Trong mắt đại tiểu thư ngập tràn vẻ ngây thơ chất phác, giọng điệu cũng mềm mại ngân nga, nhưng xuống tay lại rất tàn nhẫn, trực tiếp đâm vào lòng thanh niên hãy còn trẻ măng như Mục Hiểu Hiểu.
Lúc ấy, Mục Hiểu Hiểu cảm giác tay mình như bị đặt trong lò nướng nóng hừng hực. Hình dạng bao quát nàng có thể cảm nhận được, nếu nàng hơi chút dùng sức một chút...
Nhưng đại tiểu thư là ai.
Nếu cô giáo Mục thật sự dám làm như thế, có lẽ nàng sẽ dứt khoát say goodbye với ánh mặt trời ngày mai.
Đối đầu với khảo nghiệm quan trọng trong cuộc đời, kinh nghiệm quá khứ của cô giáo Mục vẫn cho nàng một cách để tồn tại. Trước đây trong trại trẻ mồ côi, khi lũ trẻ không ngủ được, nàng thường chơi trò chơi với chúng.
Tay Mục Hiểu Hiểu khẩy khẩy, miệng thì nói "piu" một cái, cười hì hì nhìn đại tiểu thư: "Cởi xong rồi đó."
Nàng lại búng tay với không khí: "Piu, biến mất rồi."
Hồi còn nhỏ, nàng dùng chiêu này dỗ Thu Thu, rất hiệu quả.
Khi ấy trời vô cùng nóng nực, vào mùa hè điều hoà trong nhà không đủ dùng. Toàn bộ đều đem hết cho những đứa trẻ vừa sinh ra không bao lâu.
Phòng ốc bên này chỉ có mấy cái quạt điện xoay tròn mang tạp âm rất lớn. Nhưng dù có quạt điện cũng không thể làm mát cho tất cả trẻ em ở đó.
Thu Thu ầm ĩ muốn cởi sạch mà ngủ, Mục Hiểu Hiểu nói cái gì cũng không đồng ý. Nàng lớn hơn Thu Thu, biết chỗ này tiềm tàng rất nhiều nguy hiểm đối với bé gái, nhưng em gái lại nóng đến không chịu nổi nàng bèn dùng chiêu này dỗ Thu Thu.
Hiện tại, dùng trên người đại tiểu thư.
Tần Di nhấp môi cúi đầu nhìn quần áo của mình, lại ngẩng đầu nhìn tay Hiểu Hiểu, lại cúi đầu, lại ngẩng đầu.
Lặp lại hai lần, cô bĩu môi, không hài lòng lẩm bẩm: "Lừa đảo."
Mục Hiểu Hiểu:...
Trời ơi con chết cho ngài vừa lòng.
Tim Mục Hiểu Hiểu đập gia tốc, nàng thật sự không thể chịu nổi một đại tiểu thư như vậy, dù trước kia thích xem, nhưng bây giờ... bây giờ các nàng đang ở đâu?
Các nàng ở trong phòng ngủ, trên giường của nàng.
Hơn nữa điểm mấu chốt là... chỉ có hai người các nàng.
Ngay lúc Mục Hiểu Hiểu quay số nhanh như chong chóng, đại tiểu thư nhìn nàng chăm chú trong chốc lát, sâu xa nói: "Em không thích chị à?"
Mục Hiểu Hiểu:???
Nàng cho rằng đại tiểu thư đang nói đùa.
Nhưng dưới ánh đèn màu vàng nhạt, Mục Hiểu Hiểu cứ như vậy nhìn đại tiểu thư nước mắt lưng tròng. Ngay sau đó, cô cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Chị biết, bọn họ không ai thích chị hết."
Người ta nói rượu say lời thật.
Lần đầu tiên Mục Hiểu Hiểu thấy đại tiểu thư tâm sự chuyện trong lòng, tim nàng tê rần, nhanh tay ôm lấy Tần Di.
"Thích, ai nói không thích?"
