Đậu Diệu cũng giống như bị dọa, vội vàng ngồi thẳng lên, đem hạt dưa bỏ lại.
Thật sự chuyện đã xảy ra rồi, không thể coi như không có được.
Tần phu nhân đối với Đậu Diệu đã có chút bất mãn, bây giờ thấy nàng ngồi nghiêm chỉnh nhưng trong lòng thấp thỏm lo âu như vậy, càng chướng mắt nàng hơn. Việc phun hạt dưa này nhất định bình thường hay làm nên đã tạo thành thói quen xấu, không chú ý một cái liền lộ ra. Hiện tại bị nhìn thấy lại có bộ dáng hối hận, có thể thấy được nàng vốn muốn để lại ấn tượng tốt để gả vào Tần gia.
Bà ngầm lắc đầu, rốt cuộc thì cũng không phải đại phòng, vẫn là Đậu Tuệ tốt hơn.
Tần phu nhân xuất thân danh môn, tất nhiên yêu cầu đối với con dâu rất cao, vốn nghe nói Đậu Diệu rất xuất sắc, ngay từ đầu còn có chút chờ mong, kết quả lại thất vọng trở về.
Thấy bà đi rồi, Trương thị liền tức giận kéo Đậu Diệu vào phòng, trực tiếp chất vấn:"Con cố ý?"
Đậu Diệu nói: "Sao lại cố ý chứ."
"Con có khi nào phun vỏ hạt dưa vậy đâu!" Trương thị nói, "Không sớm không muộn lại phun lúc này, con có thể không nhịn ăn được sao? Hừ, một mối nhân duyên tốt như vậy, lại bị con tự mình làm hỏng, con bảo ta làm sao..."
Trương thị càng nghĩ càng đau lòng, khóc lên.
Đậu Diệu nhíu mày nói: "Chỉ là phun vỏ hạt dưa thôi mà, vốn nhà họ muốn cưới bây giờ lại không muốn. Sau này ở Tần gia, con sẽ sống như thế nào chứ, còn có thể không phạm sai lầm nào sao?"
Trương thị sửng sốt, ngẩng đầu lên.
"Mẫu thân, Tần phu nhân này cực kỳ cao ngạo, người không thấy sao, nhìn con giống như nhìn thứ gì đó không bằng, làm như con bà ta là con Hoàng đế ấy."
Nghe nàng nói như vậy, Trương thị khiển trách: "Không được vô lễ với trưởng bối!"
"Con ăn ngay nói thật mà, Tần gia kia tuy tốt nhưng tóm lại vẫn rất khinh người, con không gả đâu." Đậu Diệu thành thật thừa nhận, "Con đúng là cố ý, con không muốn gả cho Tần tam công tử kia, người đánh con cũng vậy thôi."
Nàng đưa tay đến.
Ngón tay nhỏ dài, trắng như tuyết.
Trương thị làm sao lại nỡ đánh, nhưng bà thật sự không nuốt nổi cục tức này.
Mối hôn sự này bà rất vừa lòng, kết quả nữ nhi lại tự mình quyết định.
Bà kiên quyết lấy thước ra.
"Từ xưa hôn sự là do cha mẹ định đoạt, con dám ngỗ nghịch, đó là tội lớn! Từ trước đến nay ta vẫn luôn nuông chiều con, không chạm vào sợi lông của con, nhưng hôm nay, con, con càng ngày càng vô lý!" Giọng Trương thị khẽ run, "Tóm lại con có biết sai không?"
Đậu Diệu thẳng cổ không nói lời nào, ngón tay thẳng ra.
Trương thị liền đánh mạnh lên tay nàng một cái.
Bàn tay trắng như tuyết lập tức xuất hiện một vết đỏ.
Cả người Đậu Diệu run lên.
Thật sự rất đau.
Thế nhưng nàng sẽ không lùi bước.
Trương thị thấy nàng quật cường như vậy, bỗng chốc tức giận hơn, liên tục đánh bảy tám cái.
Nha hoàn bên cạnh lần đầu tiên thấy phu nhân đánh tiểu thư như vậy, thấy nước mắt Đậu Diệu rơi xuống, vội vàng quỳ xuống cầu tình.
Trương thị lấy lại tinh thần, mới phát hiện tay nữ nhi đã đỏ lên, lại đau lòng muốn chết, gọi người đi lấy thuốc, một bên hỏi:"Còn chưa biết sai?"
Đậu Diệu nức nở nói:"Đúng vậy, con có gả cũng phải gả cho người mà mình vừa ý."
Trương thị tức giận thiếu chút nữa ngã ngửa.
Sao bà lại sinh ra một đứa con gái như vậy chứ!
Bà bảo người đưa Đậu Diệu về, đợi Đậu Quang Đào từ nha môn trở về, liền bổ nhào vào trong lòng ngực ông khóc: "Đứa nhỏ này ta không có biện pháp nào nữa, đánh cũng đã đánh, nó vẫn không chịu nghe không muốn gả cho Tần tam công tử. Hôm nay ông không biết đâu, nó thế mà lại làm trò phun vỏ hạt dưa trước mặt người khác. Tướng công, ông nói xem, cũng không còn là đứa nhỏ mấy tuổi nữa, làm sao lại khiến người ta lo lắng như vậy chứ.
Đậu Quang Đào nghe không hiểu, Trương thị vừa khóc vừa nói, cũng không rõ ràng.
Ông trấn an thê tử trước, mới cẩn thận hỏi, nghe xong cười cười:"Không gả thì không gả, nương tử, chúng ta chỉ có một đứa con gái là Diệu Diệu, cần gì phải ép buộc nàng, nào có phải là cùng Tần gia kết thân, thì nhà chúng ta có thể thăng chức nhanh?"
Trương thị đau đầu.
Bản thân thật sự là mệnh khổ
Đậu Quang Đào ôm bả vai thê tử: "Bà luôn thương con gái, sao chuyện này lại cứ cố chấp như vậy? Làm cha mẹ như chúng ta, đứa nhỏ vui là tốt rồi, phải không? Lại nói, bà cũng không phải là không biết nó, ở Linh Tuệ tự, Tuệ Năng đại sư đã nói Diệu Diệu khác người thường, bảo chúng ta thuận theo tự nhiên, bà đã quên rồi sao? Bà đối với nó như vậy, ngộ nhỡ ngày nào đó nó đột nhiên lại.... Làm thế nào mới tốt đây?
Ý là ngộ nhỡ lại phát điên.
Trong lòng Trương thị lộp bộp một tiếng.
Bà nhớ tới ánh mắt của Đậu Diệu, lạnh lẽo cứng rắn.
Nửa ngày cuối cùng mới than thở một tiếng: "Bây giờ nó có đồng ý bằng lòng thì Tần gia cũng không chịu."
"Đúng vậy, từ từ mà chọn, rồi cuối cùng cũng tìm được người mà bản thân Diệu Diệu cũng thích." Đậu Quang Đào nói, "Kinh thành lại có nhiều nhà như vậy."
"Có được mất người?" Trương thị cắn môi nói, "Ta đây cũng là vì nàng, nhưng nàng một chút cũng không cảm kích ta, bây giờ ta tha rằng nàng không giỏi cầm kỳ thi họa, chỉ làm con gái nhu thuận của ta."
Đậu Quang Đào không tin: "Đến lúc đó bà lại ghét bỏ nó không đủ xuất chúng."
Trên đời này, mía không thể có hai đầu ngọt, ít nhất đối với con gái là như vậy.
Tay Đậu Diệu vừa mới được bôi thuốc, một cỗ mát lạnh truyền đến, cũng không đau nữa mà thoải mái hơn nhiều, Hương phụ đau lòng nói: "Tiểu thư cũng thật là, vừa rồi nói với phu nhân một câu dễ nghe là được, hiện tại lại bị đánh như vậy, cũng không phải là không có tính toán trước."
Đau đến mức tim nàng co lại, nhưng nàng không thể gả vào Tần gia được.
Đương nhiên, nàng cũng không thể nhắc đến Vương Thiều Chi, Trương thị nổi nóng như vậy, nếu biết nàng còn muốn gả cho Vương Thiều Chi, nhất định sẽ nổi điên, về sau lỗ tai nàng nhất định sẽ gặp họa.
Đây không phải thời đại có thể tự mình lấy chồng, rất bực mình.
Vậy thì hết cách, nàng có thể từ từ, về sau chờ đến khi nàng "Hoa tàn ít bướm", Vương Thiều Chi lại đến cầu hôn, thì đó chính là cứu mạng cọng rơm này.
Nhưng mà Tần gia, người này bằng lòng lấy nàng, cũng khiến nàng có chút kinh ngạc, nàng vốn đang yên tâm, nghĩ bản thân mình thân phận kém, ánh mắt Trương thị lại cao, chọn trái chọn phải cũng không có người nào thích hợp, kết quả lại không giống suy nghĩ của nàng.
Vẫn có người bằng lòng hạ thấp vài phần.
Đậu Diệu thở dài, từ lúc nàng xuyên tới đây, sợ nhất chính là đối mặt với chuyện cưới gả này.
Tình huống kia có thể phản kháng lại được, làm sao nàng lại không vì mình tranh thủ một chứ chứ?
Mặc dù tay nàng cử động có chút khó khăn hơn so với chân.
Xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn về phía bầu trời cao xanh kia.
Một mũi tên bay qua nhanh như chớp, chim chóc kêu lên rồi rơi xuống, theo đó là âm thanh reo hò xung quanh.
"Thật sự là khiến chúng ta mở rộng tầm mắt, tài bắn cung của đại nhân thật sự rất tốt!" Thuộc hạ nhặt mấy con chim đặt ở một bên, nơi đó đã có mấy chục con.
Tống Trạch lười biếng buông cung ra: "Cho hết thời gian thôi."
Hắn nhìn trời, đã đến lúc hắn phải xử lý công vụ."
Trước đó không lâu, hắn vừa mới được phong làm người chỉ huy binh mã bảo vệ thành, chỉ là trị an ở kinh thành không tồi, hắn ngoại trừ việc cưỡi ngựa đi tuần tra cũng không có chuyện gì làm, săn chim, nghe người ta khoác loác, mỗi ngày cứ như vậy mà trôi qua.
Đang lúc hắn phải vê phủ, Đặng Nhung lại đưa tới một bức thư, nói nhỏ: "Là từ Hàm Dương gửi tới."
Tống Trạch mở thư ra nhìn, nhất thời trên mặt xuất hiện vài ý cười.
Hắn đi Tây Bắc, trừ bỏ thu hoạch được kinh nghiệm đánh địch còn kết được một người bạn tốt.
Người bạn tốt đó là Tam hoàng tử Hàm Dương vương.
Hai người mới gặp đã thân, sau đó hắn rời khỏi Hàm Dương cũng thường xuyên viết thư qua lại.
Thư hôm nay gửi đến là ân cần hỏi thăm hắn.
Tống Trạch xem xong, đem thư để vào trong tay áo, Đặng Nhung thấy thể lại bẩm báo: "Gần đây, vương phi thường đi đến Lưu gia, e rằng là muốn thế tử lấy vị Lưu đại tiểu thư kia."
Lại nói đến Lưu gia, cũng chính là họ hàng với nhà Chung thị của Ung vương phi, khóe miệng Tống Trạch lộ ra một nụ cười trào phúng, từ sườn phi thăng lên làm vương phi, bà ta liền cho rằng mình là mẫu thân hắn sao? Hay là, để cho phụ vương nhìn thấy, bà ta đối với con ông vẫn luôn quan tâm?
Mặc kệ như thế nào, hắn tuyệt đối sẽ không lấy Lưu đại tiểu thư kia.
Người hắn muốn lấy, phải tự hắn chọn.
Nghĩ vậy, liền xoay người nhìn về hướng Đậu gia.
Trương thị đang tức giận, chợt nghe nói Tống Trạch đến đây.
"Đang cùng Nhị thiếu gia nói chuyện ạ." Nha hoàn bẩm bảo.
Trương thị vội hỏi: "Nói chuyện ở đâu? Đưa một chút đồ ăn đến đi, không không...Cũng đã đến thời điểm dùng bữa tối, ngươi đi nói một tiếng, mời Thể tử ở lại dùng cơm."
Đậu Dư Hữu mới từ phòng học trở về, đang muốn đi hỏi Đậu Diệu chuyện ngày hôm nay, kết quả Tống Trạch tới đây.
Hắn cũng không thể không đi gặp.
Hai ngươi nói chuyện ở thư phòng.
Trương thị phải nha hoàn đến đây, cười nói: "Phu nhân nói, nếu Thế tử không ngại, xin mời ở lại đây dùng cơm chiều."
Tống Trạch lập tức đồng ý.
Sắc mặt Đậu Dư Hữu thay đổi, trong lòng trách mẫu thân, mời cái gì mà mời chứ.
"Đã quấy rầy rồi sao?" Tống Trạch cười nhìn Đậu Dư Hữu.
"Làm sao có thể, đó là vinh hạnh của chúng ta." Đậu Dư Hữu có khổ trong bụng cũng đành chịu.
Hắn không có khả năng đuổi người đi.
Hai người nói chuyện đến khi trời tối đen.
Tống Trạch học vấn rất uyên bác, biết ăn nói, tuy Đậu Dư Hữu vì Vương Thiều Chi mà có chút bài xích hắn nhưng ở chung đụng lâu, cũng càng ngày càng bội phục hắn, nếu không có Vương Thiều Chi, hắn thậm chí nghĩ, muội muội gả cho hắn cũng không tồi.
Chỉ là ý niệm này chợt lóe lên trong đầu, trong lòng hắn lại tràn đầy áy náy, chính mình thật có lỗi với bạn tốt.
Đến khi ăn cơm, Tống Trạch lại đi tiếp kiến trưởng bối.
Trương thị nhìn dáng vẻ tuấn tú của hắn, ngàn dặm mới tìm được một, thái độ lại nho nhã lễ độ, không tự cao tự đại, lại có chút nghĩ xa xôi.
"Thỏi mực kia, Diệu Diệu cực kỳ thích, nhưng mà cảm thấy nó rất quý trọng, nàng nói không có công thì không thể có lộc, ta đành phải phái người đem trả lại cho Thế tử." Bà giải thích chuyện lần trước.
Kỳ thật Tống Trạch biết Đậu Diệu không cần, cũng có chút tức giận, dù sao thấy lần trước nàng thích thỏi mực của Phan đại sư như vậy, hắn cũng để tâm ở trong lòng, ở nhà chuyên tâm tìm thỏi mực tốt tặng cho nàng, kết quả lại không phân biệt tốt xấu, nàng căn bản không muốn.
Tống Trạch thu hồi sự khó chịu, rộng lượng nói: "Cũng là do ta không chu toàn."
Hắn hỏi Đậu Diệu: "Nhị tiểu thư đâu?"
Trương thị đã phái người đi gọi nàng, nhưng Đậu Diệu vẫn chưa xuất hiện, hôm nay chống đối đến tận hai lần, Trương thị tức giận nghiến răng, chỉ đành phải nói: "Hôm nay nàng không thoải mái."
Trong lòng Tống Trạch càng giận, rõ ràng là không muốn thấy hắn.
Miễn cưỡng dùng xong một chút cơm, hắn cáo từ với mọi người, Đậu Dư Hữu vội vàng đi gặp Đậu Diệu, mới vừa đi vào, liền lo lắng nói: "Diệu Diệu, nghe nói muội bị mẫu thân đánh?"
Đậu Diệu vươn tay cho hắn xem.
Vẫn còn đỏ, có chút sưng lên.
Đậu Dư Hữu nhìn thấy liền đau lòng: "Muội vì sao lại ngốc như vậy, chống đối mẫu thân? Muội xem ta trước đây, hễ mà phạm sai lầm, mẫu thân luôn lấy thước đối phó ta, muội cũng phải để ý chứ, chuyện của Tần phu nhân, muôi nhận sai là được, cúi đầu là xong chuyện."
"Cúi đầu, mẫu thân còn muốn để muội gả cho người khác." Đậu Diệu nói xong, "Xong hết mọi chuyện, sớm muộn gì cũng phải đánh."
Đậu Dư Hữu thấy nàng kiên quyết như vậy, nửa ngày mới nói: "Người nào đó là vì hắn thôi, hắn chính là kẻ ngốc."
Nhưng ý tứ trong này lại rất rõ ràng.
Kẻ ngốc mới khiến người khác đau lòng, nàng đau lòng Vương Thiều Chi phải nỗ lực, tự mình cũng muốn góp sức.
Đậu Dư Hữu vui vẻ chết đi được.
Nhưng bên ngoài lại có chút mất hứng.
Tống Trạch đứng trong chỗ tối, màu mắt giống như bầu trời đêm, đen kịt, u ám.
Vương Thiều Chi kia có phẩm hạnh gì, lại khiến nàng phải hao phí tâm tư?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tống Trạch: Vương Thiều Chi, chúng ta đến quyết đấu đi.
Vương Thiều Chi:...
Đậu Diệu: Đừng để ý đến hắn.