• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Phần sau của bộ phim này, Ngôn Xu đã hoàn toàn không còn tâm tư để tiếp tục xem.

Trong đầu nàng chỉ có hai chữ to đang không ngừng bay vòng vòng, đó chính là hoang đường.

Thật cmn hoang đường.

Vốn dĩ là một kế hoạch thật tốt lại không thực hiện được một cái nào, ngay cả phim cũng mua sai, từ phim kinh dị biến thành phim tình cảm nhẹ nhàng.

Nàng rõ ràng nhớ là lúc trước thấy ở trên Weibo có người đề cử bộ phim kinh dị này, cho nên lúc mua vé thấy liền trực tiếp mua, lại không nghĩ rằng chỉ sai một chữ mà lại cách biệt một trời.

Cho đến khi bộ phim kết thúc, biểu tình trên mặt Ngôn Xu cũng còn mang theo vài phần cứng đờ không giống bình thường.

Hứa Lan nhìn về phía nàng, nói: "Cảm ơn, phim rất hay."
Rõ ràng là lời cảm ơn thực lễ phép, nhưng vào tai Ngôn Xu lại có chút ý tứ không giống nhau.

Nàng miễn cưỡng cười một chút, nói: "Chị thích là tốt rồi."
Hứa Lan hỏi: "Bất quá sao lại chọn bộ phim này vậy?"
Khi Ngôn Xu bị hỏi đến vấn đề này cả người run lên, như là phản ứng có điều kiện trả lời, "Vì sao không thể chọn bộ phim này? Em cảm thấy nó cũng rất hay a! Hơn nữa.....!hơn nữa em cảm thấy, chị dạy em địa lý lâu như vậy, giữa chúng ta cũng có một chút quan hệ sư sinh, cho nên.....!cho nên em liền chọn nó!"
Hứa Lan giải thích nói: "Tôi cho rằng đa số người đều sẽ không thích loại phim văn nghệ này."
Ngôn Xu lúc này mới ý thức được mình vừa nãy phản ứng quá kịch liệt, Hứa Lan chỉ là thuận miệng hỏi thôi.


Nội tâm Ngôn Xu có chút khóc không ra nước mắt, nhưng một chuyện xấu hổ vậy tự nhiên cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng.

Ngôn Xu chỉ là có chút đáng tiếc, lần đầu tiên chính thức cùng Hứa Lan ra ngoài "hẹn hò" như vầy, lại hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng.

Vì đền bù tiếc nuối, Ngôn Xu lại đề nghị cùng nhau ăn một bữa cơm tối.

Hứa Lan đương nhiên là đồng ý.

Ngôn Xu đang suy nghĩ xem cùng Hứa Lan đi tiệm nào là tốt nhất, đột nhiên tiếng chuông di động của Hứa Lan vang lên.

Hứa Lan nhận điện thoại, thanh âm Tống Mặc bên kia vang lên, tràn đầy nôn nóng.

"Bà chủ, không ổn, có một nam nhân không hiểu từ đâu tới, hình như muốn phá hoại!"
Mà bên kia cũng có thanh âm của một nam tử xa lạ vang lên, mang theo tràn đầy không đồng tình, "Tôi không phải phá hoại, trong tiệm của mọi người là thật sự có quỷ, vì an toàn của bản thân mọi người, tôi cần phải giúp mọi người! Tôi muốn gặp chủ của mọi người!"
Thanh âm Tống Mặc càng thêm khóc không ra nước mắt, "Bà chủ! Chị có nghe thấy không, hắn nói trong tiệm chúng ta có quỷ, hắn có phải bị tâm thần hay không a!"
"Tôi không phải tâm thần! Tôi là thiên sư! Thiên sư cô có biết hay không?"
Hứa Lan hơi nhíu mày, nghe bên kia ầm ĩ, biểu tình lại càng thêm ngưng trọng, nói: "Tôi lập tức quay về."
Đáy mắt Ngôn Xu có thất vọng chợt loé qua, nàng biết Hứa Lan phải đi.

Cũng đúng, trong tiệm có người phá phách, là cần phải về xử lý.

Hứa Lan buông điện thoại lại nhìn về phía Ngôn Xu, làm như có vài phần do dự phải tổ chức từ ngữ như thế nào để giải thích với Ngôn Xu.

Ngôn Xu biểu tình ngoan ngoãn, "Không sao đâu, em đã nghe thấy rồi, chị nhanh quay về đi.

Bất quá chị còn thiếu em một bữa cơm, lần sau em muốn bổ sung nha."
Hứa Lan nhìn chằm chằm nàng một hồi, cuối cùng gật đầu, "Được."
Ngôn Xu nhìn theo bóng dáng Hứa Lan rời đi, trên mặt cũng không tự giác nhiều thêm chút nghi hoặc.

Nàng có thể nhìn ra được, Hứa Lan tựa hồ rất sốt ruột.

Nhà ma bị người ta nói thật sự có ma, này không phải chứng minh được thiết kế bên trong đủ khủng khiếp sao? Hẳn là sẽ không có ảnh hưởng gì quá lớn.

Ngôn Xu nghĩ như vậy, nhưng vẫn cảm thấy có chút không yên lòng, chuẩn bị lát nữa lại nhắn tin hỏi Hứa Lan một chút tình huống.

Mà giờ phút này, Hứa Lan đứng ở cổng nhà ma Trường Sơn.

Cô cúi đầu nhẹ ngửi ngửi hương vị trên người mình, sắc mặt ngưng trọng vài phần.


Cô không phải ác quỷ, chưa bao giờ giết người, cho nên muốn che giấu hơi thở trên người mình là tương đối dễ dàng.

Nhưng vị "thiên sư" bên trong kia nếu có vài pháp bảo khác, hoặc là đạo hạnh cao thâm, cô không có lòng tin tuyệt đối sẽ giấu diếm được.

Trong phòng cãi cọ ầm ĩ, là giọng của Tống Mặc và nam nhân kia, hai người còn đang tranh luận không thôi.

Nếu giờ phút này cô không xuất hiện, người nọ nhất định sẽ càng thêm tin tưởng.

Hứa Lan hít sâu một hơi, có vài phần cảm xúc khẩn trương hiếm thấy.

Trong mỗi một thế giới cô ở, đều vẫn luôn thật cẩn thận che giấu thân phận của mình.

Nếu bị những đạo sĩ hoà thượng đó phát hiện, hậu quả không dám tưởng tượng.

Hoặc là hồn phi phách tán, hoặc là không được luân hồi.

Hứa Lan giơ tay cột mái tóc dài, trên mặt lại thay bằng một nụ cười lợi hại, như là đeo lên một cái mặt nạ nguỵ trang.

Dưới loại tình huống này, cô càng không thể bại lộ ra một tia dị thường.

Tiếng giày cao gót dẫm trên sàn nhà vang lên, Hứa Lan đi vào, thanh âm bình tĩnh mang theo ẩn ẩn chút không kiên nhẫn, "Ồn ào cái gì?"
Một khắc nhìn thấy Hứa Lan kia, Tống Mặc vẻ mặt đưa đám chạy tới, "Bà chủ, chính là hắn, bệnh tâm thần a! Hắn cứ nói trong tiệm chúng ta có quỷ, chúng ta báo cảnh sát đi!"
Tống Mặc chỉ vào thiếu niên đứng cách đó không xa, mặc áo thun màu trắng đơn giản đội mũ lưỡi trai.

Hứa Lan đơn giản đánh giá, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tuổi không lớn, tư lịch đương nhiên sẽ không quá sâu.


Nói ngắn gọn cũng chính là dễ lừa.

Vì thế Hứa Lan ôn nhu hỏi: "Cậu vừa mới từ trong nhà ma đi ra sao? Quá mức sợ hãi nên sinh ra ảo giác là chuyện rất bình thường."
Thiếu niên lập tức lắc đầu, phủ nhận nói: "Tôi chưa từng vào nhà ma của mọi người, cũng không cần đi vào."
Tống Mặc lập tức nói: "Em đã nói hắn nhất định là tới phá hoại! Bằng không chính là bọn đạo sĩ bịp bợm!"
Thiếu niên khó thở, cũng không để ý tới Tống Mặc nữa, mà là nhìn về phía Hứa Lan, thần sắc nghiêm túc nói: "Nếu ngài là chủ tiệm, tôi hy vọng có thể trao đổi riêng chuyện này với ngài một chút.

Trong tiệm của ngài có quỷ, đây là một chuyện nghiêm túc, bất cứ lúc nào cũng có thể có người vô tội vì vậy mà bỏ mạng."
Hứa Lan cười như không cười nhìn hắn, "Tôi dựa vào cái gì để tin tưởng cậu? Nếu cậu chỉ bọn đạo sĩ bịp bợm, chẳng phải là lãng phí thời gian và tiền bạc của tôi?"
"Tôi không cần tiền, tôi chỉ hy vọng cô phối hợp mà thôi." Thiếu niên nghiêm trang giải thích, "Còn bọn đạo sĩ bịp bợm......"
Hắn suy nghĩ một chút, từ trong túi lấy ra một cái mộc bài, lời lẽ chính đáng nói: "Tôi chính là truyền nhân đời thứ 97 của thiên sư Đại Hứa, tôi lấy tôn nghiêm của sư môn chúng tôi đảm bảo, tuyệt đối sẽ không nói dối cô."
Tống Mặc cười lên tiếng, "Chỉ cầm một khối mộc bài thoạt nhìn nát be bét? Vậy anh nhìn càng thêm không đáng tin."
Mà Hứa Lan lại không có cười, ánh mắt cô dừng ở trên mộc bài kia, mang theo một chút kinh ngạc.

Ngón tay không tự giác cuộn tròn, mang theo hơi hơi cứng đờ.

Hình ảnh quỷ dị trên mộc bài thế mà lại hoàn hoàn toàn toàn trùng hợp với trong trí nhớ.

Hứa Lan đã từng ở trong mơ, nhìn thấy mộc bài này vô số lần, ở trước ----
Mộ của cô..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK