Từ nhỏ đến lớn đã không có ai thân thiết với cô như vậy.
Bản chất cô rất thuần khiết, nếu là người khác nhất định cô sẽ đẩy ra.
Nhưng bây giờ ở trước mặt là Mục Hiểu Hiểu, cơ thể cô lại trở nên mềm nhũn chỉ có thể dựa vào người nàng.
Cuộc sống là như vậy, cả đời này nàng nhất định sẽ không quên.
Mục Hiểu Hiểu biết rằng Đại tiểu thư đã mệt rồi, cô quá kiệt sức rồi nhưng nàng lại không muốn Tần Di lên xe lăn.
Nhưng mọi thứ vào tối nay đã vượt quá sự mong đợi của Đại tiểu thư, cô không thể không lo lắng.
Mục Hiểu Hiểu ôm lấy Tần Di đi về phía xe lăn Tần Di nhìn má nàng ửng hồng, hai bên thái dương đổ mồ hôi, trái tim như có chút mềm nhũn.
Mục Hiểu Hiểu không để Đại tiểu thư ngồi vào xe lăn mà là cẩn thận đỡ cô để cô dựa vào người nàng.
Mục Hiểu Hiểu từ từ xoay người qua, cúi xuống: "Em cõng chị về."
Trước mặt Tần Di là tấm lưng ấm áp của Mục Hiểu Hiểu và chiếc xe lăn lạnh lẽo.
Nàng để cô lựa chọn.
Tần Di mím môi nhìn nàng và không biết tại sao cô lại như vậy, khóe mắt có chút nóng lên, dựa vào lưng nàng.
Cảm nhận được nhiệt độ khóe môi của Mục Hiểu Hiểu nhếch lên.
Tần Di dựa vào người nàng trong lòng nghĩ.
Cô không phải là không muốn tiếp cận nàng mà hơn xe lăn lại quá lạnh.
Mục Hiểu Hiểu ôm chặt lấy Tần Di thận trọng bước lên lầu ba, đoạn đường này đã bị Tần Di đóng lại từ trước.
Phòng của cô chính là khu vực của cô, xưa nay cho dù là ai ở ngoài cửa, bọn họ tiếp cận cô với tâm lý gì, chỉ cần Tần Di kéo rèm cửa, ngồi vào trong phòng thì mọi chuyện đều có thể che chắn.
Nhưng bây giờ bởi vì có người này ở đây căn phòng cô không còn giống như trước nữa.
Mục Hiểu Hiểu vừa đi không ngừng lẩm bẩm, Tần Di ở trên lưng nàng nghe rõ là 'Nghiện Tâm'.
Nàng thích bài này?
Hôm nay có lẽ do Mục Hiểu Hiểu thể hiện qua tốt cũng có lẽ trái tim Tần Di đang áp vào lưng nàng lại nhói lên vì nhiệt độ quá nóng, cô từ từ nghĩ.
Chờ đến lúc cô đứng lại được sẽ đưa Mục Hiểu Hiểu đến phòng thu âm nên việc thực hiện ước mơ cho nàng không thể là không thể.
Mục Hiểu Hiểu cẩn thận đặt Đại tiểu thư lên giường và đứng thẳng người để lau mồ hôi.
Đại tiểu thư thật dễ thương. Biết rằng bây giờ có hơi nhát.
Tần Di co rúm người trên giường, nhìn xung quanh, nhìn trần nhà và mặt đất, nhưng không có nhìn nàng.
Thật là thoải mái.
Mục Hiểu Hiểu bản thân đã tỉnh rồi, nàng là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng này: "Đại tiêu thư chị thật sự quá nặng."
Tần Di:?
Nhìn thấy cô sắp tức giận, Mục Hiểu Hiểu mỉm cười nhanh chóng rời đi kèm với chiếc gối bị ném.
"Đừng nổi nóng với em, em nói thật mà."
'Đi ra ngoài!'
...
Ồn ào hơn nửa ngày Tần Di cũng không muốn đuổi Mục Hiểu Hiểu ra ngoài.
Lý do mà chuyên gia tâm lý Mục đưa ra rất là chuyên nghiệp, hơn nữa nàng còn phải kiểm tra chân của Tần Di.
Ngày nay, đối với cô gái trẻ, đó là một bước tiến lịch sử và là một bước nhảy vọt. Không đề cập đến việc cô hạnh phúc như thế nào.
Mục Hiểu Hiểu quỳ ở bên giường, nàng cong lên hai ngón tay, nhẹ nhàng gõ vào chân của cô: "Chị có cảm giác gì không?"
Tần Di liếc nàng như nhìn một kẻ ngốc. Làm thế nào mà lại không có cảm giác được.
Mục Hiểu Hiểu không kìm được mà bóp chặt nơi đầu gối của Đại tiểu thư: "Đau không?"
Nàng dùng sức không nhỏ, trong chốc lát còn muốn gõ vào dây chằng của Đại tiểu thư xem có phản xạ đầu gối hay không.
Tần Di dường như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, cô đưa tay lên bóp chặt khuôn mặt của Mục Hiểu Hiểu.
Mục Hiểu Hiểu:...
Cả khuôn mặt bị véo và biến dạng, Mục Hiểu Hiểu kinh ngạc nhìn Tần Di, Đại tiểu thư bị làm sao vậy?
Tần Di dùng đôi mắt đen láy nhìn nàng chằm chằm, giơ bàn tay trống không. 'Em có cảm giác gì không?'
Mục Hiểu Hiểu:...
Thực sự là một đòn đau đớn sâu sắc.
Cho đến khi lăn quay về phòng, tắm xong, khi nằm trên giường môi Mục Hiểu Hiểu vẫn nhếch lên vui vẻ vì nghĩ đến cảnh tượng này, thật sự là một nụ cười ngốc nghếch, càng nghĩ càng thấy kích thích.
Và ở phòng của Đại tiểu thư.
Cô vẫn từ chối yêu cầu của Mục Hiểu Hiểu là tắm cho cô.
Trước kia, Tần Dịch phản kháng theo bản năng, nhưng hiện tại, cô lương tâm cắn rứt.
Cô không còn như trước đây nữa, cô sẽ đỏ mặt vì bị tiếp xúc như vậy, ánh mắt và cả nụ cười rạng rỡ của Mục Hiểu Hiểu.
Cô không chấp nhận được, trần như nhộng.
Dưới ngọn đèn màu cam, Đại tiểu thư ngồi thẳng lưng trên bàn, sống mũi đeo kính vàng, trai vai xõa tóc dài như mực đen, đôi mắt tràn ngập ánh sáng dịu dàng, từng cây bút trong nhật ký.
'Trong lòng không có ai khác ngoài mình em.'
***
Vào buổi sáng của ngày thứ hai.
Mục Hiểu Hiểu vừa tản bộ vừa gọi điện thoại cho Thu Thu. Thu Thu đã rất tức giận mà mắng chị gái mình.
"Hứ! Chị, sao chị phiền quá vậy? Chị kêu em dậy sớm quá vậy?"
Tâm tình Mục Hiểu Hiểu rất tốt liền cười: "Sáng sớm bác sĩ không đến bệnh viện sao? Em ăn sáng chưa? Nhớ là đừng ăn thịt."
Thu Thu đá tung chăn ra: "Ôi, chị của em ơi, chị không biết ở đây thoải mái như nào làm em ngại xỉu, chị gái kia thật tận tâm, mọi thứ đều sắp xếp ổn thỏa, thậm chí còn bảo người mua quả anh đào yêu thích nhất cho em ăn nữa."
"Ừa, chị ấy rất tốt."
Trái tim của Mục Hiểu Hiểu mềm đi khi nghĩ đến Tần Di, Thu Thu nhếch mép khi nghe thấy giọng nói của chị gái mình: "Này, tối hôm qua thế nào? Có chuyện gì xảy ra không? Chị gái kia có cảm động không?"
Cô ấy rất mong chờ vì vào một ngày đẹp trời và lãng mạn như thế này, chắc hẳn hai chị em sẽ có điều gì đó thật xứng đáng mới được phải không?
Mục Hiểu Hiểu nhướng mày: "Chân của chị ấy có chút ý thức được. Tuy rằng chị ấy không có sức nên không thể cử động, nhưng nếu người khác giúp đỡ, trong thời gian ngắn cũng không sao. Chị vẫn hy vọng chị ấy có thể bình phục càng sớm càng tốt."
Thu Thu im lặng một lúc, ngạc nhiên hỏi: "Chị muốn chị ấy...tự mình làm sao?"
