• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tớ không muốn chơi, tớ muốn trả tiền nhưng anh ấy không cần.

Tạ Dịch An cảm thấy cô bé Kiều Tinh Ngôn này thật sự rất có tài. Mặc kệ cho chuyện đàng hoàng cỡ nào, qua miệng cô đều trở thành một nghĩa hoàn toàn khác.

Tiền Khả Khả và Thư Ngọc đều sửng sốt tại chỗ. Bản thân Tiền Khả Khả cũng không khỏi cảm thấy ngượng ngùng khi ’nói xấu sau lưng người khác’, khuôn mặt cô ấy hiện lên toàn là phụ đề……Hay rồi, trăm ngàn lần cũng không ngờ đến.

Cuối cùng Kiều Tinh Ngôn thấy Tạ Dịch An đang đứng trong phòng khách. Một cô bé lên cơn suốt cả đêm giờ đã trở lại bình thường. Nhớ lại chuyện Tiền Khả Khả bảo rằng đêm hôm qua cô đã đến nhà của Tạ Dịch An, Kiều Tinh Ngôn lúng túng ngồi trên giường, đầu ngón tay không ngừng bấu vào tấm trải giường.

“Giờ cũng không còn sớm nữa, em tranh thủ rửa mặt xong thì ra ngoài ăn đi.” Tạ Dịch An là người đầu tiên phá vỡ sự yên lặng đó. Anh hơi ngừng lại, nhìn về phía Kiều Tinh Ngôn: “Em mời tôi đi xem phim, còn tôi mời em lại bữa ăn thôi. Không có gì là lãng phí cả…..”

Người đàn ông còn chưa nói hết câu, anh lại đẩy tiếp cặp kính gọng bạc trên sống mũi: “Đừng nói bậy.”

Advertisement

Có lẽ sau đêm hôm qua anh đã rút ra được một bài học. Tạ Dịch An nói những lời này với tông giọng dịu dàng, nghe có hơi hướng như cưng chiều. Tiền Khả Khả nuốt một ngụm nước bọt, nở một nụ cười giữ thể diện: “Hiểu! Bọn em hiểu mà. Phải không Thư Ngọc?” 

Thư Ngọc: “Hả?”

Tiền Khả Khả điên cuồng nháy mắt với Thư Ngọc. Thấy thế Thư Ngọc cũng vội vàng gật đầu: “Đúng, em hiểu! Em hiểu hết trơn!”

Tạ Dịch An: “……”

Tình cờ sao hôm nay là thứ bảy. Sau khi Kiều Tinh Ngôn, Tiền Khả Khả và Thư Ngọc dùng điểm tâm xong, Tạ Dịch An đưa cả ba về trường học. Chiếc xe vừa dừng đến trước cửa trường đại học Nam thì điện thoại của Kiều Tinh Ngôn liền vang lên, đó là một dãy số xa lạ.

Kiều Tinh Ngôn nhận điện thoại, đầu dây bên kia vang lên giọng nói ngọt nào của Kiều Nhiễm: “Tiểu Tinh Tinh, hôm nay em có rảnh không đó? Chị mời em một bữa coi như chào hỏi.”

Chuyện Kiều Nhiễm đến thành phố Nam, Kiều Tinh Ngôn cũng đã có nghe ông Kiều nhắc qua. Bây giờ về phần “mời một bữa”, Kiều Tinh Ngôn vẫn luôn có cảm giác như chồn chúc tết gà(1).

Cũng không trách được Kiều Tinh Ngôn lại có suy nghĩ ác ý về cô út này của mình, bởi vì cả hai người họ đều cỡ cỡ nhau nên từ bé đã chơi rất thân rồi. Trái với Kiều Tình Ngôn tính tình hiền lành, Kiều Nhiễm lại là vô cùng sôi nổi và năng động không khác gì con trai. Kiều Tinh Ngôn lớn lên dưới sự che chở và chơi khăm của cô út. Thế nên giữa hai người họ không chỉ có sự thân thiết mà còn có cả “tình cô cháu cảm lạnh” nữa.

Nghe thấy giọng nói của Kiều Nhiễm, trực giác đã nói cho Kiều Tinh Ngôn rằng, coi chừng bị chơi nữa bây giờ. Còn chưa đợi Kiều Tinh Ngôn đáp trả, giọng Kiều Nhiễm lại vang lên: “Nếu em không rảnh, chị sẽ đến trường tìm em.”

Kiều Tinh Ngôn: “……”

“Được rồi, gửi em địa chỉ đi.”

Kiều Nhiễm vui vẻ nói: “Chị biết Tiểu Tinh Tinh luôn yêu chị nhất mà, moah moah~”

Kiều Tinh Ngôn vừa cúp điện thoại, Kiều Nhiễm đã gửi tin nhắn đến.

Không lịch sự như thế, chắc chắn là có chuyện gì rồi.

Tạ Dịch An nghiêng đầu nhìn về phía cô: “Có chuyện gì à?”

Kiều Tinh Ngôn gật đầu: “Dạ, cô út bảo em đến nhà chị ấy một chuyến.”

Tạ Dịch An có một ấn tượng khó phai về người cô út này, dù sao thì “hôn chân” và “đập tường” đều có liên quan đến người này cả.

“Để tôi đưa em đi.”

Nghe vậy, Tiền Khả Khả và Thư Ngọc ngồi hàng ghế sau đưa mắt nhìn nhau, vội vàng rời khỏi xe.

Tạ Dịch An khởi động lại xe, hỏi Kiều Tinh Ngôn địa chỉ. Cô đọc tin nhắn của Kiều Nhiễm cho anh, sau đó không gian trong xe chìm vào vùng trời im lặng đến đáng sợ.

Kiều Tinh Ngôn không phải là loại người nhịn nói giỏi, do dự một hồi lâu đành lên tiếng: “Đàn anh.”

“Ơi.”

Kiều Tinh Ngôn rũ mắt, mím môi: “Khả Khả nói, tối hôm qua em…..đến nhà anh, và em……”

“Em quên rồi, tôi biết.”

Vừa nãy ở khách sạn, Tạ Dịch An nghe rõ những lời mà Kiều Tinh Ngôn nói. Cô chỉ nhớ rõ chi tiết, chỉ nhớ rời rạc.

Tạ Dịch An biết rất rõ, bởi vì những lời này mà khiến cho anh hiểu được cái cảm giác gọi là “tức giận”. Anh thấy những lời Tiền Khả Khả nói không sai, anh thật sự có cảm giác như mình bị cô “chơi”.

Kiều Tinh Ngôn hoàn toàn không biết mình đã bị gắn cho cái mác “trap girl”, vẫn tự giải thích: “Em thật sự không nhớ là đã có chuyện gì xảy ra vào đêm hôm qua. Nếu….nếu em có làm gì đó kỳ lạ, em…..xin lỗi.”

Tạ Dịch An cho rằng cô bé này say quá nên đã làm nhiều chuyện kỳ lạ, nhưng trong đó có một chuyện mà ngay cả bản thân anh cũng không thể hiểu được.

“Vậy em nói cho tôi biết đi. Tại sao đêm hôm qua em cứ nhất quyết đòi ăn thịt heo cho bằng được thế?”

“Dạ?” Kiều Tinh Ngôn đột nhiên ngước mắt lên, hai má chợt ửng đỏ. Ăn…..ăn thịt heo? Chẳng phải người khác uống say thì đều nhân cơ hội để lợi dụng ăn đậu hủ(2) sao? Thế mà đến phiên cô thì lại trở thành ăn thịt vậy?

“Quên đi.” Chạm phải đôi mắt kinh ngạc của cô, Tạ Dịch An cảm thấy bản thân mình có hơi kỳ lạ. Tại sao anh lại phải nghiêm túc với một con ma men chứ? Sao lại làm khó một cô bé như cô đây?

“Dạ.” Kiều Tinh Ngôn lại rũ mắt xuống.

Trong xe lại rơi vào yên tĩnh, Kiều Tinh Ngôn thật sự không biết phải nói gì nữa cả. Cô mở điện thoại ra, lướt xem lung tung. Trên wechat xuất hiện một thông báo mới, đó là tin nhắn thoại của Đường Thiệu Dật.

Kiều Tinh Ngôn trượt tay, nhấn mở.

Một giọng nam vui vẻ vang lên từ trong loa: “Tinh Ngôn, tối nay cậu có rảnh không? Lần trước tớ có nói là sẽ mời cậu một bữa đấy.”

Kiều Tinh Ngôn chớp mắt, không khỏi bối rối.

Đèn giao thông chuyển sang đỏ. Tạ Dịch An dừng xe lại, liếc nhìn cô.

Anh vẫn nhớ cái cậu Đường Thiệu Dật này. Lần trước khi đi xem trước địa điểm, cả đám sinh viên nam làm ầm lên, cứ luôn miệng nói rằng Đường Thiệu Dật đang theo đuổi Kiều Tinh Ngôn.

Trong tầm nhìn của anh, đầu ngón tay của Kiều Tinh Ngôn đã đặt trên bàn phím.

“Em định viết gì?” Tạ Dịch An vội vàng hỏi.

“Dạ? À.” Kiều Tinh Ngôn nhận ra Tạ Dịch An đang nói về buổi phỏng vấn của Tạ Nghiêm, cô đành tắt điện thoại.

“Em định sắp xếp lại bản ghi âm trước, sau đó mới viết bản nháp đưa cho trưởng câu lạc bộ ạ.” 

Đương nhiên rồi, bài phỏng vấn quan trọng như vậy thì phải để cho Trịnh Mẫn viết. Chuyện mà cô có thể làm là chỉ chạy vặt mà thôi.

Nghĩ đến dáng vẻ ôn hoà mà dễ gần của Tạ Nghiêm, Kiều Tinh Ngôn lại ngước mắt lên: “Ông Tạ tốt thật đấy ạ, giờ em hoàn toàn mê mẩn ông ấy luôn rồi.”

“……” Tạ Dịch An cảm thấy có hơi khó chịu.

“Thế nhưng, bản thảo cuối cùng vẫn phải để thầy Tạ tự mình xem qua rồi.” Kiều Tinh Ngôn cười khanh khách bổ sung thêm.

“Em cũng có thể cho tôi xem trước.” 

“Dạ?” Kiều Tinh Ngôn rõ ràng cảm thấy khó hiểu.

Tạ Dịch An ho nhẹ, nghiêm túc nói: “Đa số những chuyện về thầy Tạ đều sẽ qua tay tôi trước.”

“Dạ?” Kiều Tinh Ngôn không khỏi ngạc nhiên: “Anh là trợ lý của ông Tạ sao?”

Tạ Dịch An: “…..”

“Cứ xem là vậy đi.”

Thật chất, Tạ Dịch An không hề nói dối. Ở viện nghiên cứu, bởi vì mối quan hệ của hai người họ nên có rất nhiều chuyện của Tạ Nghiêm đều sẽ phải qua tay anh trước. 

“À.” Kiều Tinh Ngôn gật đầu như muốn nói, vậy chúng ta có thể add wechat của nhau không nhỉ? 

Nhắc mới nhớ, cô và Tạ Dịch An vẫn liên lạc với nhau qua điện thoại, thậm chí ngay cả wechat cũng không có.

Đèn đỏ chuyển sang xanh, chiếc xe lại tiếp tục di chuyển. Tạ Dịch An tiếp tục nghiêm trang nói: “Vậy chiều nay tìm một chỗ đi, chúng ta sẽ xử lý bản ghi âm trước.”

“Chiều nay ạ?”

