• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Phùng thấy sắp ăn xong mấy hộp cơm rồi, lúc này mới thấy Nguyễn Điềm từ trong quán cơm nhỏ đi ra. Cậu từ chỗ ngồi phía sau xe đạp đứng lên, ấn bụng chạy chậm đến trước mặt Nguyễn Điềm, ” Mày cuối cùng cũng đi ra!”

Nguyễn Điềm nhìn thấy Triệu Phùng, cả kinh nói, ” Sao cậu lại ở chỗ này?”

” Tao tới tìm mày tính sổ!” Triệu Phùng giật lấy thức ăn trong tay hắn quăng xuống đất, tiến lên đạp vài phát rồi chỉ tay vào trong quán, ” Đi, nói với ông chủ quán mày không làm nữa!”

Nguyễn Điềm đưa mắt nhìn thức ăn bị giẫm lung tung không thể thu hồi lại, đối mắt với Triệu Phùng, ” Có ý gì?”

” Ý chính là mày không được phép đi làm tại… Ức!” Mặt Triệu Phùng đỏ bừng lên, mạnh mẽ đập tay xuống ngực, mắt trợn lên giận dữ nhìn Nguyễn Điềm, ” Mày không được phép đi làm ở đây nữa! Ức-!”

Nguyễn Điềm hơi mím môi.

Xuất môn không xem lịch a, Triệu Phùng tức muốn chết rồi, ” Cười cái gì mà cười! Không cho cười! Ức… Nếu mày ra sớm chút thì tao sẽ không phải ăn nhiều đồ như vậy! Đều… Ức! Đều tại mày!” Triệu Phùng vung quyền đập tới, bị Nguyễn Điềm thoải mái tránh né, cậu tức đến giậm chân, ” Ta… Ức! Tao khó chịu muốn chết! Mau rót cho tao cốc nước!”

Nguyễn Điềm quay người đi vào, mấy phút sau đi ra, đưa cho Triệu Phùng một ly nước. Triệu Phùng tiếp nhận, ngửa đầu một hơi uống hết, dùng sức vỗ vỗ ngực, nghe Nguyễn Điềm ở bên cạnh nói, ” Tôi đã nói chuyện với ông chủ, làm nốt ngày hôm nay, từ mai tôi sẽ không làm nữa.”

” Ừm.” Triệu Phùng đưa cốc cho hắn, ” Lấy thêm ly nữa.”

Nguyễn Điềm lại đi vào lấy cho cậu một chén nước.

Triệu Phùng lần này chỉ uống một hớp nhỏ, còn lại hất toàn bộ lên mặt Nguyễn Điềm, ” Họ Nguyễn tao cho mày biết, ngày lành của mày đến rồi!”

Nguyễn Điềm lau đi nước trên mặt, ” Ồ.”

” Mày ồ cái gì mà ồ!” Triệu Phùng nhấc chân lên đá, lại bị Nguyễn Điềm né tránh, cũng may cậu đứng vững không thì đã ngã sấp mặt xuống đất, tức giận đánh Nguyễn Điềm một chút, lần này hắn ko tránh, ” Không được ồ!”

Lời này… Hai anh em thật sự không phải sinh đôi sao?

” Mày còn cười.” Triệu Phùng chỉ vào mũi Nguyễn Điềm, ” Bắt đầu từ ngày mai mày đến làm osin cho nhà tao! Ba năm về sau tất cả tự do của mày đều do tao quản lý! Trước đây mày đối với tao như nào tao sẽ đối lại như vậy! Tao chỉnh chết mày!”

Nguyễn Điềm gật đầu, ” Được thôi!”

” Mày hại tao không thể lên đại học, sau khi tỉnh lại thì tư tưởng lạc hậu so với người khác, tao cho mày biết, tao sẽ hảo hảo ‘ chiếu cố ‘ mày, mày… Mày kia là cái biểu tình gì? Từ giờ tao là chủ nhân của mày, không cho phép mày nhìn tao như vậy!”

” Thật không tiện, tôi chẳng qua là cảm thấy…”

” Cảm thấy cái gì?”

” Cậu cùng Triệu Đông Sanh thật sự là anh em ruột.”

Nguyễn Điềm bất quá chỉ là thuận miệng nói, nào ngờ Triệu Phùng nghe xong lại thay đổi sắc mặt, ” Mày, mày có ý gì? Mày biết cái gì!”

Nguyễn Điềm, “… Tôi cái gì cũng không biết.”

Mà tựa hồ vừa biết cái gì đó.

Triệu Phùng tiến sát lại gần Nguyễn Điềm, nghiến răng nghiến lợi nói, ” Tao nhắc nhở mày, anh tao đường hoàng là thẳng nam, thu hồi ngay lại cái tiểu tâm tư đó của mày cho tao, người dơ bẩn như mày nằm mơ cũng không xứng để mơ thấy anh tao, đừng làm anh tao ô uế mắt!”

Mặt Nguyễn Điềm không cảm xúc, thầm nghĩ, người kia đường hoàng ra dáng thẳng nam sáng sớm còn bắt hắn khẩu giao cho đây.

Cũng không biết bẩn thành dạng gì.

Triệu Phùng thấy Nguyễn Điềm không phản ứng, còn nói, ” Nhà tao quản lý nghiêm ngặt, mày còn muốn trộm đồ ta… A!” Triệu Phùng nhanh chóng hất tay Nguyễn Điềm ra, nổi giận, ” Không được dùng cái tay bẩn của mày che miệng tao! Làm sao, sợ? Tao càng muốn nói! Mày là thằng trộm biến thái!”

Rốt cục sắc mặt Nguyễn Điềm cũng hơi đổi, trầm mặc một hồi, nhỏ giọng hỏi, ” Việc kia, cậu chưa nói với anh cậu đi?”

Triệu Phùng thấy hắn như vậy, cuối cùng cũng có cảm giác hãnh diện, ” Tao tạm thời còn chưa nói, mà không thể đảm bảo một ngày nào đó tâm tình tao không tốt lỡ miệng, ai, anh của tao phải biết, xác định buồn nôn chết đây.”

Sắc mặt Nguyễn Điềm trắng bệch, ” Cậu đừng nói.”

Triệu Phùng đắc ý, ” Vậy phải xem biểu hiện của mày.”

Lúc này bà chủ vội vội vàng vàng đi ra, cầm trong tay ba hộp cơm đặc biệt đưa cho Nguyễn Điềm, ” Đừng đứng nói chuyện nữa, mau đưa đi, khách hàng gọi điện thúc giục rồi!”

” Được, tôi lập tức đi.” Nguyễn Điềm tiếp nhận, lôi kéo Triệu Phùng bước nhanh về phía trước.

Triệu Phùng giãy dụa, ” Không được dùng cái tay bẩn của mày kéo tao.”

Nguyễn Điềm dừng lại, thấp giọng nói, ” Về sau tôi nghe theo cậu, cậu muốn sai khiến trả thù tôi như thế nào đều có thể, nhưng cậu phải đáp ứng tôi, việc kia không bao giờ được nói cho anh cậu.”

” Làm sao? Nếu tao không đáp ứng thì còn muốn đẩy tao lần nữa? Họ Nguyễn nói cho mày nghe, bây giờ không giống ngày xưa, mày không phải Nguyễn thiếu gia năm đó, tao cũng không còn là Triệu Phùng ngây thơ, mày dám động vào tao, tao giết cả nhà mày!” Thấy Nguyễn Điềm cau mày, Triệu Phùng càng nói càng hăng, ” Mày cũng không chỉ có một nhược điểm như vậy trên tay tao, còn một chuyện khác đây, mày nói mày đều bị nhiều người như vậy…”

Đột nhiên ánh mắt Nguyễn Điềm sắc như dao phóng lại, Triệu Phùng sững sờ đem mấy chữ còn lain nuốt vào bụng, ” Không nói thì không nói! Mày cho rằng tao nguyện ý nói a! Tao còn sợ ô uế miệng của tao!”

Nguyễn Điềm lạnh lùng liếc cậu một cái, mang theo thức ăn rời cửa tiệm, cưỡi lên xe đạp điện đi.

Triệu Phùng nhìn phương hướng Nguyễn Điềm rời đi, oán hận nhổ một bãi nước bọt, ” Đấu cùng tao, xem tao ngày mai chỉnh chết mày!”

Đưa thức ăn xong rồi trở lại, tại cửa gặp Triệu Đông Sanh.

Nguyễn Điềm dựng xong xe đạp điện, hỏi, ” Anh tìm tôi?”

” Em trai tôi tìm cậu nói cái gì?”

Xem ra Triệu Phùng không nói với anh cậu việc ép hắn thôi việc, ” Không có gì, cậu ấy nói cậu ấy đi ngang qua.”

Triệu Đông Sanh nhìn bộ dáng cúi đầu phục tùng của hắn, ” Không quan tâm nó nói cái gì, tất cả cậu đều phải nghe theo, dù sao cũng là cậu phạm sai lầm trước, cậu nợ nó.”

Nguyễn Điềm gật đầu, ” Được.”

Triệu Đông Sanh giận, ” Nó đánh cậu không cho phép cậu đánh trả, mắng cậu không cho phép cậu cãi lại, biết không!”

Nguyễn Điềm gật đầu, ” Đã biết.”

Triệu Đông Sanh hít một hơi thật sâu.

Nguyễn Điềm hỏi, ” Còn việc gì sao?”

Triệu Đông Sanh lắc đầu.

” Vậy tôi vào làm việc.”

Triệu Đông Sanh cau mày vung vung tay.

Mới vừa đi vài bước liền bị Triệu Đông Sanh gọi lại, Nguyễn Điềm quay đầu nhìn y, ” Làm sao vậy?”

Triệu Đông Sanh một bộ giọng điệu gây sự, ” Buổi trưa ăn cái gì?”

Ánh mắt Nguyễn Điềm rơi xuống bên chân Triệu Đông Sanh cách đó không xa, ” Một phần cơm rang bống phấn xào, thêm một phần cơm rang trứng cùng một cốc nước lớn.”

Triệu Đông Sanh rõ ràng không tin, ” Nhiều như thế?”

Nguyễn Điềm nhìn y, ánh mắt đột nhiên trở nên ôn nhu, ” Vì sớm ngày mập mười cân sau đó đi tìm anh.”

Triệu Đông Sanh chà xát cánh tay, ” Con mẹ nó cậu cứ như vậy…”

Nguyễn Điềm đánh gãy lời y, ” Tôi thiếu tiền.”

Cho nên mới đuổi tới tìm thao.

Đúng, hắn thiếu tiền.

” Tôi chưa từng nói sẽ cho cậu tiền, đây là cậu nợ tôi!”

” Tôi chỉ nợ em trai anh, không nợ anh.”

Nhất thời Triệu Đông Sanh không biết phản bác làm sao, suy nghĩ một chút, khinh bỉ lưu lại một câu, ” Năm trăm đồng.”

Nói xong quay người đi.

Nguyễn Điềm hận không thể móc chụp chìa khóa ra đập trên lưng y.

Nguyễn Điềm bận đến sáu giờ, đói đến mức bụng dán lưng, thời điểm nhận tiền hai tay đều run.

Bà chủ một mặt tiếc hận, ” Tiểu Nguyễn a, cậu là người thành thật, làm việc cũng chịu khó, chúng ta đều rất hài lòng, nếu không phải đột nhiên cậu nói muốn đi, tôi dự định tháng sau còn tăng lương cho cậu đấy.”

” Cảm ơn.” Nguyễn Điềm đem tiền cất vào trong túi, ” Chỉ là trong nhà xảy ra chuyện, không thể tiếp tục làm.”

” Cậu không suy nghĩ một chút?”

” Không cần.” Nguyễn Điềm từ biệt bà chủ, quay người rời khỏi quán cơm.

Mua hai cái bánh bao lớn, lúc chờ xe bus thì ngồi ăn.

No bụng cảm giác rất hạnh phúc, Nguyễn Điềm sờ sờ bụng, lấy di động ra gọi điện cho Đào Ngưng, chuông vang lên hồi lâu, không có người tiếp.

Cảm thấy không yên lòng, đổi một lộ trình xe bus khác, đến dưới nhà trọ lại gọi một cuộc.

Lần này thông.

Ở bên kia điện thoại Đào Ngưng không nhịn được hỏi, ” Chuyện gì?”

Nguyễn Điềm đứng ở dưới bậc thang, nhìn cửa lớn người ra người vào, ” Con là muốn nhắc nhở mẹ, khoảng thời gian này lên tránh nước lạnh.”

” Tao rửa rau cũng phải dùng nước nóng? Sao mày lắm chuyện như vậy!”

Nguyễn Điềm mím môi nói, ” Mua đồ ăn đi, đủ tiền không?”

” Không đủ!”

” Vậy con đưa tiền cho mẹ, con đang đứng ở dưới lầu.”

” Đừng lên! Không muốn nhìn thấy mặt mày! Chuyển vào thẻ cho tao!” Đào Ngưng lạnh lùng nói xong, cúp điện thoại.

Nguyễn Điềm cất điện thoại, đến ngân hàng, sau đó lại đợi xe bus trở về.

Ngủ tầm khoảng nửa giờ, bị đồng hồ báo thức gọi dậy, đứng lên rửa mặt, xuất môn ngồi xe bus đến nhà hàng Mây Đình.

Lại bắt đầu làm việc.

Cả đêm Nguyễn Điềm đều mất tập trung, hắn thật sự hiếu kì ngày mai Triệu Đông Sanh nhìn thấy hắn sẽ là biểu tình gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK