— Viên Amoxicillin thứ năm mươi lăm: "Là thích, là thương."
;;;
Ngày cuối cùng của tháng Hai là một ngày đẹp trời khi kết quả CET-4 đã có.
"Anh Tam! Anh đoán xem em thi được bao nhiêu!" Quan Cạnh hào hứng chạy vào phòng.
Đang đặt cánh gà trên khay nướng vào đĩa, Phó Tam Sinh vừa ngẩng đầu đã trông thấy bạn học Quan, vẻ mặt cậu như biểu thị "Em thi đỗ rồi, điểm còn cao nữa nhé!". Anh nhướng mày, hỏi: "Bao nhiêu?"
"Bốn-tám-tám!" Quan Cạnh hí ha hí hửng. "Em tăng bảy mươi sáu điểm so với lần trước! Bọn Vu Phong còn tưởng em copy bài, hahaha..."
Cậu vừa nói, vừa ngồi xuống chiếc ghế cao cạnh bàn. Đương định gắp một chiếc cánh gà nướng mật ong, thì Phó Tam Sinh vỗ "cái bốp" lên mu bàn tay Quan Cạnh: "Rửa tay."
"À, vâng vâng." Quan Cạnh nghe anh nói thì vội đứng dậy, cười giả lả. "Hồi nãy vui quá nên quên mất, em rửa ngay đây."
Sau bữa tối, Quan Cạnh tự giác vào bếp rửa bát. Phó Tam Sinh dựa vào cửa nhìn cậu một hồi: "Sáng mai dậy sớm, đừng "nướng" nữa, anh đưa em đi mua hai bộ quần áo mới. Chiều thì mình có thể đi xem phim hoặc xem kịch, nhưng tối ăn gì anh vẫn chưa nghĩ ra. Em muốn ăn món Nhật không?"
Quan Cạnh sửng sốt, đoạn đặt bát đĩa trong tay lên giá thoát nước. Cậu lấy làm ngờ ngợ, "Thứ Bảy này sao có nhiều tiết mục vậy anh? Ăn mừng em đỗ CET-4 ạ?"
"Giờ trong đầu em chỉ có bốn-tám-tám thôi phải không?" Phó Tam Sinh bật cười. "Ngày mai là 1 tháng 3, sinh nhật em đấy."
"Ô..." Quan Cạnh bừng tỉnh, gãi đầu cười ngốc. "Em quên... Mọi năm em thường không tổ chức sinh nhật, nhiều nhất cũng chỉ có mẹ và chị gửi bao lì xì." Cậu lau tay trước khi bước tới ôm eo, hôn lên đôi môi mềm của Phó Tam Sinh. "Cảm ơn anh Tam đã lập kế hoạch mừng sinh nhật cho em. Anh là tốt nhất."
"Cũng không phải kế hoạch gì lớn. Mọi người thường ăn mừng sinh nhật thế mà?" Phó Tam Sinh khẽ ngẩng đầu, hôn lên cằm Quan Cạnh. "Nhưng anh có thể tự tay làm bánh kem cho em, dùng nguyên liệu em thích nhất là đậu đỏ và xoài."
"Thực ra cái em thích nhất không phải đậu đỏ, cũng không phải xoài." Quan Cạnh nhìn vào mắt anh, gằn từng tiếng. "Anh có biết em thích nhất là gì không?"
Phó Tam Sinh cười, dịu dàng: "Anh biết, em thích nhất là anh."
"Chậc, anh Tam nè, sao anh không diễn theo kịch bản gì cả. Anh phải nói là không biết chứ." Quan Cạnh bất mãn. "Làm lại nào. Anh có biết em thích nhất là gì không?"
Phó Tam Sinh bấm bụng nhịn cười, sửa lời: "Anh không biết. Em thích nhất là gì vậy?"
"Em thích bạn trai của em nhất. Anh ấy tên là Phó Tam Sinh." Quan Cạnh nghiêm nét mặt. "Anh ấy rất đẹp, dáng người rất chuẩn, nấu ăn cũng rất ngon. Anh ấy còn biết vẽ, biết đánh bóng rổ, biết kiếm tiền, biết lái xe, biết chơi game, quan trọng nhất là anh ấy còn cực kỳ cực kỳ thích em... Sao, anh ghen tỵ không?"
"Có nhất thiết mỗi ngày phấn đấu nịnh nọt như vậy không hả, bé Quan?" Phó Tam Sinh nghĩ, sao bạn trai nhà anh trẻ con vậy nhỉ?
Nhưng gì thì gì, anh vẫn ghìm lòng không đặng nhoẻn miệng cười. Phó Tam Sinh xoa gáy cậu, thở dài thườn thượt: "Anh đã từng này tuổi, già rồi, mà sao vẫn thích cái kiểu hâm hấp như em chứ."
Quan Cạnh cười đắc chí, rồi lại sực nghĩ tới cái gì mà hỏi: "Anh Tam, em có thể thương lượng với anh một chuyện được không?"
"Nói đi."
"Anh biết đó, ngày mai em hai mươi mốt, có nghĩa em đã hoàn toàn dậy thì... À không, hoàn toàn được xem là một người đàn ông trưởng thành." Quan Cạnh nói, cực kỳ nghiêm trang. "Nên trong một số nhu cầu, em tương đối trở nên cấp bách..." Cậu dừng một chốc, như là hơi xấu hổ. Chẳng qua có vẻ không quen vòng vo, Quan Cạnh vẫn chọn cách nói thẳng. "Em, em đang nghĩ... Anh Tam à, mình có thể, có thể làm đến cuốikhông ạ?"
Thoáng cái, phòng bếp đã im phăng phắc. Và sau một đỗi vẻ như rất lâu, Phó Tam Sinh khẽ nói: "... Trong khoảng thời gian này, em luôn bảo anh dùng tay hoặc dùng chân. Anh cứ ngỡ em không thể chấp nhận làm việc đó..."
"Em không có! Em làm sao như vậy được!" Quan Cạnh sốt ruột. "Tối nào nhìn anh, em cũng muốn..." Cậu kịp thời dừng lại, tránh cho lời thoại của mình bị mosaic. "Em sợ mình quá hấp tấp làm anh đau; còn sợ anh nghĩ, em thích anh chỉ vì muốn ngủ với anh thôi..."
"Vậy thì không." Phó Tam Sinh đưa tay vuốt ve lưng cậu. "Anh chưa bao giờ nghĩ thế, anh biết em không phải là người như vậy."
"Ừm." Quan Cạnh ôm chặt eo anh, trầm giọng. "Vậy là tốt rồi."
"Thực ra... nếu em muốn, hôm nay cũng được." Phó Tam Sinh thoáng tần ngần, nhưng vẫn chọn nói ra. "Xem như là quà sinh nhật sớm đi."
"... Thật ạ?" Quan Cạnh ngẩng phắt đầu, hồi hộp nhìn chăm chăm Phó Tam Sinh. "Nhưng, được không ạ? Anh Tam chắc chắn chưa?"
Phó Tam Sinh ngượng chín mặt, vội đánh mắt nhìn đi chỗ khác. Nhưng từ góc độ của Quan Cạnh thì cậu vẫn có thể trông thấy rõ ràng anh đã gật đầu.
Quan Cạnh nuốt nước bọt, buông lỏng vòng tay đang ôm eo Phó Tam Sinh. Và dưới ánh mắt nghi hoặc của anh, cậu bế ngang anh lên, ba chân bốn cẳng chạy vọt vào phòng ngủ.
"Anh Tam à, em chỉ là tay mơ, kỹ thuật có thể không tốt lắm Nhưng em sẽ cố hết sức khống chế sức lực! Anh Tam đừng sợ, nếu đau thì cứ cắn em, hoặc l..."
"Câm miệng. Nói ít làm nhiều, hiểu không?"
Phó Tam Sinh đã nói thì sức mấy Quan Cạnh không nghe? Thời gian sau đó, ngoại trừ hôn, cậu chưa từng mở miệng, chỉ dùng hành động để chứng minh cho Phó Tam Sinh thấy mình "hiểu" cỡ nào.
Nói cơ thể trông như vừa bị xe tải cán qua thì hơi cường điệu, nhưng quả thật eo đau, chân mỏi, mông nhức.