Tim Mục Hiểu Hiểu đập "thình thịch", người đẹp đang ở trong ngực, nàng đã nhận không rõ lời này của mình có bao nhiêu thật lòng, bấy nhiêu giả ý.
Thật sự chỉ vì dỗ đại tiểu thư sao?
Đại tiểu thư ngẩng đầu lên, tóc dài như thác nước lướt qua cánh tay của Mục Hiểu Hiểu. Ánh mắt của cô rất sáng, nghiêm túc hỏi: "Thật không?"
Mục Hiểu Hiểu nhìn vào mắt cô, mạnh mẽ gật đầu: "Thật."
Nàng như ôm bảo bối, ôm chặt đại tiểu thư, dùng gương mặt cọ cọ cổ cô, hít một hơi thật sâu mùi thơm trên người cô: "Thích, thích đại tiểu thư của chúng ta, đại tiểu thư của chúng ta đáng yêu nhường nào..."
Lời này là liều thuốc an ủi tốt nhất, cơ thể đại tiểu thư mềm xuống, yên lặng dựa vào lồng ngực của Mục Hiểu Hiểu.
Trước kia, cô luôn ngồi thẳng lưng trên xe lăn, ai cũng không nghe ai cũng không để ý.
Mục Hiểu Hiểu chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày, nàng sẽ nhìn thấy đại tiểu thư cao cao tại thượng như vậy rúc vào lòng nàng làm nũng.
Tần Di bắt lấy một sợi tóc của Mục Hiểu Hiểu, đặt trong tay đùa nghịch. Cô cúi đầu lẩm bẩm lầm bầm vài câu, Mục Hiểu Hiểu nghe không rõ, bèn ôm cánh tay cô, khẽ lắc: "Uầy, đại tiểu thư có phải buồn ngủ rồi không?"
Dùng cách thức dỗ con nít áp dụng toàn bộ lên người đại tiểu thư.
Nếu đại tiểu thư tỉnh táo lại, chắc chắn sẽ chặt bỏ mười đầu ngón tay của nàng.
Nhưng bây giờ, Tần Di rất hưởng thụ rúc ở trong lòng Mục Hiểu Hiểu, còn theo nhịp lắc lắc của nàng mà đong đưa theo, như đưa trẻ chưa lớn: "Em có dỗ chị không?"
Giọng nói của cô rất mềm mại, âm cuối còn mang hương vị ngọt ngào.
Mục Hiểu Hiểu cảm giác linh hồn nhỏ bé của nàng đều phải bị câu đi rồi, nàng liếm liếm môi, kiềm chế xúc động: "Không phải bây giờ em đang dỗ chị à?"
Đại tiểu thư rúc trong ngực nàng, nhìn vào mắt nàng, nghiêm túc hỏi: "Đây là cảm giác được mẹ dỗ dành phải không?"
...
Rõ ràng là ánh mắt nghiêm túc như vậy.
Rõ ràng là giọng điệu hồn nhiên như vậy.
Nhưng một câu này, cố tình khiến nước mắt của Mục Hiểu Hiểu suýt nữa đã rơi xuống, nàng đau lòng Tần Di, dùng sức ôm lấy cô.
Đại tiểu thư bị nàng siết hơi đau, nhưng cũng không đẩy nàng ra, thầm thì: "Hồi còn nhỏ... chị thấy người khác... Người khác một khi ngã bệnh là khó chịu, mẹ lập tức ôm dỗ."
Khi đó, nghỉ đông và nghỉ hè mỗi năm, Tống tẩu thường đưa con cái của bà qua đây.
Lúc còn rất nhỏ, đại tiểu thư tuy rằng còn không xa cách với mọi người như vậy nhưng
mỗi một lần bọn họ tới, về cơ bản cũng không chơi cùng nhau.
Cô chỉ đứng trong phòng ngủ của mình, nhìn xuống, coi bọn trẻ chơi bao cát, nghịch đá, bắn bi,...
Trong lòng cô rất muốn tham gia nhưng không dám nói ra.
Thỉnh thoảng cô thấy có đứa trẻ ngã bệnh, hoặc là khó chịu, Tống tẩu sẽ ôm họ vào trong ngực, vỗ lưng nó thật nhẹ nhàng, còn dùng muỗng và đũa đút cơm cho họ, từng miếng từng miếng, cực kỳ kiên nhẫn, tràn đầy tình yêu thương.
Có vài chuyện.
Đại tiểu thư chưa bao giờ nói ra, nhưng cái loại khát vọng này lại che giấu dưới đáy lòng.
Có thể nói, cô sinh ra đã gắn chặt với hai từ "cô độc", thời gian trôi qua lâu lắm, cô dần quen với việc một mình sống trong vùng cấm. Mấy câu chuyện cũ hỗn loạn cũng bị giấu tiệt.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày, ở trước mặt một người, cô có thể không kiêng nể gì mà bộc lộ chính mình.
Cô có thể tùy ý để mình uống say.
Đối với rượu, đại tiểu thư vẫn rất mẫn cảm. Từ trước đến nay luôn nghiêm khắc kiểm soát bản thân, mất ổn trọng trước mặt người ngoài còn không bằng giết cô cho xong.
Nhưng đối với Mục Hiểu Hiểu.
Cô muốn thả lỏng, muốn phóng túng.
Cô đánh giá cao độ nhẫn nại của mình. Cô cho rằng, cô có thể chậm rãi chờ cây du đầu gỗ này nở hoa nhưng nàng đúng là biết nhịn, nở quá chậm.
Đại tiểu thư tiết chế cả đời.
Hiện tại, vì người yêu, rốt cuộc cũng học được phóng túng.
Tim Mục Hiểu Hiểu bị mấy câu nói của đại tiểu thư làm cho rối loạn, nàng dỗ Tần Di: "Nếu chị muốn thì sau này em cho chị hết."
Nàng sẽ lấp đầy từng chút yêu thương mà đại tiểu thư bị thiếu thốn.
Nàng thề.
Đại tiểu thư nhìn nàng, một đôi mắt trong suốt dường như đang phân tích mức độ thật giả của câu nói này. Mục Hiểu Hiểu nghiêm túc nhìn cô, trong khoảnh khắc đó, nàng thậm chí dâng lên một sự xúc động.
Nếu đại tiểu thư nói, muốn nàng vĩnh viễn ở bên cạnh cô.
Nàng cũng sẽ đồng ý.
Đại tiểu thư híp mắt cười, cọ cọ cổ nàng như mèo con: "Chị muốn em đút chị ăn cơm."
Mục Hiểu Hiểu:...
Đúng là một chú mèo xấu xa, rõ ràng đã dẫm lên lòng nàng, cà cà, thốt ra làn điệu mê người nhưng cuối cùng lại kết màn với hình thức đơn giản như vậy.
Khiến người ta dở khóc dở cười.
Ăn cơm?
Phải ăn.
"Muốn ăn cái gì?"
Mục Hiểu Hiểu dịu dàng hỏi, dựa theo thói quen ngày xưa của đại tiểu thư, buổi tối thường là những món ăn dưỡng sinh như salad hoa quả, cháo rau xanh.
Đại tiểu thư nghiêm túc suy nghĩ, vui vẻ nói: "Mì ăn liền!"
Mục Hiểu Hiểu:...
Éo thể ngờ.
Sâu trong lòng đại tiểu thư rốt cuộc là đứa trẻ vừa đáng yêu vừa thiếu thốn tình cảm nhường nào?
Hồi nhỏ có phải nhìn thấy con cái nhà ai xúng xính váy áo công chúa, cô cao ngạo lạnh lùng bỏ lại câu "ấu trĩ" rồi quay lưng bỏ đi, nhưng thực chất lại vô cùng khao khát?
Cô giáo Mục lúc này đã bộc lộ khả năng phân tích tâm lý vững vàng, nàng ôm đại tiểu thư vào phòng khách, đắp chăn rồi vào bếp trụng cho cô một tô mì gói với rau xanh và trứng gà.
Đại tiểu thư ngồi trên sô pha chờ nàng. Đến khi Mục Hiểu Hiểu đi ra, cô không khỏi vui vẻ, mặt mày phấn chấn.
Mục Hiểu Hiểu nhìn đại tiểu thư, thầm có chút buồn cười. Trong lòng nàng vốn dĩ có rất nhiều tưởng tượng, nếu sau này giữa các nàng... xảy ra chuyện gì, thân phận và địa vị của nàng và đại tiểu thư cách xa như thế, loại tồn tại chênh lệch khách quan này nên lấp đầy bằng cách nào?
Nhưng bây giờ nhìn đại tiểu thư, thứ cô muốn thật ra rất đơn giản.
Tiếc là không ai hiểu cô.
Tần Di ăn rất vui vẻ. Mì ăn liền hơi nóng, Mục Hiểu Hiểu muốn sát gần lại, bảo cô ăn chậm một chút.
Ai ngờ đại tiểu thư vừa nhìn thấy nàng, tay lập tức chặn lại miệng chén: "Không cho em."
Mục Hiểu Hiểu:...
Đại tiểu thư phồng miệng, ăn xì xụp như một đứa trẻ dạt dào niềm vui.
Mục Hiểu Hiểu ở bên cạnh dịu dàng lấy khăn giấy lau mồ hôi giúp cô. Bây giờ nàng thấy dáng vẻ nào của Tần Di cũng đẹp, cho dù là lúc cô tỉnh táo, cao ngạo thận trọng ngạo kiều thậm chí hơi táo bạo hay là dễ thương đáng yêu hồn nhiên của hiện tại. Kiểu nào nàng cũng thích.
Tim, như bị thứ gì đột nhiên kích thích.
Ánh mắt của Mục Hiểu Hiểu vẫn không hề rời khỏi đại tiểu thư. Cuối cùng, Tần Di ăn no, cô vỗ bụng, đưa ra yêu cầu kế tiếp: "Muốn ôm."
Đây là tất cả những điều mà khi còn nhỏ cô không thể có được.
Khi ấy Tố Lam còn chưa xé rách mặt với cô, đúng là quan tâm cô có thừa, sinh hoạt cuộc sống hàng ngày cũng hỏi han đầy đủ.
Nhưng bà ta hận Tần Di từ tận xương tủy, hận đến mức dù có giấu giếm, cố gắng che đậy thế nào cũng không thể làm ra những hành động quá mức thân mật.
Mà Tần Hải Long càng không cần phải nói, ông vẫn luôn cho rằng chỉ số IQ và EQ tàn nhẫn của Tần Di giống hệt ông, từ nhỏ đã không cần ông ta để ý quá nhiều, chỉ cần sắp xếp chương trình học phù hợp với độ tuổi cho cô là được.
Cô lớn lên trong hoàn cảnh khát khao tình yêu nhưng không nói ra, chỉ âm thầm ngóng chờ.
Khi Mục Hiểu Hiểu cõng đại tiểu thư trên lưng và chậm rãi đi một vòng trong phòng, nàng ngâm nga bài đồng dao mà mẹ nàng đã hát ru ngày nàng còn thơ bé:
"Cô gái nhỏ hái nấm,
Lưng đeo sọt tre to,
Nắng sớm đi chân trần
Be bé dạo khắp rừng
Cây cao và đồi núi
Cô bé hái rất nhiều
Nhiều như sao ngoài kia
Hằng hà không đếm được."
Đại tiểu thư nằm trên lưng Mục Hiểu Hiểu như một đứa trẻ, nghe nàng hát, lúc đầu còn cười ngọt ngào nhưng sau đó không biết chuyện gì xảy ra, nghe xong nước mắt lưng tròng.
Mục Hiểu Hiểu cảm giác ẩm ướt phía sau lưng, tim nàng như đao cắt: "Làm sao vậy?"
Đại tiểu thư nghẹn ngào: "Chị nhớ Tống tẩu."
Đây là lời nói từ tận đáy lòng của cô.
Mặc dù đã bí mật quay lại gặp bà, dù không chỉ một lần biết được tin của Tống tẩu từ Lưu Vạn Niên, nhưng đại tiểu thư vẫn luôn nhớ bà, đó là hơi ấm duy nhất trong thời thơ ấu của cô.
Cái này dễ.
Mục Hiểu Hiểu nhẹ nhàng đặt đại tiểu thư trên sô pha, nàng gọi video cho Tống tẩu.
Nếu đại tiểu thư tỉnh táo, biết Mục Hiểu Hiểu làm như vậy, nhất định sẽ đá bay nàng, đập điện thoại nàng không còn mảnh vụn.
Bây giờ sau khi uống rượu, trong lòng cô có rất nhiều chuyện đè nén, mất đi lớp ngụy trang ngày nào mới lộ ra ngoài.
Gọi video được nhận máy rất nhanh, Tống tẩu chưa kịp nhìn rõ người thì đã hỏi trước: "Hiểu Hiểu, sao rồi, đại tiểu thư khoẻ hơn chưa?"
Dù đã rời đi nhưng bà vẫn luôn nhớ đến đại tiểu thư.
Tần Di nhìn bà, lông mi đen nhánh chớp chớp, đôi mắt hồng hồng chứa chan nước mắt.
Tống tẩu nhìn rõ là đại tiểu thư ở đối diện màn hình, hoàn toàn sửng sốt, theo bản năng lùi về phía sau, sau đó nắm chặt điện thoại: "Hiểu Hiểu, chuyện gì xảy ra? Sao con lại để đại tiểu thư uống rượu?"
Nhìn xem, không hổ là người hiểu đại tiểu thư nhất.
Mục Hiểu Hiểu nhanh chóng đứng ra chứng minh trong sạch của mình: "Không phải con, là mẹ con, bà ấy nấu cháo có thành phần rượu cho đại tiểu thư uống."
Tống tẩu cau mày nhìn Mục Hiểu Hiểu, Mục Hiểu Hiểu ngừng thở tưởng mình phải bị mắng, nhưng mặt mày của bà đột nhiên giãn ra, khẽ cười: "Tốt lắm."
Mục Hiểu Hiểu:...
"Gần đây tiểu thư sống thế nào?"
Tay Tống tẩu sờ lên màn hình, đối với đồ công nghệ cao như thế này bà cũng không quen dùng lắm, chỉ muốn sờ gương mặt của đại tiểu thư.
Tần Di nhìn bà, mắt trông mong: "Con nhớ dì."
Tống tẩu gật đầu: "Dì biết, lúc trước con không về mà còn để Hiểu Hiểu ngồi trong xe, lén lút nhìn dì phải không?"
Mục Hiểu Hiểu:...???
Dì biết hết rồi?
Đại tiểu thư nước mắt lưng tròng nhìn bà: "Con mở cho dì một tiệm bánh kem, giống như... hồi nhỏ chúng ta nói rồi."
Cô vươn tay, làm dáng vẻ nghéo tay như khi còn nhỏ với Tống tẩu.
Tống tẩu nhìn nàng, rõ ràng đang cười, nhưng nước mắt lại bất tri bất giác mà chảy xuống. Bà vươn bàn tay đã nhăn dúm dó, cách màn hình ngoéo tay với đại tiểu thư.
Bà biết hết.
Biết đại tiểu thư vẫn đang ở nơi nào đó bảo vệ bà.
Biết đại tiểu thư trưởng thành, không còn là đứa trẻ một khi gặp chuyện là vào phòng lén khóc thút thít nữa. Cô học được cách nhẫn nhịn, cách gánh vác.
Bà biết hết.
Mục Hiểu Hiểu ở bên cạnh nhìn mà khóc theo, nàng tóm lấy cánh tay Tần Di "Nói chút chuyện vui vẻ đi, chị xem, ánh trăng hôm nay đẹp thật."
Nói chút chuyện vui vẻ?
Đại tiểu thư suy nghĩ, cô nhéo nhéo lỗ tay Mục Hiểu Hiểu, nói với Tống tẩu ở màn hình bên kia: "Tống tẩu, đây là Mục Hiểu Hiểu."
Mục Hiểu Hiểu bị nhéo lỗ tai:...
Tống tẩu mỉm cười gật đầu, bà đã từng thấy dáng vẻ quá chén của đại tiểu thư khi còn nhỏ nên không có gì bất ngờ, cực kỳ có kiên nhẫn.
Đại tiểu thư suy nghĩ, nhấp môi đỏ, nhẹ giọng nói: "Chính thức giới thiệu với dì, nàng là chó con của con."
Mục Hiểu Hiểu:...
Tim đập như sấm.
Gần như muốn lao ra khỏi lồng ngực.
Đây là lần thứ hai, lần thứ hai nàng nghe thấy đại tiểu thư tuyên bố một cách không khai như vậy.
Tống tẩu cười, bà nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Chó con, đại tiểu thư uống nhiều quá, con chăm sóc cô ấy nhiều hơn một chút."
Mục Hiểu Hiểu: "... Dì yên tâm."
Đại tiểu thư đột nhiên vỗ trán một cái, cau mày: "Chóng mặt quá đi... ôm một cái, chị bị say máy bay rồi á."
Đấy, chứng say điện thoại lại phát tác rồi.
Mục Hiểu Hiểu dở khóc dở cười, nàng nhanh chóng ôm người vào trong lòng, làm ầm ĩ cả đêm, cũng đến lúc nên đi ngủ. Nàng đang muốn tạm biệt Tống tẩu, Tống tẩu lại đột nhiên mở miệng hỏi: "Hiểu Hiểu, còn con?"
Còn con?
Một câu nhìn như không đầu không đuôi nhưng đã hỏi đến tâm khảm Hiểu Hiểu.
Nàng nhấp môi im lặng trong chốc lát, lại cúi đầu nhìn đại tiểu thư đã dựa vào lòng nàng, tay để trước ngực nàng, mắt híp lại như sắp ngủ, nhẹ nhàng nói: "Con cũng thích cô ấy, rất thích rất thích."
Giọng nói của nàng rất nhẹ, lại rất kiên định.
Như đang nói với Tống tẩu, lại như đang nói với trái tim mình.
Đúng không, đã như vậy còn muốn lừa mình dối người sao?
Không có khả năng.
Cúp máy.
Đại tiểu thư ngủ say rồi, Mục Hiểu Hiểu ôm cô đặt lên giường của mình, nhét chăn cẩn thận cho cô, một tay chống giường nhìn cô chăm chú hồi lâu, nhẹ nhàng nỉ non: "Đại tiểu thư, chị nghe thấy không? Em thích chị, rất thích rất thích."
Lấy thói quen của Mục Hiểu Hiểu, một khi nàng đã ngủ say thì dẫu cho bên cạnh có tàu hoả chạy ngang cũng sẽ không tỉnh
Nhưng người trước mắt là đại tiểu thư.
Đại tiểu thư còn buồn ngủ, mở to mắt nhìn nhìn nàng, cô nâng tay lên, vỗ vỗ mặt của Hiểu Hiểu: "Chị nghe được."
Đại tiểu thư an ủi vỗ bèm bẹp hai ba lần trên mặt của Mục Hiểu Hiểu, cánh tay của cô từ từ rũ xuống, lại chìm vào giấc ngủ, toàn bộ quá trình liền mạch, cảm giác như đang mộng du vậy.
Để lại Mục Hiểu Hiểu tim đập như sấm:...???!!!