• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đợi đến khi mấy người nấu cơm chín, không cần phải đi gọi, Bạch Minh Cách ngồi ở trong xe đã men theo mùi thơm đi ra. Ở trong xe ngủ đến bây giờ, cậu ta nhọc nhằn duỗi người, hoạt động mấy cái xong thì động tác mới có vẻ không còn cứng nữa.

Lâm Quang chia cơm đều cho sáu người, sau đó nhìn về phía Bạch Minh Cách nói: “Ôi, đồng chí Lão Bạch, ngủ thế nào, có ngon không?”

“Cũng được.” Bạch Minh Cách nâng suất cơm được đặt trên lá của mình lên, dùng ngón tay bốc một miếng lạp xưởng nhét vào miệng rồi trả lời: “Chẳng qua lưng ghế hơi bị cộm.”

Vừa nói, cậu ta vừa liếc nhìn Ngôn Thù ngồi bên cạnh mình, nói chính xác là nhìn về phía cơm trên tay Ngôn Thù, trong mắt hơi hiện ý tham lam rồi biến mất, cậu ta hỏi: “Cậu ăn hết được những thứ này à?”

Ngôn Thù nhìn cậu ta một cái rồi yên lặng quay qua một bên khác đưa lưng về phía đó, lời ít ý nhiều nói ra hai chữ: “Có thể.”

Bạch Minh Cách nghe vậy thì dùng giọng nói không tính là quá nhỏ lẩm bẩm một câu: “Lượng thức ăn của Omega nhiều vậy cơ à.”

Ngôn Thù quay đầu liếc nhìn cậu ta: “Tôi trời sinh khác người, cậu quản được à?” Vừa nói, cậu vừa ra oai cầm một con cá nướng bên đống lửa lên, mặt không cảm xúc mà gặm một cái.

Đối với người tên Bạch Minh Cách này cậu thật sự không thể thích nổi.

Nhưng nguyên nhân cũng không phải do cậu ta không nhường vị trí phó lái, thật ra, cậu ta là người đến trước, ngồi ở vị trí phó lái cũng là đúng. Chủ yếu là do cậu ta rúc trong xe cả ngày không làm một cái gì cả, vì bữa cơm tối này vừa rồi mọi người đều bận rộn bắt cá, nhặt củi, mà cậu ta thì hay rồi, đợi làm xong cơm mới ra khỏi xe vô tri đòi ăn.

Quan trọng nhất là, đã mặt dày đi ăn cơm của người khác rồi còn không có chút tự giác bản thân đang ăn nhờ ở đậu, một câu cảm ơn cũng không nói, như thế này thật sự là quá không lễ phép.

Còn ngấp nghé cả thức ăn trong tay cậu nữa!

Không thể nhịn.

Cảm nhận được sự ghét bỏ không hề che dấu từ trên người Ngôn Thù, Bạch Minh Cách nhe răng về phía cậu, sau đó nhún vai, vừa ăn cơm vừa nhìn về phía nhóm người Trác Lệ hỏi: “Các quan trên, bao giờ chúng ta có thể đến được căn cứ tiếp theo vậy?”

“Có thể phải cần thêm chút thời gian nữa.” Hồ Nhã giải thích với cậu ta: “Bây giờ chúng tôi còn có nhiệm vụ chưa hoàn thành, đợi sau khi nhiệm vụ kết thúc chúng tôi sẽ đưa mọi người qua đó.”

“Nhiệm vụ?” Bạch Minh Cách hỏi cô: “Nhiệm vụ gì vậy?”

Dừng một chút, cậu ta lại hỏi thêm một câu: “Đã qua hai ngày rồi vẫn không có tiến triển sao?”

Theo lời của Bạch Minh Cách nói ra, động tác của mấy người đang ăn cơm đều dừng lại một chút.

Chắc hẳn là nhiệm vụ tiến triển không hề thuận lời.



“Ăn cơm thì ăn đi, sao cậu hỏi nhiều thế?”

Chỉ trong một lát này Ngôn Thù đã ăn gần xong phần cơm của mình, cậu nhìn Bạch Minh Cách một cái, ăn một miếng cá nướng rồi tiếp tục nói: “Ăn xong mau chóng đi ngủ đi.”

Lâm Quang ngồi đối diện Lâm Thù thật sự sắp không nhịn nổi nữa, cúi đầu run run vai, cậu ta phát hiện Ngôn Thù nhìn có vẻ đáng yêu mềm mại nhưng công kích người khác lại rất dứt khoát, quả thật là một câu nói đã có thể làm địch chết tại trận.

Có lẽ đã cảm nhận được Ngôn Thù thật sự là một Omega trời sinh khác người, sau khi bị nói một câu như vậy, Bạch Minh Cách chỉ có giận mà không dám nói gì. Nhất là dưới ánh mắt lạnh lùng của Ngôn Thù, cậu ta thậm chí còn lảng tránh ánh mắt. Lặng lẽ dịch sang bên cạnh một chút cho đến khi duy trì được một khoảng cách nhất định với Ngôn Thù, sau đó cậu ta duỗi bàn tay theo sát mặt đất, đợi đến khi cầm được một con cá nướng thì nhanh chóng rụt tay lại, động tác nhanh chóng chạy về phía sau, vừa chạy vừa nhảy lên thanh ray của xe bán tải mà ngồi.

Từ lúc đưa tay đến lúc ra khỏi hiện trường, toàn bộ quá trình không tốn đến ba giây, giống như là một con khỉ đang lấy trộm đồ.

“Ngôn Thù.” Tăng Nghệ Kỳ dựng một ngón tay cái cho Ngôn Thù, nói: “Được đấy.”

Trác Lệ thì nhìn Tăng Nghệ Kỳ một cái, người sau lập tức yên lặng thu ngón tay cái lại.

Mấy người ngồi quanh đống lửa đã nhanh chóng ăn xong cơm tối, Tăng Nghệ Kỳ và Lâm Quang đã không thể đợi được nữa muốn đi tìm một nơi để tắm rửa, hai người Trác Lệ và Hồ Nhã thì tạm thời canh giữ ở đây.

Nhìn Ngôn Thù lại lấy một gói kẹo bông ra khỏi túi, Hồ Nhã có hơi tò mò hỏi cậu: “Ngôn Thù, năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

“Hai mươi ba.” Suy nghĩ một chút, dường như Ngôn Thù còn hơi không quá chắc chắn: “Chắc là đã hai mươi ba rồi.”

Trả lời xong, cậu cũng hỏi lại một câu: “Cậu thì sao?”

Hồ Nhã trả lời: “Tôi hai mươi bảy rồi, gọi chị đi.”

“Chị.” Ngôn Thù rất thành thật mà gọi một tiếng, sau đó cậu lấy một viên kẹo bông ra, cắm vào một cây gỗ nhỏ rồi hơ qua trên lửa một vòng, sau đó đưa qua cho Hồ Nhã: “Cho chị ăn.”

Giọng nói của Ngôn Thù là giọng trong trẻo đặc thù của thiếu niên, trong đó còn có chút êm dịu.

Trái tim của Hồ Nhã cũng sắp bị cậu làm đáng yêu xỉu, cuối cùng cô cũng không nhịn được, đặt tay lên trên tóc Ngôn Thù xoa nhẹ một chút rồi nhận lấy kẹo bông: “Cảm ơn em.”

Ngôn Thù lại lấy thêm một viên kẹo ra khỏi gói kẹo, sau đó nhìn về phía Trác Lệ: “Anh thì sao?”

Trác Lệ dùng tay bẻ mấy cành cây ném vào trong đống lửa, nghe thấy lời này, anh liếc mắt sang nhìn cậu một cái: “Cái gì?”

Ngôn Thù lại nói: “Anh bao nhiêu tuổi rồi?”

Trác Lệ trả lời: “Hai ngươi bảy.”

Ngôn thù ‘Ồ’ một tiếng, sau đó đưa viên kẹo bong vừa mới nướng xong cho Trác Lệ, gọi một tiếng: “Anh trai.”

Động tác trên tay Trác Lệ hơi dừng lại.

Ý cười trên mặt Hồ Nhã ngồi bên cạnh càng sâu hơn, sau đó cô cũng ngẩng đầu nhìn về phía Trác Lệ, dường như cũng đang tò mò xem Trác Lệ sẽ trả lời như thế nào.

“Không cần.” Trác Lệ nhanh chóng thu ánh mắt mình lại, nhưng giọng nói lại có hơi căng thẳng, anh nói: “Cậu tự ăn đi.”

Nhưng Ngôn Thù không nói lời nào mà đưa kẹo đến bên miệng Trác Thù, rất có loại phong thái nếu không ăn thì cậu sẽ cưỡng ép nhét vào vậy.

Trác Lệ: “…”

Gân xanh trên trán anh hiện lên, sau khi yên lặng hai giây anh chỉ phải mở miệng ra ăn.

Ngôn Thù mong đợi nhìn anh: “Ăn ngon không?”



Viên kẹo bông trải qua nướng trên lửa có bên ngoài xốp giòn nhưng bên trong lại mềm ngọt.

Ngọt đến hơi ngấy.

“Ừ.” Trác Lệ nghênh đón ánh mắt Ngôn Thù, lời đến bên miệng lại chuyển thành: “Cũng được.”

Nghe vậy, Ngôn Thù vội vàng hỏi ngay anh: “Vậy ngày mai anh trai có thể nướng tiếp một con cá cho em ăn không?”

Hôm nay hai người Lâm Quang và Trác Lệ đều có cá nướng, Ngôn Thù thử của cả hai người, nhưng nói thật thì cá Trác Lệ nướng lại ngon hơn.

Trác Lệ: “…”

Cuối cùng Hồ Nhã cũng không nhịn được mà phá lên cười ha ha.

Lúc này Lâm Quang và Tăng Nghệ Kỳ vừa lúc tắm xong đi từ dưới lên, từ xa hai người đã nghe thấy tiếng cười của Hồ Nhã, Tằng Nghệ Kỳ tò mò hỏi: “Nhã tổng, cậu cười gì thế, vui vẻ vậy?”

Mà Lâm Quang lại nhanh mắt phát hiện động tác đang nhai đồ ăn trong miệng của mấy người: “Mấy người hay lắm, thừa dịp chúng tôi đi tắm mọi người lại ở đây ăn gì đấy hả.”

Ngôn Thù giơ gói kẹo bông trong tay mình lắc lắc.

Lâm Quang mang đầy hơi nước trên người ngồi xuống cạnh Trác Lệ, cậu ta không hề không biết xấu hổ đòi ăn với Ngôn Thù mà nói với Trác Lệ: “Anh Trác, cách con đê bên kia không xa có một con suối nhỏ, nước suối cũng rất sạch sẽ.”

Ngôn Thù nướng cho Lâm Quang và Tăng Nghệ Kỳ mỗi người một cái kẹo bông, hỏi: “Nước lạnh không, tôi cũng muốn đi tắm một cái.”

Lâm Quang nói một tiếng cảm ơn rồi nhận lấy kẹo: “Không tính là quá lạnh.” Dừng một chốc, cậu ta gãi đầu nói: “Chẳng qua là…”

Ngôn Thù hơi khó hiểu hỏi: “Chẳng qua làm sao?”

Giống như là không biết nói sao, ánh mắt Lâm Quang liếc một lượt trên người mấy đồng đội của mình, sau đó mới khó khăn nói: “Chẳng qua là ai đi với cậu.”

Ngôn Thù thuận miệng nói: “Không phải là Trác Lệ cũng chưa tắm à? Tôi và anh ấy cùng đi.”

“Hả?” Lâm Quang trợn to hai mắt, giữa hai lông mày của cậu ta viết đầy hai chữ kinh sợ, cậu ta nhìn Trác Lệ, rồi lại quay qua nhìn Ngôn Thù: “Nhưng nhưng nhưng… nhưng mà anh Trác là Alpha mà…”

Nghe đến đây, lúc này Ngôn Thù mới bỗng nhiên nhận ra vấn đề AO khác biệt này, cậu gật đầu một cái, đưa kẹo bông của mình cho Hồ Nhã để cô tạm giữ, sau đó đứng dậy nói: "Vậy thì một mình tôi đi.”

Lâm Quang vội vàng nói: “Nhưng mà…”

Ngôn Thù có chút cạn lời nhìn cậu ta: “Lại làm sao nữa?”

Lâm Quang nói: “Lỡ đâu gặp phải nguy hiểm gì thì phải làm sao?”

“Không đâu.” Ngôn Thù nói: “Không phải hai người các cậu vẫn an toàn trở về sao?”

Lâm Quang: “…”

Tằng Nghệ Kỳ thì ở bên cạnh đề nghị: “Nếu không để anh Trác đi với cậu đi.”

Trác Lệ nhíu mày, lạnh lùng nhìn Tăng Nghệ Kỳ một cái.

“Đừng hiểu lầm, chỉ là đi cùng cậu thôi, không phải là để hai người tắm cùng nhau.” Tăng Nghệ Kỳ giơ hai tay lên làm tư thế đầu hàng, sau đó nhanh chóng nói bổ sung câu đằng sau: “Huống chi trong mấy người chúng ta, anh ấy là hợp nhất.”



Trình độ sợ O của Trác Lệ đã nổi danh trong toàn cục dị năng đặc thù, nếu như có điều kiện, anh quả thật chính là Liễu Hạ Huệ có mỹ nhân ngồi trong ngực cũng không loạn bản tái bản.

Lâm Quang cũng lập tức ở bên cạnh phụ họa: “Đúng vậy, anh Trác, anh đi cùng đi, nếu không đen thui thủi thế này nhỡ đầu gặp phải chuyện gì thì làm sao đây?”

Nhìn bọn họ sôi nổi thảo luận vấn đề để ai đưa cậu đi tắm, Ngôn Thù nhiều lần muốn mở miệng nói một mình cậu đi cũng hoàn toàn ok, nhưng những người này lại hoàn toàn không cho cậu có cơ hội nói.

Thôi vậy.

Cứ trực tiếp hành động đi.

Sau khi Ngôn Thù phủi đi tro bụi trên người thì cậu tự mình đi về phía dưới đường quốc lộ. Rời khỏi đống lửa, xung quanh thật sự chỉ là một màu đen kịt, chỉ có thể mượn sắc tời yếu ớt mới có thể miễn cưỡng nhìn rõ con đường dưới chân.

Ngôn Thù nhớ cạnh con đường này đúng là có một dòng suối nhỏ, cậu vừa định vạch cỏ dại ngăn ở phía trước ra thì bỗng nhiên sau lưng truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Ngôn Thù theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Là Trác Lệ.

Sắc mặt đen đến đáng sợ.

Ngôn Thù đứng yên tại chỗ chờ anh, đồng thời cũng có hơi tò mỏ hỏi: “Sao anh trai lại ra đây?”

Trác Lệ không trả lời vấn đề của cậu mà chóng bước đi về phía trước, anh thay Ngôn Thù vạch cỏ dại hai bên ra, sau đó hất cằm về phía con đường phía trước tỏ ý cậu tiếp tục đi về phía trước đi.

Ngôn Thù ‘Ồ’ một tiếng đồng ý, chẳng qua khi cậu vừa định bước đi thì toàn thân đã ngừng lại giống như bị điểm huyệt, cậu đứng tại chỗ không nhúc nhích, tư thế vô cùng căng cứng.

Thấy vậy, Trác Lệ cảm thấy hơi kỳ quái mà cau mày hỏi: “Sao vậy?”

Vừa dứt lời, bỗng nhiên Ngôn Thù xoay người lại nhảy lên trên người anh, giống như một con gấu túi vậy, dùng cả tay cả chân dính thật chặt lên trên người Trác Lệ.

Mắt thường có thể nhìn thấy trên trán Trác Lệ hiện lên mấy đoạn gân xanh, cánh tay để không của anh không ôm lấy Ngôn Thù mà chỉ nhỏ giọng nói: “Xuống dưới.”

“Tôi không…”

Ngôn Thù từ chối khá dứt khoát, giọng nói của cậu còn có hơi run rẩy: “Có… có rắn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK