"Ngươi đừng qua, đừng đến đây! Đừng!"
Tô Phá Ca lại giật mình tỉnh lại, lần này nhìn ra ngoài, bên ngoài trời đã hừng đông. Hắn nâng lên cánh tay lau đi trên thái dương tuôn ra mồ hôi lạnh.
"Hoàng thượng, người lại thấy ác mộng sao?" Nhậm Quân ở bên cạnh nửa nằm nửa ngồi trấn an hắn, lại nghi hoặc hỏi. Việc Tô Phá Ca mấy đêm này liên tục thấy ác mộng sớm đã bị bên cạnh hắn một số không an phận nhân khẩu lan truyền ra ngoài, vốn dĩ không phải việc như thế nào có hệ trọng, lại bị Tô Phá Ca hạ lệnh đem chuyện này thảy tin đồn đều ngăn chặn liền đột nhiên lại trở nên nghiêm trọng tới.
Tô Phá Ca nghiên đầu nhìn đến người bên cạnh, đột nhiên lại thất thanh thét một tràng, biểu hiện hoảng loạn té xuống giường, hắn ngay cả ngoại y vẫn chưa vận thì đã nhanh chóng đẩy cửa bỏ chạy, cũng không quay đầu lại, một đường chạy đến Phượng Hoa cung.
"Quỷ! Có quỷ! Cứu mạng!"
Phượng Hoa cung giờ dần, đại môn bị mãnh mẽ chấn động, người đập cửa ở bên ngoài càng đập càng mạnh tay. Tiểu thái giám vừa mở ra cửa, vẫn chưa biết người tới là ai liền giống như bị cuồng phong thổi qua đẩy ngã, chỉ nhìn thấy được bóng lưng chạy thẳng vào trong điện, phía sau cũng là đuổi theo tới rồi thật nhiều người.
Tố Phượng Di đang ngủ liền bị tiếng đập cửa cho nàng kinh động tỉnh lại. Thân thể hờ hững khoác lên ngoại sam, đỡ lấy bụng dưới đã thật lớn, liền nhanh một chút ra tới đại điện. Người đi ngang có điểm ngạc nhiên, Phượng Hoa cung hôm nay thì thắp đèn sớm như vậy?
"Hoàng thượng, thỉnh người cẩn thận, bảo trọng long thể!"
"Thỉnh hoàng thượng bảo trọng long thể!"
Tố Phượng Di nhìn người phía trước y phục xộc sệt, bộ dạng chật vật khó coi chạy vào đến, ở phía sau toán nhân khẩu cũng đồng dạng không ngừng truy đuổi, nháy mắt Phượng Hoa cung đại sảnh liền đã đứng chật cứng người.
"Hoàng thượng? Người làm sao vậy?" Tố Phượng Di nhìn người trước mặt ra sức thở gấp, không thể trả lời nàng, nhìn như vậy đối phương để nàng có điểm lo lắng.
"Phạm Vô Cứu... " Tô Phá Ca đứt quãng nói ra mấy chữ.
"Phạm Vô Cứu? Phạm sư phụ là phạm phải cái gì sai lầm sao?" Tố Phượng Di khó hiểu, người này trời vẫn chưa sáng đã chạy đến đây, lại vì sao lại gọi ra người kia đâu?
"Phạm Vô Cứu... hắn ở nơi nào?" Tô Phá Ca hồi phục mấy phần khí lực, rốt cuộc cũng có thể nói rõ ràng. Hắn động thái gấp gáp, tiến lên giữ lấy Tố Phượng Di cánh tay, ra sức truy vấn.
"Phạm sư phụ vốn thần thiếp thu xếp ở hậu viên Phượng Hoa cung." Tố Phượng Di cảm nhận hai bên cánh tay bị đối phương ra sức giữ lấy, lực đạo mạnh đến nỗi khiến nàng đau đớn.
"Đi, gọi Phạm Vô Cứu đến đây!" Tô Phá Ca quay đầu, nói với Minh Từ.
"Nô tài tuân chỉ!" Minh Từ chưa từng thấy qua đối phương có loại này biểu hiện, lần này xem ra rất nghiêm trọng rồi.
"Hoàng thượng trời chưa sáng đã đến đây, còn là muốn tìm Phạm sư phụ, chuyện rất hệ trọng sao?" Tố Phượng Di rót đến bôi trà, đẩy đến trước mặt đối phương, đồng thời trấn định cùng dò hỏi. Nàng nhìn thấy người trước mặt nhãn thần loạn lạc, đờ đẫn mệt mỏi, nghĩ đến trước đó nghe được đồn đãi bên ngoài, cùng hiện tại của đối phương hành động này liên kết lại, nàng mới dám tin đối phương thật sự đã gặp phải loại ác mộng đáng sợ.
"Tâu vạn tuế gia, nương nương, Phạm sư phụ không có ở trong phòng a." Minh Từ sau khi trở lại, liền đem đến chút tin tức mà Tô Phá Ca không muốn nghe thấy.
"Hắn thì đã chạy đi nơi nào!? Hoàng hậu, nàng nói! Hắn thì đã đi đâu!?" Tô Phá Ca hiện tại gấp muốn chết, nay lại tìm không được người kia, liền để hắn trong lòng nổi giận. Đập bàn một cái liền quay sang truy cứu Tố Phượng Di ở bên kia.
"Hoàng thượng thỉnh bớt giận, thần thiếp cũng không biết vì sao Phạm sư phụ lại không ở trong phòng." Tố Phượng Di bị tiếng đập bàn làm giật mình, có chút vô thố trả lời.
"Hắn là ở nơi của nàng, nàng hiện tại lại dám đối trẫm nói không biết!?" Tô Phá Ca càng nói càng lớn tiếng, giống như đang mắng chửi.
"Hoàng thượng bớt giận, thần thiếp thật sự là không biết." Tố Phượng Di cố gắng giải thích. Nàng từ khi gả cho đối phương đến nay, hắn chưa từng đối nàng như vậy tức giận, lần này thực để nàng có chút ủy khuất nói không nên lời.
"Nàng... "
"Phạm sư phụ đến rồi!"
Thời điểm Tô Phá Ca hỏa khí dâng trào đến chịu không nổi, bật người dậy, ý định giơ tay đánh xuống Tố Phượng Di trên mặt, Tố Phượng Di nàng lại không dám tránh né, nghĩ lần này bản thân khẳng định là tránh không thoát, liền chuẩn bị hứng chịu trên mặt đau đớn. Cư nhiên ngay lập tức liền có người lớn tiếng hô một lần, liền nàng trong lòng giống như tìm thấy được cứu tin như vậy, để nàng mừng rỡ.
Không lâu thực sự nhìn thấy Tiểu Bạch ở bên ngoài đi vào. Tiểu Bạch nhìn này một màn căng thẳng, nghĩ một chút bản thân hiện tại xuất hiện thì giống như có chút thích hợp đi.
"Phạm Vô Cứu ngươi mau chút cứu trẫm, kia nữ quỷ lại là tìm đến rồi trẫm trong mộng a!" Tô Phá Ca vừa nhìn thấy người muốn tìm liền lập tức lao tới trước mặt của đối phương, ra sức cầu khẩn.
Tiểu Bạch im lặng quan sát, người trước mặt trước đó sắc mặt hồng hào, hiện tại mới qua mấy ngày, ngũ quan thiếu sắc, sắc khí ảm đạm, ấn đường biến đen, âm thịnh dương suy. Trong lòng liền đã xác định.
"Phạm sự phụ, lại phiền ngươi giúp đỡ, hoàng thượng đã mấy ngày không thể yên ổn rồi đi." Tố Phượng Di ngữ khí đều là lo lắng, cũng lên tiếng đến cho Tô Phá Ca giúp đỡ.
"Ngươi im miệng cho trẫm!" Tô Phá Ca đột nhiên lại quay đầu, trong mắt che kín sát ý, dữ tợn hướng Tố Phượng Di quát một câu.
"Hoàng thượng thỉnh bớt giận!"
Nô tài toàn bộ đều sợ hãi, tức khắc thì quỳ xuống dập đầu.
"Phạm Vô Cứu ngươi phải cứu trẫm! Ngươi mau cứu trẫm a!" Tô Phá Ca thì giống như điên loạn như vậy, sau khi phát tiết lại hướng đến Tiểu Bạch cầu xin.
