Suy xét đến tính làm tổ ở nơi bí mật của tổ ong nên mấy người cũng không đi lên từ đường núi, mục đích ban đầu đã không phải là đỉnh núi nên mấy người leo lên từ dốc núi gập ghềnh. Chẳng qua vì trận mưa như thác đổ ngày hôm qua, đất ở đây vô cùng ướt, giẫm vào một bước cũng bị lún sâu xuống, không hề dễ đi.
Ngôn Thù vẩy vẩy mấy khối bùn trên ủng đi mưa, tâm trạng nhìn có vẻ rất tốt, thậm chí trong miệng cậu còn đang ngâm nga một bài hát, cậu đỡ lấy thân cây đi theo sau mấy người.
"Tiểu Thù, có phải em thấy không thoải mái không?" Hồ Nhã chú ý tới sắc mặt Ngôn Thù có hơi nhợt nhạt, cô nói: "Chị thấy sắc mặt của em không được tốt lắm."
Ngôn Thù ngẩng đầu nhìn về phía con đường phía trước nói: "Vẫn ổn ạ, chỉ là sáng nay em ngủ dậy có hơi bị hạ đường huyết, một lát nữa là ổn thôi."
"Ngôn Tổng, tôi nói chứ, chúng ta ở nhà nghỉ ngơi thì tốt rồi." Bạch Minh Cách ngồi trên một thân cây cách đó mấy mét nói: "Không có việc gì ra ngoài chịu tội làm gì chứ."
Ngôn Thù nói: "Ở trong nhà nghỉ mới là chịu tội. Hôm nay thời tiết đẹp thế này, không ra ngoài chơi thì rất là tiếc."
Bạch Minh Cách đành thở dài một cái, cậu ta không phản bác lại mà chỉ nói: "Nhưng mà núi này lớn như vậy, ai biết ong độc sẽ xây tổ ở chỗ nào chứ."
Từ đầu đến cuối Trác Lệ vẫn nhíu mi quan sát tình huống xung quanh, mấy ngày trước bọn họ còn có thể thấy ong độc xuất hiện trong trung tâm thành phố, nhưng bây giờ ngay cả một con cũng không thấy. Không chỉ vậy, từ khi vào núi đến bây giờ bọn họ cũng không phát hiện ra một chút động tĩnh nào.
Cả ngọn núi đều an tĩnh.
Hiển nhiên Hồ Nhã cũng chú ý tới điểm này, cô nhìn về phía Trác Lệ nói: "Có phải hôm qua chúng ta đã rút dây động rừng rồi hay không?"
Hôm qua coi như là lần đầu tiên bọn họ chính diện đón đánh ong độc, mặc dù số lượng những con ong độc kia đông đảo nhưng bọn nó cũng không có lợi thế hơn chút nào, mặt đất tầng ba gần như đều rải rác thi thể của ong độc.
Ngôn Thù đề nghị: "Dùng đá năng lượng dẫn bọn nó ra thì sao?"
Trác Lệ nói: "Phải tìm được một nơi thích hợp đã."
Một tiếng ba mươi phút sau.
Mấy người đi xuống theo một sườn núi khác, cho đến khi đi tới lưng chừng núi mới dừng lại, gần chỗ này chính là hồ nước Ngôn Thù và Trác Lệ rơi xuống ngày hôm qua, mà nhìn lên từ phía đông của cái hồ chính là một vách núi dựng đứng.
Bạch Minh Cách ở bên hồ vốc một vốc nước lên rửa mặt rồi mới nói với hai người Trác Lệ và Hồ Nhã: "Hướng này là hướng duy nhất không thể đi lên núi. Đầu tiên là mặt hồ đã ngăn cách chín mươi lăm phần trăm lối đi, thêm nữa là quá dốc không dễ xây được đường, xuyên qua cái hồ này, bên kia có thể nói là rất hiếm dấu vết của con người, phần lớn động vật hoang dã sẽ qua lại ở bên đó."
Nghe đến chỗ này, Ngôn Thù có chút tò mò hỏi cậu ta: "Sao cậu biết được?"
Lời của Bạch Minh Cách hơi chậm lại, cậu ta nâng một tay lau đi giọt nước trên mặt, đầu tiên cậu ta cười khà khà hai tiếng, sau đó đi về phía Ngôn Thù nói: "Ngôn Tổng, vấn đề này của chúng ta ít nhiều cũng biểu hiện ra là có kiến thức hay không. Những động vật nhỏ kia cũng không ngu ngốc, không có việc gì sao có thể tụ tập ở chỗ có nhiều người được chứ, nhất định là nơi nào ít người nơi đó động vật sẽ sinh sống."
Ngôn Thù hơi suy tư nói: "Cậu nói có lý."
Dừng một chút, cậu lại nhìn về phía Trác Lệ hỏi: "Trác Lệ, anh cảm thấy thế nào?"
Vừa rồi bọn họ tìm tòi trong núi rất lâu vẫn không tìm thấy bóng dáng của một con ong độc nào, không những vậy, thậm chí ngay cả tung tích của một con chim cũng không tìm thấy.
Cả ngọn núi đều an tĩnh, chỗ nào cũng cảm thấy kỳ quái.
Cách một cái hồ to lớn, Trác Lệ nhìn về phía vách núi xa xa đối diện, đồng thời cũng nhớ lại, nếu như anh không nhầm, hôm qua cách một mặt nước, anh mơ hồ nhìn thấy ong độc thật sự bay về phương hướng đó.
Bất kể tình huống là như thế nào cũng phải đi qua nhìn thử.
Nghĩ tới đây, Trác lệ cởi áo khoác của mình xuống, đồng thời anh cũng nói với Hồ Nhã: "Tôi đi qua đó xem thử."
Nghe vậy Hồ Nhã cũng lập tức hành động: "Đội trưởng, em và anh cùng đi."
Trác Lệ khoát tay rồi bắt đầu cởi giày nói: "Cậu đợi ở chỗ này."
Ngôn Thù biết Trác Lệ để Hồ Nhã ở lại hơn phân nửa là để bảo vệ mình và Bạch Minh Cách nên vội vàng nói: "Hai người vẫn nên đi cùng nhau đi, như vậy lỡ như xảy ra chuyện gì cũng có thể hợp tác với nhau. Bọn em đợi ở chỗ này, sẽ không có chuyện đâu, anh yên tâm đi."
"Đúng vậy, hai người yên tâm đi." Bạch Minh Cách cười hì hì vỗ ngực nói: "Huống hồ còn có tôi ở chỗ này mà, nếu như thật sự gặp phải nguy hiểm tôi có thể trực tiếp vác Ngôn tổng chạy đi."
Trác Lệ còn muốn nói gì nhưng Ngôn Thù đã xắn tay áo lên rồi đề nghị: "Có muốn em đánh với anh một trận để chứng minh sức mạnh không?"
Hồ Nhã bên cạnh thấy vậy thật sự có chút dở khóc dở cười nói: "Tiểu Thù, em đừng làm loạn nữa."
Nhưng Ngôn Thù chỉ nhìn Trác Lệ.
Trác Lệ cởi áo và giày để sang một bên, anh quay đầu đối diện với ánh mắt Ngôn Thù, yên lặng một lát rồi không do dự nữa gật đầu: "Được, vậy hai người đợi ở chỗ này, đừng đi lung tung."
Ngôn Thù ra dấu tay OK tỏ ý Trác Lệ cứ yên tâm.
Nói xong, Trác Lệ và Hồ Nhã nhanh chóng hành động, hai người nhảy xuống nước sau đó bơi về phía bờ bên kia.
