Kiều Tinh Ngôn là cô gái có ảnh đại diện hình “ngôi sao mũm mĩm” trong điện thoại anh. Lần đầu tiên làm quen đã gọi anh là “ông Tạ”.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, dường như là từ lần đầu tiên hai người gặp nhau. Mọi thứ về cô gái trước mặt đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của anh.
Có một số việc, bình thường anh không có thói quen lảng tránh. Nhưng khi nhìn lại thì chợt nhận ra là bản thân mình hình như có hơi chệch hướng.
Đột nhiên anh mỉm cười, đôi môi mỏng được kéo cong lên.
“Xin chào.”
Khi sợ vào lòng bàn tay sẽ thấy một bên khô ráp, còn lại thì mềm mại.
“Ommm…..ommm……”
Advertisement
Điện thoại rung lên, Kiều Tinh Ngôn bắt máy. Người gọi đến là Trịnh Mẫn, trưởng câu lạc bộ báo chí.
“Chị.”
“Tinh Ngôn, chiều nay em có rảnh không?”
“Dạ có ạ.”
“Vậy thì vừa hay. Bên Hiệp Hội Ngoài Trời muốn tổ chức báo tường cùng với chúng ta tháng sau, nhân cơ hội này tổ chức hoạt động ngắm sao. Buổi chiều bên họ sẽ ra ngoài chọn vị trí tốt nhất để ngắm sao băng, nếu em không có tiết thì đi theo nhé. Sẵn tiện gọi cho Tiền Khả Khả luôn, chị sẽ gửi em số điện thoại của bên phụ trách, được thì em liên lạc với người ta một chút nhé.”
“Dạ được chị.”
Vừa cúp điện thoại thì Kiều Tinh Ngôn nhận được tin nhắn Trịnh Mẫn gửi đến.
“Làm sao thế?” Tạ Dịch An hỏi.
“Dạ, em phải theo Hiệp Hội Ngoài Trời đến điểm quan sát mưa sao băng tốt nhất.” Kiều Tinh Ngôn cầm quyển: “Đàn anh, em cảm ơn anh ạ. Đợi em xem xong, em sẽ trả lại cho anh.”
“Được, em không cần vội.”
Kiều Tinh Ngôn vừa lưu lại số điện thoại của người phụ trách Hiệp Hội Ngoài Trời thì bên kia đã gọi đến, cô vội bắt máy rồi ngượng ngùng gật đầu với Tạ Dịch An.
“Dạ….được….được ạ. Lát nữa em có tiết, giữa trưa mới có thể về chuẩn bị ạ.”
Số lượng sinh viên đến tiết ba và tiết bốn dần tăng lên, có người đi ngang qua phòng học vừa nhìn thấy Tạ Dịch An thì lên tiếng gọi: “Dịch An.”
Kiều Tinh Ngôn vẫn còn nghe điện thoại, ý bảo rằng có có việc cần phải đi trước. Sau đó lại hướng về phía Tạ Dịch An quơ quơ quyển sách trong tay, anh nhìn thấy thế thì gật đầu.
*
Hiệp Hội Ngoài Trời đã quyết định thời gian bắt đầu vào lúc 2:30 chiều. Khi Kiều Tinh Ngôn và Tiền Khả Khả đến nơi, lại thấy Đường Thiệu Dật đang đứng đợi trước cổng trường.
Ngoài cậu ta ra thì còn có bốn sinh viên của Hiệp Hội Ngoài Trời nữa, trong đó có một đàn anh năm tư là người phụ trách dẫn đầu chuyến đi thực tế lần này.
Nhìn thấy Đường Thiệu Dật, Tiền Khả Khả liền nháy mắt với Kiều Tinh Ngôn. Thấy thế, cô khẽ véo vào tay của cô bạn mình.
“Cậu…..” Đường Thiệu Dật không giỏi ăn nói, vừa nhìn thấy Kiều Tinh Ngôn liền lo lắng: “Chuyện ngày hôm đó, thật sự rất xin lỗi. Tôi…….”
“Không có sao……” Kiều Tinh Ngôn cười: “Thật không nghĩ tới việc cậu sẽ tham gia Hiệp Hội Ngoài Trời luôn đó.”
“À, tôi đã tham gia vào khi còn là sinh viên năm nhất ấy.”
“Đợi mọi người chuẩn bị xong thì chúng ta đi.” Đàn anh dẫn đoàn lớn tiếng nhắc nhở.
Có vài người đứng trước cổng bắt taxi. Đường Thiệu Dật, Kiều Tinh Ngôn và Tiền Khả Khả ngồi chung một xe. Cậu bạn kia ngồi trên vị trí ghế phụ rồi nói với tài xế chở đến viện Thiên Văn ở phía trước.
“Chúng ta đến viện nghiên cứu trước à?” Kiều Tinh Ngôn hỏi.
“Ừm. Đến đón giáo sư trước, thầy ấy sẽ dẫn chúng ta đi dạo quanh đó một chút.”
Bởi vì còn có cuộc phỏng vấn trong tay, nên Kiều Tinh Ngôn khá là có hứng thú với việc đến viện nghiên cứu Thiên văn của đại học Nam tham quan. Lúc này có thể đến đó trước, đúng là cô cũng có chút chờ mong.
Tiền Khả Khả lặng lẽ gửi tin nhắn cho cô: [Tinh Bảo này, người ta tốt như vậy, bộ cậu không định cho người ta một cơ hội hay sao?]
Kiều Tinh Ngôn: [?]
Kiều Tinh Ngôn: [Ai? Cơ hội gì?]
Tiền Khả Khả nhướng mày nhìn cô, sau đó lại liếc nhìn sang phía Đường Thiệu Dật đang ngồi ở hàng ghế đầu.
Kiều Tinh Ngôn: “…….”
Cô ngượng ngùng, cúi đầu trả lời Tiền Khả Khả: [Đừng có nói lung tung.]
“Hai người…..có muốn uống nước không?” Đường Thiệu Dật quay lại, có hơi ngại ngùng nhìn Kiều Tinh Ngôn.
Tiền Khả Khả: [Tớ nói lung tung hồi nào. Cậu nhìn xem, thiếu chút nữa là Đường Thiệu Dật đã viết hẳn ba từ ‘Tớ thích cậu’ lên mặt luôn rồi kìa.]
Tiền Khả Khả: [Mà cái cậu này nhát quá, sao lại căng thẳng thế chứ? Thế rồi sao theo đuổi con gái được?]
Tiền Khả Khả: [Thắp sáng ngọn nến cho bạn học Đường.]
Kiều Tinh Ngôn không trả lời Tiền Khả Khả, lắc đầu với Đường Thiệu Dật: “Cảm ơn cậu, bọn tôi có đem theo rồi.”
“Ồ.” Đường Thiệu Dật cầm chai nước khoáng trong tay, quay đầu lại, dường như có chút mất mát.
Tiền Khả Khả: [Chậc, đúng là không cho một chút cơ hội nào luôn.]
Vì không muốn nói về những chuyện linh tinh đó với Tiền Khả Khả nữa, Kiều Tinh Ngôn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa.
Thằng phố nhuộm màu nắng chiều, những cây phượng xum xuê chống đỡ từng mảnh bóng râm dày đặc.
Viện nghiên cứu Thiên văn của thành phố Nam cách trường đại học không xa. Xe taxi dừng lại trước cửa viện. Tuy là cách một lớp cửa kính xe, nhưng Kiều Tinh Ngôn lại nhìn thấy được bóng dáng anh đang đứng chờ ở cửa.
Anh bận quần tây đen và áo sơ mi xanh đậm, ống suông và thẳng.
Tiền Khả Khả: “Ồ.”
Kiều Tinh Ngôn: “……”
“Thầy Tạ!” Đường Thiệu Dật thì đầu ra, vẫy tay với Tạ Dịch An.
Người đàn ông bước đến, Đường Thiệu Dật và đàn anh dẫn đội cungõ xuống xe. Cửa sổ xe hạ xuống, nhìn thấy Kiều Tinh Ngôn ngồi bên trong, Tạ Dịch An khẽ cong môi, dường như anh cũng chẳng có vẻ gì gọi là ngạc nhiên cho lắm.
“Đàn anh.” Kiều Tinh Ngôn nhìn anh rồi mỉm cười.
Tạ Dịch An gật đầu: “Trùng hợp thật đấy.”
“Thầy Tạ, anh ngồi ở trước đi.” Đường Thiệu Dật lễ phép chào hỏi, sau đó chuẩn bị mở cửa sau.
“Không, tôi ngồi phía sau.” Tạ Dịch An đã mở cửa xe, cúi đầu nhìn cô gái trong xe.
Kiều Tinh Ngôn đẩy Tiền Khả Khả ngồi nhích vào trong.
Taxi cũng không tính là rộng rãi, ba người ngồi phía sau có chút chật chội. Cũng may là Kiều Tinh Ngôn với Tiền Khả Khả đều không béo, còn Tạ Dịch An cũng cao và gầy.
Bởi vì thời tiết nóng bức, lúc Kiều Tinh Ngôn ra khỏi cửa chỉ mặc mỗi quần đùi. Bấy giờ ngồi trong xe, chân không cẩn thận áp vào quần tây lạnh lẽo trơn bóng. Cái cảm xúc đó là lạ, mãnh liệt đến mức gần như chiếm hết mọi giác quan.
Kiều Tinh Ngôn lại nhích về phía Tiền Khả Khả.
“Chậc.” Tiền Khả Khả khẽ chọc vào eo cô một cái.
[Cậu trốn cái gì thế? Cứ nhích mãi tớ sẽ bị ép thành ổ bánh mì kẹp thịt mất.]
Màn hình điện thoại sáng lên. Kiều Tinh Ngôn thoáng nhìn qua rồi vội vàng tắt đi, cô sợ rằng Tiền Khả Khả lại nói gì đó sốc hơn nữa.
“Đàn anh.” Cô nhìn về phía Tạ Dịch An: “Thì ra là anh cũng làm việc tại viện thiên văn ạ?”
“Ừm, tôi đã tốt nghiệp đại học Nam được năm năm rồi. Giáo sư chính quy của tôi cũng là thầy Trần Chí Niên đấy.”
Chỉ hai câu đơn giản thôi mà đã giải thích hết mọi nghi ngờ của Kiều Tinh Ngôn.
Hóa ra là anh đã tốt nghiệp lâu đến vậy.
“Bài phỏng vấn của em chuẩn bị sao rồi?” Tạ Dịch An hỏi.
“Dạ?” Kiều Tinh Ngôn chớp mắt: “À, em vẫn còn đang suy nghĩ thêm về câu hỏi. Em nghĩ chắc sẽ có một vài thay đổi sau buổi đi ngắm sao cùng với Hiệp Hội Ngoài Trời này ạ.”
“Ừm, có cần gì thì nói tôi.”
“Dạ….được ạ.”
Kiều Tinh Ngôn có chút sợ vì được quan tâm quá nhiều. Còn Tiền Khả Khả ngồi cạnh thì mở to hai mắt, chẳng biết bản thân vừa mới bỏ lỡ mất vở kịch hay nào. Tinh Bảo và cái anh mông cong này….À nhầm, là Tạ Dịch An, hình như có quen biết nhau?
Địa điểm ngắm sao ngoài trời lần này được tổ chức ở núi Lương Bình, ngoại ô thành phố Nam. Viện nghiên cứu có một căn cứ ở đây. Núi Lương Bình có phạm vi dài hơn mười km, cũng là một nơi cực kỳ tốt để ngắm sao đêm.
Giờ đang là vào đầu thu, nhiệt độ trong núi vô cùng dễ chịu. Ngoài từng khóm trúc xanh bách biếc ra, ven đường còn có rất nhiều loài hoa dại nhỏ không biết tên, khiến cho chuyến đi này càng giống với một chuyến dã ngoại mùa thu vậy.
Các đàn anh dẫn đội và Tạ Dịch An đều đi ở phía trước, trong khi Tiền Khả Khả và Kiều Tinh Ngôn thì lại đi ở cuối đoàn.
“Tinh Bảo, cậu nói tớ nghe xem. Cậu biết Tạ Dịch An từ khi nào thế?”
“Không có, lần đầu bọn tớ gặp nhau là vì cái thẻ sinh viên ấy. Sau đó lại gặp thêm lần nữa ở thư viện.”
“Thư viện á?” Tiền Khả Khả như vừa phát hiện ra điều gì đó: “Thế nên lần trước cậu chạy tới thư viện, chính là để gặp trai đẹp…..”
Kiều Tinh Ngôn vội vàng bịt miệng Tiền Khả Khả lại: “Cậu nói nhỏ chút, không được…….nói bậy.”
“Cậu không phủ nhận luôn kìa.” Tiền Khả Khả hạ thấp giọng xuống, cười híp mắt nhìn cô.
Kiều Tinh Ngôn: “….”
“Tinh Ngôn.” Đường Thiệu Dật đi tới, cần trong tay hai ly nước trái cây mà cậu ta vừa mới mua từ viện nghiên cứu thiên văn về.
“Chỗ ngắm sao này, cậu…..”Cậu ta dừng lại: “Hai người thấy như thế nào?”
“À, cũng được.” Tiền Khả Khả vén tóc rồi khẽ liếc nhìn Kiều Tinh Ngôn một cái, cô ấy không dễ bị mua chuộc bởi một ly nước trái cây đâu.
“Cảm ơn.” Kiều Tinh Ngôn mỉm cười, hào phóng nhận lấy ly nước trái cây rồi đưa cho Tiền Khả Khả một ly: “Rất ổn. Hơn nữa còn có cả viện nghiên cứu bên đây, rất chuyên nghiệp và đảm bảo.”
Đường Thiệu Dật gật đầu, cậu ta cũng nghĩ vậy.
“Vậy là ngày hôm đó tất cả chúng ta đều sẽ ở đây đúng không?” Kiều Tinh Ngôn hỏi.
“Đến lúc đó Hiệp Hội Ngoài Trời sẽ tổ chức một buổi sinh hoạt. Phóng viên sẽ đứng bên đó, mọi người cứ nương theo mà sắp xếp nha.”
Kiều Tinh Ngôn gật đầu, bởi vì Trịnh Mẫn đã bảo cô đến đây thì tức là lúc đó sẽ có những bản báo cáo liên quan tới cần phải làm.
Cách đó không xa, Tạ Dịch An quay đầu nhìn lại. Trong mắt anh là đôi nam nữ trẻ tuổi đang đứng đối diện nhau, tuổi tác xấp xỉ, tràn đầy sức sống dưới ánh nắng mùa thu đầy mỏng manh. Nó đẹp tựa như một bức tranh vậy.
“Cái thằng nhóc Đường Thiệu Dật trông nhút nhát, thế mà còn biết mua nước cho gái cơ đấy.” Một đàn anh khác dẫn đội trêu vào.
Có người ồn ào: “Bé đàn em này xinh quá. Nếu mà em ấy thích tôi, chắc chắn tôi sẽ mua luôn cả cái xe cho em luôn còn được.”
“Cậu có thể nào thôi đi không.”
Mỗi khi các chàng trai tụ lại nói chuyện, thì những bạn nữ xinh đẹp luôn dễ dàng trở thành tâm điểm của cuộc nói chuyện đó.
Tạ Dịch An đẩy kính, đôi môi mỏng khẽ mím lại.
“Gọi bọn họ nhanh lên, còn có ba điểm nữa cần phải xem đấy.”
“Đường Thiệu Dật, cậu đừng có lải nhải nữa. Đi nhanh lên.” Có người hô to.
“Dạ, được.”
Đoàn người đi một chút rồi lại dừng, dạo quanh dưới chân núi Lương Bình gần hai tiếng đồng hồ. Mãi cho đến gần chạng vạng tối mới xác định được vài vị trí cơ bản.
Nhiệt độ trong núi chênh lệch khá lớn. Lúc ra ngoài, Kiều Tinh Ngôn chỉ mặc mỗi một cái quần đùi. Giờ đây đứng trước cửa viện nghiên cứu, chỉ thấy đùi mình lạnh ngắt, khiến cô không ngừng dậm chân tại chỗ.
Chân cô vẫn còn ngứa. Thật sự thì cô không nghĩ rằng đã giữa tháng 9 rồi mà trên núi vẫn còn rất nhiều muỗi đến thế.
“Tinh Bảo, cậu bị gì thế?” Tiền Khả Khả ngồi xổm xuống, nheo mắt nhìn bắp chân Kiều Tinh Ngôn.
Những vết mẩn đỏ nổi li ti trên bắp chân trắng nõn, trông có hơi đáng sợ.
Mới đây Kiều Tinh Ngôn chỉ thấy hơi ngứa, cứ tưởng là bị muỗi cắn. Đến khi nghe Tiền Khả Khả nói thế, cô mới phát hiện là mình có thể là bị dị ứng.
“Làm sao thế?” Tạ Dịch An nhìn thấy hai người họ đang cúi đầu thì tiến lên.
“Hình như là Tinh Bảo bị dị ứng ạ.” Tiền Khả Khả chỉ tay vào mẩn đỏ.
Kiều Tinh Ngôn khẽ rít một tiếng, lại còn hơi đau nữa.
Tạ Dịch An nhíu mày, đột nhiên khuỵu gối ngồi xổm xuống.
Là anh sơ suất, trước khi đến đây đang ký phải nhắc mọi người nên mặc quần dài. Nhìn bắp chân trắng nõn của người con gái trước mặt nổi một vết ban đỏ to tướng, nội nhìn thôi cũng đủ khiến cho người ta hoảng hồn, chân mày của Tạ Dịch An lại càng nhíu sâu.
Kiều Tinh Ngôn bị hành động của anh làm cho anh giật mình.
Anh cứ thế ngồi xổm xuống trước mặt cô, mắt mắt không ngừng nhìn về phía chỗ nổi ban đỏ. Không biết có phải là do phát ban hay không, mà cô chỉ cảm thấy da thịt mình càng lúc càng nóng như lửa đốt, hai chân vô thức trở nên căng thẳng.
Tạ Dịch An đưa tay ra, lúc đầu ngón tay suýt chạm vào bắp chân của Kiều Tinh Ngôn thì anh mới phát hiện ra là có điều gì đó không đúng cho lắm.
“Chắc là bị dị ứng rồi, phải đến bệnh viện ngay lập tức.” Anh đứng dậy, bàn tay vừa vươn ra đã bị anh đút lại vào trong túi quần.
“Chân có đau không? Em còn đi được chứ?”
“Dạ?” Kiều Tinh Ngôn ngước mắt lên, chạm vào ánh mắt dịu dàng sau lớp kính mỏng của anh. Trực giác đã nói cho Kiều Tinh Ngôn biết, nếu bây giờ cô đáp lại một câu ’Không thể đi’, rất có thể anh sẽ lập tức ôm cô lên ngay.
“Dạ…..” Kiều Tinh Ngôn nhanh chóng đáp lời.
“Được. Vậy hai em đứng ở cửa đợi nhé, tôi sẽ đi lấy xe.”
Dứt câu, Tạ Dịch An đã sải bước đi ngay. Hình như là anh đang tìm người để mượn xe.
Không lâu sau, một chiếc SUV màu đen dừng lại trước của viện nghiên cứu. Tiền Khả Khả không dám chậm trễ thêm phút giây nào nữa, vội vàng kéo Kiều Tinh Ngôn lên xe.
“Nhưng…..” Kiều Tinh Ngôn muốn nói rằng mình còn chưa nói gì với mọi người bên Hiệp Hội Ngoài Trời, ít nhiều gì cũng phải chào họ trước khi rời đi chứ.
“Vừa nãy tôi đã báo với thầy Lý bên viện rồi. Thầy ấy sẽ sắp xếp xe để đưa bọn họ về.” Dường như Tạ Dịch An hiểu được nỗi băn khoăn của cô, trực tiếp ngắt lời rồi giải thích.
“Dạ.”
*
Từ viện thiên văn đến bệnh viện gần nhất cũng mất tận 20 phút lái xe, may mắn thay đây là khu vực ngoại ô thành phố nên buổi tối cũng không có quá nhiều xe cộ. Tạ Dịch An đỗ xe trước cổng bệnh viện, bảo Tiền Khả Khả dẫn Kiều Tinh Ngôn vào trong đăng ký trước, còn anh thì đi tìm chỗ đậu xe.
Không có nhiều người ở bệnh viện này lắm. Lúc Tạ Dịch An đỗ xe xong quay lại, Kiều Tinh Ngôn và Tiền Khả Khả cũng mới bắt đầu bước vào phòng khám.
Bác sĩ là một bà dì hơi lớn tuổi, bà nắm lấy bắp chân của Kiều Tinh Ngôn ngắm nghía một hồi. Vùng phát ban đã lần ra ngày càng rộng, gần như là dính liền thành một mảnh.
“Phán đoán sơ bộ là bị muỗi đốt và dị ứng. Thế nhưng tôi thấy có vẻ là khá nghiêm trọng, tốt hơn hết là nên đi xét nghiệm máu đi. Nếu cần thiết thì có thể sẽ truyền dịch chống dị ứng.”
Kiều Tinh Ngôn không ngờ là lại nghiêm trọng đến thế. Lần gần nhất mà cô truyền dịch là từ hồi còn học lớp hai tiểu học, hơn nữa cô lại còn có hơi nhức đầu.
“Chỉ uống thuốc thôi….liệu có được không ạ?”
Bà dì bác sĩ ngước mắt lên, nghiêm túc nhìn cô.
Kiều Tinh Ngôn mím môi, không dám nói gì nữa. Trong đôi mắt trong veo đó hiện rõ ràng sự phản kháng.
“Dạ không có gì đâu ạ, phiền dì viết đơn đăng ký giúp cháu.”
Giọng nói ấm áp của người đàn ông vang lên từ phía sau. Tạ Dịch An bước lại gần, đứng bên cạnh Kiều Tinh Ngôn. Anh hơi cong lưng để tiện cho việc nhìn rõ vết ban trên chân cô.
“Còn đau không?” Anh nghiêng đầu hỏi. Trong ánh mắt tràn đầy vẻ lo lắng đằng sau lớp kính mỏng, không hề có chút kiêng dè.
“Dạ không sao ạ.” Kiều Tinh Ngôn đón nhận ánh mắt của anh, đầu ngón tay khẽ siết lại rồi khẽ đáp.
“Đau thì không sao nhưng thật sự rất ngứa đấy.” Dì bác sĩ tiếp lời của Kiều Tinh Ngôn, sau đó đưa mắt nhìn sang cậu chàng đẹp trai bên cạnh, lại nhìn sang cô gái xinh đẹp dịu dàng trước mặt.
Bình thường khi gặp những chuyện như thế này, các cô gái khác thì đã bắt đầu làm nũng, thế mà cô bé này lại bảo là ‘không sao đâu’. Bà thu hồi vẻ mặt nghiêm túc, cười híp mắt nhìn Kiều Tinh Ngôn: “Sao thế, cháu sợ bạn trai lo lắng hả?”
Kiều Tinh Ngôn: ……..!