Tô bình nhìn điệu bộ thiếu sức sống, phất phơ trong gió của lê minh, hốt hoảng hỏi: “anh vừa chơi gái quá độ về đấy à?”
Lê minh kéo ghế ngồi, cả người như không có xương sống, ngã trái ngã phải, cuối cùng nằm ngay đơ len ban lễ Tân chán nản trả lời: “ nào có, cậu nghĩ gì vậy?”
Tô bình lại càng hốt hoảng hơn nói tiếp: “ OMG, thì ra là anh đi chơi trai! Tôi thật không ngờ đến đấy”.
Lê minh trợn trắng mắt chuẩn bị hộc máu tới nơi, quát: “ tất nhiên là không rồi! Trong đầu cậu nghĩ gì vậy?”
Tô bình đưa mắt nghi ngờ, liếc nhìn lê minh từ trên xuống dưới, sau đó hơi nhít tới gần, hạ giọng xuống, hỏi đặc biệt chân thành: “vậy là anh bị đàn ông chơi phải không?”
Lê minh chính thức bị làm cho tức đến ngất xĩu. Suy nghĩ cuối cùng trước khi ngất của anh ta chính là: “ đệt mẹ, chủ nào tớ nấy, mất dạy như nhau”.
Thiếu thần sớm không xuất hiện muộn không xuất hiện lại đúng lúc xuất hiện khi tô bình đang quạt mát cứu nguy cho Lê minh.
“ Tinh”
Thiếu thần theo tiếng thang máy mở ra,
Thu hồi ánh mắt từ trên màn hình điện thoại, ngước lên nhìn vào đại sảnh.
Hay rồi, nhân viên chăm chỉ của mình đang cúi người như thỏ thẻ vào tai anh khách hàng nằm ngay đơ trên băng ghế sofa.
“ ấy, hai anh đang làm gì thú vị thế?”
Tô bình có tật giật mình, ngốc đầu lên, miệng không biết nói sao.
Ẩm ương thế nào cậu lạ hề hề hỏi: “ nếu tôi nói tôi không làm gì cả mà khách hàng vẫn ngất xĩu, cậu có tin không?”
Thiếu thần đáp:“ tin”.
Tô bình thở ra một hơi, chuẩn bị đứng dậy duỗi thẳng lưng, lại nghe thiếu thần nói tiếp.
“ anh không làm gì, anh chỉ nói anh ta bị đàn ông chơi thôi phải không?”
Tô bình nhìn cái điệu cười trong ngoài không lộ tí gió kia, xém chút là nằm ngay đơ như Lê minh.
“ con mẹ nó, cậu ta làm quái gì mà nghe được hay vậy?”
Sau khi thu được năm trăm nghìn tiền phạt từ chỗ tô bình, thiếu thần vui vẻ đi ra ngoài.
Tối nay cậu ta không đến Haize, mà một mạch lái xe chạy về hướng ngoại thành. phía đông thành phố S.
Căn biệt thự bề thế nằm núp bóng giữa một rừng cây cổ thụ, từ cổng vào đi thẳng vô trong sân chính được thấp sáng bằng hàng đèn sân vườn. người cảnh vệ đi ra mở một ô cửa cổng, sau khi xác nhận thông tin liền mở chốt đẩy rộng cửa cổng sang hai bên, chiếc Maserati màu xanh ngênh ngang chạy thẳng vào bên trong.
Thiếu thần bình thường rất ít khi đi gặp khách tại nhà riêng kiểu này. Chỉ có điều thông tin về vụ lần này gợi lên hứng thú của cậu ta.
Khách sạn Shanghai. Mười hai giờ đêm.
Trong lúc tô bình nghĩ tối nay chắc sẽ không có khách thì phía cửa đại sảnh xuất hiện hai người đàn ông.
Tô bình nhìn ra, một trong hai người ăn mặc đặc biệt sặc sỡ màu mè, tô bình nghĩ thầm, sao lại có người có gu ăn mặc lạ đời đến thế chứ.
Hai người kia đi đến trước quầy lễ Tân, người mặc chiếc áo như tắc kè hoa nhìn tô bình nghi hoặc. Rồi như nhận ra điều gì liền cười ngã ngớn.
Tô bình bỏ qua cái nụ cười khó hiểu của vị nọ, đặc biệt chuyên nghiệp hỏi: “ hai anh muốn đặt phòng dài ngày hay qua đêm ạ? “
Tiết thành chưa trả lời, rút từ trong ví ra đưa căn cước sang cho tô bình, còn cố tình vuốt dọc ngón tay của cậu: “ cậu không nhận ra tôi?”
Tô bình cọc, lần đầu tiên có một thằng đàn ông thả thính ông đây: “ tôi sao phair nhận ra anh?”
Tô bình nhìn tên trên căn cước, một cái tên lạ quắc lạ quơ.
Tiết thành không vội trả lời câu hỏi của tô bình mà hỏi sang chuyện khác.
“ cậu là chủ khách sạn này à?”
Tô bình khinh khỉnh đáp lời.
“ anh nhìn thấy tôi giống sao?”
“ không giống?” Tiết thành tỉnh rụi nói.
“ thế sao anh còn hỏi?” Cậu ghét thằng cha này lắm rồi đấy.
“ tôi thích nhìn cậu tự nhận mình nghèo thế thôi”.
Tô bình điên máu hỏi ngược lại: “ anh nghĩ anh giàu hơn tôi chắc?”
Tiết thành hơi ngơ ngác, như đang chưa nghĩ ra điều gì? Tô bình mặc kệ anh ta, đánh thông tin vào khung chờ màn hình, chọn đại một phòng không đẹp lắm cho anh ta. Lúc ngẩng đầu lên cậu thấy tiết thành ý bảo cậu nhìn theo tay mình.
“ cậu nhìn chỗ này này “ tiết thành chỉ vào một góc trên màn hình camera được đặt trên bàn. Hỏi tiếp “ đấy, thấy gì đây không?”
Tô bình bâng quơ gật đầu, làm lạ hỏi:“ thì làm sao?”
Tiết thành cười rất thiếu đánh, tự tin nói:
“ đấy là xe của tôi, cậu có không?”
Tô bình trợn trắng mắt khinh thường, lần đầu cậu thấy một người khoe giàu trắng trợn đến vậy.
tiết thành được một phen hả hê bấy giờ mới chịu quay sang quàng tay lên vai cậu trai sắp mất kiên nhẫn đang đứng bên cạnh mình, nói “ chúng tôi qua đêm”.
Tô bình như được ân xá, nhanh chóng chốt số phòng, rồi lấy chìa khoá tiễn hai ôn thần trước mặt này đi.