Năm phút sau, Hứa Lan trả lời nàng.
[Ân, Hứa Lan.]
A.....!Còn lãnh đạm mình tưởng tượng nữa.
Ngôn Xu chu chu miệng, lông mi hơi rũ xuống một ít, cũng không giấu được thần sắc thất vọng nơi đáy mắt.
Nhưng thực mau Ngôn Xu liền nhận ra, là nàng chủ động muốn thêm Wechat của Hứa Lan, người ta lãnh đạm không phải là rất bình thường sao? Sao nàng có thể yêu cầu nhiều như vậy đây? Thật là không biết thoả mãn!
Như vậy một chút ủ rũ lập tức hoá thành hư không, Ngôn Xu lại tiếp tục gửi Wechat cho Hứa Lan.
[Chuyện hôm nay ít nhiều gì cũng nhờ tỷ tỷ giúp đỡ, thật sự vô cùng cảm ơn!]
Ngôn Xu đã nghĩ kỹ kế hoạch tiếp theo rồi, Hứa Lan hẳn là sẽ khách sáo nói một câu "Không có gì", sau đó nàng liền có thể thuận theo mà mời Hứa Lan đi ăn cơm biểu đạt lòng biết ơn.
Đương nhiên, Hứa Lan rất có khả năng sẽ từ chối nàng, nhưng mà cũng không sao, nếu bị từ chối, nàng có thể mang theo một ít bánh ngọt chủ động đi nhà ma tìm Hứa Lan, cứ như vậy, hai người nhất định có thể thân thiết hơn!
Ngôn Xu cảm thấy kế hoạch của mình thực hoàn mỹ, tiếng chuông di động vang lên.
[Không cần cảm ơn]
Đôi mắt Ngôn Xu cười cong cong, quả nhiên, giống như nàng nghĩ, vậy thì tiếp theo.....!
Ngôn Xu đang nghĩ ngợi, di động lại đột nhiên nhận được thông báo thứ hai từ Wechat.
[Nhớ giới thiệu biểu ca của em tới nhà ma của chúng tôi là được]
Ngôn Xu: "......."
Cái này sao lại hoàn toàn không giống nàng nghĩ a.
Nàng thiếu chút đã quên mất lý do mà nàng bịa ra để được thêm Wechat của Hứa Lan, nàng phải tìm đâu ra một người biểu ca mê chơi nhà ma đây!
Từ từ, Ngôn Xu sửng sốt một chút, đột nhiên nhớ tới mình thật sự có một người biểu ca, bất quá mê chơi nhà ma hay không thì không biết.
Nói đến vị biểu ca này, Ngôn Xu liền cảm thấy mình có chút đau đầu, đại khái là bởi vì gen gia tộc khắc nhau, một khi hai người gặp mặt, liền phải phát sinh chút mâu thuẫn.
Nói thật, Ngôn Xu cũng không quá thích vị biểu ca này của mình, thậm chí còn cảm thấy chán ghét, bởi vì nàng chưa từng gặp qua người nào thiếu tâm nhãn như vậy.
Nhưng nghĩ đến nhà ma Trường Sơn, Ngôn Xu lại đột nhiên cảm thấy, đây là một cơ hội tuyệt hảo để chỉnh hắn.
Nụ cười của thiếu nữ thêm vài phần giảo hoạt, sau đó mở Wechat của mình ra, bỏ người nằm trong sổ đen của mình đã lâu ra.
Nếu Ngôn Xu trực tiếp mời Kỳ Trí đi, hắn tuyệt đối sẽ không để ý đến nàng, vẫn là phải dùng đến cái đầu.
Đầu tiên Ngôn Xu dùng bài đăng khen nhà ma Trường Sơn mạo hiểm kích thích ở trên mạng chia sẻ cho Kỳ Trí.
Kỳ Trí lập tức trả lời: [?]
Ngôn Xu lập tức trả lời.
[Gửi nhầm rồi, anh nghĩ với lá gan kia của anh, sao tôi có thể gửi cái này cho anh]
Kỳ Trí như cũ lập tức trả lời: [???? Cô xem thường ai]
Ngôn Xu trả lời hai chữ: [A ]
Một hồi cãi nhau như học sinh tiểu học, nhưng đối với Kỳ Trí, phương pháp này là hiệu quả nhất.
Kỳ Trí thực mau liền gửi một tấm hình qua, là hình chụp hắn đặt vé ở nhà ma Trường Sơn, thời gian là ngày mai.
Mục đích đã đạt được, Ngôn Xu đương nhiên cũng không thèm để ý đến hắn nữa, mà là thuận tay tiếp tục xem đánh giá trên mạng về nhà ma Trường Sơn.
[ẩn danh]:
Nhà ma Trường Sơn chia thành ba cấp là thấp, trung và cực độ, lúc này Ngôn Xu mới phát hiện cái mà các nàng chơi hôm này chỉ là thấp, cấp độ nhập môn mà thôi.
Cái này đều đã khủng bố như vậy, cái khác càng không phải nghĩ.
Ngôn Xu lại nhịn không được đi nhìn thoáng qua hình chụp Kỳ Trí gửi, hắn lại đặt căn phòng cấp trung.
Nghĩ tới từng màn hôm nay, Ngôn Xu không khỏi rùng mình một cái, lần đầu tiên từ trong nội tâm chân thành chúc cho vị biểu ca này có thể gặp may mắn.
Ít nhất.....!đừng đái trong quần.
Giữa trưa ngày hôm sau, Ngôn Xu lại xuất hiện ở trước cửa nhà ma Trường Sơn.
Nàng từ ngoài cửa lặng lẽ thăm dò, đứng ở quầy thu ngân vẫn là tỷ tỷ ngày hôm qua.
Ngôn Xu đi vào, chủ động chào hỏi.
Tống Mặc tự nhiên cũng nhớ rõ nàng, gương mặt thanh thuần xinh đẹp này làm người ta khó mà quên được, vì thế liền nhiệt tình hỏi: "Tiểu muội muội, sao em lại tới nữa rồi? Chẳng lẽ còn muốn chơi nhà ma sao?"
Nghĩ đến bộ dạng thảm hại của mình hôm qua, Ngôn Xu ngượng ngùng lắc lắc đầu, "Không phải, em muốn đến tìm Hứa Lan tỷ tỷ một chút."
Nghe thấy lời này, Tống Mặc lộ ra một bộ dạng thần kỳ hiểu rõ, sau đó gật gật đầu, tốt bụng nhắc nhở: "Phần lớn thời gian cô chủ đều ở trong phòng trong cùng trên lầu hai, trước khi đi vào nhớ gõ cửa trước, bằng không cô ấy có thể sẽ tức giận nha."
Ngôn Xu gật gật đầu nói cảm ơn, liền đi lên lầu.
Lầu hai trang trí đơn giản hơn lầu một rất nhiều, ở hành lang để một cái gương toàn thân.
Ngôn Xu đối diện với gương sửa sang lại tóc dài của mình một chút, nàng mặc váy đồng phục màu lam xen trắng.
Váy đồng phục tuy rằng đơn giản, nhưng cũng là thiết kế kiểu Nhật, ở trên người nàng vẫn là đẹp, cũng không tính là khác biệt quá lớn với bộ hôm qua.
Ngôn Xu cắn cắn môi dưới, trong lòng có tia quái dị, trời mới biết, nàng ở trường học cũng chưa từng mặc qua đồng phục, hiện tại cư nhiên lại mặc ở đây.
Cái này còn phải nói từ tối qua, nàng thấy Hứa Lan đăng một bài viết lên vòng bạn bè, cũng là một cái duy nhất, là chia sẻ bài khen ngợi nhà ma Trường Sơn.
Đương nhiên, lúc Hứa Lan đăng vào trong vòng bạn bè vẫn gõ thêm mấy chữ.
[Nữ hài tử đáng yêu thật tốt đẹp]
Đáng yêu, tốt đẹp.
Ngôn Xu bắt được hai từ mấu chốt này, trực giác nói cho nàng, Hứa Lan có khả năng.....!thích loại này?
Vì thế trải qua một trận đấu tranh tâm lý cùng do dự, Ngôn Xu mở tủ quần áo của mình ra bắt đầu tìm kiếm.
Sau trăm đắng ngàn cay, ném một đống "trang phục bất lương" lên giường, nàng rốt cuộc cũng tìm được hai cái váy.
Một cái là váy lụa trắng, là quà sinh nhật năm mười tuổi mẹ nàng tặng, khoa tay múa chân một chút, căn bản mặc không vừa.
Một cái khác là váy đồng phục trường.
Ngôn Xu do dự một chút, vẫn là mặc lên người, bởi vì trừ cái này ra cũng không còn lựa chọn khác.
Bất quá bây giờ thoạt nhìn, ít nhất cũng không coi như quá đột ngột.
Vì thế Ngôn Xu gật gật đầu, tự lấy động lực cho mình, mới đi tới cửa phòng trong cùng, nghe theo Tống Mặc dặn dò, giơ tay gõ cửa.
"Mời vào." Thanh âm Hứa Lan vang lên, rất là bình đạm, nhưng lại phá lệ dễ nghe.
Ngôn Xu cúi đầu nhìn nhìn túi quà trong tay, sau đó mở cửa đi vào.
Hứa Lan ngẩng đầu lên, thấy mặt Ngôn Xu thì ngẩn ra một chút, khẽ nhíu mày tự hỏi, gọi tên nàng, "Ngôn Xu?"
"Ân." Ngôn Xu có chút vui sướng vì Hứa Lan còn nhớ rõ tên mình, khoé môi cong lên nụ cười, dùng sức gật gật đầu.
Hứa Lan nhàn nhạt hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì sao?"
Ngôn Xu đi lên trước, từ trong túi quà lấy ra một cái hộp sắt nhỏ đặt trước mặt Hứa Lan, "Đây là bánh quy em làm cùng với mẹ, ăn rất ngon, cho nên em muốn tặng cho chị nếm thử."
Ánh mắt Hứa Lan dừng ở trên hộp sắt đi, lại không có động tác kế tiếp, không nói là nhận cũng không nói từ chối.
Đối với Hứa Lan mà nói, phần thân mật cùng thiện ý này của Ngôn Xu, tới có chút đột ngột không thể hiểu được.
Ngôn Xu thấy Hứa Lan không nói lời nào, liền chủ động mở hộp ra, lại đẩy về phía cô một chút.
Bên trong hộp xếp đầy những cái bánh quy xinh đẹp lại tinh xảo, là mẹ nướng lúc sáng hôm nay, làm người ta vừa thấy liền rất muốn ăn.
Tuy rằng nói là cùng làm với mẹ, nhưng kỳ thật Ngôn Xu chỉ ở bên giúp dọn dẹp một chút đồ làm bếp, cũng không làm gì nhiều.
Bởi vì ăn ngon quá mức, cho nên Ngôn Xu ăn một miếng, liền muốn mang tới chia sẻ với Hứa Lan.
Nhưng giờ phút này Hứa Lan không có đáp lại, làm Ngôn Xu có vài phần không biết làm sao.
Nàng bắt đầu ảo não, mình làm như vậy có phải có chút mạo muội hay không.
Hứa Lan nâng mắt lên nhìn Ngôn Xu, thần sắc nơi đáy mắt bình tĩnh, làm người ta rất khó hiểu được cô đang suy nghĩ cái gì.
Khuôn mặt trắng nõn ngoan ngoãn của nữ hài trước mặt ẩn ẩn chút mất mát, lại giống như đang mạnh mẽ đè nén khổ sở xuống.
Nhưng thời điểm nàng bước vào cửa, đáy mắt rõ ràng là sáng lấp lánh, thực không giống với hiện tại.
Là cô, làm tiểu cô nương này khổ sở?
Đột nhiên, Hứa Lan ra một kết luận như vậy, nhưng thực mau lại cảm thấy hoang đường, rõ ràng là cái gì cô cũng chưa làm.
Ngôn Xu lại nhanh chóng nâng mắt lên nhìn cô một cái, đáy mắt mang theo một chút chờ mong làm người khác không đành lòng từ chối, như là làm nũng lại như là khẩn cầu, thanh âm hạ thấp, "Chị nếm thử một miếng nha."
Người không đành lòng từ chối, ngay cả ma cũng vậy.
Hứa Lan rốt cuộc cũng vươn tay, cầm lấy một cái bánh quy.
Ánh mắt Ngôn Xu không nhịn được mà dừng ở trên tay Hứa Lan, không giống ngày hôm qua chính là, hôm nay cô sơn móng tay màu đen, ở trên ngón tay trắng nõn thon dài cũng không chút nào không hợp.
Ngôn Xu luôn luôn không thích màu đen, bởi vì nàng cảm thấy áp lực quá mức, mà màu sắc này xuất hiện ở trên tay Hứa Lan, lại phá lệ đẹp.
Ngôn Xu thừa nhận, bản thân mình chính là tiêu chuẩn kép.
Ánh mắt nàng lại chậm rãi di chuyển về phía trước chút.
Hôm nay Hứa Lan vẫn như cũ mặc một cái váy dài màu đen, bất quá so với bộ váy nhung hơi hướng phục cổ hôm qua thì khác nhau, hôm nay là một bộ váy dài có đai đeo, tóc đen dài hơi quăn vi diệu rơi xuống, xương quai xanh nửa ẩn nửa hiện, càng tăng thêm vài phần gợi cảm.
Hứa Lan nói: "Hương vị không tồi, cảm ơn."
Bốn chữ này đánh gãy Ngôn Xu ngẩn ngơ, ý thức được mình vừa mới nhìn cái gì, sắc mặt nàng ửng đỏ, có chút hoảng loạn ngẩng đầu, vội vàng nói: "Chị....!Chị thích là tốt rồi."
Hứa Lan nhìn nàng, có chút kỳ quái hỏi: "Trong phòng tôi rất nóng sao? Sao mặt em lại đỏ.".
Danh Sách Chương: