Lúc Ngôn Thù tỉnh dậy đã là mười một giờ sáng, tối qua sau khi bám lấy Trác Lệ đánh mấy ván bài, lúc trở về phòng cậu cũng không cảm thấy buồn ngủ, nằm trên phòng suy nghĩ bất giác đến tận rạng sáng.
Sau khi rửa mặt đánh răng xong, Ngôn Thù đi xuống dưới tầng, mấy người còn lại đang ngồi vây quanh chiếc bàn giống như đang thảo luận gì đó, cậu tò mò tiến lên đến gần hỏi: "Mọi người đang nói chuyện gì vậy?"
Bạch Minh Cách quay đầu nhìn Ngôn Thù rồi trả lời: "Bọn tôi đang thương lượng tuyến đường trở về."
Trên bàn đặt một tờ giấy A2, mặt trên dùng bút mực đen vẽ lộn xộn chồng chất mấy tuyến đường, Ngôn Thù xem không hiểu, chỉ thấy Tăng Nghệ Kỳ chỉ ngón tay vào một vị trí rồi nói với mấy người Lâm Quang: "Tôi cảm thấy lát nữa chúng ta có thể đi từ con đường này, khá gần, đi thẳng lên quốc lộ, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, dự tính khoảng mười hai tiếng là có thể đến được thành phố S."
Trác Lệ ngồi bên cạnh nhìn theo tay anh ta, anh cong ngón tay gõ nhẹ trên bàn rồi cau mày nói: "Đi đường này sẽ qua một bệnh viện tuyến ba cỡ lớn, khả năng gặp phải bầy tang thi lên tới trên chín mươi phần trăm, không đủ an toàn."
Ngôn Thù kinh ngạc, bây giờ cậu mới biết trên tờ giấy A2 này đang vẽ biểu đồ các tuyến đường theo cách đơn giản, cậu tặc lưỡi nói: "Cái này mà là bản đồ á?"
"Tôi vẽ đấy." Lâm Quang nhướng mi, tự hào nói: "Thế nào, giỏi không?"
Ngôn Thù không đưa ra câu trả lời trái lương tâm, cậu chỉ nghiêng đầu nhìn Trác Lệ, không chút keo kiệt lên tiếng khen ngợi: "Trác Lệ, anh thật là giỏi, thế mà anh có thể nhìn hiểu được?"
Cậu lại chen đến cạnh Trác Lệ, nhìn về phía vị trí trên bản đồ Tăng Nghệ Kỳ vừa chỉ vào, chân thành đưa ra câu hỏi: "Sao anh biết ở đây có một bệnh viện tuyến ba?"
Trong ngữ khí của Ngôn Thù mang theo kinh ngạc và hâm mộ không hề che giấu, dường như trong đó còn có thêm một chút sùng bái không dễ phát hiện.
Trác Lệ nhìn về phía Ngôn Thù, sau khi đối diện với đôi mắt lấp lánh của cậu anh nhanh chóng rời tầm mắt đi rồi trả lời: "Lúc tới thành phố D đã đi qua một lần."
Ngôn Thù càng kinh ngạc hơn: "Đi qua một lần anh đã có thể nhớ sao?"
Trác Lệ không biết trả lời thế nào nên chỉ hơi gật đầu rồi đáp lại một tiếng.
Ngôn Thù theo thói quen lay lay tay của Trác Lệ, đuôi mày của cậu hơi cong cong, trên mặt toàn là ý cười: "Trác Lệ, anh thật là giỏi!"
Lâm Quang đứng đối diện hai người nhìn thấy cảnh này chỉ thấy mình bị trúng một mũi tên, cậu ta có chút mệt tim nói: "Ngôn Thù, filter của cậu nặng quá rồi đấy!" Cậu ta vừa nói vừa che tim lại, ra vẻ đang vô cùng đau thương.
Ngôn Thù không hiểu hỏi: "Filter là cái gì?"
Lâm Quang suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Là khi cậu sùng bái một người thì cho dù người này có làm gì cậu cũng cảm thấy rất siêu rất giỏi."
"Vậy tôi cũng không đến nỗi thế chứ." Ngôn Thù nâng cằm, cậu cũng không để ý Trác Lệ là người trong cuộc vẫn còn ở đây mà thẳng thắn nói: "Có lúc tôi cũng cảm thấy Trác Lệ rất đáng ghét."
Dừng một chút, cậu nhìn về phía Trác Lệ nói: "Nhưng mà, Trác Lệ, em vẫn cảm thấy anh rất giỏi."
Ngôn Thù nói: "Trác Lệ, em sùng bái anh."
Cơ thể Trác Lệ hơi căng cứng lại, anh yên lặng một chút rồi không được tự nhiên trả lời lại một câu: "Cảm ơn cậu."
Ngôn Thù lê dép, đá đá chân trên không trung cười nói: "Không cần khách khí."
Bàn tay che tim của Lâm Quang túm chặt hơn.
Mới đầu chỉ có chút đau đớn, nhưng giờ phút này tự nhiên bị nhét cho một bát thức ăn cho chó, cậu ta chỉ cảm thấy lòng mình càng đau hơn.
"Vậy anh Trác nói đi." Lâm Quang nói: "Lát nữa chúng ta đi thế nào."
Trên mặt Tăng Nghệ Kỳ là vẻ bừng tỉnh, cậu ta đẩy bản đồ trước mặt tới cạnh Trác Lệ rồi cười trêu ghẹo: "Anh Trác, mời anh."
Trác Lệ không đếm xỉa đến sự cười nhạo của hai người, anh nhận lấy bản đồ, sau khi suy nghĩ một lát, anh chỉ vào một tuyến đường khác nói: "Đi đường này, đi đường vòng tránh phạm vi nội thành, tang thi ở đó khá ít."
Ngôn Thù tò mò hỏi: "Đây là chỗ nào?"
Trác Lệ trả lời: "Một công viên ở ngoại ô, từ đây trực tiếp lên cao tốc vòng qua thành phố, xuống cao tốc thì đi qua đây, sau đó chuyển hướng về quốc lộ."
"Công viên anh nói là công viên Vô Hà đúng không?" Ngôn Thù giơ tay xung phong nhận việc nói: "Trước đây em từng đến chỗ đấy rồi, lát nữa có thể dẫn đường."
Bạch Minh Cách ôm ly nước yên lặng một lát rồi mở miệng: "Cậu thì dẹp đi. Ra khỏi cổng đi ba bước nếu cậu còn có thể biết đường thì tôi đây theo họ cậu."
"Tiểu Bạch, lời này của cậu vô nghĩa thật, người sống trên đời này luôn phải dũng cảm làm thử những thứ mình không biết, sống như vậy mới thú vị." Ngôn Thù đứng thẳng lên, cậu ngáp sau đó đi về phía phòng bếp: "Sáng nay có gì ngon không ạ?"
Hồ Nhã nói: "Có để dành cho em một ít sủi cảo đông lạnh ở trong nồi."
"Dạ?" Ngôn Thù hơi thất vọng nói: "Nhưng bây giờ em rất muốn ăn cá nướng."
"Bình thường nên ăn ít những thứ này thôi.''
Sau lưng cậu truyền tới tiếng bước chân, ngay sau đó, cửa kính của phòng bếp bị người khác kéo đóng lại từ bên trong, Ngôn Thù bưng chén quay đầu lại nhìn về phía Trác Lệ, cậu gắp một miếng sủi cảo lên rồi cãi lại: "Lâu lắm rồi em chưa ăn mà."
Trác Lệ không nói gì, anh suy tư nhìn Ngôn Thù chăm chú, sau khi yên lặng mấy giây, anh đột nhiên hỏi: "Ngôn Thù, cha của cậu là Vu Lãng Hạc à?"
Ngôn Thù sững sờ, động tác trên tay cũng cứng lại.
Cậu không đoán được Trác Lệ sẽ đột nhiên nói với đề này, thân phận của Vu Lãng Hạc rất đặc biệt nên cậu vẫn luôn không nhắc tới ông. Bây giờ Trác Lệ nhắc tới, hẳn anh đã phát hiện ra được gì rồi.
Không phải là thân phận khỉ của Bạch Minh Cách bị phát hiện rồi chứ?
Không đúng, cho dù Tiểu Bạch bị phát hiện thì mấy người Trác Lệ cũng không thể liên hệ tới cậu mới đúng. Mặc dù có khi Tiểu Bạch không đáng tin thật, nhưng chuyện như vậy chắc cậu ta sẽ không nói với người khác.
Chỉ trong thời gian có mấy giây, Ngôn Thù đã suy nghĩ rất nhiều, sau đó cậu đối diện trực tiếp với ánh mắt của Trác Lệ nhưng lại có chút không biết trả lời vấn đề của đối phương như thế nào.
Trác Lệ nói: "Mười bảy năm trước giới nghiên cứu từng xảy ra một trận rối loạn, sau trận rồi loạn đó đã không còn chút tin tức nào về Vu Lãng Hạc nữa, giống như ông ấy đã hoàn toàn bốc hơi. Có người đoán là ông ấy đã bị ám sát, cũng có tin tức nói là ông ấy đã phản bội liên minh sinh học thế giới, cho đến nửa tháng sau đó, liên minh sinh học thế giới công bố tin tức Vu Lãng Hạc đã chết, việc này đã làm náo động toàn cầu."
Vu Lãng Hạc là nhà nghiên cứu đứng đầu ngành sinh học, có cống hiến vô cùng lớn đối với thế giới.
Vacxin phòng bệnh Virus S1 được mọi người sử dụng rộng rãi hiện nay do chính tay ông nghiên cứu ra, ông cũng là người đầu tiên phát hiện Pheromone của Alpha có tính đề kháng mạnh với virus.
Nếu không có ông, chỉ sợ con người dù sống trong căn cứ cũng chỉ có thể ở trong phòng an toàn, phòng an toàn được xây dựng trong lòng đất, chính Vu Lãng Hạc là người mang con người trở về mặt đất một lần nữa.
Lúc xảy ra chuyện Vu Lãng Hạc còn đang nghiên cứu một vài thực vật xảy ra biến dị, khi đó thực vật vẫn chưa hoàn toàn biến dị. Dùng năng lực của ông, có lẽ có thể nghiên cứu ra được biện pháp ứng phó trước khi vấn đề trở nên xấu hơn.
Người như vậy sẽ phản bội liên minh sinh học thế giới sao?
Cho tới giờ Trác Lệ vẫn không tin.
Nhắc lại chuyện xưa, mọi chuyện xảy ra trong những ngày cũng hiện lên trong đầu Ngôn Thù, hốc mắt cậu đỏ ửng, trừng mắt nhìn Trác Lệ nói: "Anh đừng nói linh tinh, ba em không có phản bội!"
Trác Lệ ngây ra: "Ý tôi không phải là thế."
Nhận ra được Ngôn Thù đã hiểu lầm gì đó, trên mặt anh hiện lên chút hối hận rồi giải thích: "Đương nhiên tiến sĩ Vu sẽ không phải bộn, điều này không cần phải nghi ngờ."
Ngôn Thù nhìn Trác Lệ, cậu dùng bàn tay lau khóe mắt nói: "Anh thật sự nghĩ như vậy sao?"
"Đương nhiên." Trác Lệ nghiêm túc nói: "Với tác phong làm việc của tiến sĩ Vu thì ông ấy không thể nào phản bội được, trong việc này tất nhiên còn có ẩn tình rất lớn."
Lúc mười tuổi Trác Lệ đã từng gặp Vu Lãng Hạc một lần.
Trong trường hợp bình thường, phần lớn Alpha sẽ tiến hóa ra dị năng liên quan tới Pheromone vào năm mười sáu tuổi, cũng chính là sau khi tuyển thể đã trưởng thành. Nhưng tình huống của Trác Lệ lại rất đặc biệt, năm anh mười tuổi bỗng nhiên Pheromone bị rối loạn dẫn đến việc tiến hóa xảy ra trước so với những người khác. Khi đó cơ thể của anh cũng không đủ rắn rỏi để chịu đựng nguồn sức mạnh lớn như vậy nên đã gây nguy hiểm đến tính mạng. Sau đó người nhà anh thông qua nhiều người tìm được Vu Lãng Hạc, là Vu Lãng Hạc đã giúp anh xử lý vấn đề này.
Vu Lãng Hạc thật sự là một người cuồng nghiên cứu, gần như hai mươi tư giờ mỗi ngày ông đều ở trong phòng nghiên cứu, áo nghiên cứu trên người dường như chưa từng cởi xuống.
Trác Lệ tưởng rằng ông chỉ có một thân một mình.
Sau đó có một ngày, anh gặp được một đứa trẻ trong phòng làm việc của Vu Lãng Hạc.
Có một số việc Trác Lệ không biết nói với Ngôn Thù như thế nào, yên lặng một lát, anh bỗng hỏi một câu: "Ngôn Thù, cậu không nhớ à?"
"Dạ?" Trên mặt Ngôn Thù hiện lên vẻ khó hiểu: "Nhớ cái gì ạ?"
Dứt lời, không đợi Trác Lệ trả lời cậu đã nói thêm một câu: "Trác Lệ, anh còn chưa nói với em sao anh biết được chuyện này, anh..."
Trác Lệ lắc đầu nhưng không nói gì, sau đó anh mới giải thích: "Anh trai cậu vừa liên lạc với tôi."
"Anh trai em?" Mắt Ngôn Thù sáng lên, cậu vui vẻ nói: "Anh ấy liên lạc với anh ạ?"
Trác Lệ 'Ừ' một tiếng rồi hỏi: "Là một đoạn video, cậu có muốn xem không?"
Ngôn Thù gật đầu: "Muốn!"
Năm phút sau.
Ngôn Thù đỏ mắt nhìn hình chiếu Vu Giác gửi tới, cậu giống như đang buồn, cũng giống như đang vui vẻ, cậu vừa lau mắt vừa nói: "Tốt quá, anh trai em vẫn còn sống."
Vừa nói cậu vừa nhìn Trác Lệ, giọng nói còn mang theo chút nghẹn ngào: "Nhưng sao anh ấy lại đổi tên thành Vũ?"
"Đấy là biệt hiệu của cậu ấy." Trác Lệ kiên nhẫn giải thích với Ngôn Thù: "Pheromone của cậu ấy tiến hóa ra dị năng liên quan đến mưa, cho nên tên là Vũ."
Ngôn Thù giống như một bé con tò mò: "Vậy quan chỉ huy là cái gì, rất lợi hại ạ?"
"Ừ." Trác Lệ gật đầu: "Anh của cậu rất giỏi."
"Anh em đương nhiên rất giỏi rồi." Ngôn Thù bật cười, sau đó cậu lại không nhịn được xem video thêm một lần nữa rồi mới nhìn với Trác Lệ, cậu nhớ ra gì đó nên nói tiếp: "Trác Lệ, nhất định là anh cũng rất siêu."
Ngôn Thù nói: "Anh em gọi anh là cục phó Trác Lệ, nhất định anh cũng giỏi giống như anh trai."
Ngôn Thù không chút che giấu nói ra lời khen ngợi từ tận đáy lòng làm Trác Lệ hơi ngây ra, trong mắt anh phản chiếu nụ cười của Ngôn Thù, anh cố giữ vững vẻ mặt nói: "Cũng tạm."
"Anh đừng khiêm tốn."
Ngôn Thù vô cùng vui vẻ nói, sau đó cậu chỉ vào hình chiếu rồi nói tiếp: "Anh em bảo anh chăm sóc em, anh có làm được không?"