Tô bình than thở nấu mỳ trong phòng bếp. Thiếu thần đang ngồi ở chiếc bàn đối diện từ sau nhìn về phía cậu nhân viên của mình thưởng thức. Tình cảnh này đã xảy ra suốt tuần nay rồi, cứ tầm 8h thiếu thần lại xuống sảnh, rồi đưa ra yêu cầu với tô bình.
Tô bình thật sự không hiểu, tại sao ông chủ nhỏ của mình không thể nhích thân thể vàng Ngọc ấy xuống sớm hơn 30 phút, lúc đó đầu bếp vẫn chưa về, nghiệp vụ của họ tất nhiên sẽ cao hơn bát mỳ trên bếp này nhiều.
Từ trước tới nay chưa khi nào tô bình nhận mình nấu ăn ngon, cùng lắm chỉ được cái mác đàn ông con trai khá thạo việc bếp núc mà thôi.
Tô bình nhìn về phía thiếu thần đang ngồi nghịch điện thoại, nói:
“ tôi đã nói với cậu rồi mà, có đói thì xuống sớm một chút, không thì dặn tôi một tiếng, tôi nhờ anh tương làm sẵn một phần cho cậu ăn”
Thiếu thần chẳng thèm ngước lên, nói rất đúng rồi: “ em muốn ăn nóng “
Tô bình nhìn sang lò vi sóng bên cạnh thì thầm với nó: “ coi như mày chết rồi đi”
Thiếu thần nghe thấy tiêu bình lẫm nhẫn trong miệng khẽ cười: “ coi bộ anh tô bình không thích nấu cho em đến thế à”
Tô bình lời nói không đồng nhất thốt ra hai chữ: “ nào có”
Thiếu thần biết vị kia lại đang “thảo mai” với mình, nhưng không lấy làm phiền muộn tí nào, ngược lại cậu rất thích đẩy người ta vào thế khó nhưng bắt họ vẫn phải ra vẻ một mực tự nguyện dữ lắm. càng như vậy thiếu thần càng thỏa mãn.
Thiếu thần: “ mỳ xong chưa?”
“ xong rồi đây”.
Tô bình nào biết cái suy nghĩ đen hơn hũ nút của ông chủ nhỏ trước mặt, cậu thấy mì sôi, liền tắt bếp để một chiếc bát đã chuẩn bị sẵn ít rau mùi, giá sống và một quả trứng Trần làm theo khẩu vị cậu hay ăn ra trước mặt thiếu thần, sau đó nhất nồi đổ phần nước lèo đang sôi vào chiếc bát nọ. Khói bốc lên nghi ngút, mùi thơm cũng bắt đầu tỏa ra Tô bình làm rất quen tay. Thiếu thần nhìn tô mỳ khá ngon miệng kia, vui vẻ đặt điện thoại sang bên, xoè năm ngoái tay để tô bình đặt một đôi đũa vào lòng bàn tay của mình. Rồi mới từ tốn đưa đũa khoáy đều mỳ sợi, gấp một miếng đưa lên miệng thưởng thức. “ ùm, tạm ổn”
Tô bình cảm thấy mình sắp giống bảo mẫu tới nơi rồi, Chỉ thiếu điều đút tận miệng cậu trẻ này nữa thôi. Cậu chán nản xoay người đi dọn dẹp.
Lúc Tô bình đang lạch cạch chà cái nồi phía trước thì nghe thiếu thần bảo: “lần sau anh làm hai phần đi, anh cũng ăn cùng luôn, tôi không lấy tiền đâu”
Lần đầu tiên tô bình nghe được giai cấp bốc lột nói được một câu có nhân tính như vậy, cậu cảm động nói: “ không cần đâu, lát nếu đói tôi sẽ kiếm gì ăn sau ”
Thiếu thần ngước lên nhìn anh, làm lạ bồi thêm: “ anh ăn với em, chứ mình em thì có hơi chán, không được ngon miệng lắm”.
Tô bình thấy mình tốt nhất đừng nên nghĩ nhiều thì hơn, có khi trời sập cũng chưa chắc ông chủ nhỏ của cậu nói được câu nào có nhân tính.
Buổi tối giữa tuần thường sẽ vắng khách hơn cuối tuần. đêm nay cũng vậy, khách rất ít, đa phần là những khách ở lại đây dài ngày, thường là do đi công tác gần đây nên đặt phòng từ trước, giống như Lê Minh - anh chàng gan bi ríu từng bị tô bình dọa cho ngất xĩu mặc dù cậu chẳng làm gì.
11 h đêm mà sảnh khách sạn vắng tanh như chùa bà đanh. vì cái vụ dọa ma ngất xĩu hôm trước, nên tô bình cũng thường xuyên hỏi thăm anh ta, tránh cho Lê Minh quên mặt mình rồi tự sợ bóng sợ gió, lăn đùng ra ngất ở đó, cậu lại bị “quỷ hút máu” trừ lương thì khổ.
Lê minh nói ngày mai không có việc gì làm, nên hôm nay khỏi phải ngủ sớm. Lên mình xuống tìm tô bình nói chuyện phiếm.
Bề ngoài, lê minh ăn mặc rất bình thường, nếu nói quá thì có chút quê mùa, lúc nào cũng mặc một chiếc áo màu ghi cùng quần kaki xám tro, cặp kính gọng đen dày cộm. đi một đôi giày da có giá trung bình thấp, dáng đi hơi cuối người về phía trước chút xíu, lại thêm bản tính nhát gan, ai nhìn vào cũng chẳng đề phòng chi nhiều, chứ đừng nói đến sẽ có người nghĩ cậu ta là tay sai dưới trướng của thiếu hành – ông anh hai thiếu thần.
Việc lê minh book phòng dài ngày ở chỗ khách sạn của thiếu thần không phải chỉ là ngẫu nhiên.
Nói về thiếu hành, anh ta là nhị thiếu gia nhà họ thiếu, lại có bệnh nan y trong người. từ trên xuống dưới nếu nói đến việc được nuông chiều quả thật không ai hơn anh ta.
Cuộc sống kính tiếng của thiếu hành khiến ít ai biết anh ta ngoài mang một căn bệnh nan y khó chữa, tâm thần của thiếu hành còn không được bình thường, mang chút chứng cố chấp cùng hoan tưởng nhẹ. người khiến thiếu hành ám ảnh nhất không ai khác là thiếu thần, đứa bé được nhận nuôi, và lớn lên bên cạnh thiếu hành.