Tiểu Bạch trên đường trở về, đại não mới nhớ đến cái đó địa phương có người đợi mình. Tiểu Bạch ở bên đường cái quán nhỏ ghé vào, mua đến một ít bánh bao, sau đó lại mua thêm một ít thịt viên, nhận thấy đầy đủ liền mới tiếp tục bước đi.
Thời điểm bản thân về đến nơi, tại sảnh chạm phải lão bản, hướng hắn cấp một ít ngân lượng, căn dặn pha đến bình trà hương. Tùy thời điểm tìm đến người lau dọn gian phòng. Mở ra cửa phòng, điều đầu tiên bản thân nhận được chính là cỗ áp khí. Nhìn thấy nữ nhân Diêm Hạ Vu hướng bên này đi đến, song, ở trên môi hôn một cái, đầy hàm ý mỉm cười. Nàng hôm nay lại cao hứng như vậy? quái lạ. Còn Hồ Ly Khanh vẫn không thấy bóng dáng.
Tiểu Bạch dâng đến chút nghi ngờ, đi đến bàn lớn ngồi xuống, rót bôi trà. Diêm Hạ Vu cũng đến ngồi bên cạnh Tiểu Bạch, ngọc thủ đỡ lấy cằm, chăm chú ngắm nhìn Tiểu Bạch.
kỳ quái, chính là hai từ hình dung lúc này thời điểm không khí. Tiểu Bạch đảo qua nhãn châu, hướng đến nữ nhân bên cạnh. Nữ nhân này vẫn một mực im lặng, là gặp phải chuyện gì? Như thế nào lại dùng như vậy cái ánh mắt áp bức nhìn mình đây? Tiểu Bạch cùng Diêm Hạ Vu đối mặt nhìn nhau, duy trì thể thức im lặng, không ai nói lời nào. Cho đến khi đã không thể chịu đựng, liền trước tiên chính là Tiểu Bạch rút lui, xoay người lấy đến túi giấy ở một bên đem đến.
"không cần dùng như vậy ánh mắt thăm dò nhìn ta. Ta không phải sẽ không trở lại." Tiểu Bạch đem ra một cái bánh bao ở tay nữ nhân đặt vào.
"Bản vương cũng không cần thăm dò nàng a. Chỉ là muốn nhìn nàng một lúc nha." nhận thấy vật trong tay vẫn còn hơi ấm, không quá nóng hổi, cũng không phải nguội lạnh. Tính thời điểm từ nơi mua đến bánh bao trở về nơi này chí ít thì bánh cũng đã nguội lạnh. Diêm Hạ Vu vô thức cười. Con người này, đặt thật nhiều tâm tư.
"Mau ăn. Nếu không bánh sẽ nguội." Tiểu Bạch rót bôi trà đặt bên cạnh nàng. Xé ra một miếng bánh, đem đến trước miệng nàng.
Diêm Hạ Vu ăn vào bánh, tâm thất phi thường ngọt, tựa đã ăn phải mật. Sau nuốt xuống thức ăn, mới để lại người kia chữ "Thật ngon!", vui vẻ cười lên.
"Ngon? Vậy ăn nhiều một chút." Tiểu Bạch lại uy đến nàng một miếng khác.
Diêm Hạ Vu ăn hết một miếng đến một miếng. Tiểu Bạch hết uy lại uy thêm, nháy mắt nàng đã ăn hết hai cái bánh thật lớn, đến bụng cũng căn tròn không ít. Nữ nhân nâng lên bôi trà, uống. Song, mới nhận thức người kia vẫn chưa ăn một chút nào.
"Bảo bối, nàng vẫn chưa ăn. có đói không?" Diêm Hạ Vu đưa ngọc thủ xoa xoa Tiểu Bạch bụng phẳng, lưu tâm dò hỏi.
"Không đói. Không cần lo lắng." Tiểu Bạch khẽ lắc đầu một cái.
"Không thể! Đến, bản vương uy nàng!" Diêm Hạ Vu chau mày, nhanh tay chụp lấy bánh bao, tách ra thành từng phần nhỏ, sau mới uy Tiểu Bạch.
"Ta không đói, giờ ngọ ắt sẽ dùng. Nàng ăn đi." Tiểu Bạch từ chối, nghiêng đầu tránh đi.
"Không chuẩn!" Diêm Hạ Vu bá đạo áp bức Bạch đại nhân a.
Tiểu Bạch một khắc nhìn thấy người kia không vui, mới nhúng nhường, ăn vào nàng uy đến loại thức ăn. Diêm Hạ Vu nhìn thấy người kia ngoan ngoãn ăn hết, lòng lại hòa hoãn không ít.
"Bảo bối thật ngoan!" Diêm Hạ Vu cao hứng, ở trên Tiểu Bạch gò má hôn một cái.
Tiểu Bạch từ khi trở về đến giờ vẫn không quên chú ý một chút, tìm kiếm thân ảnh tiểu hồ ly. Mình về đến cũng đã nửa canh giờ, tiểu hồ ly đó vẫn chưa về đến? Lại chạy loạn? Tiểu Bạch đột nhiên cảm thấy lo lắng. Con hồ ly này, lúc sáng vẫn còn khen nàng ngoan được một chút, lại trở nên hư rồi? Tiểu Bạch lắc đầu xua đi ý nghĩ, hẳn là bản thân nghĩ nhiều rồi. Cực lực đè nén lo lắng trong lòng, vô tình đảo mắt lại nhìn thấy nữ nhân bên cạnh lại không nói không rằng, dùng ánh mắt khó hiểu chăm chú nhìn mình. Hôm nay cứ cảm thấy nàng thật kỳ lạ, Tiểu Bạch đem mình cái sự hôm nay đều nghĩ đến, đều cảm thấy bản thân vẫn là không làm sai cái gì đâu, như vậy nàng nhìn mình làm gì a, thật khó chịu.
"Nàng vì sao lại nhìn như vậy? Ta có làm sai? Ta vẫn là không hiểu." Tiểu Bạch nghi hoặc hỏi.
Tiểu Bạch nhìn thấy nữ nhân trước mặt đối câu hỏi của bản thân không trả lời, lại xoay đầu về phía giường lớn, tiếu ý mỉm cười, lại cầm đến Tiểu Bạch thủ, yêu thích sờ một lần.
"Đã thấy rồi? Còn không bước ra." Diêm Hạ Vu che miệng cười.
Tiểu Bạch nhất thời ngây ngốc, bước ra? là người nào? một hồi mới thấy từ sau tấm màn, thân ảnh nhỏ bạch sắc từ từ bước ra. Hướng bên Tiểu Bạch nhanh chóng chạy đến.
"Phu quân! Nàng ta ức hiếp thập nhất!" Hồ Ly khanh thật sự phi thường ủy khuất, nhãn châu đọng thật nhiều nước, đối Tiểu Bạch trút hết tâm tư.
"Đã về đến rồi?" Tiểu Bạch bất ngờ bị tập kích, ngây người một hồi, sau mới bế đến Hồ Ly Khanh nhìn qua một lần.
"Phu quân! Nàng ta ức hiếp thập nhất!... hức.. hức... Nàng ta nói chàng là nàng ta phu quân, nàng ta mắng chửi thập nhất!.. hức hức... Nàng ta bảo thập nhất cút đi... hức.. " Hồ Ly Khanh một trận liền khóc lớn, hai chi nhỏ phía trước ở vạt áo Tiểu Bạch huơ mấy cái, hảo đáng thương.
"Ngươi còn dám khóc! Bản vương nhân sự, ngươi muốn cùng bản vương tranh người? Không biết lượng sức a." Diêm Hạ Vu như chuyện này cùng bản thân không có can hệ, thích thú nhìn Hồ Ly Khanh khóc lóc.
"Ngươi là loại nữ nhân XẤU XA! hức... Phi thường xấu xa.. hức hức " Hồ Ly khanh thấp cổ bé họng hướng nữ nhân cường đại trước mặt đấu khẩu. Nàng phu quân ở đây, nàng còn sợ nữ nhân xấu xa này sao?
"Con vật nhỏ khóc đến hảo đáng thương." Diêm Hạ Vu phi thường cao hứng, không ngờ trêu tiểu tam của phu quân lại có thể vui vẻ đến như vậy nha.
"Ngươi... Ngươi.. " Hồ Ly Khanh chính thức á khẩu, tức giận đến lòng ngực phập phồng.
Tiểu Bạch chứng kiến một màn lúc nãy vẫn là thần hồn thất lạc rồi. Cớ sự thế nào? Hai nữ nhân này như thế nào lại như vậy kịch liệt đấu khẩu đây? Đại não toàn là câu hỏi.
Diêm Hạ Vu cười đến nở hoa trong lòng. Nghĩ lại một thời điểm lúc Tiểu Bạch vẫn chưa trở lại. Nàng đang ngồi ở bàn lớn, thủ lấy Tiểu Bạch sách tranh, vừa uống trà vừa đọc. Đột nhiên cửa phòng lại mở ra, ngỡ người kia về đến, nào ngờ chỉ nhìn thấy một cục bông tròn bạch sắc. Diêm Hạ Vu nghi hoặc, không phải con vật này đi nhầm chỗ? Một lúc sau nàng liền nhận ra khí tức yêu khí của con vật này, liền mới biết được nàng không phải là còn vật bình thường, mà là một con hồ ly cái tu luyện ngàn năm, con hồ ly này đã có thể chuyển hóa thành người rồi đi. Bỏ mặc con vật nhỏ ra khỏi mắt, lại chuyên tâm đọc sách. Hồ Ly Khanh vào cửa, nhìn thấy nữ nhân kỳ lạ ngồi trong phòng, là phu quân cái tỷ tỷ sao? Hồ Ly Khanh bốn chân ngắn mới đi đến bên cạnh, nhảy lên bàn, giương mắt nhìn nữ nhân phi thường đẹp đẽ trước mặt. Từ lúc được sinh ra đến nay, nàng đã nhìn qua vô số người, nhưng vẫn chỉ nhận thấy bản thân chính là xinh đẹp nhất, nay lại nhìn thấy một nữ nhân đối mình đều xinh đẹp hơn vạn phần, đối mình câu nhân hơn vạn phần, trên người lại mang theo khí tức áp người. Hồ Ly Khanh cảm thấy bản thân đối nữ nhân này cho dù có luyện thêm bao nhiêu năm đi nữa mình vẫn không thể bằng nàng.
"Nhìn đủ chưa?" Diêm Hạ Vu nhếch môi, mắt vẫn dán vào sách.
"A.. " Hồ Ly Khanh vẫn chú tâm quan sát người kia, lại bị người đó lời nói làm giật mình một cái, ngay cả lời nói cũng bức người như vậy?
"Hỏi ngươi, đã nhìn đủ hay chưa?" Diêm Hạ Vu buông ra sách tranh trong tay, thư thái nâng bôi trà nhấp một ngụm.
"A.. Ân." Hồ Ly Khanh gật đầu.
"Ngươi vì sao lại đến đây?" còn phải nói sao, hẳn là phu quân cái nữ nhân bị người mê hoặc rồi đi. Diêm Hạ Vu âm thầm thở dài.
"Là phu quân căn dặn ta đến đây. Ngươi là phu quân cái tỷ tỷ sao?" Hồ Ly Khanh nghiêng đầu, dò hỏi một chút.
"Phu quân?" Diêm Hạ Vu nhãn châu mở lớn một chút, đã gọi phu quân rồi? Cái này tiểu tam thế nào lại nhìn ra nàng là bảo bối cái tỷ tỷ đây?
"Ân, phu quân chàng gọi Phạm Vô Cứu." Hồ Ly Khanh khi nhắc đến người nọ liền cảm thấy vui vẻ.
"Ổ... Là vậy sao?" Diêm Hạ Vu cười một cái.
"Tỷ tỷ, ngươi cười rất đẹp nha! Ngươi là phu quân cái tỷ tỷ sao?" Hồ Ly Khanh mắt to tròn nhìn người trước mặt, lại hỏi thêm một lần.
"Ta là nàng thê tử." Diêm Hạ Vu ngọc thủ đỡ cằm, thích thú bày ra bộ dáng đại phu nhân.
"Thê tử? Ngươi nói dối! Thập nhất mới là nàng thê tử!" Hồ Ly Khanh như bị người đánh cho một chùy, nảy sinh tức giận.
"Ta vì sao phải nối dối ngươi đây?" động thái rất giống nhau nha, hẳn là nữ nhi của nàng đi.
"Không phải! Chàng chính là của ta phu quân! Thập nhất mới là chàng thê tử!" Hồ Ly Khanh đối Diêm Hạ Vu tước đoạt mình phu quân liền phùng mang trợn má.
"Ổ, như vậy ngươi chỉ là tiểu tam." Diêm Hạ Vu như vô ý nói ra.
"Không phải! Thập nhất không phải tiểu tam! Không Phải!" Hồ Ly Khanh cảm thấy bản thân bị nữ nhân trước mặt ức hiếp, lên tiếng phủ nhận.
Tiểu hồ Hồ Ly Khanh tức giận rồi?
Diêm Hạ Vu thưởng thức người kia một màn sinh khí, trong lòng nghĩ đến làm sao xử trí bảo bối nhà nàng đây?
Cớ sự chính là như vậy nha. Diêm Hạ Vu đem sự từ đầu đến đuôi đều cùng Tiểu Bạch nói ra. Tiểu Bạch sau nghe xong mới hiểu rõ đôi chút. Thủ xoa đầu trấn an con vật nhỏ trong lòng, Hồ Ly Khanh sau sinh khí đủ liền mệt mỏi ngủ thiếp đi. Đem Hồ Ly Khanh đặt trên giường, nắm lấy góc mềm, kéo đến phủ lên thân thể nàng. Song, mới quay lại đối diện kiếp nạn. Tiểu Bạch đối nữ nhân trước mặt có chút nghi kỵ, nàng sẽ làm gì mình a?
"Lúc trước nàng bị thương. Tâm nghĩ đem nàng dưỡng thương hảo, liền đem nàng trả về nàng địa phương." Tiểu Bạch thành thật đem mình ý nghĩ nói ra.
"Bản vương biết. Nàng không phải loại người sẽ hồng hạnh xuất tường." Diêm Hạ Vu nở nụ cười trấn an Tiểu Bạch, nàng bảo bối là người thế nào nàng còn không tường tận sao.
"Ta chỉ sợ nàng nghĩ nhiều." Tiểu Bạch nhận được người kia nụ cười, tâm trạng thả lỏng không ít.
"Nàng nếu dám, bản vương sẽ đem nàng đánh thẳng xuống Huyết Mân Tri Đại Địa Ngục!" Diêm Hạ Vu nắm chặt lấy tay Tiểu Bạch, ý tứ hâm dọa.
"Đã biết!" Tiểu Bạch gật đầu.
"Bảo bối, yêu nàng!" Diêm Hạ Vu ngọt ngào phun ra một câu.
Tiểu Bạch cùng Diêm Hạ Vu môi chạm môi, nữ nhân mút lấy Tiểu Bạch môi, lưỡi kịch liệt quấn lấy nhau không buông. Nhiệt tình một trận, song, trán chạm vào trán, chóp mũi cọ vào nhau. Trong lòng đều là mật.
Giờ tỵ. Tử y nữ nhân cùng nữ hài tử ở tại thư án luyện chữ. Tử y nữ nhân đường nét mềm mại từng đường, đi bút nhẹ nhàng, nháy mắt đã viết đến thật nhiều chữ. Còn nữ hài ở một bên, chỉ có thể dùng bốn từ "Hài tử vẽ loạn". Tô Vân Hi buông xuống bút Long Nhai, ở bên hài tử nhìn một chút.
"Ân nhi, con đây là đang họa cái gì? Là rồng hay là phụng? Như thế nào hoàng cô đều không thể nhìn ra cái gì hình thể a?" Tô Vân Hi tò mò nhìn, chỉ thấy mảnh giấy phía dưới phủ đầy mực đen, không thể nhìn ra cái gì.
"Cái gì mà rồng phụng gì đó! Ân nhi là đang họa Tuyết Liên hoa!" Tô Niệm Ân nghe thấy trong lời nói kia có ý như chê cười bản thân họa không ra cái gì, liền phồng má, mạnh dạng lớn tiếng.
"Tuyết Liên hoa? Con từng nhìn qua Tuyết Liên hoa?" Tô Vân Hi trố mắt ngạc nhiên, nữ hài này còn biết cả Tuyết Liên hoa?
"Không có! Ân nhi chưa hề nhìn qua Tuyết Liên hoa! Chỉ là lúc cùng thái phó lên lớp, thái phó đã nói đến. Nghe thái phó nói Tuyết Liên hoa phi thường xinh đẹp, mọc ở thiên sơn, chỉ là chưa một ai từng nhìn thấy cái đó loại hoa." Tô Niệm Ân nhìn đến người kia đối mình câu chuyện thật có hứng thú, liền không ngần ngại một lần nói ra.
"Vì sao?" Tô Vân Hi quả thật cùng loại này câu chuyện là có một chút hứng thú, liền muốn nghe cho hết.
"Thái phó có nói, Tuyết Liên hoa thật khó ra hoa. Một ngàn năm mới nở hoa một lần! Tuyết Liên hoa lại mọc ở nơi thật cao trên Thiên sơn, Thiên sơn hiểm trở, cho nên vẫn chưa một ai có thể lên đến nơi đó. Ân nhi còn nghe thái phó nói đến, có một số người muốn đem Tuyết Liên hoa hái trở về, hăng hái rời đi, sau đó đều không nhìn thấy bọn họ trở về nữa! Hoàng cô, quả thật muốn nhìn thấy Tuyết Liên hoa thật khó!" Tô Niệm Ân có chút buồn bã trong lòng, quả thật rất muốn nhìn thấy Tuyết Liên hoa một lần.
"Trước đây bản cung đã từng nghe nói. Chỉ là không ngờ muốn đem hoa hái trở về lại khó khăn đến như vậy nha." Tô Vân Hi cảm thán.
"Phải a hoàng cô! Ân nhi muốn nhìn thấy Tuyết Liên hoa một lần." Tô Niệm Ân ở Tô Vân Hi đầu gối tựa vào, giọng điệu tựa đang thỉnh cầu.
"Con có nghĩ cũng đừng nghĩ đến!" Tô Vân Hi nhíu mày, thanh âm răn đe tiểu hài tử.
"Ân!" Tô Niệm Ân cái đầu nhỏ cuối xuống đất.
Cùng thời điểm, tại Nghinh Chiết cung địa phương. Nữ chủ tử tựa người trên ghế, ánh mắt thất thần nhìn ra bên ngoài. Nàng trong lòng đột nhiên phát sinh buồn chán, từ ngày hôm đó đến nay đã là ba ngày, chính mình cảm thấy trong cung thiếu đi một thứ, chỉ là không biết đã thiếu đi thứ gì. Dung Đới Giai đột nhiên bật cười, hẳn là thiếu đi tên bạch diện thư sinh đó đi. Không đúng, phải nói là hắc diện nhân thì đúng hơn! Hắn rời đi, Nghinh Chiết cung không còn ai để nàng trêu chọc, đi dạo ngự hoa viên tâm tính đều không tốt lên chút nào. Buồn chán, phi thường buồn chán! Dung Đới Giai trong đầu lưu ý nghĩ, bên tai đột nhiên nghe đến thanh âm đánh động.
"Nô tài thỉnh an nương nương!" tiểu Hi tử quỳ xuống hành lễ.
"Là chuyện gì?" Dung Đới Giai lười biếng tựa trên ghế, nhãn châu từ đầu đều không di dời một lần.
"Tâu nương nương, hôm qua cung nữ dọn dẹp phòng của Phạm sư phụ tìm thấy thứ này, hẳn là khi thu xếp đã bỏ sót." tiểu Hi tử ở trong tay áo lấy ra một dải lụa bạch sắc.
"Đó là thứ gì?" Dung Đới Giai thời điểm nhìn thấy thứ kia, nhãn châu khai lớn, lập tức ngồi thẳng người.
"Lúc trước nô tài nhìn thấy Phạm sư phụ dùng cái này dải lụa để buộc tóc." tiểu Hi tử cung kính.
"Dùng để buộc tóc?" Dung Đới Giai nghi hoặc.
"Dạ phải!" tiểu Hi tử gật đầu khẳng định.
"Nương nương, cái này dải lụa phải như thế nào xử trí a?" tiểu Hi tử cẩn trọng hỏi.
"Bản cung tự biết xử trí, ngươi để lên bàn đi." Dung Đới Giai ra lệnh.
"Nô tài tuân lệnh!" tiểu Hi tử trước tiên cuối đầu, đem dải lụa đặt trên bàn, sau đó liền lui xuống.
Dung Đới Giai cầm dải lụa trên tay, sờ qua một lần, đầu ngón tay cảm nhận sự mềm mại. Như có như không lại cười đến một cái khó hiểu. Nghĩ ra cách rồi!
Ở một nơi khác. Kinh thành hôm nay được một trận náo nhiệt, nghe nói hôm nay Liễu gia kén rể. Liễu gia tiểu thư thả hoa cầu chiêu thân. Kinh thành từ lâu đã có lời đồn, Liễu gia cái tiểu thư nhan sắc khuynh thành, cầm, kì, thi, họa đều tinh thông. Đã có rất nhiều nhà đến dạm hỏi, nhưng đều bị khước từ. Nghe đến Liễu lão gia phi thường khó tính, tất cả công tử đến hỏi cưới Liễu lão gia đều nói bọn họ không xứng đáng với ông ta cái nữ nhi, sính lễ đem đến đều bị Liễu lão gia cho người đem trả về, cho nên đến giờ này vẫn là chưa thể xuất giá. Liễu lão gia cùng Tiêu đại nhân triều đình cái tam phẩm quan là hảo bằng hữu, cường hào trong thành nghe đến đều kinh sợ một phần. Liễu lão gia trước nay đều là người tốt, Liễu gia cái gia sản lại phi thường giàu có. Có người nào không muốn cùng Liễu gia kết giao hảo? Còn có người nào không muốn trở thành Liễu gia cô gia đâu. Cho nên từ sớm phía dưới Liễu gia cái Phi Xuân lầu đều đã chật kín người. Phú hào thiếu gia cũng có, phá gia chi tử cũng có, cường hào ác bá cũng có, bá tánh dân thường cũng có, người nào cũng đều muốn hôm nay người cầm được hoa cầu trong tay chính là mình, như vậy còn không phải là đổi đời sao?
Hai khắc sau, thân ảnh nữ tử từ trong gian lầu bước ra. Nhìn xuống phía dưới, quả thật là một đám nam nhân tranh giành nhau, loại người gì cũng có. Chỉ là cách một lớp diện sa, đều nhìn không thấy nữ tử cái diện sắc là như thế nào. Đám nam nhân phía dưới liên tục hò hét, bọn họ vẫn là muốn nhanh một chút lấy được hoa cầu, rước mỹ nhân về nhà. Phía sau nữ nhân lại xuất hiện thêm một người, nhìn đến chính là một lão gia tầm năm mươi cái xuân đi.
"Các vị! Liễu gia hôm nay kén rể. Tất cả đều do lão thiên gia sắp đặt. Vị nào công tử lấy được hoa cầu, sau đó uống hết bát rượu này, không phân biệt sang hèn. Người đó sẽ là cô gia của Liễu gia!" Liễu Doanh Chí hùng hồn hô to.
"Liễu tiểu thư ở bên này!"
"Liễu tiểu thư ném qua ta này!"
"Bên này! Bên này! Liễu tiểu thư ta ở bên này!"
...
Toàn bộ đều là tiếng la hét, thúc giục. Đám người này đều đã không còn quan tâm đến bản thân cái sĩ diện đi.
Liễu tiểu thư cầm đến hoa cầu, trong lòng thầm cầu nguyện lão thiên gia ban đến nhân duyên tốt, sau đó mới đem hoa cầu thảy xuống dưới. Hoa cầu rơi xuống, đám nam nhân phía dưới thay nhau nhảy lên đón lấy, chỉ là quá nhiều người, người này đến người kia nhảy lên, đem hoa cầu đều đẩy lên rồi rơi xuống, không thể suông sẻ mà cầm được hoa cầu trong tay. Trên gian lầu lúc này, Liễu lão gia cùng mọi người đều phi thường cao hứng, muốn xem người nào chính là mình cái cô gia. Tranh giành một hồi lâu, đột nhiên lại có gió thổi đến, hoa cầu vốn dĩ là bằng giấy, cho nên vẫn là bị gió thổi đi. Liễu lão gia cùng tất cả mọi người lập tức đuổi theo.
Tiểu Bạch cùng Diêm Hạ Vu đi dạo trên đường lớn. Diêm Hạ Vu nói nàng đói bụng, Tiểu Bạch liền đem nàng đến một gian hàng nhỏ bên đường. Mua cho nàng một ít tiểu Lương cao. Tiểu Bạch hướng lão bản cấp đến ngân lượng, đưa thủ toan nhận lấy túi cao, đột nhiên ở trên tay lại đáp đến cái hoa cầu. Đại não dâng đến nghi hoặc, là từ đâu bay đến? Diêm Hạ Vu giữ túi cao trong tay, lại nhìn đến bên người kia trên tay lại có một cái hoa cầu. Cả nàng cũng nghi hoặc một trận. Tiểu Bạch cùng Diêm Hạ Vu rời đi, trong lòng nghĩ tìm đến nó cái chủ nhân hồi lại, trước mặt lại chạy đến một đám người, đem Diêm Hạ Vu thủ ở phía sau, chính mình muốn xem bọn họ sẽ làm cái gì.
"Vị công... công tử này, ngươi đã lấy được hoa cầu, ngươi chính là Liễu gia cái cô gia nha!" Liễu Doanh Chí chạy đến sắp đứt hơi, giọng nói ngắt quãng.
"Các người có phải đã nhầm lẫn?" Tiểu Bạch khó hiểu hỏi.
"Lão phu không hề nhầm lẫn! Hoa cầu ở trên tay ngươi! Lão phu còn có thể nhầm lẫn được hay sao?" Liễu Doanh Chí thành thật đáp lời.
"Cái này hoa cầu ta không hề muốn giữ." Tiểu Bạch trên trán xuất hiện ba đường hắc tuyến, thanh âm hạ thấp.
"Trở về rồi nói!" Liễu Doanh Chí một mực đem Tiểu Bạch kéo về Liễu gia phủ.
Diêm Hạ Vu ở một bên xem náo nhiệt, nhìn đến Tiểu Bạch bị cái đó lão gia kéo đi, đem túi cao đặt ở trên gian hàng lúc nãy, liền ở phía sau đuổi theo. Tiểu Bạch bị Liễu Doanh Chí kéo đến trước đại môn Liễu phủ, Liễu Doanh Chí đem mình cái nữ nhi đẩy về phía Tiểu Bạch. Tiểu Bạch lùi về sau hai bước, sắc diện lại đen thêm một tầng.
"Vị công tử này, đây chính là lão phu nữ nhi. Hoa nhi, mau chào hỏi." Liễu Doanh Chí cao hứng cười lớn.
"Tiểu nữ Liễu Phiến Hoa gặp qua công tử." Liễu tiểu thư cùng Tiểu Bạch làm cái lễ.
"Có phải đã nhầm lẫn cái gì? Ta không phải các người cái cô gia." Tiểu Bạch đem hoa cầu ở trong tay Liễu Doanh Chí ném vào.
"Vị công tử này, hoa cầu đã ở trong tay ngươi, ngươi còn chối từ cái gì a?" Liễu Doanh Chí than thở, một người rể hẳn là anh tuấn như vậy, bỏ lỡ thật tiếc a.
"Không có." Tiểu Bạch lãnh đạm.
"Vậy xin hỏi vị công tử này đã hay chưa có thê tử?" Liễu Doanh Chí đối Tiểu Bạch hỏi một câu.
"T.. " "Hắn vẫn chưa có thê tử." Tiểu Bạch vốn định lên tiếng, liền chưa kịp nói đã bị nữ nhân bên cạnh ngắt lời. Tiểu Bạch nhíu mày, nàng lại muốn làm cái gì a?
"Xin hỏi vị này cô nương là ai?" Liễu Doanh Chí ngạc nhiên.
"Ta là hắn tỷ tỷ." Diêm Hạ Vu ở sau diện sa môi cong đến một vòng, lưu đến Tiểu Bạch cái đạo quang.
"Xin hỏi cô nương quý tánh đại danh?" Liễu Doanh Chí đối Diêm Hạ Vu vấn.
"Diễm Linh Cơ." Diêm Hạ Vu vui vẻ phun ra một cái tên họ.
"Vậy vị công tử này vẫn là chưa có thê tử. Với nữ nhi của lão phu quả là trời sinh một đôi." Liễu Doanh Chí diện sắc hớn hở.
"Quả thật như vậy." Diêm Hạ Vu nhìn đến Tiểu Bạch một cái, mới gật đầu.
"Khoan đã." Tiểu Bạch cắt ngang lời nói của bọn họ.
"Cha, nếu vị công tử này đã không đồng ý. Chúng ta cũng không nên ép người quá đáng." Liễu Phiến Hoa đem cánh tay Liễu Doanh Chí nắm lấy, hòa hoãn lắc đầu.
"Nữ nhi ngốc! Còn đi đâu tìm được một người như vậy cùng con phi thường xứng đôi." Liễu Doanh Chí mắng Liễu Phiến Hoa một câu.
"Cha." Liễu Phiến Hoa lắc lắc đầu.
"Ài ~. Nữ nhi ngốc!" Liễu Doanh Chí thở ra một hơi.
Thời điểm mọi người đều hoang mang, không hiểu hiện tại chính là chuyện gì đang diễn ra. Tiểu Bạch đột nhiên ở trong đám người kéo đến một nam nhân. Nhìn qua thì chính là một tên bạch diện thư sinh chính tông! Da trắng như bị bệnh, thân người cao gầy, yếu nhược. Hẳn cũng không phải là một nam nhi chân chính gì. Tiểu Bạch đem cái đó nam nhân đẩy đến trước mặt Liễu Doanh Chí.
"Bá... Bá phụ hảo!" nam nhân rụt rè cuối đầu làm cái lễ.
"Huynh..!" Liễu Phiến Hoa nhãn châu khai lớn, kinh ngạc.
"Ngươi... ngươi!" Liễu Doanh Chí ngạc nhiên, cái tên này như thế nào lại ở đây?
"Người này mới hẳn là con rể của ông." Tiểu Bạch điềm đạm.
"Không thể nào! Lão phu không chấp nhận hắn!" Liễu Doanh Chí tức giận.
"Cha! Nữ nhi cầu xin người!" Liễu Phiến Hoa quỳ xuống, nhãn châu đọng lệ.
"Bá phụ! Con đối Phiến Hoa chính là thật lòng thật dạ. Cầu mong người toại nguyện!" nam nhân thuận quỳ xuống, hướng Liễu Doanh Chí nhất mực cầu xin.
"Ngươi một tên bạch diện thư sinh! Hoa nhi đi theo ngươi không phải là làm khổ nó sao?" Liễu Doanh Chí lớn tiếng.
"Bá phụ! Con gia thế cũng là phú hộ gia, có thể lo được cho Phiến Hoa. Phiến Hoa sẽ không phải chịu khổ cực! Con sẽ nhất mực thương yêu nàng ấy! Cầu xin người! Cầu xin người!" nam nhân liên tục cầu xin, dập đầu xuống đất.
"Cha! Nữ nhi xin người! Nữ nhi từ nhỏ đến lớn đều nghe lời người nhất! Người lần này nể tình nữ nhi đều ngoan ngoãn, người toại nguyện nữ nhi có được không!?" Liễu Phiến Như nắm lấy tay Liễu Doanh Chí, khóc đến lê hoa đái vũ.
"Không cần nói nữa! Người đâu! Đem hắn đánh hai mươi gậy, sau đó trả về Lưu phủ!" Liễu Doanh Chí phi thường tức giận, lớn tiếng gọi đến hạ nhân.
"Dạ lão gia!" đám hạ nhân nhận lệnh thực thi.
"Cha đừng mà! Cha!... Thiếu Phong! Thiếu Phong!" Liễu Phiến Hoa gào thét, bất lực lao đến ôm lấy Lưu Thiếu Phong.
"Phiến Hoa nàng mau buông ra! Nếu không họ sẽ đánh luôn nàng! Mau buông!" Lưu Thiếu Phong dụng sức đẩy ra thân thể nữ nhân đang ôm mình.
"Không! Không!" Liễu Phiến Hoa ra sức ôm chặt.
Hạ nhân giơ gậy, thẳng tay giáng xuống hai thân ảnh đang quỳ dưới đất. Gậy sắp giáng suốt đầu bọn họ liền bị một lực đạo giữ lấy, không thể di chuyển.
"Bọn họ đã yêu nhau đến mức này, Liễu lão gia cũng nên tác thành bọn họ." Tiểu Bạch đem gậy dụng lực ném qua một bên. Lãnh đạm đối Liễu Doanh Chí.
"Phải a! Bọn họ cũng rất đẹp đôi. Liễu lão gia vì sao lại cố chấp như vậy?" Diêm Hạ Vu chứng kiến một màn như vậy, cũng không nỡ đứng ngoài cuộc.
"Lão phu cùng lão Lưu không đội trời chung!" Liễu Doanh Chính sắc diện phi thường khó coi.
"Thù oán của lão nhân gia các người, lại bắt con các người gánh chịu sao?" Diêm Hạ Vu nghiêng đầu nghi hoặc.
"Lão phu cũng không muốn. Chỉ là do lão Lưu trước cùng lão phu gây thù." Liễu Doanh Chí vuốt ngực.
"Các người vì một chút thù hận, lại khiến con của các người không thể thành đôi. Đây là đạo lý gì vậy?" Diêm Hạ Vu nhíu mày.
"Lão phu... Lão phu... " Liễu Doanh Chí chính thức á khẩu.
"Ông nghĩ thử xem, vị này công tử trở thành Liễu gia cái cô gia, Lưu lão gia đó cùng ông cũng trở thành xui gia. Trên đời có thù hận gì không thể hóa giải? Ông lại có thêm một người con rể, Liễu cô nương cũng không cần ngày ngày buồn bã. Liễu gia sau này sẽ có thêm một người. Không phải là song hỷ lâm môn sao?" Diêm Hạ Vu từ tốn nói.
Liễu Doanh Chí ngây người.
"Cha... Nữ nhi cầu xin người!" Liễu Phiến Hoa đầu gối dùng sức lê đến bên cạnh Liễu Doanh Chí.
"Hoa nhi! Hoa nhi... " Liễu Doanh Chí khuỵu xuống, ôm lấy nữ nhi bảo bối.
"Cha!" Liễu Phiến Hoa cùng ôm lấy Liễu Doanh Chí.
"Đứng lên! Phong nhi mau đứng lên. Mọi người! Ngày mai Liễu gia sẽ tổ chức hôn lễ, mời tất cả mọi người đến dự!" Liễu Doanh Chí lớn tiếng thông cáo.
Mọi người phía dưới đều vui mừng vỗ tay. Cùng chúc đôi tình nhân bách niên giai lão. Tiểu Bạch cùng Diêm Hạ Vu nhìn màn kịch đã hạ, toan xoay người rời đi.
"Hai vị đợi đã!" Liễu Doanh Chí đối Tiểu Bạch gọi.
"Liễu lão gia xin hỏi còn chuyện gì?" Diêm Hạ Vu cùng Tiểu Bạch xoay người, nghi hoặc.
"Hai vị chính là ân nhân của Liễu gia. Hai vị có hay không lưu lại Liễu gia dự cái thành thân lễ?" Liễu Doanh Chí đối hai người ngỏ ý.
Diêm Hạ Vu nhìn đến Tiểu Bạch, thấy người kia nhẹ gật đầu liền mới phun ra hai chữ "Có thể".
"Đa tạ. Lão phu căn dặn gia nhân thu xếp phòng để hai vị nghỉ ngơi. Hai vị, mời!" Liễu Doanh Chí vui vẻ nói.
Liễu Doanh Chí xoay người đi vào phủ.
"Rõ ràng là không muốn. Như thế nào lại gật đầu?" Diêm Hạ Vu đem Tiểu Bạch thủ nắm lấy, ánh mắt thay đổi, độc duy hướng Tiểu Bạch.
"Nàng muốn là được. Nàng trước vào trong, ta trở về đem đến tiểu hồ ly cùng y phục." Tiểu Bạch như có như không nói.
"Ân. Nhanh một chút trở lại." Diêm Hạ Vu vui vẻ cười.
"Đã biết." Tiểu Bạch gật đầu, bước đi.
Diêm Hạ Vu nhìn theo bóng lưng người nọ, đột nhiên bật cười.
"Hảo khả ái!"
- ----Hết chương 21-----
Tác giả: Lâu rồi không ra chương mới, có ai còn nhớ au hong? đường đường là Vương Thượng đại nhân mà phải giải nguy cho một couple trần gian a...
Diêm Hạ Vu
Liễu Phiến Hoa
Lưu Thiếu Phong