Đào Ngưng xoay mặt đi, không hé răng.
” Con hỏi mẹ, cha đứa trẻ này là ai?”
” Không cần mày quan tâm!”
Âm thanh sắc nhọn chói tai khiến cho cả người nằm giường bên cũng phải cau mày.
Đào Ngưng kéo chăn lên che mặt, giọng nói ngột ngạt run rẩy trầm thấp truyền tới, ” Tao không muốn ở chỗ này.”
Nguyễn Điềm mắt không gợn sóng, ” Một người một phòng quá mắc, con không đủ tiền.”
Đào Ngưng ngồi dậy, vén chăn lên làm bộ muốn xuống giường. Nguyễn Điềm ấn bà trở về, Đào Ngưng lườm hắn một cái, lần thứ hai muốn đứng lên, tiếp tục bị Nguyễn Điềm ấn về. Đào Ngưng lần thứ ba đứng lên, Nguyễn Điềm không ngăn cản, Đào Ngưng liếc hắn, giật mình.
Nguyễn Điềm lệ rơi đầy mặt, vô thanh vô tức khóc, ” Mẹ, lần này thật sự con không có tiền, mẹ… đáng thương con.”
Đào Ngưng an phận hơn nửa giờ, lại nháo muốn về nhà.
Nguyễn Điềm nhớ tới câu nói kia của Triệu Đông Sanh, không nhịn được cắn rách môi dưới, đúng vậy, làm gì có nhà, chỉ là một căn phòng cho thuê lạnh như băng.
Đào Ngưng bắt đầu khóc, khiến người khác không thể nào nghỉ ngơi. Nguyễn Điềm hết cách rồi, đành đi hỏi bác sĩ, ghi nhớ những việc cần chú ý, làm thủ tục xuất viện cho Đào Ngưng.
Đón xe trở về dưới lầu căn phòng trọ của Đào Ngưng, lúc xuống xe Nguyễn Điềm nhanh chóng đến dìu, bị bà bỏ qua tay, ” Mày trở về đi.”
” Con đưa mẹ lên.”
” Mày lên làm gì?”
Nguyễn Điềm không trả lời.
Đào Ngưng oán hận quay người đi phía trước.
Nguyễn Điềm theo sau.
Đào Ngưng mở cửa đi vào, tiến thẳng đến phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.
Nguyễn Điềm nhìn phòng khách bừa bãi, cơ hồ không có chỗ nào đặt chân, khom lưng thu thập qua loa một phen, sau đó vào nhà bếp.
Nấu một nồi cháo trắng, rán hai quả trứng trần, bưng đến phòng ngủ, gõ cửa, không có người đáp lại.
” Mẹ, con nấu một ít cháo cho mẹ.”
Vẫn không có tiếng đáp lại.
Nguyễn Điềm mím môi đứng đó một lát, rồi nói, ” Con vào đây.”
Rồi đợi nửa phút mới đẩy cửa đi vào.
Nguyễn Điềm đem nồi inox nhỏ cùng đĩa trứng trần đặt trên tủ đầu giường, lại quay về nhà bếp cầm bát đũa.
Múc một bát cháo, khom lưng ngồi ở đầu giường, vỗ nhẹ vai run run của Đào Ngưng, ” Mẹ, đừng khóc, thương thân thể.”
” Đừng đụng vào tao!” Đào Ngưng đột nhiên ngồi dậy, quăng một cái tát trên mặt Nguyễn Điềm, chỉ trích, ” Mày là đồ sao chổi! Hại ba mày phá sản hại tao bị đuổi ra khỏi cửa! Nếu không phải tại mày thì tao đâu lâm đến tình cảnh này? Tao sớm nên tin tưởng lão thầy bói kia bóp chết mày!”
Nguyễn Điềm sờ sờ gò má trái sưng vù, ” Mẹ nên vui mừng là không có bóp chết con, không phải tại mẹ mấy năm tiêu tiền vô độ hoang phí xa xỉ thì cũng đâu đến nỗi nào.”
Đào Ngưng trở tay lại cho hắn thêm một cái tát, tức giận đến cả người phát run, ” Mày là cái đồ bạch nhãn lang không có lương tâm, mày còn cười tao?”
Nguyễn Điềm run lên, hắn nở nụ cười sao?
Thật vất vả dỗ dành Đào Ngưng ăn xong một bát cháo, đã hơn một giờ, chờ bà ngủ xong mới đứng dậy, thu thập bát đũa rời phòng ngủ.
Rửa chén xong, đang lau khô tay thì nghe thấy tiếng chuông di động trong túi vang lên.
Nguyễn Điềm thò tay xuống túi, lúc này phát hiênn trên người mình còn đang mặc áo ngủ – lúc đó đầu óc quá loạn, ra khỏi cửa quên thay đồ.
Lấy điện thoại ra, là tin nhân của Triệu Đông Sanh.
– Muốn làm.ngươi, xuống dưới.
Nguyễn Điềm tìm giấy và bút, ghi lại những việc bác sĩ nói cần chú ý, viết xong dán ở cửa tủ lạnh. Tiến vào phòng ngủ nhìn Đào Ngưng một chút, thấy bà ngủ an ổn, lúc này mới an tâm rời đi.
Từ trên xe taxi xuống, chạy chậm một đoạn, xa xa thấy Triệu Đông Sanh đang dựa vào cửa xe, y ngày hôm nay không có mặc âu phục, một thân đồ thể thao màu xám, đi giày màu đen, tùy ý lười nhác, không biết đang tán gẫu cùng ai, cười đến vui vẻ.
Thoạt nhìn rất trẻ trung, rất giống vào ban đêm nhiều năm về trước ngồi xổm ở công viên chụp hình chó hoang.
Triệu Đông Sanh cảm giác có người nhìn y, nghiêng đầu, mẹ, có thật.
Cất điện thoại di động, rống lên với Nguyễn Điềm, ” Đứng đấy làm gì, còn không mau qua đây!”
Nguyễn Điềm đi tới trước mặt Triệu Đông Sanh, nhìn xe rồi nói, ” Đổi xe?”
” Ân, đẹp không?”
Nguyễn Điềm nhìn Triệu Đông Sanh, ” Ân, đẹp cực kì.”
Triệu Đông Sanh cau mày nhìn hắn từ trên xuống dưới, ” Cậu mặc như thế mà đi ra ngoài?”
Nguyễn Điềm nói, ” Mua đồ.”
Triệu Đông Sanh hỏi, ” Mua gì?”
Nguyễn Điềm từ đâu đó móc ra hai loại đồ vật, Triệu Đông Sanh vừa nhìn, là áo mưa cùng dầu bôi trơn, y nghẹn vài giây rồi hét lên, ” Con mẹ nó cậu bị thần kinh a! Buổi tối mặc đồ ngủ ra ngoài mua thứ này?!” Nói xong mới phát hiện không đúng, ” Tôi nhắn tin xong đâu thấy cậu xuống lầu, cậu vốn ở ngoài từ trước? Làm gì?”
” Ăn khuya.”
” Cứ cúi đầu xuống làm gì, tôi đâu liếc một cái là ăn sạch được cậu.” Triệu Đông Sanh gõ đầu hắn, ” Ngẩng lên.”
Bé ngoan Nguyễn Điềm ngẩng đầu, thấy Triệu Đông Sanh nhanh chóng nhíu mày, hắn sờ sờ mặt, bình tĩnh nói, ” Đánh nhau một trận với người khác.”
Triệu Đông Sanh hừ lạnh một tiếng, ” Đánh nhau, là bị đánh đi.”
Nguyễn Điềm cũng nho nhỏ hừ một tiếng, ” Chuyện không liên quan đến anh, anh làm.tôi là được rồi, muốn ở đâu? Trong xe hay lên lầu?” Thấy Triệu Đông Sanh không trả lời, liền nói tiếp, ” Thuê phòng anh trả tiền.”
Tiểu tử này, gan to bằng trời rồi.
Sớm muộn có một ngày phải làm hắn đến khóc lóc xin tha.
Triệu Đông Sanh nửa ngày mới nghẹn ra hai chữ, ” Sợ đau.”
Nguyễn Điềm không hiểu ra sao.
Triệu Đông Sanh lấy thuốc ra hút, nhìn hắn một lượt trên dưới, không hề che giấu ánh mắt ghét bỏ chút nào, ” Cậu quá gầy, người toàn xương, đè lên chỉ thấy đau.”
Nguyễn Điềm bổ não một chút quá trình ‘ làm ‘, hai má ửng đó, ” Vậy, làm sao bây giờ?”
” Mập lên.” Triệu Đông Sanh mở cửa xe cầm ví ra, rút toàn bộ tiền nhét vào trong tay Nguyễn Điềm, ” Ăn, dùng sức ăn, khi nào mập lên mười cân thì thông báo cho tôi.”
Thấy Nguyễn Điềm cầm tiền, ngơ ngác nhìn, Triệu Đông Sanh gõ trán hắn, ” Cho cậu thời gian nửa tháng, không mập lên mười cân, cậu chết chắc!”
” Nửa tháng a…” Nguyễn Điềm cầm tiền thu vào trong túi, nhỏ giọng hỏi, ” Vậy khoảng thời gian này anh sẽ tìm người khác sao?”
” Đương nhiên.” Giọng Triệu Đông Sanh nâng cao, điểm điểm mũi hắn, ” Con mẹ nó không phải cậu nghĩ tôi sẽ ăn chay đợi cậu đi? Có phải thần đâu? Nửa tháng sau còn bộ dạng không dinh dưỡng này thì xem tôi xử cậu thế nào.”
Nguyễn Điềm không nói câu nào, quay đầu bước đi.
” Đứng lại! Tôi còn chưa có nói hết đây!”
Nguyễn Điềm quay đầu lại quát một câu, ” Tôi gầy mười cân, cho anh đau chết!”