Phó Tam Sinh mở mắt, Quan Cạnh cũng vừa vặn mở cửa đi vào. Thấy anh đã tỉnh, cậu vội đi tới bên giường, cúi người hôn lên khoé môi Phó Tam Sinh. "Chào buổi sáng, anh Tam!"
"Chào buổi sáng," Phó Tam Sinh thò tay từ trong chăn ra, nựng cái mặt của bạn trai bé nhỏ. "Chúc mừng sinh nhật, bé Quan."
"Hiiii, cảm ơn anh Tam." Cắn nhẹ lên ngón tay trăng trắng của Phó Tam Sinh, Quan Cạnh khẽ giọng. "Quà sinh nhật thật tuyệt vời. Anh Tam vất vả rồi ạ."
Phó Tam Sinh bảo: "Thôi nói xàm đi. Ra ngoài lấy cái thứ trong túi áo khoác cho anh, cái áo ngày hôm qua anh mặc đấy."
Quan Cạnh thưa vâng, đứng thẳng dậy ra khỏi phòng. Vài giây sau cậu trở lại với chiếc hộp nhung màu đỏ rượu.
Ánh mắt đầu tiên khi va phải chiếc hộp, Quan Cạnh đã đoán được bên trong chứa gì. Nhưng cậu vẫn kiên quyết không mở ra, thành thực đưa chiếc hộp vào tay Phó Tam Sinh – giờ anh đã ngồi dậy, đang dựa vào thành giường.
Nếu đã để Quan Cạnh lấy, vậy anh hiển nhiên không có ý định úp úp mở mở. Phó Tam Sinh mở hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn bạch kim sáng loáng. Mặt nhẫn phỏng theo kiểu đơn giản nhất, không có bất kỳ hoa văn hay hình thù nào, chỉ đặt mỗi khung chìm để khảm kim cương; hai bên bề mặt giống như chiếc Quan Cạnh tự làm, có khắc chữ G và F tương ứng.
"Đấy mới là quà sinh nhật thực sự." Phó Tam Sinh lấy chiếc nhẫn ra, cười với Quan Cạnh. "Xoè tay ra đi nào, bé bạn trai."
Quan Cạnh mím môi lật đật đưa tay về phía Phó Tam Sinh, để anh đeo nhẫn vào ngón áp út của mình.
"Được rồi." Phó Tam Sinh vuốt ve đầu ngón tay cậu, nhẹ nhàng. "Rất hợp với em, trông đẹp lắm."
"Anh Tam đã chọn thì nhất định phải đẹp." Quan Cạnh hỏi. "Nhưng cái này đắt lắm đúng không ạ? Bao nhiêu vậy anh?"
"Không đắt lắm, hơn ba vạn." Phó Tam Sinh nheo mắt nhìn Quan Cạnh, đoạn cốc lên trán cậu. "Đừng có nghĩ cái gì bậy bạ nữa đấy. Nhẫn anh tặng em, và nhẫn em tặng anh, chúng đều có giá trị như nhau, không liên quan về mặt vật chất."
"Em biết chứ." Quan Cạnh mỉm cười, rướn người về trước hôn Phó Tam Sinh. "Em không thế đâu, nhận quà người khác còn phải suy nghĩ mình có nợ người ta cái gì không... Em chỉ biết tâm trạng khi anh tặng nhẫn cho em, cũng giống hệt với tâm trạng của em trên núi Đình Vụ hôm đó. Là thích, là thương."
"Mà em cũng đâu so được với anh. Em vẫn chỉ là cậu bé đáng thương nghèo rách ví." Quan Cạnh chun mũi làm nũng. "Mai mốt kiếm được tiền, em đương nhiên sẽ tặng cho anh cái tốt hơn, cái tốt nhất."
Ngọt ngào, mềm mại – đó là tất cả những gì trong Phó Tam Sinh lúc này. Anh ôm lấy cổ Quan Cạnh, đáp lại cậu bằng chiếc hôn nồng nhiệt chào buổi sáng.
"Nói lời phải giữ lấy lời nhé, bé Quan. Anh chờ em."
Hết chương 55