— Viên Amoxicillin thứ năm: "Anh Tam, tôi về rồi!"
;;;
Phó Tam Sinh im lặng nhìn Quan Cạnh, nhìn một Quan Cạnh vẫn giữ nguyên động tác thò đầu, nhìn một Quan Cạnh đang nhìn anh bằng ánh mắt rực sáng.
"Thứ nhất. Với tôi mà nói, cung cấp cho cậu một chỗ ở ngắn hạn, không khó." Phó Tam Sinh nói chầm chậm. "Thứ hai... Cậu nếu không vào thì đi ra. Cậu đứng đó nhìn tôi, tôi khó chịu."
"Vâng, vâng." Quan Cạnh vội nhích người vào, đoạn trở tay đóng cửa. "Còn thứ ba ạ?"
"Thứ ba... Thôi được rồi, thứ ba thì thứ ba." Phó Tam Sinh bật cười, rồi thở dài. "Trông cậu hơi giống... một người bạn cũ của tôi."
"Cũ ư?" Quan Cạnh ngộ ra. "Hai anh không chơi với nhau nữa?"
"Ừ, xem như thế." Phó Tam Sinh nhìn xuống quyển sách. "Giá trị quan không hợp."
Quan Cạnh không hiểu: "Vậy anh cũng phải chướng mắt tôi chứ? Trước sau mâu thuẫn rồi."
"Cậu khá giống người nọ vào khi chúng tôi còn thân nhau." Phó Tam Sinh nói. "Chính xác thì, khi tôi vừa quen biết cậu ta. Hơn nữa, sau khi tách ra, tôi dần dần hiểu được sự lựa chọn ấy. Nói thế nào nhỉ? Như cậu thích củ cải, tôi thích cải thảo. Dù tôi nhấn mạnh hết lần này tới lần khác cải thảo tốt cho sức khỏe như thế nào, cậu vẫn không muốn ăn nó. Tư tưởng khác nhau, sở thích khác nhau, đây là chuyện vô cùng bình thường, cũng rất khó để thay đổi. Tách ra là một sự lựa chọn tốt, tránh so đo tính toán kéo dài đến hiện tại."
"Ừm. Cũng có lý." Quan Cạnh gật đầu. "Nhưng tôi không thích củ cải, tôi thích cải thảo hơn... Chậc, tự dưng tôi lại thèm sủi cảo nhân cải thảo."
"Cậu thật là..." Phó Tam Sinh dở khóc dở cười. "Trước cổng chung cư có tiệm sủi cảo, ngày mai đi ăn đi."
Quan Cạnh gật đầu, ra chiều nghiêm túc cực kỳ.
Sau đó thì, cậu bị Phó Tam Sinh đá ra khỏi phòng.
Việc làm thêm của Quan Cạnh tại hiệu thuốc bắt đầu từ tám giờ sáng đến sáu giờ rưỡi chiều, sau đó ăn tối rồi về Xuân Hi Viên cũng hơn bảy giờ. Mua nửa quả dưa hấu và mấy chùm nho trong siêu thị dưới lầu, cậu lên nhà cắt dưa thành từng khoanh; nho rửa sạch chia làm đôi, một phần cất vào tủ lạnh, phần còn lại bày lên bàn phòng khách cùng với dưa hấu. Giờ vừa nhâm nhi vừa xem phim, đời thế còn gì bằng?
Phó Tam Sinh về nhà, cũng là khi tập phim trên điện thoại Quan Cạnh chiếu được ba phần tư. Cậu nhấn tạm dừng, ngẩng đầu lên chào anh: "Anh Tam, đến ăn dưa hấu đi."
"Cậu ở đây vừa ăn vừa chơi, trông nhàn nhỉ." Đặt túi Tam Ngọn nho nhỏ cute cute [1] lên bàn, Phó Tam Sinh ngắt một quả nho. "Mua tầng dưới à? Ngọt đấy."
[1] Bản gốc là QQ, ý là "cute cute" (dễ thương).
"Quan trọng người mua là ai kìa." Quan Cạnh mãn ý nhướng mày. "Nhưng anh Tam, anh làm ông chủ sao bận vậy? Ngày nào cũng về muộn hơn tôi."
"Ai bảo với cậu cứ làm ông chủ thì rảnh." Phó Tam Sinh kéo ghế ngồi xuống, lấy một khoanh dưa hấu. "Vả lại, tôi nào giống ông chủ. Tôi chỉ là đầu bếp bánh ngọt, kiêm nhân sự, kiêm marketing, kiêm kế toán. Tôi không bận thì ai bận hộ đây."
Nói đoạn, anh mở túi ra: "Hôm nay cửa hàng chuyên về bánh đậu đỏ, hộp đậu đỏ cậu nói khi ấy cũng có. Tôi mang về một ít, cậu ăn thử xem."
Vốn muốn xem nốt tập phim, nhưng vừa nghe "bánh đậu đỏ" Quan Cạnh đã vội vội vàng vàng nhấn dừng lại. Cậu đưa hai tay ra nhận bánh của Phó Tam Sinh mà như thể nhận cúp vô địch: "Chân thành cảm ơn anh Tam, chân thành cảm ơn Tam Ngọn."
"Cảm ơn cái rắm." Phó Tam Sinh cười. "Còn phát biểu nhận giải nữa chứ."
Quan Cạnh cũng cười tít mắt: "Tôi kể chuyện này hồi lúc anh đến trường ăn mì nhỉ? Lâu thế rồi anh vẫn nhớ."
"Nhớ chứ, mới bao lâu nào." Phó Tam Sinh nhằn vỏ nho ra. "Tôi thậm chí vẫn nhớ hai mươi lăm năm trước mình đã bị gà của bà ngoại mổ vào chân."
"Vậy trí nhớ anh tốt thật hahaha..." Quan Cạnh cười đến mức không cầm nổi thìa. "Nhưng sao gà mổ anh?"
"Tôi chơi ná với anh họ và chú, nhưng không có bia ngắm thích hợp." Phó Tam Sinh kể.
"Không ngờ hồi đó anh nghịch vậy." Quan Cạnh rốt cục thôi cười. "Trông khác với bây giờ thật."
"Nghe cậu nói kìa. Tôi đã ba chục tuổi đầu, không thể như hồi ba bốn tuổi nữa." Ngắt thêm một quả nho, Phó Tam Sinh đứng dậy. "Cậu ăn tiếp đi. Tôi tắm."
...
Phòng khách đã không còn ai; đĩa hoa quả và vỏ trên bàn được dọn sạch sẽ, hai chiếc ghế cũng được đẩy về vị trí cũ. Phó Tam Sinh vừa lau tóc vừa về phòng, chợt trông thấy bên cạnh giường đặt một bát thủy tinh nhỏ, trong đó là chùm nho vừa mới rửa sạch.
Anh ngồi bên giường, nhìn chiếc bát thường dùng để đánh trứng mà thất thần một đỗi.
Tận đến khi điện thoại trên giường rung lên liên tục, Phó Tam Sinh mới giật mình hoàn hồn mở khóa màn hình. Phó Minh Kiệt spam một loạt tin nhắn thoại, có thể tóm tắt như sau "Anh, vợ chồng em đi tuần trăng mật về rồi. Chiều mai em đến nhà anh mình cùng ăn lẩu, em mang theo rượu, còn anh nhớ chuẩn bị phong lì xì to to cho em".
Phó Tam Sinh cười khẽ, "OK."
Chiều hôm sau.
Đang phân loại thuốc sắp hết hạn, Quan Cạnh bỗng nhận được WeChat của Phó Tam Sinh.
[Anh Tam]: Tan ca rồi không cần ăn ngoài, cứ về thẳng nhà. Em tôi và vợ nó vừa đi tuần trăng mật về, tối nay ghé đây lấy lì xì, sẵn cùng nhau ăn lẩu.
[Anh Tam]: À, tiện thể cho tôi số điện thoại.
Quan Cạnh tay này lôi mấy hộp cephalosporin ra khỏi giá, tay kia thoăn thoắt gõ chữ:
[Quan Cạnh]: 135XXXXXXXXX.
[Quan Cạnh]: Anh và người nhà ăn cơm, tôi vốn không nên góp mặt chứ?
[Anh Tam]: Sao lắm chuyện vậy. Càng nhiều người càng vui.
[Anh Tam]: Tôi nhớ, cách hiệu thuốc một con phố có tiệm gà rán Nhật Bản. Trước khi về mua một ít đi, tôi muốn ăn.
Quan Cạnh cứ thế cuốn theo lời anh, quên mất trọng điểm.
[Quan Cạnh]: Vâng!
[Quan Cạnh]: Tôi có cần mua thêm gì không? Đồ uống thì sao?
[Anh Tam]: Không cần, siêu thị dưới lầu có hết.
[Anh Tam]: Mang theo gà rán và người mua thôi, hiểu chưa?
[Quan Cạnh]: Vâng vâng, hiểu rồi!
Mặc dù Phó Tam Sinh chỉ dặn mua gà rán, nhưng Quan Cạnh vẫn bỏ công đến trung tâm thương mại sau khi tan làm mua bộ ấm trà tinh xảo.
Biếu tặng cho đôi vợ chồng son, món quà này có vẻ ổn... nhỉ?
Mua quà xong thì xếp hàng chờ gà rán, đến khi trở lại Xuân Hi Viên đã gần bảy giờ rưỡi. Quan Cạnh mở cửa, còn chưa kịp nhìn rõ người trong phòng đã hùng hổ: "Anh Tam, tôi về rồi!"
Một nam một nữ đang dọn bát đũa trong phòng khách ngoảnh phắt đầu, nhìn lom lom Quan Cạnh đực mặt đứng trước cửa.
"... Chào anh, chào chị." Quan Cạnh lúng túng, thiếu điều nhét nhầm gà rán vào tủ giày. "Tôi, tôi là Quan Cạnh."
"Quan Cạnh hả?"
Nghe tiếng gọi vọng ra từ phòng bếp, Quan Cạnh cảm động đến suýt rơi hai hàng nước mắt.
Phó Tam Sinh ra ngoài: "Đổi giày rồi vào phụ, ngơ ngác gì đó."
"À, à." Quan Cạnh vội thay giày. Như một người máy được lên dây cót, cậu cứng còng bước vào trong. "Tôi làm gì bây giờ?"
"Đây là Quan Cạnh, sinh viên Y Dược hiện đang ở chỗ anh, như vừa rồi anh có nói với em." Phó Tam Sinh giới thiệu với Phó Minh Kiệt. Rồi anh bảo với cậu, "Đây là em trai tôi, Phó Minh Kiệt. Còn đây là vợ nó, Trình Ngọc."
"Chào anh Minh Kiệt, chào chị dâu." Căng thẳng mãi từ khi bước vào nhà, Quan Cạnh vừa nghe thế đã cúi gập người. "Chúc anh chị tân hôn vui vẻ, trăm năm hạnh phúc!"
Cậu đưa hộp quà lên bằng hai tay: "Đây là quà mừng kính tặng anh chị. Thời gian gấp gáp không thể chọn kỹ..."
"Khách sáo quá, Quan Cạnh. Cậu tới đây ăn với vợ chồng chị, vậy là vui rồi." Trình Ngọc mỉm cười nhận lấy quà mừng. Trông cô rất xinh, mỗi khi cười lên còn có lúm đồng tiền. "Cảm ơn cậu nhé."
"Đúng vậy. Cậu còn là sinh viên, tốn kém gì chứ." Phó Minh Kiệt cũng bảo. "Thế Tiểu Quan uống rượu được không? Lát nữa uống với anh chị mấy ly đi."
"Uống được ạ, nhưng tôi uống ít lắm." Quan Cạnh gãi đầu. "Uống một chút cũng không sao."
"Bia rượu gì đó nói sau. Em và Tiểu Ngọc phụ trách chuẩn bị nồi và nguyên liệu." Phó Tam Sinh nói. "Quan Cạnh, cậu vào bếp cắt khoai tây và khoai lang đã gọt vỏ đi."
"Không thành vấn đề. À anh Tam, tôi phải cắt dày bao nhiêu?" Quan Cạnh vừa đi về phía phòng bếp vừa ngoái đầu nhìn Phó Tam Sinh. Dường như khi thôi hồi hộp, cậu đã có vẻ phấn chấn hơn. "Nửa xen-ti-mét được không?"
Phó Tam Sinh trả lời chiếu lệ: "Được được. Nhanh lên là được."
Thế là Quan Cạnh ba chân bốn cẳng chạy tọt vào phòng bếp.
Thấy Quan Cạnh đang chuyên tâm cắt gọt, Phó Minh Kiệt bèn kéo lấy cánh tay Phó Tam Sinh. Hắn ghé sát vào tai anh mình, thấp giọng: "Anh à, nói thật cho em biết đi. Đây là bạn trai bé nhỏ của anh phải không?"
Hết chương 5