Trước kia, những món ăn cay dễ làm nổi mụn hay những món có lượng calo cao, cô rất ít khi đụng tới, thi thoảng ăn lẩu cũng chỉ nhúng mấy món thanh đạm, đến cả tương vừng cũng không chấm.
Nhưng lúc này, mấy món Mục Hiểu Hiểu nấu rất hợp khẩu vị của cô, vừa ăn liền không thể ngừng được. Tần Di không kiềm được tự hỏi trong lòng, mấy món cô ăn trước kia là thức ăn cho heo sao?
Cơn mưa phùn tựa như đang kéo tơ, tất cả cảnh vật đều như bị phủ nên một làn sương mờ ảo, như trong giấc mơ.
Đời như cảnh, phải chăng chính là như vậy?
Có những thứ giữ quá chặt, nó sẽ như cắm rễ ở nơi cao nhất của một tòa nhà chọc trời không tài nào chạm tới được, nhưng lại có những thứ nếu xem nhẹ nó, nó sẽ tựa như cơn mưa mùa hạ, cuốn trôi mọi thứ một cách nhẹ nhàng.
Dạ dày, ấm áp mà hài lòng.
Trái tim đầy vết thương của Tần Di được xoa dịu rất nhiều, thậm chí cô còn muốn giơ tay hứng một giọt mưa, cảm nhận thiên nhiên quanh mình, nhưng vì xung quanh còn có người nên cô chỉ hơi giơ ra một chút liền rụt lại ngay.
Mục Hiểu Hiểu lén nhìn đại tiểu thư, tuy rằng bị ức hiếp nhưng trong lòng lại âm thầm nở nụ cười.
Ay ya, đại tiểu thư vui lên rồi, nhìn kìa, hai mắt sáng long lanh, còn thò tay ra nghịch nước mưa, đáng yêu quá đi.
Tần Di cau mày, quay đầu nhìn Mục Hiểu Hiểu, Mục Hiểu Hiểu ho nhẹ một tiếng lập tức ngồi ngay ngắn.
Nàng không nhìn đại tiểu thư, không có nha. Tần Di lạnh lùng nhìn nàng.
- --Cô cứ nhìn tôi làm gì?
Ánh mắt này của đại tiểu thư nếu là nhìn người khác chắc hắn kẻ đó đã sợ chết khiếp, nhưng Mục Hiểu Hiểu nàng là ai chứ?
Mục Hiểu Hiểu ăn ngay nói thật: "Tại cô đẹp đó." Tần Di:...
"Tôi nói thật mà." Mục Hiểu Hiểu cái người này, cho dù đại tiểu thư có ngó lơ nàng, nàng cũng có thể tự mình độc thoại cả nửa ngày trời chứ đừng nói còn chủ động bắt chuyện với nàng: "Cô xem cái cô Tuyết Doanh này, thật là không có chỗ nào so được với cô cả, lông mày không đẹp, mắt thì không sâu bằng cô, mũi cũng chẳng ra sao, môi càng khỏi phải bàn, dáng người cũng kém xa."
Tần Di nghe vậy khóe môi hơi nhếch lên, cô nhìn làn mưa phùn ngoài cửa sổ, cảm thấy nên thưởng cho Mục Hiểu Hiểu một phần thưởng. Công việc này cũng chẳng dễ dàng gì, mỗi ngày phải nói nhiều như vậy, đã thế còn chỉ có thể nói thật, vất vả quá rồi.
"Cái vóc dáng này á!"
Mục Hiểu Hiểu nghiêm túc phân tích: "Tôi đoán cô ta chắc 1m65, đại tiểu thư, cô 1m70 nhỉ?"
Tần Di khẽ giơ tay lên ---1m72
Mục Hiểu Hiểu kinh ngạc nhìn cô, che miệng nói: "Chà! Cao quá, vóc dáng người mẫu luôn rồi."
Tần Di nhướng mày, bắt đầu nghĩ xem nên thưởng bao nhiêu cho Mục Hiểu Hiểu, mấy triệu thì bèo bọt quá, vậy mấy chục triệu thì sao? Cô—
"Có thật là 1m72 không?" Mục Hiểu Hiểu không tin, nàng nhìn về phía đó "Cô đứng nên cho tôi xem với được không?"
Tần Di:... Cút!
Mục Hiểu Hiểu lại bị đuổi xuống lầu, số lần nàng bị đuổi xuống lầu ngày càng nhiều, thậm chí còn có mấy người bàn tán với nhau khi nào nàng bị đuổi việc đây.
Mục Hiểu Hiểu hoàn toàn không biết bản thân đã trở thành đối tượng cảm thông của mọi người, giờ đây đang ngồi ở sofa thở dài, đại tiểu thư vẫn không chịu đi một bước nào, thật ra chân của Tần Di không bị gì quá nghiêm trọng, chỉ cần cô muốn dần dần sẽ hồi phục thôi.
Nhưng vấn đề bây giờ là bản thân cô không có mong muốn này.
Mục Hiểu Hiểu còn lo lắng hơn cả cô, đôi chân thon dài xinh đẹp ấy, nếu đứng lên, lại thêm vào nhan sắc tuyệt thế của đại tiểu thư, thì Tuyết Doanh còn chả là cái gì, chứ làm gì đến lượt Liễu Ngải Văn kia.
Mục Hiểu Hiểu không phải một người bụng dạ hẹp hòi, nhưng nàng cũng không biết tại sao, có thể là do thiếu ngủ, mà trong chuyện này lại so đo tính toán như vậy.
Sau khi tính ngày khai giảng, Mục Hiểu Hiểu có chút lo lắng, nàng đã ở Tần gia sắp 1 tháng rồi, kỳ nghỉ hè đã qua hơn nửa nhưng đại tiểu thư ngoại trừ sắc mặt tốt hơn trước một chút ra thì cái khác không có gì thay đổi. Nàng không thể cứ ngồi chờ như vậy được, phải tìm cơ hội thích hợp để xuất kích thôi.
Chỉ vì hôm qua không ngủ được lại thêm gần đây còn làm việc quá sức, Mục Hiểu Hiểu nhất thời không nghĩ ra cách, nàng suy ngẫm hồi lâu quyết định đi tìm cứu trợ.
Kỳ nghỉ hè đã qua lâu như vậy rồi Trương Xảo mới nhận được cuộc gọi đầu tiên của Mục Hiểu Hiểu, cô ấy cực kì tức giận, giọng điệu vô cùng thiếu đòn: "Ái chà! Cậu bận như vậy mà còn có thời gian gọi điện cho mình à? Người ta được yêu thương mà lo sợ đấy."
Mục Hiểu Hiểu vào thẳng vấn đề: "Đừng nói nhảm nữa, mình có việc hỏi cậu đây."
"Hừ! Mình biết ngay mà, không có việc gì cậu đời nào gọi cho mình." Trương Xảo cầm quả đào lên cắn một miếng: "Có việc gì?"
Mục Hiểu Hiểu cố hết sức nói ngắn gọn nhất có thể để không lộ quá nhiều thông tin: "Gần đây mình nhận một ca bệnh, đối phương vì nguyên nhân tâm lý mà không thể đứng lên được. Đã làm kiểm tra tổng quát, cơ thể không có gì bất thường, vấn đề nằm ở tâm lý bệnh nhân. Lúc mình mới đến đối phương rất kháng cự, bây giờ thì đỡ hơn rồi. Cậu nói xem bây giờ phải làm thế nào để cô ấy mở miệng nói chuyện hoặc đứng lên đây?"
Trương Xảo là bạn thân nhất của nàng ở trường, tuy cô ấy không phải người đứng đầu trong lĩnh vực này, nhưng tuyệt đối là một người xuất sắc.
Một khi nói đến các vấn đề học thuật, Trương Xảo đặc biệt nghiêm túc, để quả đào sang một bên, cô ấy hỏi một câu mấu chốt: "Nam hay nữ?"
Mục Hiểu Hiểu:...
Đệt.
"Mình đang nói chuyện nghiêm túc với cậu đó." Mục Hiểu Hiểu rống lên. Trương Xảo trợn trắng mắt: "Mình cũng nói nghiêm túc đó. Biết sao không? Đàn ông đều là động vật nửa thân dưới, một mỹ nữ như cậu ngày ngày lượn lờ trước mặt hắn,
nếu hắn không có tí phản ứng nào thì mình khuyên là cậu nên từ bỏ đi, có chữa khỏi cũng không có tác dụng."
Mục Hiểu Hiểu bất lực: "Là con gái."
A...
Con gái à!
"Đừng nói với mình là cậu đã kí với người thuê cậu mấy cái hợp đồng bảo mật kì quái nhé?"
Mục Hiểu Hiểu không muốn trả lời cô ấy.
"Ca này có chút khó đây." Trương Xảo sờ sờ cằm: "Thử sử dụng biện pháp kích thích đi, đây không phải phương pháp thường dùng sao?"
Mục Hiểu Hiểu chăm chú lắng nghe, vuốt vuốt mấy lọn tóc: "Kích thích thế nào?" "Nói chuyện với mấy người thân cận với cô ấy, bàn bạc với nhau xem sao."
"Cô ấy không có người nào thân cận."
"Vậy thì tìm mấy người cô ấy quan tâm."
"Cô ấy không quan tâm đến bất kỳ ai..."
Nói đến đây, Mục Hiểu Hiểu có chút buồn bực khó giả thích.
Trương Xảo căn bản không tin: "Chỉ cần còn sống trên thế giới này, sao có thể không có lấy một người để quan tâm chứ? Aiya, đừng nói nữa, mau để người cô ấy quan tâm giả bộ gặp chút chuyện, kích động cô ấy không thể không đứng lên để bảo vệ."
"Gặp chút chuyện gì?"
"Bị bắt cóc hoặc là suýt bị xe tông này nọ."
Mục Hiểu Hiểu nghe xong, hít vào một ngụm khí lạnh: "Bà chị ơi, cậu ác quá đó, như vậy không được, dọa chết cô ấy thì phải làm sao?"
Đại tiểu thư trải qua nhiều chuyện như vậy, không dễ dàng gì mới an ủi được trái tim tổn thương của cô, nàng không thể dọa cô như vậy được.
Trương Xảo nghe ra chút khác lạ: "Ồ, bảo vệ quá nha, cậu và cô ấy có quan hệ gì?"
Đây không phải là phong cách của bác sĩ Mục, cần biết rằng nguyên nhân dẫn đến các bệnh tâm lý là muôn hình vạn trạng. Có những lúc áp dụng các cách trị liệu thông thường không đem lại hiệu quả, vậy cần phải bàn bạc với gia đình người bệnh áp dụng một vài liệu pháp đặc biệt, cho dù quá trình có ra sao chỉ cần mang lại kết quả tốt cho bệnh nhân thì chính là đại diện cho thành quả của một bác sĩ tâm lý.
Trương Xảo hiểu rõ Mục Hiểu Hiểu, nàng là một người vô cùng coi trọng hiệu suất, hôm nay gọi điện cho cô ấy nhất định là gặp phải khó khăn. Một người coi trọng hiệu quả trị liệu như vậy, giờ lại có vẻ vô cùng để tâm đến đối phương?
Mục Hiểu Hiểu rất buồn bực: "Còn có thể là quan hệ gì, người ta là chủ thuê, đương nhiên là mối quan hệ tiền bạc rồi."
Trương Xảo cười nói: "Quan hệ tiền bạc cũng có nhiều loại lắm, hai người thuộc loại nào?"
"Có thể nghiêm túc được không vậy?" Mục Hiểu Hiểu hừ lạnh một tiếng. Trương Xảo lắc lắc đầu: "Cậu vừa không nỡ kích động người ta vừa muốn người ta đứng
dậy, ở đâu ra việc dễ dàng như vậy, cậu tự mình suy xét cho kĩ, xem nên làm thế nào đi."
Làm thế nào...
Cúp điện thoại, Mục Hiểu Hiểu thực sự bắt đầu nghiền ngẫm suy tư làm thế nào để kích động đại tiểu thư, làm cô ấy vừa cảm động còn phải không mang phòng bị quá lớn, có thể vô thức đứng dậy mà không bị dọa sợ?
Cả buổi chiều Mục Hiểu Hiểu chăm chú suy nghĩ vấn đề này, đến nỗi quên cả đi giúp đại tiểu thư tắm rửa, sấy tóc, thay quần áo.
Tần Di tự nhiên thấy không vui.
Cô cảm thấy Mục Hiểu Hiểu có chút được nuông chiều mà sinh hư rồi.
Cho rằng sau khi ăn lẩu của nàng, cô sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho thái độ làm việc lười biếng đó hả?
Sau khi suy nghĩ cả một buổi chiều, Mục Hiểu Hiểu quyết định hành động, thử lòng đại tiểu thư một chút.
Chỉ là bên cạnh Tần Di thực sự không có người nào thân cận, nàng lại không thể gọi điện thoại bảo Tống tẩu về. Bất đắc dĩ Mục Hiểu Hiểu chỉ đành lấy chính mình ra thử nghiệm.
Lần thử này, không chừng sẽ có niềm vui ngoài ý muốn, còn có thể xem đại tiểu thư bây giờ có coi nàng là một người bạn hay không.
Tần Di có một thói quen đó là mỗi buổi chiều tầm 2 giờ sẽ uống một ly cà phê xay tay. Tiểu Thúy nhớ rất rõ điều này, mỗi ngày đều đúng giờ chuẩn bị một tách cà phê đưa cho Mục Hiểu Hiểu để nàng mang lên cho đại tiểu thư.
Mục Hiểu Hiểu sẽ lợi dụng cơ hội này, nàng vẫn như bình thường mang cà phê lên, sau đó không cẩn thận giả bộ bị ngã, xem đại tiểu thư phản ứng thế nào.
Vì để kế hoạch diễn ra thuận lợi, nàng còn không nói chuyện này cho Tiểu Thúy.
Gần đây Tiểu Thúy ngày càng thoải mái. Trước kia khi Mục Hiểu Hiểu chưa đến, cô ấy cho rằng chị Tống đi rồi, cô ấy sẽ phải chăm sóc đại tiểu thư nhưng Mục Hiểu Hiểu đến, trực tiếp thay thế vị trí của chị Tống nên cô ấy rất vui.
Cho dù lương không ít nhưng ai không muốn nhàn nhã chứ? Những năm qua, cô ấy vì Tần gia bỏ ra không ít, đã đến lúc nên nghỉ ngơi rồi.
Đến buổi chiều.
Tiểu Thúy pha cà phê xong, giao cho Mục Hiểu Hiểu rồi rời đi luôn.
Mục Hiểu Hiểu bưng cà phê trong lòng suy tính, cú ngã này nên ngã xuống tầng 3 hay trực tiếp xuống hẳn tầng 1 đây?
Nếu như ngã xuống tầng 3 thì thuận tiện hơn một chút, nhưng sau khi xong chuyện đại tiểu thư thông minh như vậy, nếu biết chân tướng sẽ rất tức giận, không chừng sẽ hất thẳng ly cà phê vào mặt nàng?
Cân nhắc hồi lâu, Mục Hiểu Hiểu quyết định ngã xuống hẳn tầng 1, giữ khoảng cách an toàn, dù sao đại tiểu thư sống rất có quy luật, mấy phút nữa thể nào cô cũng đến bên cửa sổ ngắm lá rơi.
Nàng đến lâu như vậy rồi, chưa từng thay đổi. Không chỉ suy tính đến điểm này.
Nàng còn cố ý chọn khoảng thời gian tất cả mọi người đều rời khỏi, trong nhà chỉ có nàng với đại tiểu thư.
Bằng không nếu bị người khác bắt gặp, kế hoạch này sẽ tan thành mây khói.
Mục Hiểu Hiểu nhìn đồng hồ thấy thời gian sắp tới, liền bưng ly cà phê lên tầng 3.
Nàng đi từng bước chậm rãi một mực nhìn ly cà phê trong tay, bởi vì căng thẳng mà vô thức nuốt nước bọt.
Ngay khi chuẩn bị đặt chân lên hành lang, chân của Mục Hiểu Hiểu mềm nhũn vô tình vấp phải bậc thang, nàng kinh ngạc kêu lên một tiếng rồi ngã lăn xuống đất kèm theo tiếng "Bốp".
Vì thời khắc này mà nàng đã luyện tập biết bao nhiêu lần trong lòng. Đây không phải một việc đơn giản, nó đòi hỏi phải có kỹ năng.
Nàng phải ngã sao cho chân thật nhất để đại tiểu thư không nghi ngờ, còn không được để cà phê nóng đổ lên người mình, phải tính toán vị trí rơi của ly cà phê và vị trí ngã của mình.
Cứ như vậy.
Mục Hiểu Hiểu hoàn thành lần giả vờ ngã đầu tiên trong đời của mình.
Nàng thảm thương nằm trên sàn phòng khách lạnh lẽo, mái tóc đen lòa xòa, bên cạnh là mảnh vỡ của ly cà phê, nàng cau mày rên rỉ đau đớn, còn không quên giữ tư thế hai má đối diện với tầng 3.
Thật sự quá đáng thương.
Thử hỏi ai nhìn thấy một mỹ nữ ngã sõng soài như này mà không vội đến giúp chứ?
Sau khi đã ở chung với nhau một tháng, nàng có thể khẳng định, đại tiểu thư không lạnh lùng như vẻ bề ngoài, ngược lại còn rất lương thiện đơn thuần.
Nhìn thấy nàng khổ sở như vậy, đại tiểu thư nhất định sẽ sợ hãi, có lẽ sẽ thoáng cái bật dậy khỏi xe lăn, hoặc là... Nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của nàng liền nghẹn ngào bật khóc?
Mục Hiểu Hiểu tính toán rất tốt, nhưng nàng có tính bao nhiêu cũng không tính ra được cái bug này.
Đại tiểu thư đã quen với việc được Mục Hiểu Hiểu phục vụ, lúc tắm xong tự mình sấy tóc, giơ tay lên mãi rất mỏi làm cô cau mày có chút không vui.
Mục Hiểu Hiểu sao còn chưa lên đây?
Cô đi ra muốn gọi Mục Hiểu Hiểu lên đây đúng lúc bắt gặp cảnh tượng đặc sắc này.
Tần Di nhìn Mục Hiểu Hiểu bưng cà phê lương tâm cắn rứt bước lên cầu thang, vừa đi đến hành lang, nàng như một con thiên nga trắng xoay người 180 độ trong tư thế tao nhã, "Á." một tiếng, ly cà phê trong tay bị ném ra ngoài. Rồi như còn chưa đủ, sau vài giây ngó xem ly cà phê rơi ở đâu, cơ thể nàng văng ra phía sau, không quên kêu lên một tiếng đầy đau khó "Aiya."
Cuối cùng, có vẻ không chưa được ổn lắm, nàng lấy tay sửa lại chút, xõa tóc, che mắt, lông mày nhăn lại làm bộ đáng thương.
Đại tiểu thư ngồi trên xe lăn chứng kiến toàn bộ màn trình diễn tuyệt vời này từ góc nhìn tầng 3 cũng không thể tuyệt vời hơn.
Đã từ lâu đại tiểu thư bất kể có việc gì cũng sẽ đúng giờ ra cửa sổ ngắm lá rơi đợi chị gái về.
Nhưng hôm nay đã có một sự thay đổi lớn.
Đại tiểu thư không đi ra đợi chị gái, mà chọn ở lại xem màn biểu diễn của "ảnh hậu" Mục Hiểu Hiểu.
Thời gian từng phút từng giây qua đi, Mục Hiểu Hiểu càng thống khổ, trái tim nhiệt thành của nàng với đại tiểu thư dần bị cái lạnh của sàn nhà nuốt trọn.
Nàng chợt nhớ đến lời thoại kinh điển trong "Truyện Chân Huấn" ---Bạn đã trải qua dư vị chờ đợi từ đêm đen đến rạng sáng chưa?...
Nàng trải qua rồi.
Chính là lúc nàng chờ đợi đại tiểu thư. Thời gian trôi qua thật lâu.
Nhưng nàng cứ đợi mãi đến khi cổ họng khản đặc, cả người tê cứng, trái tim lạnh ngắt, đại tiểu thư cũng không xuất hiện.
Cuối cùng gần nửa tiếng đã trôi qua, Mục Hiểu Hiểu cảm thấy không phải đợi thêm nữa, nếu nàng thực sự có chuyện gì, chắc giờ cũng nghẻo rồi.
Mục Hiểu Hiểu chật vật đứng lên, vỗ nhẹ vào lớp bụi trên quần áo, ánh mắt thất vọng nhìn lên lầu.
Trong lòng nàng có một suy nghĩ.
Có lẽ...đại tiểu thư tắm xong mệt quá nên ngủ quên mất rồi?
Nhưng thực tế luôn rất phũ phàng và khó có thể chấp nhận được.
Mục Hiểu Hiểu đảo mắt, tình cờ bắt gặp ánh mắt lặng lẽ theo dõi toàn bộ vở kịch của đại tiểu thư.
Mục Hiểu Hiểu:...