— Viên Amoxicillin thứ hai mươi mốt: "Thiếu anh."
;;;
Hẹn tập hợp lúc hai giờ ba mươi mà cả bọn kéo "dây thun" đến ba giờ. Vu Phong ngáp ngắn ngáp dài, dựa vào người Đồng Triết: "Leo núi hả?"
"Thời gian buổi chiều có hạn, nơi này cũng không cung cấp lều trại qua đêm. Sáng mai chúng ta leo núi sau." Đồng Triết nói. "Giờ có thể đi câu cá hoặc chèo thuyền, gần đây có cái hồ."
"Nơi này không phải danh lam thắng cảnh, chèo thuyền chắc cũng chẳng có gì để ngắm." Đường Gia Di kéo tay bạn mình. "Đi câu cá đi, cả hai đứa mình đều chưa từng câu."
"Mình sao cũng được." Quan Cạnh nghiêng đầu, hỏi Phó Tam Sinh. "Anh Tam thì sao?"
Phó Tam Sinh đang cúi xem tin tức, nghe thế thì ngẩng đầu mỉm cười: "Tôi sao cũng được."
"Yolahee, vậy chốt rồi nhé." Đồng Triết đẩy Vu Phong-không-xương ra. "Thẳng cái người lên, đi thuê cần câu với tao."
Bảy người kéo nhau đến hồ nước, sau đó hì hục kéo dây, chỉnh phao và treo mồi. Đường Gia Di thậm chí còn vô tình ném lưỡi câu va trúng quần áo bạn mình, bị cô nàng đập cho một trận tơi bời.
Triệu Hải Bằng bỗng nói, khi cả bọn tìm được vị trí lý tưởng: "Hay là thêm tí điểm nhấn nhỉ? Người đầu tiên câu được cá sẽ thách người cuối cùng làm gì đó?"
"Chơi!" Đồng Triết được cái hùa là giỏi. "Nhưng nếu có hai người từ đầu chí cuối chẳng câu được con nào, tính sao?"
"Vậy thách cả hai." Vu Phong cũng tham gia. "Cứ để người đầu tiên và người thứ hai câu được cá đưa ra thử thách."
"Tao nghĩ ra mình thách cái gì rồi." Quan Cạnh nhìn chòng chọc chiếc phao bất động của mình. "Ai thua thì quay video nhảy hula đăng lên Khoảnh Khắc, thế nào?"
Đường Gia Di trợn mắt, "Trời ạ. Nay cậu chơi lớn vậy?"
"Tôi không tham gia nhé." Cảm thấy vị trí này chưa thích hợp, Phó Tam Sinh quăng cần câu lần nữa. "Tôi già rồi, nhảy không nổi."
Quan Cạnh đương muốn phản đối, thì cô bạn mà Đường Gia Di dẫn theo lại đột nhiên nhấc cần câu lên. Một con cá diếc nho nhỏ, dài không quá ngón tay, vọt lên khỏi mặt nước theo lưỡi câu. "Gia Di ơi, mình câu được nè! Mình là người đầu tiên câu được thật nè!"
"Mau kéo lên, kẻo nó rơi mất!" Đường Gia Di vội ném cần câu chạy tới, giúp bạn mình gỡ cá ra khỏi lưỡi thả vào xô nhựa chứa đầy nước phía sau. "Có vẻ hồ này nhiều cá đây, món canh cá cho buổi tối xem như chắc ăn rồi."
Cô nhìn Quan Cạnh, cười: "Này Quan Cạnh, cái thách vừa rồi do chính cậu đưa ra biết đâu cũng do chính cậu nhảy đó."
"Chưa chắc." Quan Cạnh vẫn nhìn chòng chọc chiếc phao, dường như chẳng bị Đường Gia Di ảnh hưởng. "Không phải người đầu tiên thì cũng là người thứ hai. Chưa chắc mình không câu được con nào."
Cậu vừa dứt lời thì cách đó không xa, Triệu Hải Băng đã nhấc cần câu reo lên. Lại là một con cá diếc cỡ lòng bàn tay.
Đường Gia Di ôm bụng cười, "Oa..."
"Xin lỗi mày, Cả." Triệu Hải Bằng vừa nín cười, vừa ném con cá vào xô nhựa. "Tao thực sự không có hứng thú với hula."
Quan Cạnh: "..."
Có lẽ sự-chào-màn-không-mấy-thân-thiện đã phá hỏng vận may của cậu, từ ba giờ chiều đến sáu giờ tối, Quan Cạnh chẳng câu được con nào. Mặt khác, "cần thủ" Triệu Hải Bằng câu được bảy tám con; Phó Tam Sinh và hai cô gái Đường Gia Di đều thu hoạch chừng năm sáu con; Vu Phong ba con; Đồng Triết thì ít nhất, chỉ câu được một con. Nhưng thay vì xấu hổ, Đồng Triết lại cười hì hì xáp lại gần Quan Cạnh. Cậu ta giả vờ an ủi: "Không sao đâu, Cả yêu dấu. Trên đời này ai chưa từng gặp xui xẻo, mày không thấy tao chỉ câu được có một con thôi à, mặc dù tao không cần phải nhận thách, hahaha..."
"Thằng Tư mày, mày nhớ kỹ hôm nay..." Quan Cạnh vươn tay kẹp cổ cậu ta, rồi từ từ siết chặt. "Nghiệp từ miệng mà ra!"
Đồng Triết nghẹt thở, vội vàng kéo cánh tay cậu nhận tội: "Em sai rồi. Cả yêu dấu, mau... mau buông ra..."
"Còn dám trêu anh mày nữa không?"
"Không không không... Cả, tao sai rồi, Cả..."
Thu dọn đồ đạc trở về Nông Trại, mọi người giao cá cho nhà bếp làm canh và gọi thêm vài ba món mặn, sau đó vào phòng ăn tìm một bàn trống ngồi xuống.
Đồng Triết vẫn chưa chừa, trốn sau lưng Vu Phong bắt đầu kiếm chuyện: "Mau lên, có chơi có chịu. Đừng hòng bọn này quên nhé."
Quan Cạnh chẳng thèm để ý cậu ta. Liếc mắt nhìn Đường Gia Di vẫn nghiêng đầu thầm thì to nhỏ với cô bạn, cậu trầm giọng: "Làm người ai làm thế, gì cũng phải chừa một đường sống, đặng sau này còn gặp nhau. Hai đứa mình ít nhiều cũng từng là bạn học mấy năm, chơi mình ác vậy, cậu không có chút mặc cảm tội lỗi nào sao? Cậu sống thảnh thơi được sao?"
"Ưu điểm lớn nhất của mình là có tấm lòng rộng rãi, không việc gì gây vướng bận nổi đâu." Đường Gia Di vỗ tay bạn mình. "Bạn yêu dấu, mau nói cho bạn học Quan biết cái gì mới gọi là thách."
"Bây giờ, ngay tại đây, hãy gọi cho người cậu thích." Cô ấy bảo. "Hãy nói với người đó rằng, mình muốn bạn."
"Trời, má!"
"Một nhát trí mạng, hahaha..."
Ba người bạn cùng phòng của Quan Cạnh đập bàn inh ỏi, vài giây sau Vu Phong mới chợt nhận ra một điểm quan trọng: "Khoan từ từ, Cả có người nó thích hả?"
Triệu Hải Bằng và Đồng Triết cũng dừng lại nhìn nhau, "Hình như... không có?"
Cả bọn ngoảnh phắt đầu nhìn về phía Quan Cạnh đang ngây người. Quan Cạnh lập tức tỉnh lại dưới ánh mắt thiêu đốt của họ, vô thức thoáng nhìn Phó Tam Sinh.
Phó Tam Sinh mấp máy môi, như thể muốn nói gì, chẳng qua sau rốt anh vẫn không lên tiếng.
Quan Cạnh giật mình, vội bảo: "Chán, không vui. Đổi cái thách khác đi."
"Không vui chỗ nào, mình thấy vui mà." Đường Gia Di thôi nhìn Phó Tam Sinh, nhướng mày nhìn lại Quan Cạnh. "Hai ngày trước còn nói với mình đang thích người khác. Sao, cậu thậm chí không dám gọi cho người đó luôn ư?"
"Chơi vòng vòng trong đây thôi, đừng làm phiền người ta." Quan Cạnh cầm lấy cốc trên bàn, hớp vài hớp nước lạnh. "Chuyện khác thì còn bàn lại, chuyện này nhất quyết không được."
"Rồi, tha cậu đó." Đường Gia Di nhún vai, nhượng bộ một bước. Nhưng nụ cười trên môi cô lại càng tươi hơn, "Vậy ngoại trừ hai đứa mình, cậu chọn một trong những người ở đây để nói năm câu thả thính đi."
Quan Cạnh còn đang chiêm nghiệm "năm câu thả thính gì", thì ba người bạn cùng phòng đã lắc đầu xua tay lia lịa.
Vu Phong: "Đừng, đừng, lát nữa tao còn ăn."
Đồng Triết: "Đừng, đừng, tối tao còn ngủ."
Triệu Hải Bằng: "Đừng, đừng, tao là người đã có gia đình."
Quan Cạnh: "... Im miệng hộ tao."
Cậu lần lữa một thoáng, đoạn đứng dậy ngồi xuống trước mặt Phó Tam Sinh: "Anh Tam à, anh... làm với em nhé."
Phó Tam Sinh cười nhẹ, "Ừ."
"Có điều, mình không biết thả thính." Quan Cạnh ngoái đầu nhìn Đường Gia Di. "Bây giờ mình lên mạng tìm được không?"
"Không cần, mình chuẩn bị hết cho cậu rồi." Đường Gia Di đưa điện thoại sang. "Năm câu này. Nói từng câu và phải nhìn vào mặt anh Phó. Không nhìn thì không tính."
Quan Cạnh giật môi, cực chẳng đã phải cầm lấy điện thoại. Nhìn câu đầu tiên trên màn hình, rồi ngẩng đầu nhìn chăm chú Phó Tam Sinh, cậu nói, nghiêm túc:
"Đừng giận nữa, ôm em đi."
Ba thằng bạn cùng phòng cười phá lên.
Nhưng Phó Tam Sinh không cười.
Quan Cạnh lướt sang câu tiếp theo, "Em là 9. Anh là 3. Ngoại trừ [1] anh, vẫn là anh."
[1] Từ "除", còn có nghĩa là "chia" (phép chia). Ý câu này là, về mặt toán học 9/3=3 (em "chia" anh, kết quả vẫn là anh); về mặt tình cảm, ngoài anh thì chỉ có mỗi anh, em chỉ nghĩ đến anh mà thôi (Theo Zhihu).
Phó Tam Sinh vẫn im lặng, chỉ có bờ môi hơi cong lên khiến gương mặt thoạt trông dịu dàng hơn.
Quan Cạnh lại nói:
"Gần đây có tin đồn rằng... em thích anh. Và em muốn làm rõ, đó không phải là tin đồn."
Mặt nóng bừng, tai đỏ ửng, nhưng cậu vẫn kiên quyết:
"Anh có biết điểm thiếu sót của em là gì không?"
Phó Tam Sinh trả lời đúng với chức trách của người phối hợp, "Là gì?"
"Thiếu (sót) anh."
Ba thằng bạn cùng phòng lại hét lên.
Quan Cạnh phớt lờ họ, lướt đến câu cuối cùng.
Rồi cậu sững người.
Vết đỏ từ gốc tai bắt đầu lan ra nhanh chóng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, và sau cùng đã thành công bao phủ trọn vẹn khuôn mặt của Quan Cạnh.
Thấy cậu im ỉm cả lúc, ba "thằng đực rựa" cùng phòng đập bàn thúc giục, Đường Gia Di cũng gõ đũa khiêu khích. Phó Tam Sinh khẽ nhíu mày, nhẹ giọng: "Sao vậy?"
Quan Cạnh nuốt nước bọt, tiếng nói đã khàn đi:
"... Rank và anh, em đều muốn... trên anh."
Hết chương 21
=)))))))))