Bữa cơm này ăn còn tính là vui vẻ, bởi vì thành tích địa lý của Ngôn Xu tiến bộ, trên mặt mẹ Ngôn và ba Ngôn đều tràn đầy tươi cười.
Không khí gia đình của Ngôn Xu phần lớn thời điểm đều là nhẹ nhàng vui vẻ mà bầu không khí như vậy cũng rất có sức cuốn hút, ví dụ như ----
Không biết bắt đầu từ khi nào, khoé môi Hứa Lan cư nhiên cũng hơi hơi cong lên, dung nhập vào trong bầu không khí hoà thuận vui vẻ trên bàn cơm.
Có lẽ là nghe thấy ba Ngôn uống vào chút rượu văn vẻ khen con gái bảo bối của mình, lại có lẽ là thấy mẹ Ngôn đầy mặt chân thành cảm ơn.
Hứa Lan đột nhiên cảm thấy, chuyện làm gia sư địa lý cho Ngôn Xu này, tuy rằng có chút kì lạ, nhưng cũng là một chuyện có ý nghĩa.
Cho đến khi ăn xong cơm tối, Ngôn Xu đưa Hứa Lan ra cửa.
Dưới đèn đường mờ nhạt, Hứa Lan gật đầu với nàng ý bảo, "Em mau mau quay về đi."
Ngôn Xu lắc lắc đầu, lại đi về phía trước hai bước, trực tiếp đứng ở trước mặt Hứa Lan.
Nàng thấp giọng nói: "Kỳ thật không chỉ là ba mẹ em, em cũng thực vui vẻ.
Nếu không phải là nhờ chị, thành tích của em cũng không có khả năng tiến bộ nhiều như vậy."
Ở chung lâu như vậy, hai người không tự giác mà càng thêm hiểu biết nhau hơn lúc trước.
Hứa Lan nhìn Ngôn Xu, lần đầu tiên nghe tiểu cô nương nói những lời nghiêm túc như vậy, cô chỉ cảm thấy có chút buồn cười.
Cô nhịn không được giơ tay giúp Ngôn Xu vén tóc bên mặt ra sau tai, cũng nghiêm túc trả lời một lần, "Ân, tôi cũng thực vui vẻ."
Ở chung với Ngôn Xu, thoải mái ngoài dự đoán.
Tiểu cô nương nũng nịu lại không làm ra vẻ, bất luận thời điểm nào cũng đều treo nụ cười đáng yêu trên mặt, chỉ cần liếc nhìn nàng một cái, tựa hồ sẽ làm cho tâm tình cũng theo đó mà tốt lên.
Hứa Lan thích con gái đáng yêu, cô chưa từng che giấu chuyện này, mà Ngôn Xu trong mắt cô, cũng thuộc về phạm vi đáng yêu này.
Mà Ngôn Xu cũng thăm dò được rõ ràng điểm này, Hứa Lan thích nhìn nàng cười, cho nên nàng vẫn luôn nỗ lực luyện tập.
Mặt Ngôn Xu ửng đỏ, hít sâu một hơi, lộ ra một nụ cười nàng tự nhận là đáng yêu nhất mà nàng đã luyện tập cả trăm lần trước gương, "Vậy Hứa Lan tỷ tỷ, ngày mai em có thể mời chị đi xem phim không? Xem như để cảm ơn chị."
Tay Hứa Lan hơi khựng, ngừng ở trên má Ngôn Xu.
Xúc cảm mềm mềm mại mại trong tay, cùng với khuôn mặt tràn ngập chờ mong kia của Ngôn Xu, làm Hứa Lan căn bản không tìm thấy lý do từ chối.
Cô còn chưa có đi rạp chiếu phim của nhân loại bao giờ, đi xem một lần cũng không sao.
Vì thế Hứa Lan gật gật đầu, nhận lời, "Được."
Chờ mong nơi đáy mắt của Ngôn Xu lập tức biến thành vui sướng, nàng lập tức nói: "Vậy hai giờ chiều mai gặp ở rạp phim Tùng Sơn nha!"
Ngôn Xu nói thật nhanh, tựa hồ là sợ Hứa Lan đổi ý.
Hứa Lan gật gật đầu, "Đã biết, quay về nhanh lên đi."
Lúc này Ngôn Xu mới ngoan ngoãn gật đầu, sau khi đi được hai bước, lại xoay người dùng sức vẫy tay tạm biệt Hứa Lan.
Khoé môi Hứa Lan lại hơi hơi cong lên một lần nữa.
So với nụ cười kinh doanh lúc trước, Hứa Lan tối nay, mỗi một lần cười đều xuất phát từ thiệt tình.
Tình cảm nhân loại, hỉ nộ ai nhạc, kỳ thật đều là sở thích của Hứa Lan.
Mà một khắc xoay người kia, nụ cười trên mặt Hứa Lan còn chưa kịp thu hồi lại, đã trực tiếp cứng đờ trên khuôn mặt.
Nữ nhân vẫn mặc váy dài màu đỏ gợi cảm như cũ, khoanh tay trước ngực nhìn Hứa Lan, vòng eo lắc qua lắc lại tiến tới gần.
Trên mặt Sầm Nhược tươi cười tuỳ ý, "Xem ra, cô thật sự là nhìn trúng cô bé nhân loại kia a."
"Không liên quan đến cô."
Trên mặt Hứa Lan giống như phủ một lớp hàn băng, "Tôi nói rồi, cách xa em ấy chút."
"Tôi biết a." Sầm Nhược nhún vai, "Tôi không thể chạm vào cô bé nhân loại kia a.
Cô cũng đã đeo bảo vật kia lên cổ tay cô ta, tôi có muốn cũng không thể tới gần a."
Bảo vật trong lời của Sầm Nhược, chính là chỉ cái lắc tay thuỷ tinh lúc trước Hứa Lan cho Ngôn Xu đeo.
Rốt cuộc cũng từng du đãng trong nhiều thế giới như vậy, Hứa Lan vẫn là có được vài đồ vật hữu dụng.
Hứa Lan lại hỏi: "Vậy cô tới đây làm gì?"
"Cho hai người một chút bất ngờ nhỏ." Sầm Nhược nói xong liền nháy mắt với Hứa Lan một cái, "Lúc này coi như tôi nhường cô ta cho cô, hy vọng sau này chúng ta sẽ không lại coi trọng cùng một người nữa."
"Tôi thành quỷ nên lòng ghen ghét rất mạnh, nếu tôi không có được thứ tôi muốn, tôi tình nguyện huỷ diệt nó nha."
Lời vừa nói ra, thân ảnh Sầm Nhược liền biến mất ở trước mặt Hứa Lan, trong không khí chỉ còn lại sương khói màu đen nhàn nhạt.
Mà những sương khói đó như là có linh hồn, toàn bộ đều bay về phía nhà Ngôn Xu.
Cả một căn biệt thự bị sương khói màu đen bao phủ, giây tiếp theo lại tản ra, giống như vừa nãy chỉ là Hứa Lan hoa mắt thôi.
Móng tay nhỏ dài đâm thật sâu vào lòng bàn tay, tuy rằng không có đổ máu, nhưng cũng đủ để Hứa Lan cảm giác được đau đớn.
Hứa Lan đến gần hướng biệt thự chút, ngón tay phải chỉ về phía đó, sương khói màu đen bị kéo ra rồi lại tiêu tán.
Dường như là một chút thủ thuật che mắt nhỏ, thanh trừ quá mức đơn giản.
Thực lực giữa cô và Sầm Nhược, không cách xa đến mức như thế.
Hứa Lan nhíu mày, ác quỷ như Sầm Nhược tuyệt đối không thể đối phó dễ dàng như vậy.
Mỗi con quỷ đều có át chủ bài của riêng mình, trên nguyên tắc hẳn là không quấy nhiễu lẫn nhau, nhưng mà bởi vì Ngôn Xu, cô với Sầm Nhược lại chú định sẽ không thể chung sống hoà bình.
Nếu Sầm Nhược nói được làm được rời xa Ngôn Xu, tự nhiên là tình huống tốt nhất.
Nếu như không phải như vậy, Sầm Nhược ở trong tối, cô lại ở ngoài sáng, mọi thứ cũng càng thêm khó giải quyết, cô phải tiêu tốn càng nhiều tinh lực, cảnh giác khả năng Sầm Nhược sẽ dùng ám chiêu.
*
Chiều ngày hôm sau, rạp chiếu phim Tùng Sơn.
Tới giờ hẹn, Ngôn Xu nghiêm túc chọn lựa quần áo nên mặc hôm nay.
Này cũng coi như lần đầu tiên hẹn hò của nàng với Hứa Lan, vẫn là nên trịnh trọng một chút.
Hiện giờ cả nửa tủ quần áo của Ngôn Xu đều là váy nhỏ đáng yêu, cùng với các loại quần áo phong cách mềm muội.
Bởi vì diện mạo của Ngôn Xu vốn chính là kiểu điềm mỹ, cho nên mẹ Ngôn cũng thực thích nàng ăn diện như vậy, lâu như vậy rốt cuộc cũng thực hiện được giấc mơ mặc con gái thành công chúa nhỏ.
Cho nên mỗi lần đi dạo phố, thấy quần áo trang sức đáng yêu đều sẽ mua về cho Ngôn Xu.
Mà một nửa còn lại, là phong cách cool ngầu nàng từng thích.
Thời trang "thời thượng" đã từng lấy làm tự hào, bây giờ ở trong mắt nàng lại trở nên có chút......!thảm không nỡ nhìn.
Mặt Ngôn Xu không biểu tình ôm đống quần áo kia, toàn bộ ném vào thùng rác.
Cuối cùng nàng mặc ra cửa một bộ váy đồng phục hồng nhạt, hai đùi thon lại thẳng, cực kỳ phù hợp thẩm mỹ trắng nhỏ gầy.
Mà Ngôn Xu còn quấn lấy mẹ xin trang điểm nhẹ nhàng tinh xảo, dọc theo đường đi, thu hoạch không ít ánh mắt hâm mộ.
Cho đến khi ra khỏi tàu điện ngầm, đi được một đoạn đường ngắn, đột nhiên một nam nhân bước nhanh lên trước, chắn trước mặt nàng.
Áo thun bó sát người giày lỗ lỗ, một bộ dáng "dân xã hội" điển hình, chặn Ngôn Xu xong liền trực tiếp hỏi Wechat.
Ngôn Xu lạnh mặt từ chối.
Mà nam nhân kia không thuận theo không chịu buông tha, một bàn tay đưa di động tới trước mặt Ngôn Xu, hoàn toàn chặn đường đi của nàng.
Chỗ này có ít người lui tới, đó là cơ hội cho hắn chơi xấu.
Nếu đổi lại là thiếu nữ khác, khả năng đã bị doạ đến đưa Wechat ra.
Ngôn Xu ngẩng đầu, mặt không biểu tình nắm lấy tay hắn, sau đó hung hăng vặn xuống.
Tuy rằng nàng giả thành mềm muội lâu rồi, nhưng không đại biểu rằng nàng thật sự biến thành mềm muội.
"Rắc" một tiếng.
Di động trực tiếp rớt xuống đất, mà nam nhân cũng đau đớn thét chói tai.
Hắn che tay lại, đầy mặt thống khổ ngẩng đầu nhìn Ngôn Xu, ngoài miệng vẫn không buông tha người như cũ, "Mày con đ* này, hỏi Wechat của mày là cho mày mặt mũi, mày dám......."
Ngôn Xu cười lạnh một tiếng.
Đã lâu không có động thủ đánh người, vừa lúc nhân cơ hội này cho tên vô lại trước mặt một chút dạy dỗ, xem sau này hắn còn dám tuỳ tiện chặn đường con gái hỏi Wechat nữa hay không.
Nhưng tay Ngôn Xu còn chưa kịp vung lên, dư quang lại đột nhiên thấy một hình bóng quen thuộc.
Hứa Lan đứng cách đó không xa, nhìn về phía nàng.
Trong lòng Ngôn Xu "lộp bộp" một tiếng, cũng không biết Hứa Lan đã đứng nhìn ở đây bao lâu, đã nhìn thấy gì.
Nhưng thói quen nguỵ trang mềm muội lâu nay làm đại não Ngôn Xu theo bản năng phản ứng ngay lập tức.
Ngôn Xu chạy tới trước mặt Hứa Lan, cúi đầu nghẹn ngào.
"Hu hu hu hu Hứa Lan tỷ tỷ! Tên kia hắn.......!hắn ăn hiếp em hu hu hu hu!".
Danh Sách Chương: