Kiều Tinh Ngôn chớp mắt, có hơi bối rối.
Tạ Dịch An không giải thích: “Ngày mai em muốn đi đâu?”
Lại là chủ đề này.
Kiều Tinh Ngôn quay đầu nhìn anh: “Bạn học Tạ Dịch An, em thật sự nghi ngờ là anh chưa từng theo đuổi phụ nữ nào đấy.”
Khi theo đuổi phụ nữ, không phải bên nam phải chủ động sắp xếp hết tất cả các chuyện này. Còn bên nữ chỉ cần có trách nhiệm xinh đẹp như nàng tiên cá thôi chứ nhỉ?
Tại sao lại để cô đưa ra quyết định thế này?
Tạ Dịch An hơi dừng lại, sờ lên mũi.
“Đúng thật, tôi chưa từng theo đuổi phụ nữ.”
Kiều Tinh Ngôn không khỏi sửng sốt.
“Chẳng lẽ anh…….”
Chưa từng hẹn hò?
Cô không hỏi thẳng thắn như thế, nhưng Tạ Dịch An lại hiểu.
“Chưa từng.”
Kiều Tinh Ngôn: “…….”
Không biết tại sao, cô lại cảm thấy rất căng thẳng.
“Em có thể hỏi…….tại sao không?”
“Chuyện này lạ lắm sao?” Tạ Dịch An hơi dừng lại, dường như đang suy nghĩ lý do. Hồi lâu sau, cuối cùng anh cũng đưa ra đáp án: “Lúc trước vẫn chưa gặp được người mình thích.”
“À.”
Kiều Tinh Ngôn nhỏ giọng đáp, hàng mi dài rũ xuống.
Lúc trước chưa gặp được người mình thích, nhưng giờ thì có rồi?
Lời ẩn ý này, không thể không tưởng tượng được.
Kiều Tinh Ngôn xoa mặt, hai bên má ửng đỏ. Cô không biết là bởi vì mình xoa quá mạnh, hay là vì những lời này của Tạ Dịch An nữa.
“Cho nên là anh không có quá nhiều kinh nghiệm theo đuổi ai cả. Nếu như có chỗ nào làm không tốt hoặc không đúng, nhất định anh phải sửa chữa ngay.” Tạ Dịch An hơi ngừng lại: “Hi vọng…..em đừng ghét bỏ anh.”
“Em đâu có ghét bỏ……” Kiều Tinh Ngôn cụp mắt, nhẹ nhàng đáp.
“Sao?”
“Không.” Kiều Tinh Ngôn lập tức phủ nhận, quay đầu nhìn về phía bụi cây bên đường.
Cách một bụi rậm, truyền đến tiếng sột soạt. Ánh sáng ở đây khá tối, Kiều Tinh Ngôn nhìn không rõ lắm, cô vừa định thò đầu ra xem lại, nhưng tầm nhìn trong phút chốc đã bị che khuất.
Lòng bàn tay của Tạ Dịch An che đi mí mắt mỏng manh của cô. Trong bóng tối, đôi mắt Kiều Tinh Ngôn khẽ chớp.
“Đừng nhìn.”
Anh đứng sau thấp giọng nhắc nhở, Kiều Tinh Ngôn theo bản năng nhắm mắt lại. Hàng mi thon dài lại một lần nữa khẽ quét qua tay Tạ Dịch An.
Bàn tay của người đàn ông cứng đờ.
Bởi vì tầm mắt bị che khuất, nên bóng tối đã làm khuếch đại lên các giác quan khác. Cuối cùng Kiều Tinh Ngôn cũng nghe thấy trong tiếng sột soạt đó có vài điểm khác thường, xen lẫn chút mập mờ mà quyến rũ…..
Cô nhắm chặt mắt nhưng trái tim lại đập ngày càng nhanh.
Biết Kiều Tinh Ngôn đã nhắm mắt, Tạ Dịch An mới buông tay xuống, nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay cô, dẫn cô đi qua một con đường nhỏ. Kiều Tinh Ngôn nhắm tịt cả hai mắt, cảm giác bất an dâng trào lên làm cô vô thức nghiêng người về phía Tạ Dịch An, giơ tay nắm lấy cánh tay anh.
Đoán chừng đã đi qua khỏi con đường nhỏ này, Kiều Tinh Ngôn mới chậm rãi mở mắt.
Mọi chuyện dường như không còn quan trọng nữa, vì giáo viên hướng dẫn của khoa bọn họ, giáo sư Lưu đang đi về hướng này. Kiều Tinh Ngôn giật mình, vội vàng xoay người.
Cô vẫn còn đang nắm lấy cánh tay của Tạ Dịch An, vì thế nên nhờ cú xoay người này, cô đã chạy thẳng vào vòng tay của anh.
Tạ Dịch An giật mình. Mùi sữa hoà quyện cùng với hương bưởi quen thuộc đột nhiên tràn vào hơi thở anh.
Tiếng bước chân phía sau ngày càng gần, dường như lo lắng sẽ bị phát hiện, Kiều Tinh Ngôn lại càng tiến lại gần Tạ Dịch An hơn.
Tạ Dịch An: “……”
Chất liệu quần áo mỏng cọ sát vào nhau, bên tai truyền đến tiếng giáo sư Lưu nói chuyện với người đi cùng. Đợi đến khi bước chân kia dần xa, Kiều Tinh Ngôn mới dám hé mắt ra nhìn.
Đập vào mắt cô là một chiếc áo sơ mi trắng tinh tế. Kiều Tinh Ngôn ngẩng đầu, vô tình chạm phải ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông.
Màn đêm mỗi lúc một tối, dưới ánh trăng mỏng manh, cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Tạ Dịch An. Trong đó có những cảm xúc đè nén mà cô không tài nào hiểu nổi, dày đặc như mực không thể tan.
“Anh…..”
Kiều Tinh Ngôn cử động, bụng dưới đụng phải một vật cứng.
Cô không phát hiện ra điều gì bất thường, chỉ hơi kiễng chân lên, nhìn qua vai anh để xem thử xem liệu giáo sư Lưu đã đi xa chưa.
Làn da nhạy cảm bị cọ xát, Tạ Dịch An hơi nghiêng đầu nhìn về phía không người.
“A…..” Kiều Tinh Ngôn thở dài một hơi: “Hù chết…..”
Trong tầm mắt, vành tai của Tạ Dịch An đỏ bừng.
Lúc này Kiều Tinh Ngôn mới ý thức được có gì đó không ổn, cô vội vàng đẩy ra: “Thật sự xin lỗi anh, em……”
Vừa nói, ánh mắt vừa vô thức nhìn xuống phía dưới.
Tạ Dịch An: “……”
Kiểu Tinh Ngôn như nhận ra điều gì đó, cô ngạc nhiên nuốt nước bọt, không nói gì thêm nữa. Tạ Dịch An cũng mím môi không lên tiếng, chuyện này thì sao có thể xin lỗi được.
“Anh……” Thật lâu sau, Kiều Tinh Ngôn mới nhỏ giọng mở miệng, mang theo ý thăm dò: “Không sao chứ?”
Tạ Dịch An: “……”
Yết hầu anh khẽ cử động. Tạ Dịch An cất tiếng, giọng nói mang theo chút khàn đặc.
“Không sao đâu, đó là chuyện bình thường…..” Anh dừng lại: “Phản ứng sinh lý.”
Kiều Tinh Ngôn: “……”
*
Cả ngày thứ bảy hôm sau, Kiều Tinh Ngôn nằm ngủ đến tận 10 giờ sáng mới bắt đầu lề mề xuống giường tắm rửa.
Đêm qua, cô và Tạ Dịch An đã quyết định sẽ cùng nhau đi đến đài thiên văn của thành phố Nam.
Ăn trưa xong, Kiều Tinh Ngôn thay một chiếc quần jeans và áo phông đơn giản. Lúc ra đến cổng trường, cô đã nhìn thấy xe của Tạ Dịch An đang đậu ven đường.
Kiều Tinh Ngôn bước nhanh tới, mở cửa ghế phụ: “Tạ…..”
Hôm nay Tạ Dịch An không mặc áo sơ mi trang trọng, thay vào đó là một chiếc áo sơ mi màu xanh xám rộng thùng thình. Nếu đi bộ trong khuôn viên của trường, rất có thể sẽ bị hiểu nhầm là sinh viên đại học.
Kiều Tinh Ngôn vẫn có phần không thích ứng được với cách ăn mặc giản dị này của anh. Cô ngồi vào ghế phụ, nghiêng đầu sang nhìn.
“Kỳ lắm à?”
“Không, chỉ là…..” Kiều Tinh Ngôn do dự: “Trông anh hơi trẻ.”
Tạ Dịch An: “……”
“Bình thường anh rất già à?”
“Dạ?” Kiều Tinh Ngôn ngơ ngác, không hiểu vì sao Tạ Dịch An lại quan tâm đến vấn đề này.
Kiều Tinh Ngôn thật sự không thể nào hiểu nổi tâm tình của một người đàn ông 27 tuổi. Độ tuổi này cũng không tính là quá lớn, nhưng Kiều Tinh Ngôn chỉ mới 20 tuổi, đối với Tạ Dịch An mà nói là chênh lệch tận bảy năm.
Về vấn đề chênh lệch tuổi tác, Tạ Dịch An không muốn nhắc đến.
“Tối nay muộn nhất là mấy giờ em phải về?”
Kiều Tinh Ngôn lại ngẩn ra.
Giờ mới là buổi chiều, hai người bọn họ sẽ đi chơi đến tận tối à? Thế còn sau buổi tối thì sao…..?
Chạm phải đôi mắt giật mình của Kiều Tinh Ngôn, Tạ Dịch An ho nhẹ: “Tối nay có một bộ phim mới sẽ chiếu ở rạp phim bên cạnh đài thiên văn. Phim đó nói về các tiểu hành tinh, xem xong chắc tầm cỡ 10 giờ.”
“À.”
Thì ra là như vậy.
Kiều Tinh Ngôn gật đầu: “Mười giờ thì được.”
Cả hai lái xe đến đài thiên văn.
Cuối tuần ở đài thiên văn đông hơn bình thường, phần lớn là cha mẹ dắt con cái đi xem, vì trẻ nhỏ vốn rất tò mò về bầu trời cũng như vũ trụ. Bản thân Kiều Tinh Ngôn không khác gì các em ấy, từ tầng một đến tầng bốn, cô không bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào.
Cô ngắm đến say sưa, Tạ Dịch An cũng theo sát phía sau. Những thứ này trong mắt của Tạ Dịch An vừa là sở thích, vừa là công việc. Hằng ngày anh đều phải tiếp xúc với nó, vì đã quá quen thuộc nên thật sự rất khó có thể hiểu được tâm trạng của Kiều Tinh Ngôn.
“Vui lắm hả em?” Sau khi đi dạo một vòng quanh phòng triển lãm để phổ cập khoa học, Tạ Dịch An nhịn không được hỏi.
“Tại nó thú vị quá ạ.” Kiều Tinh Ngôn tươi cười. Vừa nãy cô còn không chỉ hiểu rõ nguyên tắc chụp ảnh bầu trời đầy sao rực rỡ màu sắc, thay vào đó còn có thể tự mình dùng dụng cụ để tổng hợp lại bản đồ thiên thể đầy màu sắc kia nữa.
“Có đẹp không anh?”
Cô giơ tấm ảnh lên trước mặt, tựa như đang dâng báu vật lên cho Tạ Dịch An xem.
“Đây là gì?” Tạ Dịch An chỉ vào một mảnh sương mù màu hồng trên hành tinh.
“Hoa hồng đó anh.” Khuôn mặt Kiều Tinh Ngôn tươi rói, đôi mắt đen láy tràn ngập ý cười: “Nếu có một hành tinh, em sẽ trồng thật nhiều hoa hồng trên đó.”
“Hoa hồng à?”
“Dạ đúng ạ.”
Trí tưởng tượng của con gái luôn ngọt ngào nhưng lại không kém phần lãng mạn. Một hành tinh khô khan cũng có thể nở ra những bông hoa rực rỡ nhất. Tạ Dịch An nhìn đôi mắt tươi cười của cô, khiến anh cũng vui theo.
“Chà, nghe hay đấy.”
“Thật sao ạ?” Kiều Tinh Ngôn hơi nhích lại gần, nhìn vào mắt anh.
“Anh không thấy nhàm chán à? Vì dù gì những thứ này với anh mà nói, những câu mà em nói cũng chẳng khác nào lời của trẻ con là mấy.”
“Đâu có.” Tạ Dịch An nhìn cô, đôi mắt đó sáng lấp lánh.
Ở bên cô, anh không bao giờ cảm thấy nhàm chán.
Hai người đi bộ lên tầng cao nhất, nơi này có hai hội trường thiên văn được trang bị các thiết bị tiên tiến nhất thế giới và các kính VR(1). Người xếp hàng chờ trải nghiệm rất đông, Kiều Tinh Ngôn cũng không ngoại lệ, thế nhưng khi nhìn thấy bên cạnh có nhiều trẻ nhỏ được cha mẹ dẫn đến, cô lại cảm thấy hơi do dự.
“Không ấy, mình khỏi cũng được…..” Cô cũng đã lớn rồi, ai lại chơi mấy trò của trẻ em được chứ.
“Sao lại khỏi?” Tạ Dịch An nắm lấy tay bé nhỏ, kéo cô đi vào trong đám đông.
“Các bé nhiều quá….” Kiều Tinh Ngôn muốn rút tay ra, nhưng bị Tạ Dịch An giữ chặt lại.
Người đàn ông cụp mắt: “Không phải em cũng là một đứa trẻ sao?”
Kiều Tinh Ngôn: “…..”
Người xếp hàng tuy rằng nhiều, thế nhưng mọi người vẫn giữ trật tự rất tốt. Đợi khoảng chừng 40 phút, cuối cùng Kiều Tinh Ngôn cũng hưng phấn bước lên trên bục mô phỏng của đài thiên văn.
Thời gian trải nghiệm có hạn, mỗi người chỉ được hai phút.
Tạ Dịch An dẫn cô đến trước dàn máy, thuần thục điều chỉnh thiết bị: “Em muốn xem cái gì?”
“Ừm…….” Lúc này Kiều Tinh Ngôn vừa kích động mà cũng vừa tò mò, đến nỗi cô hoàn toàn không biết những thứ này có thể nhìn thấy những gì mà cô muốn thấy hay không.
Tạ Dịch An hiểu ra: “Thiên hà Tiên nữ(2) nhé?”
“Dạ được ạ.”
“Được.”
Kiều Tinh Ngôn đứng trước mặt Tạ Dịch An, thông qua chiếc kính, hình ảnh trước mặt cô dần trở nên rõ ràng hơn. Môi trường xung quanh nhẹ nhàng đến mức khiến cô có cảm giác như mình đang ở trong bầu trời đầy sao rộng lớn, chỉ cần với tay một cái thôi là đã có thể chạm đến các vì sao.
Trong bầu trời đầy sao đó, có một vầng sương nhỏ màu trắng nhẹ nhàng tỏa sáng.
Hoá ra đây là Thiên hà Tiên nữ. Những suy nghĩ lãng mạn của con gái bắt đầu lan rộng, tưởng tượng xem liệu thực sự có các nàng tiên trong đó hay không.
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên bên tai: “Thiên hà Tiên nữ là một trong các thiên thể xa nhất mà mắt thường chúng ta có thể nhìn thấy được. Khối lượng của nó xấp xỉ 2.23 lần Dải Ngân Hà, trong đó vật chất tối chiếm tỷ lệ lớn nhất.”
Kiều Tinh Ngôn: “……”
Câu chuyện cổ tích đầy lãng mạn trong tưởng tượng đã bị dập tắt.
Thời gian trải nghiệm hai phút đã kết thúc, Kiều Tinh Ngôn bước ra khỏi khu vực mô phỏng. Không có nàng tiên nào ở Thiên hà Tiên nữ cả, phần lớn đọng lại trong đầu cô là vật chất tối……
Thấy cô bé trước mặt có chút buồn bực, Tạ Dịch An hỏi: “Trông không đẹp à?”
Kiều Tinh Ngôn bỗng nhiên mỉm cười.
“Giờ em hiểu tại sao mà cả nhà lại nóng lòng muốn cho anh đi xem mắt rồi đó.”
Tạ Dịch An: “?”
Kiều Tinh Ngôn cong mắt, bước xuống đài mô phỏng rồi nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.
“Việc phổ cập khoa học mà anh vừa làm…..thật sự, phá tan hẳn bầu không khí luôn á.”
Tạ Dịch An: “…..”
“Nhưng mà….” Kiều Tinh Ngôn hơi dừng lại một chút, mỉm cười nhìn Tạ Dịch An: “Em rất thích.”
Đôi mắt cô sáng lấp lánh, nụ cười trên môi lại càng thêm sâu.
Ánh mắt của cả hai chạm phải nhau, Tạ Dịch An cũng nhếch khoé môi: “Thích không?”
“Thích ạ.”
“Em thích gì?” Anh hỏi.
Khoé miệng của Kiều Tinh Ngôn hơi cong lên. Cô nhìn Tạ Dịch An, cách một lớp kính mỏng manh cũng có thể nhìn thấy được nụ cười đọng lại, xen lẫn đâu đó chút dịu dàng trong đáy mắt của anh.
Em thích gì?
Kiều Tinh Ngôn nhếch khoé môi, cô không muốn bị lừa nữa.
“Em thích…..nghe những kiến thức khoa học về Thiên hà Tiên nữ.” Nói xong, cô nghiêng đầu mỉm cười nhìn Tạ Dịch An.
Tạ Dịch An biết cô sẽ không dễ bị lừa, chỉ gật đầu.
“Ừm, đúng là tiên nữ thì nên thích Thiên hà Tiên nữ.”
Hả?
Vì bị khen bất ngờ nên Kiều Tinh Ngôn không kịp đề phòng. Cô ngơ ngác nhìn Tạ Dịch An, vành tai có hơi nóng, chậm rãi chớp mắt.
Cổ tay lại một lần nữa bị giữ chặt, Tạ Dịch An dắt cô: “Tiên nữ à, đừng có ngẩn ngơ ra đó nữa. Em đang cản đường các em nhỏ đấy.”
Kiều Tinh Ngôn muốn che mặt lại.
*
Tạ Dịch An vốn định dẫn Kiều Tinh Ngôn đi xem phim lúc 8 giờ, nhưng khi đến gần giờ ăn tối, anh lại nhận được cuộc điện thoại từ sở. Có một dự án nghiên cứu cấp quốc gia Tây Bắc, viện đã cử anh và một kỹ sư cấp cao khác tạm thời tham gia vào nhóm dự án để hỗ trợ họ giải quyết một số vấn đề khó khăn.
Chuyện xảy ra khá đột ngột, tối nay phải xuất phát ngay.
Tạ Dịch An cúp điện thoại, nhìn Kiều Tinh Ngôn đầy tiếc nuối: “Tạm thời anh phải đi công tác, 10 giờ tối nay anh phải bay ngay. Buổi xem phim với em đêm nay, không còn cách nào khác đành phải hoãn lại rồi.”
Mặc dù Kiều Tinh Ngôn cũng thấy tiếc, nhưng bản thân cô cũng hiểu rõ là việc nào quan trọng hơn cả.
“Không sao đâu anh, công việc quan trọng hơn mà. Còn phim, lúc nào cũng có thể xem được.”
“Ừm.” Tạ Dịch An gật đầu: “Vậy để anh đưa em về.”
Trên xe, Tạ Dịch An nói với Kiều Tinh Ngôn rằng chuyến công tác này có thể sẽ mất một khoảng thời gian. Vì cũng gần đến lễ Quốc Khánh rồi, nhưng có lẽ anh sẽ không trở về cho đến tận đầu tháng 11.
“Lâu như vậy à?”
“Ừm.”
Kiều Tinh Ngôn không nói gì nữa. Chẳng hiểu tại sao, trái tim cô lại thấy trống rỗng.
“Xin lỗi em. Chuyện mà anh đã hứa, có thể phải tạm thời hoãn lại rồi.”
“Chuyện anh hứa với em sao?” Kiều Tinh Ngôn chớp mắt, khó hiểu.
Tạ Dịch An quay đầu nhìn cô: “Thì anh từng nói là sẽ nghiêm túc theo đuổi em mà.”
Kiều Tinh Ngôn: “……”
Làm sao mà anh lại luôn có thể nghiêm túc khi nhắc đến chủ đề như vậy thế nhỉ?
Kiều Tinh Ngôn nghiêng đầu nhìn ra ngoài xe, né tránh ánh mắt của Tạ Dịch An.
Bên tai vang lên giọng nói trầm ấm mà nghiêm túc của người đàn ông: “Chờ anh trở về, anh sẽ theo đuổi em gấp đôi. Có được không?”
Kiều Tinh Ngôn nắm chặt lấy quai túi, cô không muốn trả lời câu hỏi này của anh chút nào. Làm gì có ai lại đi hỏi một câu như thế chứ.
Tạ Dịch An kiên trì nói thêm: “Nhưng trước khi anh trở về, em không được chạy theo người khác đâu đó.”
Cuối cùng Kiều Tinh Ngôn cũng không giữ bình tĩnh được nữa, bỗng dưng nghiêng đầu lại nhìn Tạ Dịch An với đôi tai đỏ bừng: “Cái gì mà chạy theo người khác, anh…..anh đừng có nói bậy bạ.”
Tạ Dịch An nhìn hai má cô ửng hồng, đôi mắt hoảng sợ xen kẽ trong đó vài sự luống cuống thì khẽ nở nụ cười.
“Anh không có nói bậy bạ. Anh biết rất rõ là tiên nữ dễ khiến người khác nhớ thương như thế nào mà.”
Kiều Tinh Ngôn: “……”
Đúng lúc đèn đỏ, chiếc xe dừng lại.
Kiều Tinh Ngôn cố gắng hết sức giữ vẻ mặt nghiêm túc: “Dù sao những lời vừa rồi chỉ là anh nói miệng thôi, ở đây không tính.”
Gì mà chạy theo người khác…..chỉ có anh mới nghĩ ra được.
“Hơn nữa, em không gọi đó là chạy theo người khác. Đó gọi là sự tự do trong tình yêu, anh hiểu không?”
Kiều Tinh Ngôn không muốn bị nắm thóp, đành cứng cổ chống đỡ. Cô biết, mình chỉ muốn chọc tức anh nên mới cố ý nói thế.
“Tự do yêu cũng được, nhưng em phải cho anh một cơ hội cạnh tranh công bằng.” Tạ Dịch An nhìn cô bằng ánh mắt rực lửa: “Nếu không, đến lúc anh phá hủy tất cả mọi thứ thì em cũng không được phép khóc nhè đâu đó”.
Kiều Tinh Ngôn: ……!
Cái gì mà phá huỷ tất cả mọi thứ, sao mà cái người này lại có thể miêu tả loại…..loại hành vi này giống với câu “Biết ba việc, làm ba việc” nhẹ nhàng như thế chứ!
“Em không khóc, ai mà khóc thì sẽ biến thành cún!” Kiều Tinh Ngôn giả vờ tức giận.
Tạ Dịch An mỉm cười, nhìn cô bé nóng nảy trước mặt.
“Em không cần làm cún, cùng lắm em là…..”
“Là gì?” Kiều Tinh Ngôn tò mò hỏi.
Đáy mắt Tạ Dịch Anh nhuộm đầy ý cười nhìn cô: “Một chú thỏ ngọc.”
Kiều Tinh Ngôn: “…….”
Chú thích:
Kính VR:
Thiên hà Tiên nữ: Thiên hà Tiên Nữ, hay tinh vân Tiên Nữ, thiên hà Andromeda và các tên như Messier 31, M31 hay NGC 224, là thiên hà xoắn ốc có vị trí biểu kiến thuộc chòm sao Tiên Nữ nằm ở bầu trời phía bắc gần chòm sao Phi Mã. Đây là thiên hà xoắn ốc gần dải Ngân Hà của chúng ta nhất, khoảng 2,5 triệu năm ánh sáng.