Mục Hiểu Hiểu nhìn mặt trời sắp mọc đằng xa, lòng tự tin bừng bừng: "Chị tin rằng, chị ấy sẽ sớm khỏe lại!"
Thu Thu:... Thôi quên đi.
Nàng thực sự cảm thấy có lỗi với em gái của mình, trái tim của nàng vẫn mang danh tính là một chuyên gia tâm lý.
Tất cả chỉ vì mối quan hệ giữa bác sĩ với tình chị em.
Mục Hiểu Hiểu thật sự nghĩ như vậy, nàng đã ở nhà họ Tần lâu như vậy, Đại tiểu thư cũng không có tiến triển gì đột nhiên lại tiến bộ như vậy không lẽ nàng lại không vui sao?
Rất vui.
Nàng rất thích ăn bữa sáng, nàng sẽ ăn ba miếng bánh mì với khoai tây cắt nhỏ, một bát cháo, một bát đậu phụ và hai quả trứng.
So với bây giờ cô không xem nàng là người ngoài nữa nên nàng cảm thấy rất thoải mái và vui vẻ.
Tần Di ở bên cạnh nàng không nói nên lời. Ăn giống như chết đói đến nơi vậy. Hơn nữa...
Vì hôm qua không ngủ được Đại tiểu thư có tìm hiểu trên mạng rằng một cô gái sẽ biểu hiện như thế nào đối với người mình thích?
Tìm kiếm đầu tiên cho kết quả nếu một cô gái nếu thật sự thích đối phương, ở trước mặt cô ấy phải hết sức thận trọng, chú ý đến hình tượng của mình, cư xử cẩn thận, muốn thể hiện hết mình với nhau.
Mục Hiểu Hiểu một hơi uống cạn sạch cốc sữa đậu nành, nàng hạnh phúc đưa tay vỗ nhẹ lên bụng mình: "Ôi trời, đây mới chính là cuộc sống."
Trái tim của Đại tiểu thư dường như tan vỡ, như từ vực thẳm rớt xuống vậy. Bài thứ hai không thể khiến Đại tiểu thư quên được.
Nếu một cô gái thật sự thích một người, người ấy sẽ luôn nhìn đối phương, sau khi chạm mắt nhau sẽ lập tức tránh ánh nhìn của nhau.
Tần Di liếc nhìn Mục Hiểu Hiểu, trong khi Mục Hiểu Hiểu đang nhìn cô với một nụ cười.
Tần Di tim đập thình thịch, cô quay đầu.
Mục Hiểu Hiểu vui vẻ nói: "Đại tiểu thư, một lát nữa chúng ta sẽ thử khiêu vũ lại, có được không?"
Nàng nhìn Tần Di với con mắt phát sáng, không còn gì mà ngại ngùng? Tần Di lạnh lùng nhìn nàng.
'Chị rất bận.'
Bận?
Bận cái gì chứ?
Mục Hiểu Hiểu có chút khó hiểu, Đại tiểu thư cũng bận sao? Không phải chỉ ngồi trên xe lăn phơi nắng và ngắm lá rụng cả ngày sao?
Mục tìm kiếm cuối cùng.
Đại tiểu thư không muốn tiếp tục nữa nhưng hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng đã khiến trở nên phấn chấn hơn.
'Nếu một cô gái đối với bạn dù chỉ có một chút tình cảm mà không thể nhìn thẳng vào mắt bạn thật lâu thì chắc chắn cô ấy sẽ đỏ mặt.'
Đôi mắt thâm thúy của Tần Di nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu, Mục Hiểu Hiểu nghi ngờ nhìn cô, ánh mắt trực diện.
Đại tiểu thư đang làm gì vậy? Đã được nửa phút.
Mục Hiểu Hiểu nhịn không được, tay để trước mặt Tần Di ngập ngừng hỏi: "Chị bị bệnh rồi hả?"
Tần Di:...
Trong lòng nặng nề mà muốn ngã xuống đất.
Một buổi sáng, Đại tiểu thư bị Mục Hiểu Hiểu khiêu khích mà trở nên không vui vẻ và nàng bị bao trùm bởi một luồng khí lạnh.
Có người còn nhận không ra được điều đó sau đó lại phải trả cuộc điện thoại phiền toái.
Trước đây lúc chưa quen biết Đại tiểu thư, Mục Hiểu Hiểu luôn đi ra ngoài nhận điện thoại nhưng hiện tại nàng cảm thấy mình với Đại tiểu thư rất thân thiết cho nên nàng cứ thế trả lời điện thoại trước mặt cô.
"Vâng, thầy Vương, dạ? Em đây? Vẫn khỏe ạ, thầy đừng nói nữa, có việc gì vậy ạ?'
...
Ở bên cạnh Tần Di đang đọc cuối tạp chí thời trang.
Hai mắt Mục Hiểu Hiểu sáng lên: "Thật sao? Đưa nhiều như vậy sao? Hồi nào vậy ạ? Một tháng trước?"
Tần Di ngừng lại nhìn Mục Hiểu Hiểu.
Mục Hiểu Hiểu lén lén nhìn cô đặt tay lên điện thoại nhếch mép cười với cô, đứng dậy đi ra phòng khách.
Nàng đi ra ngoài như vậy cũng không tốt, chủ đề có chút riêng tư, Đại tiểu thư sẽ không nghe được.
Vì mình một chuyên gia tâm lý săn sóc rất chu đáo, Mục Hiểu Hiểu dùng phòng khách để giữ sự riêng tư mà vẫn giữ khoảng cách nhất định với Đại tiểu thư.
Nàng hạ giọng và nói chuyện với thầy Vương.
"Bên kia là làm nghề gì vậy ạ?"
...
"Sao hả? Là người mẫu? Làm sao cũng từ ngành giải trí?"
...
"Hừ, bên kia là ai em cũng không quan tâm, cái chính là cần đưa bao nhiêu."
...
"Nhiều như vậy à? Tại sao lại tìm em? Thầy trực tiếp đến được không?"
...
Trong phòng ăn Đại tiểu thư vứt tạp chí sang một bên, ánh mắt lạnh lùng, trên người phát ra tia lạnh.
Mục Hiểu Hiểu vẫn đang nghe thầy Vương nói về việc tại sao đối phương lại gấp rút như vậy, u uất trong lòng làm sao không giải quyết được, cần người khác giúp đỡ bao nhiêu, cô muốn tìm một chuyên gia tâm lý trẻ tuổi phải chịu đựng những tổn thương trước đó.
Nghe Mục Hiểu Hiểu nói những lời như vậy biết rằng hiện tại nàng đang cần tiền, mặc dù Đại tiểu thư đã sắp xếp mọi thứ cho em gái nhưng lòng tự trọng của nàng quá lớn không thể thoải mái với Đại tiểu thư được ngay cả khi cô đã chăm sóc cho em gái.
Nàng còn rất trẻ sớm đã hiểu được.
Có nợ thì phải trả.
Phải trả những gì?
Mặc dù Đại tiểu thư không thiếu tiền nhưng mà...
Mục Hiểu Hiểu nhỏ giọng nói: "Hợp đồng của em còn hơn nửa tháng nữa."
Thầy Vương đương nhiên biết: "Thầy biết, đã cùng người đó chào hỏi rồi, bên kia cũng đã nghe qua con cảm thấy con rất là thích hợp, để thầy giới thiệu cho con trước rồi thầy sẽ gửi tài liệu qua, con xem nếu mà thấy ổn có thể đẩy lịch trình lùi lại."
Như vậy có tốt không?
"Nhưng mà con đã hứa sẽ ở đây cho đến khi cô ấy bình phục."
"Công việc của con không phải là có thể hoàn thành trong một hai ngày được, cò muốn ở đó luôn hay sao vậy? Con không suy nghĩ đến sao? Con bị sao vậy? Lúc trước khi có chuyện như vậy không con rất vui sao, sao hôm nay lại đẩy cho thầy làm?"
Đây là sự thật, theo thói quen trước đây của nàng căn bản không có nghỉ ngơi, chuyện vừa rồi sắp kết thúc, kế tiếp sẽ nối tiếp, ngày hôm qua Đại tiểu thư đã có tiến bộ, cũng tiến triển tốt rồi, nàng thực sự phải nghĩ về tương lai.
Mục Hiểu Hiểu sờ cằm: "Cô ấy thấy hình của con chưa?"
Thầy Vương 'Ừ' một tiếng, Mục Hiểu Hiểu quen đùa với thầy: "Người này có chúng sợ đàn ông, xem ảnh con rồi có phải sẽ thích con không?"
Có tiếng 'bộp' trong phòng ăn, Mục Hiểu Hiểu rùng mình sợ hãi, nàng liền lập tức đến xem Đại tiểu thư, sợ cô sẽ bị ngã khỏi xe lăn.
Đại tiểu thư lạnh lùng nhìn nàng, ly cà phê ở kế bên bên bàn ăn đã vỡ tung tóe trên sàn.
Mục Hiểu Hiểu sợ Đại tiểu thư ngã nên vội cúp điện thoại với thầy Vương.
Tiểu Thúy ở phòng bên cạnh nghe thấy tiếng động cũng vội đi đến dọn dẹp sạch sẽ, Mục Hiểu Hiểu lo lắng, hai lần đều nhìn Tần Di: "Có chuyện gì vậy?"
Đại tiểu thư nhìn nàng không một lý do. Trái tim cô lạnh giá.
Mục Hiểu Hiểu đoán ra được suy nghĩ của cô, nàng mỉm cười đi đến xe lăn của Đại tiểu thư, ngồi xổm xuống ngẩng đầu nhìn cô.
Tần Di nhìn nàng chằm chằm.
Mục Hiểu Hiểu kiên nhẫn dùng giọng nhẹ nhàng nói: "Chị thấy rồi đó chân của chị bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi, em nghĩ theo cái đà này chỉ cần thời gian là có thể bình phục được."
Ánh mắt Tần Di dấy lên chút lạnh lùng. Vì thế, nàng có thể sẽ đi sao?
Mục Hiểu Hiểu nắm lấy tay Tần Di đung đưa nói: "Em cũng không phải là đi rồi sẽ không quay lại nữa, chị là chị của em, em dự định là sẽ đi nhưng phải đợi chị khỏe hơn nhiều rồi sẽ đi."
'Bang' như kích nổ.
Ngay từ sáng sớm, Mục Hiểu Hiểu đã thắp lên mọi lo lắng trong lòng Đại tiểu thư. Đúng vậy.
Họ thật sự là chị em tốt.
Họ cũng có mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân rất tốt.
Nói cái gì mà là cuộc sống hạnh phúc, nói cái gì mà sẽ ở bên cạnh cô.
Đứng trước tiền, tất cả mọi thứ chả là gì.
Người khác cho nhiều, đúng vậy nàng sẽ tìm đến người đó?
Im lặng một lúc, Đại tiểu thư kiềm chế cảm xúc lộn xộn trong lòng bình tĩnh mà nhìn Mục Hiểu Hiểu, đồng thời cũng giơ tay lên.
'Bên kia là làm nghề gì?'
Làm nghề gì?
Đại tiểu thư là muốn quan tâm nàng?
Mục Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm vào mắt cô theo bản năng cảm thấy không đúng.
Tần Di là người đã từng làm trong làng giải trí, nếu cô thật sự muốn giấu đi cảm xúc thì không ai có thể nhìn thấu được.
Mục Hiểu Hiểu do dự một lúc, nàng bấm điện thoại mở vào wechat.
Khi thầy Vương cúp điện thoại, thầy đã nói sẽ gửi tài liệu cho bên kia, Mục Hiểu Hiểu chỉ nhấn vào wechat của thầy Vương nhưng mà thầy ấy chỉ gửi thông tin và ảnh qua.
Mắt Mục Hiểu Hiểu sáng ngời khi nhìn thấy, đây thật sự là người mẫu. Bức ảnh là chụp người đó đang bước đi trên sân khấu.
Nhìn cái chiều cao đó chắc cũng phải trên dưới một mét tám, rất là diêm dúa lòe loẹt.
Đã là người mẫu thì vóc dáng phải thật chuẩn.
Bộ quần áo cô ấy mặc là một chiếc gạc màu xanh lam kiểu cổ với một chiếc thắt lưng ngọc liên tục màu trắng buộc quanh eo và trang điểm hoa lê được tô trên đôi má quyến rũ của cô ấy, trông giống như những nhân vật bước ra từ bức tranh.
Ánh sáng chiếu vào cô, lông mày và đôi mắt vô cùng mạnh mẽ.
Mục Hiểu Hiểu đang xem ảnh chụp trên điện thoại, Đại tiểu thư cũng đang nhìn nàng, nhìn thấy trong mắt Mục Hiểu Hiểu tràn đầy cảm thán, liếc mắt một cái đưa tay lên xe.