Mà Ngôn Thù ngồi xuống ngay bên hồ nhìn về bóng dáng hai người dưới mặt nước đang ngày càng xa.
"Ăn chút gì không?" Bạch Minh Cách cũng ngồi xuống cạnh Ngôn Thù, cậu ta giống như làm ảo thuật lấy ra từ trong túi một gói bánh quy: "Chỗ tôi còn có cả bánh mì vân vân, đều mang tới từ nhà cậu đấy, cậu muốn ăn không?"
Ngôn Thù gật gật đầu nhận lấy bánh quy từ trong tay Bạch Minh Cách, đột nhiên nói ra một câu không liên quan: "Bạch Minh Cách, lần đầu tiên gặp cậu tôi cảm thấy cậu có hơi quen."
Bạch Minh Cách nghe vậy đầu tiên là ngẩn ra sau đó ra vẻ ngượng ngùng nhếch miệng cười một tiếng rồi nhích tới gần Ngôn Thù hơn nói: "Sao, có phải vẫn cảm thấy tôi tốt hơn Trác Lệ không?"
Ngôn Thù liếc Bạch Minh Cách một cái.
Trên mặt cậu hiếm khi không còn chút ý cười nào, trong mắt cũng hiện lên mấy phần lạnh lẽo giống như là đã biến thành người khác, mặc dù cậu vẫn ngồi yên lặng như cũ nhưng trên người bỗng có thêm một chút hơi thở nguy hiểm một cách khó hiểu.
Bạch Minh Cách ngẩn ra, sau đó nụ cười trên mặt cậu ta dần dần tiêu tán.
Ngôn Thù thu ánh mắt lại rồi mới tiếp tục nói: "Chắc là vào khoảng mười năm trước, lúc đó tôi ở trong viện nghiên cứu cả ngày, một buổi tối nào đó vào lúc tôi đang ngủ, trong phòng đột nhiên có một 'tên trộm' tiến vào."
Ngôn Thù: "Tên trộm đó trèo vào từ cửa sổ, lúc đó chắc là hắn ta cũng cảm thấy tôi đã ngủ rồi nên cũng quang minh chính đại trộm hoa quả và đồ ăn vặt tôi đặt trên bàn đi. Hắn ta trộm đồ thì thôi đi, lúc trèo về còn nói một câu: "Thằng nhóc này thật là tội nghiệp, gặp phải kẻ tiếm quyền rừng là ông đây, hy vọng lúc tỉnh dậy cậu sẽ không khóc nhè."
*Tiếm quyền: Lấn quyền người bề trên
"À thì..." Vẻ mặt Bạch Minh Cách càng ngày càng cứng lại, cậu ta trả lời một cách khô khốc: "Vậy à, trước đây cậu còn gặp phải chuyện như vậy nữa à?"
Ngôn Thù nhìn Bạch Minh Cách không chớp mắt, một lúc sau, trong mắt cậu bỗng nhiên hiện ra ý cười, cậu bật cười lên một tiếng, tất cả sự lạnh lùng trên người vừa rồi đều biến mất không còn, cả người lại bắt đầu trở nên mềm mại, cậu lấy một cái bánh quy từ trong túi ra đặt vào trong miệng rồi trả lời: "Đúng vậy, sau đó ngày hôm sau tên trộm kia lại tới nữa."
Bạch Minh Cách: "..."
"Tôi đoán được hắn ta sẽ đến nên đã đặt thêm một chút đồ ăn vặt ở trên bàn." Nói tới đây, Ngôn Thù đè thấp âm thanh, giả bộ thần bí hỏi: "Cậu biết tên trộm đó là cái gì không?"
Ánh mắt Bạch Minh Cách né tránh, cậu ta cười gượng một tiếng: "Cái đấy... tôi sao có thể biết được chứ."
Ngôn Thù cười lên, nhìn như vô cùng vô hại: "Được rồi, vậy tôi nói cho cậu, đó là một con khỉ, một con khỉ có thể miệng phun tiếng người."
Động tác trên tay Bạch Minh Cách bằng mắt thường có thể nhìn thấy hơi run lên một cái, cậu ta cuống quýt dời ánh mắt của mình đi rồi lại dịch sang bên cạnh một chút: "Ngôn Tổng, cậu đang... nói đùa à, con khỉ sao có thể nói tiếng người được chứ."
"Đúng vậy."
Ngôn Thù vô cùng đồng ý gật gật đầu, cậu hơi cong gối, đặt khuỷu tay lên đầu gối rồi nâng cằm nói với Bạch Minh Cách: "Sao cậu lại biết nói tiếng người chứ."
Bạch Minh Cách trả lời theo bản năng: "Đó là do tôi, không phải, tôi vốn là người mà!"
Ngôn Thù chỉ tay về phía sau mông Bạch Minh Cách nói: "Đuôi khỉ của cậu lộ ra rồi kìa."
Bạch Minh Cách bị dọa sợ đến giật bắn người, lực nhảy lên kia thật sự quá kinh người, suýt chút nửa nhảy cao đến hơn một mét, cậu ta còn nghiêng đầu nhìn về phía tay mình ở giữa không trung.
Thấy dáng vẻ bối rối như vậy của Bạch Minh Cách, Ngôn Thù bật cười ha ha nói: "Tôi lừa cậu đấy."
Bạch Minh Cách: "..."
"Cậu cậu cậu cậu..." Bạch Minh Cách loạng choạng lùi về phía sau mấy bước. cậu ta trợn to mắt nhìn Ngôn Thù, không nhịn được gãi hai má, hoảng sợ nói: "Tên Omega cậu thật là xảo quyệt, sao lại đi lừa người khác chứ!"
Ngôn Thù vẫn thong dong ngồi đó mà chỉnh sửa lại: "Cậu là một con khỉ."
Bạch Minh Cách tiếp tục kinh hoảng: "Cậu, rốt cuộc sao lại biết được."
Lúc này Ngôn Thù mới đứng lên, ung dung mở miệng nói: "Tôi còn tưởng cậu đã đoán được rồi chứ." Dứt lời, không đợi Bạch Minh Cách đáp lại, cậu lập tức bổ sung thêm một câu: "Da người này của cậu là do ba tôi làm ra, là cậu trộm đi đúng không?"
Bạch Minh Cách há to miệng: "Cậu cậu cậu... là con trai của vị bác sĩ mặc áo blouse trắng đó?"
Ngôn Thù rủ mắt nói: "Ông ấy tên là Vu Lãng Hạc."
Bạch Minh Cách bất ngờ không kịp đề phòng bị Ngôn Thù vạch trần thân phận, trên mặt cậu ta toàn là vẻ đề phòng, cậu ta cào tai gãi má, dáng vẻ không biết xoay sở như thế nào: "Vậy nên, rốt cuộc cậu có ý gì?"
Bạch Minh Cách cau chặt mày: "Cậu sẽ không định đưa tôi tới viện nghiên cứu chứ?"
Vừa dứt lời cậu ta lập tức nói: "Tôi thừa nhận, khi đó trộm đồ ăn vặt của cậu quả thật là không đúng, nhưng đây cũng không phải thù sâu oán nặng gì đúng không, bây giờ chúng ta không phải là bạn bè sao."
Ngôn Thù nhếch miệng cười với cậu ta một tiếng.
Thấy cậu cười như vậy, Bạch Minh cách vô thức rùng mình một cái, cậu ta mấp máy môi: "Cậu cậu cậu..."
Ngôn Thù nhướng mi nói: "Nếu như tôi muốn bắt cậu đi làm nghiên cứu thì tôi đã trực tiếp nói chuyện này lúc mấy người Trác Lệ đang ở đây rồi, chứ tôi sẽ chờ đến bây giờ à?"