Cứ cách hai hôm, anh ta lại mang bạn tình đến, nhưng trước khi vào việc sẽ xéo sắc với tô bình một đoạn, trong khi dạo đầu sẽ làm phiền nhân viên lễ Tân đôi chút, đến khi xong việc thì tám nhảm một chập. Nói tóm lại là tô bình thấy phiền.
Tô bình bắt điện thoại lên nghe.
“ alo “
“ cậu phải hỏi là quý khách cần gì chứ “
Tô bình buồn bực “ vậy quý khách cần gì?”
Tiết thành Trần như nhộng nằm trên người của bạn giường vừa mới quen ở Haize. Cậu bé bên dưới mờ mịt nhìn bạn tình đang lúc tiền diễn lại tự nhiên đơ ra, sau đó liền với lấy điện thoại gọi xuống cho lễ tân khách sạn.
“ tôi không tìm thấy Ky”
Cậu bạn tình đang nằm, đơ. Tô bình ở đầu dây bên kia cũng đơ.
“ cái đó không nằm trong danh mục phục vụ của khách sạn, cảm phiền quý khách lần sau tự mang theo” như nhớ tới cái gì tô bình lại hỏi “ chứ mấy lần trước anh dùng gì?”
Tiết thành nhíu mày: “ mấy người trước toàn chuẩn bị trước tôi chỉ cần làm thôi “
Tiết thành nhìn khuôn mặt bọn bớt của cậu bạn nằm dưới thân, rõ là chưa trai. Sự đời. Chán chườn.
“ tôi đang “vào đề”, cậu nói giờ phải làm sao? “
Tô bình cũng đang tự hỏi giùm anh ta.
“ sao tôi biết được?”
“ cậu sao lại không biết? Cũng do khách sạn cậu không cập Nhật xu hướng mới, tôi phải đi đánh giá thái độ phục vụ của nhân viên các cậu 1 sao “
Tô bình trợn mắt, cái đệt, này thì liên quan quái gì đến thái độ nhân viên? Cho xin.”
Mắt tô bình Trợn đủ ba trăm sáu mươi độ cậu mới nhẹ nhàng thở ra, bình tỉnh đáp:“ ấy, tôi có một đề nghị thế này!“
Tiết thành Trần truồn ngồi dậy khỏi người cậu nhóc bạn tình, hứng thú hỏi:“ cậu nói thử xem “
“Anh thử tự xử rồi lấy cái đó đó làm chất bôi trơn, vừa natural tốt cho sức khỏe vừa … tiện, thế nào?”
Tiết thành nhìn xuống bên dưới, cái đó đó hơi yếu xìu.
“ nhưng mà nếu làm vậy, tôi cần chi phải kiếm bạn giường làm gì?”
“ chẳng lẽ anh yếu đến thế? Mới Tiết hai lần mà cũng không được?”
Tô bình chắc mẩm tên này do ăn chơi quá đà mới như vậy, bên trên đã có vấn đề, bên dưới cũng bị làm cho hỏng mất. Vứt!
Tiết thành chợt nghĩ ra gì: “ hay cậu lên đây giúp tôi thử xem sao?”
Kêu tô bình lên đập anh ta một trận có khi hay hơn.
“ tôi thẳng, cảm ơn, nhờ bạn giường của anh ấy “
Tô bình nói xong thì không đợi bên kia trả lời liền cúp máy. Cậu mắng:
“ biến thái”
“ cậu nói ai biến thái “
Thiếu thần mệt mỏi từ ngoài cửa bước vào.
Nay trở giời, đến thở thôi cũng tốn sức vô cùng. Thiếu thần ngồi xuống ghế Sofa cạnh quầy. Chống tay khép hờ mắt.
Tô bình khiêm tốn khiếu nại với ông chủ nhỏ:
“ khách hàng nói tôi lên giúp anh ta “tiết” ra “
Thiếu thần nhướng mày:
“Dạo này tên tiết thành kia có vẻ hơi quấn lấy anh thì phải? “
Tô bình chỉ tay lên đầu mình, xoay xoay ngón tay nói:
“Tôi nghĩ anh ta chỗ này có vấn đề “
Thiếu thần nhìn cậu nhân viên sinh động trước mặt, tự nhiên lại hỏi: “Anh đã lên giường với anh ta rồi à?”
Cứ ngỡ tô bình sẽ làm rộn lên phản bác đủ thứ trên trời chưa ai ngờ cậu ta trợn mắt bật thốt:
“Anh ta có cho tôi tiền đâu, mắc gì tôi phải ngủ với anh ta “
Thiếu thần hứng chí.
“Vậy nếu cho tiền thì anh đồng ý sao? “
Tô bình chưa trả lời ngay, bày ra bộ dáng suy tư
Thiếu thần thấy buồn cười: cái này mà cũng cần phải suy nghĩ? Sao anh nói anh là trai thẳng?”
“Thì Tôi đang nghĩ phải ra giá bao nhiêu để mình có thể cong được đây?”
Nói rất hùng hồn.
Nên Thiếu thần ra giá giúp anh luôn:
“Vậy 5 triệu một đêm thì sao?”
“Sao ít vậy đk?” Tô bình cảm thấy cái giá 5 triệu này còn hơi ít.
Cậu đưa mắt đánh giá người trước mặt. Lia từ trên xuống, khuôn mặt tạm ổn, 8 điểm, dáng người không có úa căn đầy không quá yêu diệu đủ sức sống, vừa ý, chín điểm. Còn cái tính cách ngơ ngơ ngác ngác kia, có chút đang yêu, quan trọng là dễ bắt nạt.
Tô bình thấy vậy thì ưỡn ngực đính chính:
“Cậu nhìn tôi như này, cái giá đó bèo quá còn gì “ nói rồi lại bổ xung “ Ít nhất cũng phải 1 tháng lương, mười triệu mới được”
“Ha hả “
Thiếu thần cười muốn nội thương.
Đang lúc buồn chán, thiếu thần thấy phải chiếm chút tiện nghi để hồi sức mới được, cậu hơi ngồi dậy, rút ví lấy ra hai tờ năm trăm nghìn để lên bàn, nháy mắt nói:
“Anh sang đây chút “
Tô bình nhìn thấy tiền, mắt sáng cả ra. Dạo này con vịt xanh Ngọc Bích của cậu bị hỏng, vừa đem đi sửa chữa hết một mớ, cứ nhìn thấy tiền là tô bình như mất trí.
“ để làm gì?”
Tô bình miệng thì vờ hỏi nhưng vẫn đứng dậy đi sang.
Thiếu thần vỗ tay lên trên ghế cạnh chỗ mình ngồi, nói:” ngồi đây “
Tô bình thấy kỳ lạ nhưng vẫn ngồi vào, dù sao Ông chủ nhỏ của cậu vừa khó ở lại vừa khó hiểu.
“ sao?”
Tầm mắt thiếu thần cao hơn tô bình một chút.
Thiếu thần cao một mét tám hai, tô bình thì một mét bảy chín nhưng luôn tự nhận mình một mét tám, cậu tự thấy nghe một mét tám nó sang gì đâu. Thiếu có một cm, không quan trọng.
Nhưng sự thật vẫn thấp hơn người ta.
Thiếu thần chăm chú nhìn tô bình, đôi mắt hoa đào kia ánh lên ý cười, cộng thêm khuôn mặt đẹp quá phận. Tô bình nhìn chưa đến một phút đã tự động nuốt nước bọt. Chột dạ hỏi:
“ cậu nhìn tôi như vậy làm gì?”
Thiếu thần chỉ hai tờ hiện kim trên bàn, cười xấu xa nói:
“ bây giờ chúng ta cá cược đi, anh chỉ cần ngồi im trong vòng mười phút, hai tờ tiền kia sẽ là của anh. Thấy sao?”
Tô bình thấy hơi nghi ngờ, ông chủ của cậu là tư bản hút máu ngừoi ai ai cũng biết, làm gì mà hôm nay có việc tốt lành như thế, cứ như đang làm từ thiện không bằng. Cậu ngờ vực hỏi:
“ thật sự?”
“ thật sự! tôi chưa bao giờ nói mà không giữ lời “
Thiếu thần đảm bảo.
PS/: còn chỉnh sữa, tính sẽ viết lại dàn ý rồi đăng một lần luôn, nhưng viết đi viết lại vẫn không ổn. Cứ thế trước đi, tới đâu tính tới đó vậy.
Quanh trọng là không drop, quan điểm không drop. Sắp tới sẽ lặp một trong cá nhân. Đăng mấy cái đã viết mà không vừa ý. Nếu có drop cứ lên đó mà là làng. Chắc cũng không nhiều người theo dõi. Tùy theo hứng thú, Nên cứ đợi thôi. Hoan hỷ.