“Chiều nay em có việc gì à?” Lúc nói những lời này, Tạ Dịch An liếc mắt nhìn sang điện thoại của Kiều Tinh Ngôn.

“Dạ, không có. Thế….buổi chiều là khi nào ạ?” Kiều Tinh Ngôn hơi ngừng lại: “Sẽ rất muộn sao ạ?”

Tối nay sẽ có mùa hai của chương trình truyền hình mà cô thích, vì thế nên cô không muốn bỏ lỡ chút nào.

Tạ Dịch An không chắc lắm mà nhíu mày: “Khó biết lắm.”

Nói xong những từ không cảm xúc này, Tạ Dịch An lại mím môi: “Có lẽ là không đâu.”

“Ồ. Vậy……”

“Em đến nhà dì trước đi, xong việc thì gọi tôi.”

Kiều Tinh Ngôn nhìn sườn mặt của Tạ Dịch An, đôi môi mỏng manh của người đàn ông hé ra một độ cong sắc bén, như thể anh đang không được vui lắm.

Cô không khỏi bồn chồn, không biết mình đã chọc giận anh chuyện gì, chỉ đành gật đầu: “Dạ.”

*

Khi xe vừa đến nơi, Kiều Tinh Ngôn chào tạm biệt Tạ Dịch An rồi lên lầu dựa theo địa chỉ mà Kiều Nhiễm đã gửi.

Cô đứng trước cửa nhấn chuông, trong phòng truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Cánh cửa được kéo ra, một người phụ nữ xinh đẹp mà cao ráo bước ra rồi ôm cô vào lòng như một con gấu bông.

“Ấy, Tiểu Tinh Tinh. Chị nhớ em nhiều lắm đó.”

Kiều Tinh Ngôn: “…..”

“Cô út.” Cô đẩy người phụ nữ cao hơn mình nửa cái đầu ra.

“Đừng gọi chị là cô út nữa.” Kiều Nhiễm buông cô ra, cười híp mắt sửa lại: “Gọi chị là Nhiễm Nhiễm.”

Từ nhỏ Kiều Nhiễm đã không cho cô gọi mình là cô út, cô ấy cho rằng hai từ ‘cô út’ sẽ khiến cho mình già đi mất. Nhưng Kiều Tinh Ngôn đã không còn là cô bé bốn năm tuổi cứ lẽo đẽo theo sau Kiều Nhiễm nữa rồi. Cô chỉ nghiêng đầu, nở một nụ cười: “Cô út.”

“……” Kiều Nhiễm chậc lưỡi, liếc nhìn cô: “Con bé này, càng lớn lại càng không đáng yêu gì cả.”

Kiều Tinh Ngôn được Kiều Nhiễm dẫn vào nhà. Nhìn Kiều Nhiễm bưng ra một nồi mì ăn liền sốt cà chua nóng hổi.

Hoá ra, đây cách chị ấy bảo là sẽ mời cô một bữa.

Kiều Nhiễm mỉm cười, đưa bát đũa cho Kiều Tinh Ngôn: “Nhân lúc còn nóng thì em ăn đi, chị tự tay xuống bếp nấu đó.”

Thế thì chị thật tuyệt vời.

Kiều Tinh Ngôn nhận lấy bát đũa rồi gắp mì trong nồi nhỏ, nhớ lại chuyện đêm qua mình đã gặp Kiều Nhiễm tận hai lần.

“Chị về đây khi nào thế?”

“Hồi tuần trước.”

“Vậy chị đến thành phố Nam khi nào, sao không nói cho em biết?”

Kiều Nhiễm ngẩng đầu: “Em đùa chị à? Nói với em chẳng khác nào nói với bố em. Mà đã nói với bố em thì lại chẳng khác nào sẽ đến tai mẹ chị.”

Kiều Tinh Ngôn: “…….”

Cái mối quan hệ họ hàng phức tạp này.

“‘Nhưng chẳng phải tuần trước chị bảo là phải đợi sau Tết mới về sao?”

“À, thì chị về sớm hơn dự định để tìm việc ở thành phố Nam đó.” Kiều Nhiễm nói xong liền gắp cho cô một đũa mì: “Sau này hoan nghênh em đến nhà chị ăn chực thường xuyên.”

“Ăn mì gói suốt à?”

“Tiểu Tinh Tinh này, đã hai năm rồi không gặp nhau. Sao em lại đáng ghét hơn thế!”

Kiều Tinh Ngôn cong mắt.

“Đúng rồi, tuần sau chị phải đi công tác. Có gì em giúp chị một chuyện nhé?”

Động tác nhai mì của Kiều Tinh Ngôn dừng lại, tới công chuyện rồi.

Thấy cô không nói gì, Kiều Nhiễm ngước mắt lên nói: “Haha, chuyện nhỏ thôi.”

Xem ra vẫn là chuyện lớn rồi.

“Chị nói trước đi đã, là chuyện gì?” Kiều Tinh Ngôn không dễ bị đánh lừa.

“Xem mắt.”

“Sao cơ?” Kiều Tinh Ngôn còn tưởng mình nghe nhầm.

Kiều Nhiễm cười tủm tỉm nhắc lại lần nữa: “Xem mắt.”

Kiều Tinh Ngôn: “……”

Kiều Nhiễm lại gần, xây dựng tâm lý cho cô: “Em không cần căng thẳng, chỉ cần giúp chị làm cho đúng thủ tục thôi. Sau đó chị sẽ từ chối anh ta trên wechat, bảo rằng hai chúng ta không hợp.”

Kiều Tinh Ngôn không chút phản ứng.

“Tiểu Tinh Tinh.” Kiều Nhiễm ghé sát lại rồi xoa đầu cô, dùng ánh mắt đáng thương nhìn Kiều Tinh Ngôn: “Em biết đó, đây là lần đầu tiên chị đi công tác cho công ty mới nên chị không cho phép mình bỏ ngang. Còn kia chỉ là một buổi xem mắt mà thôi. Em nỡ lòng nào nhìn người cô út đáng thương của em vì một người đàn ông mà đánh mất cả sự nghiệp sao?”

Nỡ chứ.

“Chị không thể hẹn anh ta khi khác sao? Hay là từ chối thẳng trên wechat cũng được mà.” Kiều Tinh Ngôn hỏi.

“Không được. Mẹ của chị, cũng chính là bà nội của em nói, anh chàng này rất xuất sắc. Nếu như gặp rồi mà chị không thích, bà ấy sẽ không sắp xếp thêm buổi xem mắt nào cho chị nữa hết. Em biết điều này có nghĩa gì không?” 

“Kệ mấy chuyện này có nghĩa là gì, em cũng sẽ không đi thay chị đâu!” Kiều Tinh Ngôn từ chối thẳng thừng.

“Tiểu Tinh Tinh……”

“Có là sao hay trăng gì cũng vô dụng.”(3)

“……”

Nếu là chuyện khác, Kiều Tinh Ngôn còn tin là Kiều Nhiễm bận việc nên sẽ rất sẵn lòng giúp đỡ. Chưa nói đến chuyện cô đi thay Kiều Nhiễm là lừa người ta. Chỉ nghĩ đến chuyện phải ngồi bàn về tình yêu hôn nhân, thậm chí là con cái mua nhà với một người đàn ông xa lạ là cô đã thấy sợ rồi.

Thấy cô không còn hy vọng, Kiều Nhiễm quyết tâm đi tìm những người chị em khác ở thành phố Nam để gieo hoạ. Sau khi Kiều Tinh Ngôn ăn xong rồi dọn dẹp bát đũa, cô nhìn thấy trên màn hình điện thoại của mình có số lạ gọi đến.

Cô nhấc máy, giọng nói thân thiện của Tạ Nghiêm truyền đến: “Tinh Ngôn à, là ông nội Tạ đây.”

Kiều Tinh Ngôn sợ hãi, lập tức nghiêm túc đáp: “Dạ thưa, thầy Tạ.”

“Ôi trời, thầy Tạ gì chứ? Con khách sáo quá. Gọi ông nội Tạ là được rồi.”

Kiều Tinh Ngôn mấp máy môi, nhận thấy kiểu xưng hô này có hơi thân thiết quá rồi.

Nhưng trong ống nghe lại không có âm thanh, dường như Tạ Nghiêm đang đợi cô lên tiếng. Kiều Tinh Ngôn hơi ngừng lại, nói: “Ông nội Tạ.”

“Ơi…..”

Tạ Nghiêm vô cùng thân thiết trả lời, khiến cho Kiều Tinh Ngôn có cảm giác như con dâu đang gọi điện thoại cho bố mẹ vậy.

“Tinh Ngôn à, lần trước phỏng vấn ông thấy có một câu hỏi. Ông nghĩ mình nên bổ sung thêm một chút nội dung vào đó.” 

Ông rất nghiêm túc về mảng học thuật, Kiều Tinh Ngôn cũng không dám qua loa: “Ông cứ nói đi ạ, con sẽ ghi lại ngay.”

Nói xong, Kiều Tinh Ngôn ngồi xuống ghế sofa, tay với lấy bút và sổ trong túi xách.

“Không vội, không cần vội. Ông nghĩ thế này nhé. Ông sẽ liệt kê ra những nội dung cần bổ sung, rồi Tiểu Tạ sẽ giúp con hoàn thiện.”

Tay cầm bút của Kiều Tinh Ngôn dừng lại: Tiểu Tạ?

Sau đó cô mới sực nhớ ra, chắc đó là Tạ Dịch An.

Kiều Tinh Ngôn có hơi luống cuống, lại nghe Tạ Nghiêm nói: “Đợi chút đã, để ông kêu Tiểu Tạ liên lạc với con rồi hai đứa bàn bạc với nhau nhé.”

Cuộc điện thoại này của Tạ Nghiêm rất ngắn. Sau khi cúp máy điện thoại, Kiêu Tinh Ngôn cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Tuy nhiên, người được phỏng vấn có yêu cầu bổ sung, với tư cách là người phỏng vấn thì đương nhiên cô vẫn phải lắng nghe cẩn thận. Sợ rằng đến lúc bàn bạc giữa cô và Tạ Dịch An sẽ xảy ra vấn đề, Kiều Tinh Ngôn nhấn vào wechat, tìm tên “Thầy Tạ”.

Cô vừa định gõ từ “thầy” thì nhớ đến những lời Tạ Nghiêm mới nói trong điện thoại ban nãy. Dựa theo độ tuổi của ông Tạ, việc cô gọi hai tiếng ông nội dường như cũng là việc nên làm.

Kiều Tinh Ngôn xoá đi từ “thầy”, sau đó nhập lại: [Ông nội, phiền ông gửi cho con bản tóm tắt nội dung với ạ.]

Tạ Dịch An ngay sau khi nhận được tin nhắn: “……..”

Chú thích: 

Chồn chúc tết gà: Giả bộ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu. Đây là trích từ câu thành ngữ của Trung Quốc (黄鼠狼给鸡拜年, 没安好心: Chồn cáo chúc tết gà, rắp tâm ăn gỏi.) (Theo https://tuhoctiengtrung.vn/thanh-ngu-tieng-trung-hay-va-tham-thuy-p-2/)

Ăn đậu hủ: tiếng lóng giới trẻ bên đó cũng có nghĩa là sàm sỡ. Đoạn này theo mình hiểu thì tác giả đang chơi chữ. Thay vì người ta ăn đậu hủ (sàm sỡ) thì nữ chính lại đòi ăn thịt =)))

Tên bả là Tinh cũng có nghĩa là sao, mà cô út của bả gọi bả là Tiểu Tinh Tinh (sao nhỏ). Bả mới đáp, sao hay trăng gì bả cũng không đi 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK