"Thế nào?" Tiểu Bạch nghi hoặc.
"Cùng bản vương đi một nơi." Diêm Hạ Vu mỉm cười.
Tiểu Bạch chau mày.
Ngày hôm sau, từ sớm, cỗ mã xa chậm rãi lăn bánh đi qua Qủy Môn Quan, rời khỏi Minh Giới. Mã diện ở bên đó gãi gãi đầu, hắn không hiểu, là cớ sự gì lại có thể khiến người đó rời đi Minh Giới như vậy thật sớm đâu?
Huyền ảo giới cảnh, khắp nơi đều tràn ngập hương thơm, thuần túy mê hoặc nhân tâm. quang cảnh đặc sắc, ồn ào náo nhiệt.
Hồ Mạc Nhi tọa trên Hồ kỷ, tư thế lười biếng toàn bộ đều tựa trên ghế, nhàn hạ nhắm mắt. Một màn yên tĩnh không lâu liền bị động thái gấp gáp của thuộc hạ quấy rầy.
"Quân Chủ, ở bên ngoài có một nữ nhân kỳ quái tiến nhập chúng ta địa phận! Nàng nói nàng cùng người quen biết!" tiểu yêu quỳ dưới điện, cẩn kính cuối đầu.
"Nữ nhân kỳ quái?" Hồ Mạc Nhi hỏi đến.
"Phải! Nàng từ sớm đã đến đây. Tuy nhiên đám người Thất tỷ thấy nàng quái lạ mới không để nàng tiến vào." tiểu yêu gật đầu, tiếp tục nói.
"Nàng hình thái thế nào?" Hồ Mạc Nhi hỏi thêm một lần.
"Nàng bên ngoài khoác vũ y bào, chúng thuộc hạ không thể nhìn rõ nàng dung mạo. Ở bên cạnh còn có một người khác." tiểu yêu dựa theo ý nghĩ tả lại.
"Nàng còn nói gì nữa?" Hồ Mạc Nhi thu liễm động thái lười biếng ngồi dậy.
"Nàng chỉ nói nàng cùng người quen biết, chỉ có vậy." tiểu yêu thuật lại lời nói.
"Để nàng đi vào." Hồ Mạc Nhi hạ lệnh.
"Tuân mệnh!" tiểu yêu nhận lệnh lập tức lui xuống truyền khẩu dụ.
Hồ Mạc Nhi đại não nghĩ qua một lần. Thật kỳ lạ, hồ yêu giới của nàng thập phần kín đáo, trước nay chưa từng có ai lui tới, chỉ trừ lần trước đón nhầm người. Nàng bằng hữu ở bên ngoài cũng không được mấy người, bọn họ cho dù biết được cũng chưa từng tới qua. Vậy rốt cuộc người đến có lai lịch gì? Lại muốn cái gì?
Qua đi một lúc, nhãn châu nàng nhìn thấy thân ảnh ở bên ngoài đi vào. Đối phương thân thể nhìn qua cũng không phải loại bộ dạng cường tráng, thuộc hình dạng cao gầy. Hình thể như vậy hẳn không phải nam nhân đi, như vậy hẳn là nữ nhân. Thế nhưng nàng nghĩ đến, nàng bằng hữu là nữ nhân cũng chỉ có mấy người, bọn họ nếu thật sự đến đây cũng sẽ không thần thần bí bí đến trêu chọc nàng. Đối phương khoác vũ y bào tử sắc, nhìn qua cũng là loại cực phẩm vải lụa, người này cái thân thế nhất định không phải bình thường.
"Vị khách tử này đến đây không biết là có việc gì?" Hồ Mạc Nhi trước tiên lên tiếng.
Đối phương không trả lời nàng, mà trực tiếp đi đến ghế nhỏ bên cạnh thoải mái ngồi xuống.
"Ngươi thật ra là ai!? Ngươi muốn cái gì?" Hồ Mạc Nhi đề cao thanh âm. Đối phương không trả lời nàng, ở nơi của nàng, do nàng làm chủ lại có thể tùy tiện như vậy chính là không để nàng vào mắt.
"Ai nha, ngươi là yêu tinh keo kiệt! Ta chẳng qua chỉ là đi đường mệt mỏi, muốn kiếm nơi ngồi xuống mà thôi. Ngươi như vậy còn đối ta lớn tiếng. Thật sự hẹp hòi!" nàng phát ra tiếng cười, chậm rãi nói mấy câu.
"Ngươi là?" Hồ Mạc Nhi nghi vấn, loại này thanh âm thập phần quen thuộc, nàng đã nghe qua rồi đi, nhưng lại không thể nhớ ra.
"Ngươi nhẫn tâm nha! Xem ra cùng ngươi làm bằng hữu hẳn là sẽ thiệt thòi." nàng mở miệng than thở một lần, thuận tiện đem vũ y bào cởi xuống.
"Là ngươi!" Hồ Mạc Nhi ngạc nhiên, không ngờ sẽ là nàng.
"Thế nào? Không đón tiếp ta sao?" Diêm Hạ Vu nửa bên môi nhếch lên.
"Ngươi không phải phi thường bận rộn? Hôm nay lại có nhã hứng đến đây nha?" Hồ Mạc Nhi đáp lại mỉm cười, nhướn mi nhìn đến nữ nhân ngồi bên dưới.
"Ta chỉ là cảm thấy đã lâu không có ra ngoài rồi. Lần này đi, tiện đường liền mới đi vào thăm cố nhân." Diêm Hạ Vu lấy ra khăn tay tỉ mỉ lau đi mồ hôi trên trán.
"Là như vậy? Ngươi cũng quá nhàn hạ." Hồ Mạc Nhi rời khỏi hồ kỷ, bước chân đều đặn đi xuống dưới.
"Cũng không hoàn toàn. Minh Giới hiện tại ổn định, ở đó rất buồn chán." Diêm Hạ Vu tùy tiện nói ra một cái lý do.
"Không phải nói ở bên cạnh ngươi còn có người khác cùng đến sao? Người là ở nơi nào?" Hồ Mạc Nhi ở cái ghế bên cạnh đối phương ngồi xuống.
"Nàng a? Ta nói nàng tính khí thất thường, cũng không thích hợp ở đây nghe chúng ta đàm đạo, liền mới nói nàng ở bên ngoài đợi." nhắc đến người kia, tâm khí nàng lại vui vẻ thêm một chút.
"Ở dưới trướng ngươi nhiều người như vậy? Rốt cuộc là kẻ nào?" Hồ Mạc Nhi tựa vào tay ghế, thân thể nhích đến một chút.
"Nàng gọi Tiểu Bạch." Diêm Hạ Vu cũng không có kiên cử thẳng thắng nói ra.
"Tiểu Bạch? Ta trước đây cũng không biết ngươi khẩu vị lại yêu thích tiểu bạch kiểm nha!" Hồ Mạc Nhi mỉa mai cười thành tiếng.
"Cái gì mà tiểu bạch kiểm! Nàng tên gọi là Tiểu Bạch." Diêm Hạ Vu không hài lòng, đối phương nhất định là hiểu nhầm câu nói của nàng rồi đi. Lại đem nàng bảo bối tâm can nói thành một dạng tiểu bạch kiểm. Bảo bối của nàng mới thuộc dạng buồn tao nha.
"Ta thật sự đã nghĩ khẩu vị của ngươi lại khác lạ như vậy." Hồ Mạc Nhi hài lòng trêu chọc được đối phương, liền cao hứng cười ra tiếng.
"Mới không bằng ngươi! Lại có thể vừa mắt một cái ẻo lả hồ yêu giống đực Mẫn Mẫn Duệ kia, còn có thể sinh cho hắn mười mấy đứa trẻ. Ngươi cũng quá lợi hại rồi." Diêm Hạ Vu làm ra bộ dạng vô ý nhắc lại, âm thầm tán thưởng bản thân thông minh.
"Ngươi câm miệng!" Hồ Mạc Nhi bị chỉnh đến sinh khí, ngón trỏ ở chỉ thẳng đối phương.
"Thế nào? Sinh khí sao? Ta lúc trước nghe được tin tức hắn hiện tại ở phía bắc, cùng một cái dã lang giống đực yêu thích không rời, ngày đêm bầu bạn. Ngươi cái nhãn quang thật tốt, nhìn trúng một cái yểu điệu nam nhân, lại còn là đoạn tụ. Ngươi gia đạo thật sự có phúc phần." Diêm Hạ Vu thỏa mãn nhìn đối phương diện sắc càng lúc càng đen. Đấu với ta, trước giờ ngươi luôn luôn qua không nổi ta.
"Ngươi lại khác biệt? Lúc trước còn không phải nhìn trúng một cái hoa yêu, còn là một cái si hoa không có liêm sỉ. Không biết lần đó là người nào vì tránh cái đó tên si hoa Minh Giới cũng không dám trở về lại chạy đến chỗ của ta đâu?" Hồ Mạc Nhi nàng mới không cam tâm bại trận.
"Ngươi giỏi! Ngươi thật giỏi!" Diêm Hạ Vu nàng bị người khác động trúng cái gai, tức đến sắp thổ huyết.
Hồ Mạc Nhi rửa được nhục, trong lòng thập phần cao hứng. Phải nên nhớ, nàng không phải lúc nào cũng bại trận trước đối phương.
Bên này cao hứng còn chưa đủ, bên kia lại nghe thanh âm náo loạn xông đến. Hồ Mạc Nhi cùng Diêm Hạ Vu nhìn qua, bên ngoài liên tục một toán nữ nhân nhìn qua vẫn là trẻ trung hướng các nàng đi đến.
"Nương! Nam nhân kia hắn lại đến rồi! Hắn đánh trọng thương tiểu lục rồi!" nữ tử hoàng y tiến đến bên cạnh Hồ Mạc Nhi, đồng tử ngấn lệ, ủy khuất nói đến.
"Nương! Tiểu lục bị thương rồi, chạy không thoát. Người nhất định phải thay nàng đòi lại công bằng!" thanh y nữ tử lau chùi lệ quang trên mặt.
"Là kẻ nào ở trên đầu thái tuế làm loạn!?" Hồ Mạc Nhi nổ hỏa khí, hài tử của nàng nếu như có mệnh hệ gì, nàng nhất định bắt kẻ kia phanh thây trăm mảnh.
"Là hắn!"
"Phải nương! Là hắn, là hắn!"
"Nương người nhất định không thể bỏ qua cho hắn!"
Theo hướng bọn họ chỉ điểm, nàng nhìn thấy đối tượng đi vào là một nam nhân thanh tú, chính là cái Bạch Vô Thường lần trước đả thương nữ nhi của nàng. Lại là hắn.
Tiểu Bạch một chút biểu tình sợ hãi cũng không nhìn thấy, hiên ngang đi vào đại điện, trên tay cầm theo một cái hồ ly xác chết. Tiểu Bạch dừng bước, ném cái xác về phía trước.
"Ngươi đã giết nàng?" Hồ Mạc Nhi trợn mắt nhìn cái xác trước mặt.
"Nàng ra tay trước." Tiểu Bạch thản nhiên nói.
"Được! Được! Ta bắt ngươi chôn cùng!" Hồ Mạc Nhi đau khổ cười một tiếng, xuất thủ đánh ra một chưởng khí.
Diêm Hạ Vu ở bên cạnh trước một bước đỡ được một chưởng của đối phương. Chưởng khí này lực đạo không nhẹ, nếu trúng phải nhất định là nội thương nghiêm trọng. Đối phương thật sự muốn Tiểu Bạch một mạng này.
"Ngươi!" Hồ Mạc Nhi kinh ngạc.
"Ta nói ngươi khoan nóng vội. Nàng chỉ là đùa giỡn với ngươi." Diêm Hạ Vu động thái phi thường thản nhiên, ở trên mũi Tiểu Bạch nhéo mấy cái.
"Đùa giỡn?" Hồ Mạc Nhi nghi hoặc.
"Làm sao có thể! Chúng ta rõ ràng nhìn thấy hắn đả thương tiểu lục." lam y nữ tử bất mãn nói.
"Tam tỷ nói đúng." mặc y nữ tử đồng thuận.
"Các ngươi đạo hạnh không đủ, đương nhiên không thể nhìn ra." Diêm Hạ Vu mỉm cười, bước đến cầm lên cái xác, thổi một cái liền cái xác hóa thành đạo khí bay đi.
"Vậy nữ nhi của ta hiện tại ở nơi nào?" Hồ Mạc Nhi khẩn trương hỏi đến Tiểu Bạch.
"Người của ngươi mang đi rồi." Tiểu Bạch lãnh đạm nói.
"Tố nhi, các con đi xem thử." Hồ Mạc Nhi hướng đến nữ tử ở bên cạnh, căn dặn nàng.
"Nữ nhi biết rồi." nữ tử gật đầu, sau đó cùng các muội muội của nàng đi ra ngoài.
"Lần sau không chuẩn lại như vậy đùa giỡn." Diêm Hạ Vu ở trước mặt Tiểu Bạch hạ lệnh.
"Đã biết." Tiểu Bạch gật đầu.
"Người lúc nãy ngươi nói là hắn sao?" Hồ Mạc Nhi nhìn Tiểu Bạch, môi mỏng nhếch lên.
"Phải." Diêm Hạ Vu khẳng định.
"Ta nói ngươi lần này lại nhìn lầm rồi đi. Lần trước nhìn trúng một cái si hoa, lần này lại nhìn trúng một cái muộn tao gỗ mục. Còn dám nhận nhãn quang rất tốt?" Hồ Mạc Nhi hướng đến Diêm Hạ Vu nói.
"Ngươi không phải ta, ngươi sẽ không biết được." Diêm Hạ Vu đối nàng câu nói cũng không có tức giận, chỉ nhẹ nhàng đáp lại nàng.
"Ta nói ngươi. Người nào làm thê tử của ngươi, người đó đầu óc nhất định là có vấn đề!" Hồ Mạc Nhi hướng đến Tiểu Bạch châm chọc một câu.
"Xem bộ dạng các ngươi đến hẳn là sẽ lưu lại mấy ngày, vừa vặn hiện tại cũng là giờ dùng thiện, chúng ta đi ăn cơm." Hồ Mạc Nhi thu liễm cái mỉa mai ý nghĩ, chính chắn nói.
"Tốt. Hiếm khi có cơ hội đến đây, không bằng để Tiểu Bạch làm cơm đi được không?" Diêm Hạ Vu hướng Hồ Mạc Nhi đề nghị.
"Được. Ta cũng muốn xem thử người được ngươi nhìn trúng sẽ có cái tài nghệ thế nào." Hồ Mạc Nhi đồng ý.
Diêm Hạ Vu sau khi cùng Tiểu Bạch nói mấy câu liền đi theo Hồ Mạc Nhi. Tiểu Bạch lấy ra khăn tay lau qua bàn tay một lần, sau đó cũng xoay người rời khỏi đại điện đi tìm trù phòng.
Ở nơi khác.
"Công chúa! Công chúa, hắn trở lại rồi!" tiểu nô tỳ khẩn trương chạy vào trong điện.
Hồ Ly Khanh thất thần ngồi ở trên giường, hướng mắt nhìn ra cửa sổ, nhãn châu vô định không hồn. Nàng nhìn qua thập phần tiều tụy, diện sắc tái nhợt, môi mỏng khô khốc, tóc tai rối loạn, y phục xộc xệch, nhìn đến hảo thương tâm.
"Công chúa, hắn trở lại rồi!" tiểu nô tỳ đi đến bên cạnh, vui vẻ nói với nàng.
"Hắn?" Hồ Ly Khanh nghe đến, trong lòng hiếu kỳ, hắn? Hắn trong lời nói của đối phương rốt cuộc là ai?
"Phải, hắn. Là người lần trước đi cùng công chúa người trở về hồ yêu giới a." tiểu nô tỳ thật nhanh gật đầu.
"Ngươi nói lại lần nữa! Thật sự là hắn?" Hồ Ly Khanh trong lòng xuyên qua một tia ý niệm, đôi mắt sáng lên.
Người nào biết được, từ ngày hôm đó đối phương lạnh lùng rời đi, nhìn cũng không nhìn đến nàng một lần nàng thì có bao nhiêu khổ sở. Nàng sau khi đối phương rời đi thì trở thành giống như người điên, ngày ngày đều thất thần, đôi lúc sẽ một mình im lặng nhìn trời nhìn đất, đôi lúc sẽ chạy khắp nơi không chủ đích. Nàng trong đầu hoàn toàn đều là hình ảnh của đối phương, mỗi giờ mỗi khắc đều nhớ đến đối phương. Nàng thường nghe mẫu thân nói tình cảm của con người rất đáng sợ, nó đầu tiên sẽ để ngươi vẻ vui cả ngày, luôn luôn cảm thấy hiện tại không đủ đều phát sinh ham muốn có càng nhiều càng nhiều hơn, sau đó nó sẽ khiến ngươi ở trên cửu tầng thiên rơi thẳng xuống đất, triệt để không thể ngốc đầu lên được. Lúc trước nàng không hiểu mẫu thân nói nhất kiến chung tình là gì, bây giờ nàng thì hiểu rồi, minh bạch hiểu rõ. Người kia khiến nàng trầm luân, khiến nàng u mê, khiến nàng hãm sâu vào trong ái tình vạn kiếp không thể bước ra. Thế nhưng, nàng lại cam tâm tình nguyện đem trái tim của nàng ra làm tế vật, để đổi lại hạnh phúc cùng yêu thương cho bản thân. Nàng nguyện ý. Cũng sẽ không hối hận.
"Thật là hắn. Nô tỳ thời điểm đi ngang qua đại điện nghe được thanh âm huyên náo, nô tỳ hiếu kỳ nhìn vào bên trong liền nhìn thấy hắn. Nghĩ đến bản thân hẳn là đã nhìn lầm rồi, tuy nhiên thật sự là hắn. Nô tỳ nghe các vị công chúa nói hắn đả thương lục công chúa, hướng Quân Chủ cầu lấy lại công bằng. Tuy nhiên lại là hiểu lầm, thì ra hắn chỉ là đùa giỡn, lục công chúa trước đó đã được người của chúng ta mang đi rồi, hắn cũng không có đả thương nàng." tiểu nô tỳ thành thật tường thuật.
"Hắn hiện tại ở nơi nào!?" Hồ Ly Khanh kích động, nắm lấy hai vai của người trước mặt lay mạnh.
"Hắn, hắn hiện tại ở trù phòng." tiểu nô tỳ vai bị bấu đến đau đớn, chân mày nhíu lại thật chặt.
"Ngươi lập tức chuẩn bị nước cùng y phục, ta phải sơ trang!" Hồ Ly Khanh căn dặn tiểu nô tỳ một câu, thật nhanh chạy vào bên trong.
Cước bộ càng nhanh, chạy trên đường. Càng đến gần trù phòng, tâm thất của nàng càng nhảy loạn hơn. Nàng càng hy vọng thật nhiều thật nhiều.
Bước qua bậc cửa. Ở kia. Thân ảnh nàng ngày đêm tưởng nhớ đang ở trước mặt của nàng. Nàng cảm nhận trái tim đập mạnh tới nổi sắp sửa nhảy khỏi lòng ngực của nàng để chạy đến bên đối phương rồi. Nàng thật nhẹ bước đến.
Tiểu Bạch ngồi ở ghế gỗ canh thời gian. Vừa vặn cũng không làm gì, nàng lấy ra sách đọc qua một lần, cũng không lưu ý bản thân xem sách đã xem qua nửa canh giờ. Nhãn châu của nàng đột nhiên bị màu đen phủ lấy, hoàn toàn tối đen. Bên tai lại nghe được thanh âm có phần quen thuộc.
"Phu quân, thập nhất thật nhớ chàng nha." Hồ Ly Khanh ở bên tai Tiểu Bạch thổi khí như lan.
Tiểu Bạch tức khắc kéo xuống tay của nàng, thật nhanh đứng lên. Nàng xoay người, đồng tử hiện diện hình ảnh nữ tử trước mặt. Nàng thập phần xinh đẹp, so lần trước bản thân rời đi lại càng trổ mã sắc xảo. Nữ tử mỉm cười với nàng.
"Phu quân, chàng không nhớ thập nhất sao?" Hồ Ly Khanh nhướng mày, tiến thêm một bước, ôm lấy Tiểu Bạch.
"Yêu... "
"Phu quân. Thập nhất không phải đã nói với chàng rồi sao. Gọi khanh nhi, nếu không thì gọi là thập nhất càng dễ nghe hơn nha." Hồ Ly Khanh ngửa đầu, vui vẻ cười.
Tiểu Bạch mới sẽ không nghe theo nàng gọi như vậy. Nữ nhân kia lần trước đã cảnh báo nàng, nàng mới không làm như vậy đâu.
"Buông tay." Tiểu Bạch lãnh đạm nói.
"Không buông! Chàng đi lâu như vậy, người ta muốn ôm chàng lâu một chút a." Hồ Ly Khanh càng ôm chặt hơn.
"Lập tức buông." Tiểu Bạch nói thêm một lần.
"Không buông!" Hồ Ly Khanh nhất quyết không chịu buông tay.
Tiểu Bạch dụng lực rời khỏi cái ôm của nàng, sau đó lùi ra mấy bước, giữ lấy khoảng cách.
"Phu quân, chàng không thương thập nhất sao?" Hồ Ly Khanh mất đi khí tức, trong lòng lan tràn mất mác.
"Bản quân vốn không thích ngươi." Tiểu Bạch ném cho nàng một câu nói.
"Chàng không thích thập nhất? Không sao. Thập nhất thích chàng thì được rồi." Hồ Ly Khanh tiến đến ngọc thủ câu lấy cổ Tiểu Bạch.
"Ngươi... "
"Công tử, Quân Chủ nói người đã đói rồi, hỏi người có thể hay chưa đem lên a?" nô tỳ ở bên ngoài lớn tiếng gọi đến Tiểu Bạch.
"A, có thể rồi." Hồ Ly Khanh trước tiên trả lời.
"Phu quân, thập nhất đã nhiều ngày không gặp nương. Chúng ta tới chỗ nàng đi?" Hồ Ly Khanh hướng Tiểu Bạch đề nghị.
Tiểu Bạch cũng không trả lời nàng. Hoàn tất món ăn cuối cùng, bê lên mộc khay, liền xoay người bước đi. Đều không muốn nhìn đến nữa.
"Phu quân, chàng đợi thập nhất!" Hồ Ly Khanh ở phía sau tựa tiểu hài tử chạy theo.
-----Hết chương 45-----
Tác giả: Ta nói viết đoạn đối thoại của hai vị Diêm Hạ Vu và Hồ Mạc Nhi mà đổ mồ hồi hột luôn á. Tiểu hồ ly lên sàn rồi, dễ thương a.