỏi sân, ta đang định nhắn nhủ hắn mấy câu, thì lại bị hai đứa yêu quái cáo con nước mắt như mưa quấn lấy. Ta đành vội vã quẳng lại một câu “Sư huynh chờ muội chút nhé” cho Tinh Trầm.
Đoạn, ta kéo hai con tiểu yêu vào phòng an ủi chúng hồi lâu, hứa hẹn chắc chắn sau này sẽ về thăm chúng nó thì mới dần dỗ cho chúng ngưng khóc được.
Đến khi hai đứa thôi khóc hẳn, thì đã gần tới canh Ba. Ta đoán chắc Tinh Trầm đã về phòng nghỉ ngơi từ lâu, nên cũng ngáp một cái chuẩn bị lên giường đi ngủ. Ai ngờ khi đóng cửa sổ, ta lại thấy một người đang đứng dưới cây quế trong sân. Ta lấy làm cả kinh, không phải ông tướng này chờ mãi tới tận giờ đấy chứ? Ta vội đi vòng qua hai nhóc tiểu yêu vừa mới ngủ ở gian ngoài, rảo bước ra khỏi cửa.
Tinh Trầm đứng cúi đầu dưới tán cây, không biết đang suy nghĩ điều gì, dường như hắn chẳng suy suyển gì hết nửa buổi tối nay.
Một thoáng cạn lời đột nhiên nảy lên trong lòng ta, chẳng lẽ tên này bị đập hỏng đầu lúc ngã xuống đất hay sao…
“Sư huynh…”
Ta sợ làm phiền giấc ngủ của hai đứa cáo con, nên thận trọng gọi hắn.
Tinh Trầm bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía ta. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, ta dường như thấy được chút chờ mong lấp lánh sáng lên trong ánh mắt ngỡ ngàng của hắn.
Nhưng khi ta đến gần, đôi môi đẹp đẽ của hắn đã treo một nụ cười chế nhạo thờ ơ: “Không ngờ muội bận rộn quá nhỉ.”
Ta thì thào bảo: “Trễ thế này rồi, sao huynh hẵng còn đợi muội…”
Tinh Trầm thuận miệng đáp: “Có đợi muội đâu, ta đang ngắm trăng.”
Ta ờ một tiếng, sau đó hỏi hắn: “Sư huynh, huynh có biết Mạn Mạn sư tỷ và Tễ Nguyệt sư huynh bị quét tới phương nào rồi không?”
Tinh Trầm lắc đầu: “Ta không đi tìm.”
Ta thở dài: “Thế này thì biết làm sao đây?”
Tinh Trầm nói: “Không sao, sứ giả truyền đăng cần đưa tâm đăng đến thủ đô của nhân gian, hóa tâm đăng thành ngàn vạn mồi lửa trong lễ Nguyên Tiêu, độ vào tim người phàm. Chúng ta cứ tới thành Biện Lương tập hợp với họ trước tết Thượng Nguyên là được.”
Ta yên lòng, lại nói thêm: “Bây giờ còn lâu mới tới tết Thượng Nguyên, chúng ta cưỡi mây thì chưa tới hai ngày là đến thành Biện Lương rồi, khỏi sợ không tìm được họ.”
Tinh Trầm nhìn ta với vẻ mặt cạn lời: “Sứ giả truyền đăng không thể tùy tiện sử dụng tiên lực, phải đi bộ hết quãng đường này, cứu giúp những nỗi khổ mình thấy, độ những ai mình có duyên. Đây đều là lời sư phụ đã dặn dò chúng ta trước khi đi… Tai muội mọc trên đầu là để trang trí hả?”
Cách dùng từ quen thuộc, phong cách cũng quen thuộc, người trước mặt ta luôn luôn có cái tài thiên bẩm chỉ trong ba câu là có thể khiến người khác không muốn qua lại với hắn cả đời nữa…
Bàn bạc xong xuôi chuyện sáng mai sẽ khởi hành, ta và hắn tự về phòng mình nghỉ ngơi. Lúc đóng cửa sổ, ta tình ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, lại thấy mây giăng dày đặc khắp trời, không biết ông tướng này ngắm trăng triếc kiểu gì?
Ta nằm trên giường ngủ đứt quãng mấy giấc ngắn ngủi. Giữa lúc nửa mơ nửa tỉnh, nghe thấy hai tiếng cốc cốc ngoài cửa sổ, ta xoay người ngủ tiếp. Một lát sau, tiếng cốc cốc lại do dự vang lên.
Bấy giờ ta đã gần tỉnh hẳn, bèn đứng dậy đi ra mở cửa. Ta thấy ngay Tiểu Thất ủ rũ đứng trước cửa sổ. Tuy cậu ta mặc một bộ thường phục trắng muốt mới tinh, nhưng chẳng hề tươi tỉnh tẹo nào, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt cáo xinh đẹp có hai quầng thâm sâu hoắm.
Ta vội hỏi cậu ta: “Tiểu Thất, đang đêm hôm đệ chạy đến đây làm gì? Bị thương có nặng không? Sao không nằm trên giường nghỉ ngơi cho khỏe?”
Cậu ta mất hồn mất vía gật đầu, hơi gian nan mở miệng ra, rồi lại ngậm miệng vào. Chần chừ một lúc, cậu ta mới cất lời: “Phinh Phinh, tổ tiên nhà đệ sống ở động hồ ly tại núi Không Tang, là kẻ đứng đầu các tộc hồ ly ở vùng đất phía Đông. Nhà có của ăn của để, cha mẹ và các anh em đều chính trực hiểu lý lẽ, là một… mối gả không tồi. Tuy động hồ ly không hiển hách bằng Cửu Trùng Thiên, nhưng cũng có cái hay riêng của nơi dân dã. Tỷ… đừng đi nữa có được không?”
Ta suýt bật cười, nửa đêm nửa hôm đứng trước cửa sổ phòng ta, căng thẳng tới nỗi lắp ba lắp bắp, ta còn tưởng cậu ta muốn bật mí chuyện động trời gì cho ta nghe, hóa ra là muốn giữ khách à.
Tuy ở động hồ ly rất vui, nhưng ta vẫn muốn nhanh chóng đi tụ hợp với Mạn Mạn sư tỷ. Dù có ở thêm dăm ba ngày nữa thì cuối cùng vẫn phải đi. Chẳng có bữa tiệc nào trong thiên hạ là không tàn cả, tới hôm nay ta mới thấu hiểu được chân lý trong lời này.
Ta tốt bụng an ủi cậu ta: “Tiểu Thất, hai hôm nay ta ở động hồ ly rất vui, cũng rất hợp ý với đệ. Nhưng ta còn nhiều chuyện chưa làm trong lần xuống núi này, dù có trì hoãn thêm mấy bữa thì vẫn phải đi thôi. Đệ đừng luyến lưu như thế, ngày sau nếu có cơ hội, ta chắc chắn sẽ quay lại thăm gia đình đệ.”
Tiểu Thất lắc đầu, nói năng lộn xộn: “Không phải ở lại mấy ngày, ý đệ là… tỷ có thể ở lại đây mãi mãi được không.”
Ta hơi khó xử: “Ta tu hành ở Lưu Ba, đương nhiên phải về rồi, làm sao ở bên ngoài mãi được.”
Tiểu Thất đột nhiên duỗi tay ra giữ hai cánh tay ta, vô cùng căng thẳng nói: “Không phải, ý đệ muốn hỏi là, tỷ có nguyện ý thành thân với đệ không?”
Ta mỉm cười với vẻ mặt như mẹ hiền, đang định an ủi cậu tiểu yêu giàu tình cảm này mấy câu, thì lại bị hai chữ “thành thân” nện lên trán bất thình lình. Ta ngớ ra một lúc lâu mà vẫn chưa hiểu nổi ý cậu ta là gì?
Ta ngơ ngác hỏi: “Thành thân? Thành thân gì cơ?”
Mặt Tiểu Thất đỏ lựng lên: “Còn… Còn có thể là thành thân kiểu gì được nữa? Áo hỉ đỏ thẫm, thêu đoá hoa xinh, tỷ gả cho đệ, đệ thương tỷ cả đời.”
Ta phì cười, nhưng thấy vẻ mặt khóc không ra nước mắt của Tiểu Thất, ta bỗng chợt phát hiện tiếng cười của mình hình như hơi khiến người khác tổn thương, bèn vội xua tay nói: “Không phải, ta không cười đệ, chỉ là đột ngột quá, chẳng hiểu sao lại bật cười.”
Tiểu Thất như nuốt phải quả cân, mặt nghẹn ngào xanh mét.
Hình như ta lại lỡ lời rồi, ta tính giải thích với cậu ta, nhưng cậu ta lại ngước đôi mắt cáo cong cong xênh xếch lên nhìn thẳng vào ta, ánh mắt đột nhiên hơi quái dị. Giữa màn đêm đen kịt, đôi mắt cậu ta như đom đóm lập lòe, khiến người ta không thể thấy gì khác ngoài ánh sáng tỏa ra từ mắt cậu ta.
“Tỷ thật sự phải đi sao?”
Cậu ta yếu ớt hỏi ta.
Ta gật đầu, đột nhiên thấy hơi choáng váng. Cặp mắt cáo của Tiểu Thất càng có vẻ câu kéo hồn phách hơn, ta muốn nhìn qua chỗ khác, mà chẳng hiểu sao không thể dời mắt nổi.
“Ngủ đi…”
Tiếng côn trùng mùa Thu râm ran. Gió đêm, và cả tiếng lá cây sột soạt xung quanh đều lùi xa dần như thủy triều xuống, chỉ còn giọng nói êm tai khẽ khàng của cậu ta, tựa như đó là âm thanh duy nhất còn sót lại trên đời…
Ta bỗng cảm thấy quái lạ, nhưng lại không nói rõ ra được là lạ ở đâu. Ta ngơ ngẩn gật đầu với cậu ta, xoay người quay về mép giường nằm xuống lần nữa.
Gần như chỉ một lát sau ta lại thiếp đi, mà gần như ngay lập tức, ta lại mơ thấy một giấc mộng kỳ quái…
Ta mơ thấy hai cô cáo con đang ngủ ở gian ngoài cười hì hì đi đến mép giường ta, nhẹ nhàng gọi ta: “Tỷ tỷ, dậy đi.”
Ta mở mắt ra, thấy hai đứa nó mặc quần áo sặc sỡ, đầy vẻ vui tươi hớn hở, tươm tướp nói lời chúc mừng.
Ta thầm thấy buồn bực, vui gì đâu mà chúng mừng. Hai con tiểu yêu lại không để ta ngẩn ngơ mơ màng trên giường, mà ba chân bốn cẳng rửa mặt trang điểm cho ta. Ta ngơ ngác để chúng nó đẩy mình ra khỏi cửa. Chưa đi được mấy bước, ta đã thấy trước mắt tối sầm. Có thứ gì che đầu ta lại, một đoạn khăn lụa đỏ bị nhét vào tay từ lúc nào chẳng hay. Chúng kéo ta xềnh xệch một đoạn ngắn, rồi lại ngoặt qua hai khúc cua. Bước qua ngưỡng cửa cao cao, những tiếng đàn sáo náo nhiệt chợt vang lên khắp nơi.
Một đôi tay trắng nõn đột nhiên giữ chặt ta, ta nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt xung quanh, còn có tiếng đồng dao đứt quãng của mấy đứa con nít: “Núi hồ ly, động hồ ly, bé con thêu hình uyên ương. Không ham Tiên, không thích Thọ, bé chỉ mê đồ cưới đỏ…”
Giọng trẻ con kia lanh lảnh non nớt, nhưng lại khiến người nghe cảm thấy sợ hãi một cách vô cớ.
Ta thấy sợ sệt trong lòng, bất giác kêu lên: “Sư huynh…”
Bốn phía chợt lặng đi, rồi lại náo nhiệt lên.
Một người đứng bên cạnh hô to: “Nhất bái thiên địa…”
Bàn tay đang túm ta siết chặt thêm, kéo ta khom người về phía trước. Đầu ta nổ ầm ầm, ta cúi xuống thì phát hiện mình đang mặc áo cưới đỏ thẫm thêu long phượng bằng chỉ vàng, khăn voan đỏ đè nặng trĩu trên đầu. Khó có thể phân biệt nổi đây rốt cuộc là mơ hay tỉnh.
Ta kéo phắt chiếc khăn voan đỏ xuống, ngước mắt lên thấy Tiểu Thất cũng mặc bộ áo cưới đỏ thẫm, đeo một quả tú cầu đỏ trước ngực, đang cười mỉm đứng trước mặt ta. Đôi mắt cáo câu kéo lòng người nhìn thẳng vào đáy mắt ta.
Ta hoảng sợ kêu lên: “Tiểu Thất, đệ làm gì vậy?”
Tiểu Thất tóm tay ta, dịu dàng nhỏ nhẹ nói: “Bái đường thành thân với tỷ đó.”
Ta sợ hãi nhìn xung quanh, chỉ thấy những chiếc đèn lồng đỏ thẫm trong sảnh đang lắc lư theo gió, xòa những cái bóng rung rinh dưới sàn. Già trẻ gái trai khoác đồ xanh đỏ chen chúc khắp nơi, ai nấy đều ăn vận sặc sỡ đẹp tươi, nhưng mặt ai cũng treo một nụ cười cứng đờ như nhau, đến cả độ cong của khóe miệng cũng như được đo đếm cẩn thận, càng nhìn càng khiến lòng người lạnh toát. Cặp vợ chồng già ngồi trên ghế bát tiên ở đầu hai dãy chắc hẳn là song thân của Tiểu Thất. Nhưng hôm nay ta đã gặp cha Tiểu Thất, người đang ngồi ngay ngắn ở vị trí đầu trong sảnh quả thực trông giống cha ruột cậu ta, nhưng lại thiếu đi chút gì đó. Rốt cuộc khác nhau chỗ nào nhỉ? Đúng rồi, cha ruột của Tiểu Thất luôn mặt sưng mày xỉa khi đối mặt tới đứa con trai này, hận không thể đánh cậu ta 800 cữ một ngày, sao có thể tươi cười hòa ái dễ gần như vậy được…
(Ghế bát tiên)
Ta nhắm mắt lại, cố gắng trấn an bản thân, lẩm bẩm một mình: “Đang nằm mơ, đang nằm mơ…”
Tiểu Thất lại cười nói: “Là mơ hay tỉnh thì có quan trọng gì? Uống rượu giao bôi rồi, tỷ và đệ sẽ kết lời thề ba kiếp, như vậy tỷ sẽ ở bên cạnh đệ mãi mãi.”
Ta chợt cảm nhận thấy một cơn đau nhói lên trên đầu ngón tay. Hai chén sứ trắng nhỏ có hoa văn cành hợp hoan uốn lượn chợt xuất hiện trong tay Tiểu Thất từ lúc nào chẳng hay. Hai giọt máu đỏ thắm trong chén đang giao hòa với nhau. Cơn đau này cũng khiến ta thầm rùng mình. Không phải là mơ, tất cả cảnh tượng kỳ dị trước mắt mình đều không phải là mơ.
(Cây hợp hoan tượng trưng cho chuyện ái ân nam nữ.)
Ta vội nói: “Nam cưới nữ gả cần đôi bên tình nguyện, ta không muốn, đệ cần gì phải ép uổng.”
Hai mắt Tiểu Thất đột nhiên nhá lên ánh đỏ như máu, cậu ta lạnh nhạt hỏi: “Ta không tốt chỗ nào, cớ sao tỷ lại khinh thường ta?”
Mấy giọt mồ hôi to như hạt đậu toát ra từ trán ta: “Không phải thế, tính ra ta với đệ mới quen biết nhau ba ngày, sao có thể tới mức bàn chuyện cưới xin được?”
Giọng Tiểu Thất càng thêm u oán: “Chẳng lẽ tỷ đã có người trong lòng?”
Trong tình thế hiểm nghèo, ta gật đầu lia lịa: “Đúng vậy đúng vậy, ta đã có người trong lòng rồi, đệ chớ làm khó người khác nữa.”
Tiểu Thất cười khẩy nói: “Là gã sư huynh đần thối của tỷ chứ gì?”
Ta ngỡ ngàng một thoáng, chợt nói bậy mà mặt không đổi sắc: “Đúng vậy đúng vậy, mọi việc đều có thứ tự trước sau. Ta đã trao chuyện chung thân đại sự cho sư huynh, đành phải xin lỗi đệ, đời này không có duyên phận rồi. Không gạt đệ chứ, sư huynh của ta lợi hại lắm, là một người máu mặt không thể trêu vào đâu. Chúng ta vẫn nên tôn trọng lẫn nhau, trân trọng người kia vậy…”
Dù gì việc ta lôi Tinh Trầm ra làm bia đỡ cũng không phải lần một lần hai, trước lạ sau quen, bịa mãi lương tâm cũng hết bất an rồi.
Ta vừa nói vừa xoay người tính chạy ra ngoài. Tiếng vải phần phật bỗng vang lên đằng sau, ta bị chặn lại chỉ trong nháy mắt. Đôi mắt cáo xếch lên của Tiểu Thất nhìn thẳng vào ta, cảm giác choáng váng kỳ quặc lại ập tới. Ta nghĩ bụng không ổn rồi, ánh mắt cậu ta hình như có gì quái lạ lắm. Mắt ta lại như lúc nãy, bị ánh mắt tựa tấm lưới của cậu ta chụp lại, không thể nhìn qua chỗ khác được nữa.
“Ta cũng muốn xem thử sư huynh của tỷ lợi hại thế nào…”
Vừa nói, cậu ta vừa vung tay áo đỏ như máu lên. Ta tựa một chiếc lá cô độc trong gió, đành đổ người vào lòng cậu ta. Cậu ta ôm eo ta bằng một tay, chẳng mấy chốc đã kéo ta tới trước bàn thờ sương khói lượn lờ, không thèm suy nghĩ mà nhét một chén rượu trộn máu vào tay ta, ép ta uống rượu giao bôi với cậu ta.
Trong chớp nhoáng, một bóng áo trắng xanh chợt sượt qua trước mắt. Ta chỉ nghe thấy tiếng răng rắc vang rền, bàn tay đang ôm eo mình lập tức lỏng ra, sau đấy là một tiếng k3u r3n thê lương chói tai.
Tiểu Thất lảo đảo ngã về phía trước, đập đầu vào bàn thờ. Bấy giờ ta mới bừng tỉnh phát hiện hình như cái bàn thờ kia làm bằng giấy. Song thân của Tiểu Thất và đám già trẻ gái trai đang cười cứng ngắc xung quanh cũng đều là giấy. Chẳng lẽ đây là thuật nhiếp hồn như lời sư huynh nói ban nãy?
Khi ta định thần lại, thì đã được ôm trong một v0m nguc quen thuộc.
“Sư huynh…”
Ta mừng rỡ ngạc nhiên reo lên.
Biểu cảm của Tinh Trầm hơi dì dị, tai hắn có vẻ cũng đỏ quá mức bình thường. Hắn hỏi bằng chất giọng trầm khàn: “Muội tính trao chuyện chung thân đại sự cho sư huynh nào hử…”
[HẾT CHƯƠNG 49]
- -----oOo------