"Này nữ quỷ, nàng muốn cho ngươi làm nàng cái tân lang." Tiểu Bạch không đầu không đuôi nói một câu.
"...Gì!.. Cái gì!? Không, nhất định không có khả năng! Muốn trẫm để cho một cái quỷ làm tân lang, trẫm thà bản thân vu tận!" Tô Phá Ca mở to mắt chấn kinh, nhất quyết không đồng ý.
"Phạm sư phụ ngươi có..."
"Ở Thái An điện lập tế đàn, đêm nay giờ tý tam khắc, gọi của ngươi cái kia bốn vị phi tần cùng đến."
Chưa để Tố Phượng Di nói hết câu, Tiểu Bạch liền đã cắt ngang một đoạn, lưu lại một câu mờ mịt thì đã xoay người ly khai. Tô Phá Ca cùng Tố Phượng Di sau đó nghĩ hồi lâu, mới hiểu được ý nghĩa câu nói của người kia.
Tiểu Du thái dương không ngừng tuôn ra mồ hôi lạnh, nàng bất an, liên tục đảo mắt nhìn tứ phía, tránh lại đi nhìn đến người bên cạnh, trong lòng không ngừng âm thầm gào thét.
"Phạm Vô Cứu ngươi cái này mau trở lại đi!"
Diêm Hạ Vu một tay cong lại đặt ở Tiểu Du trên vai, tay còn lại buông thả trên đùi của nàng, cư nhiên nàng lại dùng loại kia kỳ quái ánh mắt đi nhìn chằm chằm Tiểu Du, còn có mờ ám mỉm cười.
Tiểu Du nhìn cục diện như vậy, thầm nghĩ thảm rồi, bản thân khẳng định đã giẫm phải đuôi của đối phương, tuy nàng không biết bản thân là sai ở điểm nào, thế nhưng cũng là tự trách mình ngu ngốc, khẳng định là đã giẫm phải của đối phương cái đuôi, nếu như không vậy thì tại sao đối phương năm lần bảy lượt đối nàng thị uy như vậy đâu? Nàng sớm cũng đã lưu ý, chỉ cần là việc liên quan đến người kia, đối phương nhất định buông tha không được nàng, như vậy của đối phương nói đến điểm tử cái đuôi, khẳng định là người kia không sai!
"Vương... Vương Thượng đại nhân, người không thấy chúng ta như vậy tư thế không phải quá mức gần gũi sao? Người có thể hay không đừng thêm tiến lại đây hảo?" Tiểu Du lấy can đảm hít một hơi, nuốt vào một ngụm nước bọt liền nói với người bên cạnh.
"Bản vương cũng không cảm thấy có điểm nào không phải." Diêm Hạ Vu thản nhiên nói.
"Chỉ là thật sự có đi! Nhỡ ngoại nhân nhìn thấy, như vậy thì không hay cho lắm nha!" Tiểu Du bị đối phương một câu nói kia cho nàng bí bách. Trong lòng nhiều hơn sợ hãi, cũng phải ra sức kiên trì.
"Tiểu Du thì ra rất để ý ánh mắt của người khác." Diêm Hạ Vu ngược lại trêu chọc một câu.
"Cũng không phải nói như vậy đi. Chỉ là thật sự... a thật sự có một chút... " Tiểu Du bị đối phương chỉnh đến hỗn loạn, phía sau vẫn còn mấy chữ nàng nghĩ nói hết, đột nhiên lại bị tiếng cửa gỗ bị đẩy ra kinh động đến.
Tiểu Du cùng Diêm Hạ Vu theo hướng phát ra thanh âm mà nhìn, người tới là Tiểu Bạch.
Tiểu Du trong lòng phi thường mừng rỡ, không ngừng ra sức cảm tạ thiên địa, kẻ gây ra họa cuối cùng cũng trở về rồi!
Tiểu Bạch ở thời điểm đảo mắt ngẫu nhiên lại cùng Tiểu Du ánh mắt va chạm. Từ bản thân quan sát thấy, đối phương kia loại ánh mắt biểu thị hướng nàng cầu cứu.
"Vương Thượng đại nhân." Tiểu Bạch sau nhận được của người kia cầu xin ý tứ, cũng không có trở lại hồi đáp đối phương một chút ý nghĩ, chỉ thấy nàng nghiêng đầu, hướng nữ nhân ở bên kia gọi một tiếng.
"Bạch tử chết tiệt, Bạch tử thối! Ngươi giỏi!"
Tiểu Du bị Tiểu Bạch lơ là, nàng trong lòng liền sinh khí, đại não không ngừng đem Tiểu Bạch mắng chửi vô số lần, trong mắt đều là ăn phải tức giận, nàng chỉ hận không thể dùng ánh mắt đem đối phương lăng trì vạn lần mới hài lòng.
"Tiểu Bạch trở lại rồi, nơi này có người cùng bản vương nói nàng là mong ngươi nha." Diêm Hạ Vu đối Tiểu Bạch nói, của nàng miệng cười nhưng mắt không cười.
"Vương... Vương Thượng đại nhân, ta nhớ ra bản thân còn việc chưa làm, ta trước cáo từ a!" Tiểu Du nhìn tứ bề thọ địch, khả năng bản thân một người thê thảm, bảo toàn tính mạng mới là thượng sách.
Tiểu Du nói xong liền lập tức bỏ chạy!
"Bảo bối~ " Diêm Hạ Vu đột ngột gọi một tiếng.
Tiểu Bạch tiến đến gần, ở bên cạnh nàng kéo ghế ngồi xuống. Lia mắt nhìn xuống bôi trà cạn đáy ở trước mặt, Tiểu Bạch trong lòng liền lo ngại.
"Bảo bối nàng không cần lo lắng, đối phương cùng lắm chính là này một ngày không toàn thay mà thôi!" Diêm Hạ Vu chui vào Tiểu Bạch trong lòng, ngữ khí ôn nhuyễn.
"Nàng bỏ rất nhiều Thất Tâm tán?" Tiểu Bạch nghi hoặc.
"Bản vương trên người chỉ còn lại một lọ, thì đã cho hết vào rồi." Diêm Hạ Vu mỉm cười.
Tiểu Bạch nhất thời ngây ngốc. Nên biết Thất Tâm thảo loại kia chính là Minh Giới chi địa loạn thần dược, sinh trưởng ở nơi u tối nhất của Minh Giới cấm địa, không thể trồng được, nếu như sơ ý ăn phải, khả năng tâm trí điên dại, Phong Đô phủ từ lâu đã cấm chế tất thảy mọi thứ liên quan đến loại dược này. Chỉ có Sử Hành Khâu được Diêm Hạ Vu ủy thác đem này loại dược từ thô sơ bào chế thành bột tán. Bột tán sau khi chế thành lấy một chút kết hợp cùng nhiều loại khác y dược đều có thể làm thuốc, thế nhưng độc tính vẫn là rất cao, không thể duy nhất ăn vào. Diêm Hạ Vu thiên sinh thể trạng có bệnh, sinh thế đều phải dùng thuốc, trùng hợp Thất Tâm thảo chính là một trong số các loại không thể thiếu, cho nên nàng trong người đều sẽ mang theo một lọ. Thất Tâm thảo khiến người nhược thần loạn trí, thân thể giống như bị liệt hỏa thiêu đốt, xương cốt đau đớn chịu không nổi, làm tới người vì đau mà trở thành điên loạn thất tâm, cho nên mới gọi là Thất Tâm thảo.
Tiểu Bạch nghĩ đến kia đối phương sắp tới phải chịu khổ cảnh, chính là có chút áy náy.
"Kia Tiểu Du hắn uống là lục trà?" Tiểu Bạch ngẫu nhiên lại hỏi đến vấn đề loại này.
"Ân, là." Diêm Hạ Vu gật đầu.
"Bảo bối nàng cũng đừng nôn nóng, đợi khi trở về rồi Minh Giới, bản vương liền có thứ tốt cho nàng!" Diêm Hạ Vu âm hiểm cong môi cười.
Tiểu Bạch đại não nghĩ, nguy! Sống lưng trở lên ba tấc đều lạnh lẽo.
" Vương Thượng đại... "
Bên ngoài chấn động phát sinh thanh âm, làm tới Tiểu Bạch cùng Diêm Hạ Vu đồng thời ngước nhìn. Một đạo chói mắt ánh sáng xuyên thủng trời cao mạnh mẽ đánh xuống rồi nơi này, thật lớn tiếng động hù dọa mười dặm chung quanh gà bay chó chạy.
Tiểu Bạch cùng Diêm Hạ Vu trong lòng đột nhiên cảm thấy bất ổn.
"Mau cứu lửa! Thái An điện thì cháy rồi!"
Giờ tý tam khắc.
Thái An điện qua khỏi hỏa hoạn sau liền bị cháy đến gần như toàn bộ các gian phòng, vốn là nơi thờ phụng tổ tiên của hoàng thất, thái thượng hoàng sau khi băng hà đều được đặt ở nơi này, chỉ cần thuộc hoàng thất, công lao hiển hách, không màng vương gia hay hoàng tử, toàn bộ đều có bài vị ở đây. Này Thái An điện phát hỏa, nơi khác có thể có điểm còn tốt, chỉ duy nhất thờ phụng đại điện toàn bộ đều bị thiêu rụi, không còn sót lại dù chỉ là thứ nhỏ nhất.
Kia đạo thiên lôi, chính là đánh thẳng xuống Thái An điện, thờ phụng đại điện chính là nơi hứng chịu tất thảy.
Đợi khi dập tắt lửa, Thái An điện khắp nơi bốc khói, đều thành tro vụn. Không thể ở trong đại điện lập tế đàn, không còn cách khác, chỉ có thể lập tế đàn ở bên ngoài.
Vừa vặn điểm giờ tý tam khắc kia, Tô Phá Ca cùng một số phi tần sớm đã đến đây. Vốn dĩ mệt mỏi, nay lại thêm Thái An điện bị lôi đỉnh việc này càng khiến Tô Phá Ca trở tay không kịp.
Dung Đới Giai lười biếng dụi mắt mấy lần, nàng nửa đêm bị kẻ khác quấy rầy, nghĩ là không màng đến, tiếp tục ngủ đi, cư nhiên người bên ngoài đều đem đại môn của Nghinh Chiết cung đều gõ hư rồi. Cho nên nàng trong lòng dù không muốn, cũng bị người đem tới nơi quỷ quái này.
Tô Vân Hi đứng gần đó nhìn trước mặt lúc trước vẫn còn yên ổn nay chỉ còn lại đóng tro tàn, liền để cho nàng lo ngại, càng thêm ra sức nhíu mày.
"Minh Từ, đi, nhìn xem người kia như thế nào vẫn chưa đến!" Tô Phá Ca đã đợi đến sốt ruột, không thể tiếp tục liền gọi đến Minh Từ hạ lệnh.
"Nô tài lập tức đi!"
Minh Từ hành lễ thì dẫn theo mấy người nữa, đi tìm người.
Qua đi thật lâu, Minh Từ từ lúc rời đi vẫn chưa thấy trở lại. Tô Phá Ca lúc này lòng nóng như lửa đốt, không ngăn được ở nơi đó bước đi qua lại.
"Đêm khuya gọi chúng ta ra đây chỉ là để nhìn ngươi qua lại nóng lòng sao? Thật ấu trĩ." Dung Đới Giai cũng đã có điểm bực dọc, liền thì thào ra miệng mắng chửi.
"Im miệng! Dung quý phi nếu như không thể tiếp tục chịu đựng được như vậy liền trở về của ngươi Nghinh Chiết cung đi." Tô Vân Hi vừa vặn nghe được toàn bộ, nàng ngay tức khắc răn đe.
"Phiền phức quận chúa lo lắng bản cung rồi. Bản cung có hay không muốn trở về, liền bản thân tự biết được, không dám cho quận chúa đến nhắc nhở bản cung nha!" Dung Đới Giai đối lời nói đanh thép kia của người bên cạnh không có chút sợ hãi, ngược lại mỉm cười nói.
"Biết được liền tốt!" Tô Vân Hi quay đầu, không còn nhìn người kia.
Lúc này đột nhiên lại thổi qua từng đợt gió lạnh, càng thổi càng mạnh, bụi cát mù mịt. Tô Phá Ca cùng những người khác ra sức che chắn, không hiểu vì sao lại đột ngột nổi gió lớn như vậy.
Gió ngừng thổi, bọn họ thế nhưng lại cảm thấy sống lưng một đường lạnh lẽo khó tả. Yên tĩnh màn đêm, phát sinh tiếng động, chung quanh súc sinh không ngừng gầm rú.
Tân nương mới gả, tân nương mới gả
Trong kiệu hoa đỏ thẫm là tân nương
Nước mắt lương tròng, qua núi đồi
Dưới chiếc khăn voan... đừng mỉm cười...
Gió thê lương, mưa rả rít
Thương tiếc xương cốt chôn vùi khắp nơi
Khiêng kiệu quỷ, vào nhà quỷ
Cùng nhau say giấc trong núi hoang.
Run rẩy hát khúc đường xa
Vì sao thế nhân luôn ca khóc
Bóng đỏ xương trắng đi vào giấc mộng.
Đêm nghe quỷ đồng than khóc
Khiếp sợ xương máu hoà cùng bùn đất.
Chỉ mong nữ nhân ngươi đang vuốt ve chảy máu không ngừng
Chỉ mong nữ nhân ngươi đang vuốt ve thối rửa...
Quen thuộc đồng dao khúc truyền vào tai. Tô Phá Ca mở trừng mắt, hoảng sợ vô cùng, nhìn phía trước nơi kia liền để cho hắn sắp phát khóc ra đến.
Không phải trong giấc mộng, lần này là chân chân thật thật, của hắn nhìn thấy kia nữ nhân trong mộng hiện tại rõ ràng ở trước mắt. Không có điểm nào khác biệt, đích thị là nàng ta. Ngay lúc này, hắn chỉ mong bản thân là đang nằm mơ, không dám tin vào sự thật trước mắt.
Những người khác đồng dạng toàn bộ đều nhìn thấy, khiến bọn họ phi thường kinh hãi, thế nhưng lại chỉ có thể che kín miệng, không dám phát ra tiếng. Bọn họ bây giờ thì mới hiểu ra, vì sao nói Tô Phá Ca gặp ác mộng lại sợ hãi như vậy, cảnh tượng trước mắt khiến người nhìn đến sợ thành run rẩy. Bọn họ càng là ra sức thoái lui về phía sau, chỉ cầu ở bên kia không biết ngươi hay quỷ đừng qua đây.
Thế nhưng phụ lòng bọn họ, nữ quỷ thật sự thì tiến lại đây rồi! Tô Phá Ca dưới chân giống như bị buộc lên mấy chục cân gạo, làm sao cũng đều không nhấc lên nổi, đừng nói đến việc xoay người bỏ chạy.
Tô Vân Hi vừa hay đứng sát bên cạnh Tô Phá Ca, giống như của nàng đệ đệ, nàng cũng nhìn thấy, cũng không thể chạy nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ quỷ càng tiến càng gần đến đây.
Nữ quỷ gần trong gang tấc, hôi thối khí tức thấu vào mũi, khiến người khác buồn nôn. Nữ quỷ mười ngón tay thối rửa khó coi chạm đến rồi Tô Phá Ca trước ngực, Tô Phá Ca thì nghĩ xong rồi, hắn lần này khẳng định là tránh không thoát số kiếp. Trong nháy mắt lóe qua một đạo bóng đen, hắn nhìn thấy kia nữ quỷ giống như bị kẻ khác đá trúng, bị đẩy ra xa mấy trượng.
Đáp xuống trước mặt hắn cùng Tô Vân Hi bóng lưng để cho bọn họ cùng những người khác sớm đã tường tận.
"Ngươi thì là kẻ nào!?"
Nữ quỷ ăn đau một cước, thống hận cười thành tiếng.
"Ta là của ngươi tân lang quân!"
-----Hết chương 78-----
Tác giả: Vương Thượng đại nhân thật sự tàn nhẫn a...
Tiểu Bạch
Diên Hạ Vu
Tiểu Du