• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trịnh Tuân như người không xương đứng dựa vào cạnh cửa, nhìn người nằm trên giường bệnh: ” Tôi rất khỏe sao thế?”

Nguyễn Điềm thu hồi ánh mắt, oán thầm: khỏe cái quỷ, nhìn không giống người đứng đắn.

Mà nếu như kia là dạng Triệu Đông Sanh yêu thích thì sao?

Nguyễn Điềm không nhịn được lại liếc mắt nhìn.

Trịnh Tuân đã thành tinh, làm sao nhìn không ra tâm tư của hắn, lười biếng cất bước tiến lên, đứng bên cạnh giương: ” Cậu cùng A Sanh có quan hệ gì?”

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Điềm nghe thấy có người gọi Triệu Đông Sanh như vậy, rõ ràng quan hệ rất tốt. Lúc rời đi khu nhà hoang kia có nghe Triệu Đông Sanh nói gã tú ân ái, hiển nhiên người này là hoa đã có chủ. Đối phương có thể đều là bạn bè, cho nên Triệu Đông Sanh mới không dám xuống tay.

Xem ra Triệu Đông Sanh nói thích nhưng vẫn không đuổi người tới tay, chính là vì lý do này.

Nguyễn Điềm nghĩ tới đây không khỏi có chút nhụt chí, nếu như người này thật sự là người trong lòng Triệu Đông Sanh, chênh lệch với hắn thật sự quá lớn. Nguyễn Điềm nhìn chiều cao của Trịnh Tuân, lại nhìn da dẻ trắng ngần ấy, chỉ cảm thấy không thể yêu.

Nguyễn Điềm cúi đầu xuống, cả người ủ rũ: ” Tôi cùng y không có quan hệ gì hết.”

” Không có là tốt nhất, y là của tôi, cậu đừng mong động ý đồ xấu gì.” Lúc này Triệu Đông Sanh từ ngoài đi vào, Trịnh Tuân quay người cho y một cái ôm ấp, ghé vào tai y nói: ” Tôi về đây, mai gặp lại.”

Triệu Đông Sanh lướt qua bả vai Trịnh Tuân nhìn Nguyễn Điềm đang cúi đầu, mất tập trung trả lời một tiếng. Trịnh Tuân đi ra ngoài, đột nhiên Triệu Đông Sanh quay người đuổi theo: ” Tôi tiễn cậu.”

Triệu Đông Sanh sở dĩ đi cùng Trịnh Tuân đến bãi đậu xe, là vì xác nhận gã không đuổi tài xế lái xe đi, đánh nhau chưa tính, còn muốn say rượu lái xe…. Y sợ Hà Thắng liều mạng với y.

Nhìn tài xế chở Trịnh Tuân đi xa, Triệu Đông Sanh lúc này mới quay người nhanh chân tiến vào phòng bệnh nội trú.

Vào phòng, thấy Nguyễn Điềm nằm quay lưng với y, Triệu Đông Sanh cau mày tiến lên trước, lật hắn nằm thẳng ra: ” Nằm thế động đến vết thương, không đau sao?”

” Không đau.” Nguyễn Điềm lại lật qua.

Triệu Đông Sanh lại lật hắn lại, ngẩng đầu nhìn bình truyền, còn hai phần ba, lấy di động ra, căn dặn Nguyễn Điềm không được vươn mình, muốn nằm nghiêng chỉ có thể nằm bên trái, sau đó quay người ra khỏi phòng bệnh.

Hứa Thành làm việc tương đối nhanh, đã đem đồ vật mang đến.

Triệu Đông Sanh tiếp nhận đồ từ trong tay cậu: ” Triệu Phùng đang ngủ?”

” Không phải, còn đang chơi game, em phải nhanh về với hắn.”

Triệu Đông Sanh vỗ vỗ bả vai cậu: ” Khổ cực rồi.”

Hứa Thành gãi đầu một cái: ” Không khổ cực không khổ cực, việc phải làm.”

” Trở về đi.” Triệu Đông Sanh quay người bước đi, Hứa Thành đột nhiên gọi y: ” Anh!”

Triệu Đông Sanh xoay người nhìn cậu: ” Vừa kêu là gì?”

Mặt Hứa Thành lộ vẻ lúng túng: ” Đông ca…”

Triệu Đông Sanh thấy cả người cậu kỳ kỳ quái quái, không nhịn được cau mày: ” Làm sao vậy?”

Hứa Thành giãy dụa nửa ngày, nghẹn ra một câu: ” Kia, em đi đây.”

Triệu Đông Sanh tiêu hao hết kiên trì, còn thiếu điều nhấc chân đạp cậu: ” Đi nhanh lên!”

Cầm theo quần áo trở về phòng bệnh, lại thấy Nguyễn Điềm quay lưng với y, Triệu Đông Sanh không nói câu gì cầm quần áo ngủ tiến vào nhà tắm, nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ rồi đi ra, bò lên giường nằm, ôm Nguyễn Điềm, để hắn gác chân lên người, đầu gối lồng ngực y: ” Lật a, em dám lật một lần nữa xem.”

Nguyễn Điềm lười lật lại, buồn ngủ rũ rượi, ngáp một cái, cau mày, sờ sờ lồng ngực Triệu Đông Sanh: ” Quá cứng rồi, khó chịu.”

” Nói bậy, còn chưa thấy ngạnh đâu.”

Nguyễn Điềm cấu đùi Triệu Đông Sanh: ” Em nói là lồng ngực! Gối lên không thoải mái!”

” Thiếu tôn trọng quá a, nhắc nhở em, anh chính là ông chủ của em.” Triệu Đông Sanh xoa xoa chỗ bị cấu: ” Đợi truyền xong bình này rồi ngủ.”

” Tại sao phải đợi truyền xong? Em buồn ngủ, hiện tại muốn ngủ.”

” Em lăn qua lăn lại như vậy, kim chạy lung tung thì làm sao, xong rồi ngủ.”

” Anh sao đáng ghét quá vậy.” Nguyễn Điềm rũ mắt nhìn kim truyền trên mu bàn tay, hạ thấp giọng: ” Thời điểm anh ở cùng với hắn cũng như vậy phải không?”

Triệu Đông Sanh nhìn chằm chằm cái gáy trắng nõn của Nguyễn Điềm xuất thần, không nghe rõ, cúi đầu dùng cằm đâm đâm đầu hắn: ” Em nói cái gì?”

Nguyễn Điềm hít một hơi: ” Em nói, anh chỉ biết nhìn mặt ngoài, không xem trong lòng người ta xấu xa như thế nào.”

Lại như người kia vừa nãy nói, hoa có chủ rồi, còn nói cái gì mà Triệu Đông Sanh là của tôi, đứng nói này trông núi nọ, đức hạnh này làm Nguyễn Điềm ghê tởm chết đi được, đầu óc Triệu Đông Sanh có bệnh, dùng điều kiện của y muốn hạng người gì chẳng được, Nguyễn Điềm càng nghĩ càng giận: ” Anh chính là đồ ngu!”

Triệu Đông Sanh: “…….”

Người thông minh đến đâu nghe lời này cũng phải cảm thấy hoang mang, ai biết được hắn đang nói cái gì a!

Triệu Đông Sanh suy nghĩ một hồi, thông minh trở lại, nói lời êm tai: ” Anh cảm thấy dung mạo em rất đẹp, tâm cũng rất tốt.”

Nguyễn Điềm nghe nói như thế, cũng chả cảm thấy vui vẻ bao nhiêu, trái lại càng khổ sở hơn, hắn lười che dấu, nhiều năm mệt mỏi như vậy rồi: ” Có ích lợi gì, anh cũng đâu thích em.”

Triệu Đông Sanh hồi tưởng lại cái ôm khác thường của Trịnh Tuân, còn có câu kỳ quái Nguyễn Điềm nói, im lặng trong chốc lát, đột nhiên trong lòng sáng tỏ: ” Làm sao em biết anh không thích em?”

Nguyễn Điềm ngồi thẳng dậy, muốn quay đầu, lại bị Triệu Đông Sanh hai tay cố định.

” Anh kỳ thực….” Triệu Đông Sanh dùng sức che lỗ tai Nguyễn Điềm: ” Rất yêu em.”

Nguyễn Điềm yên tĩnh trong chốc lát, kéo hai tay Triệu Đông Sanh ra, quay đầu nhìn y: “Kỳ thực gì?”

Triệu Đông Sanh: ” Không có gì.”

Nguyễn Điềm ồ một tiếng, ngồi một lúc, ngẩng đầu nhìn bình truyền, bảo Triệu Đông Sanh nhấn chuông gọi y tá đến rút.

Chờ y tá tời đi, Nguyễn Điềm chuyển thân nằm vào lồng ngực Triệu Đông Sanh. Triệu Đông Sanh đổi tay ôm hắn, thấy mặt Nguyễn Điềm chôn trong ngực, không lên tiếng, có chút sốt sắng: ” Em vừa nãy…”

” Cái gì cũng không nghe.”

“……”

Nghĩ y ngốc sao, nhất định là cái gì cũng nghe được. Nghe thấy rồi còn làm bộ, tên này quả thật khác người mà.

Triệu Đông Sanh cảm thấy hối hận khi nói sớm, nên chờ vết thương của hắn khỏi hẳn, ấn trên giường làm ba ngày ba đêm, sảng khoái rồi mới nói. Dùng kỹ thuật của mình để hắn chỉ có y!

Lúc trước ôm Nguyễn Điềm rời khỏi nhà hoang, Triệu Đông Sanh nghĩ thầm tên này đúng là không biết xấu hổ, không thích còn ôm, ôm cái quỷ nha. Nghiêm mặt đẩy Nguyễn Điềm sang một bên: ” Sang kia ngủ.”

Nguyễn Điềm lại nhào vào lồng ngực Triệu Đông Sanh, vững vàng ôm lấy eo y: ” Giường nhỏ, cứ ôm vậy ngủ đi.”

” Không chê lồng ngực cứng nữa rồi?” Triệu Đông Sanh hiện tại chán ghét hăn, đem người đẩy ra: ” Giường nhỏ đủ cho em ngủ.”

Thấy Triệu Đônh Sanh muốn xuống giường, Nguyễn Điềm ôm lấy cánh tay y: ” Anh không ở lại với em sao?”

” Em là gì của anh, anh dựa vào cái gì ở lại với em.” Triệu Đông Sanh dọn gối, đè Nguyễn Điềm xuống: ” Đưa em đến bệnh viện là tốt lắm rồi.”

Nguyễn Điềm bỏ chăn ra, ngồi dậy: ” Em không là gì của anh, sao anh lại cứu em?”

” Không cứu em ai tới nấu cơm giặt quần áo, ai tới làm ấm giường.” Triệu Đông Sanh cách băng gạc nhẹ nhàng chọt trán hắn: ” Em biết em như vậy làm lỡ bao nhiêu việc? Lần sau chú ý, còn để bị thương hay bị bệnh, không chỉ không cho nghỉ làm, mà còn trừ lương!”

” Được.” Nguyễn Điềm gật gật đầu, đột nhiên nắm lấy tay Triệu Đông Sanh: ” Em cũng rất yêu anh.”

Triệu Đông Sanh: “…..”

” Anh tình tình kém như vậy cũng chỉ có em chịu thích anh.” Nguyễn Điềm ôm chặt Triệu Đông Sanh: ” Nếu không chúng ta đừng làm bạn tình nữa, thử kết giao, có được không?”

Triệu Đông Sanh nhanh chóng tắt đèn.

Xung quanh nhanh chóng chìm vào bóng tối, Nguyễn Điềm lấy dũng khí, đến gần môi Triệu Đông Sanh khẽ hôn một cái: ” Có được hay không?”

Triệu Đông Sanh im lặng thật lâu không nói.

Nguyễn Điềm bò vào lòng Triệu Đông Sanh, ngồi trên đùi y, ôm lấy cổ y làm nũng, dùng hai má cọ cọ: ” Anh nói chuyện nha.”

Triệu Đông Sanh bị hắn cọ đến trái tim mềm nhũn, trầm mặc một lúc lâu mới ôm lấy eo Nguyễn Điềm, cúi đầu cắn tai hắn: ” Là em nói trước.”

” Ân, em nói trước.” Vốn là em thích anh trước, Nguyễn Điềm khịt khịt mũi, mặt chôn ở bả vai Triệu Đông Sanh: ” Chúng ta kết giao đi, có được hay không?”

Triệu Đông Sanh nắm chặt tay, ách thanh nói: ” Được.”

Tỉnh lại sau giấc ngủ, trên giường chỉ còn một mình hắn, Nguyễn Điềm ngồi dậy, dụi dụi mắt, lúc này mới phát hiện trên mu bàn tay gắn kim truyền dịch từ bao giờ. Đặt tay trái nằm ngang, với điện thoại trên hộc tủ, muốn gọi cho Triệu Đông Sanh, mở khóa, thấy có một tin nhắn chưa đọc.

Người gửi là Đào Ngưng.

– Ta đi, con đừng tìm ta, chăm sóc chính mình cho tốt.

Nguyễn Điềm nắm điện thoại trong tay, xuất thần, không hiểu Đào Ngưng đây là muốn cái gì, đi? Đi đến đâu? Bà có thể đi đâu, trong người còn không có tiền.

Triệu Đông Sanh mua bữa sáng trở về, thấy Nguyễn Điềm ngẩn người trên giường, đi tới, đặt bữa sáng sang một bên: ” Nghĩ gì thế?”

Nguyễn Điềm phục hồi tinh thần, nhìn thấy Triệu Đông Sanh, nhớ tới tình cảnh khó kìm lòng tối hôm qua đó, mặt nóng lên, lắc đầu một cái.

Triệu Đông Sanh khom lưng, ghé vào tai hắn: ” Còn đau?”

Nguyễn Điềm vùi đầu càng thấp, đẩy Triệu Đông Sanh một cái.

” Là do em tự tìm, bị thương rồi còn dâm đãng thế.”

Nguyễn Điềm: ” Anh câm miệng!”

” Bất quá anh thích, phải duy trì.”

Triệu Đông Sanh cười hôn hôn Nguyễn Điềm, rồi dìu hắn xuống giường tiến vào phòng tắm. Triệu Đông Sanh sợ Nguyễn Điềm đứng không vững, từ phía sau ôm hắn vào lồng ngực, hai người dính chặt vào nhau, tư thế thân mật.

Nguyễn Điềm nhịn không nổi, lại thân thân một hồi.

Vui vẻ với Triệu Đông Sanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK