Trương thị thấy nàng như vậy, nhịn không được rơi lệ.
Chính bản thân bà đau lòng đến mức đã quên an ủi con gái.
"Số của con ta thật khổ." Bà khóc lên, ôm lấy Đậu Diệu vào lòng mình.
Đậu Diệu thiếu chút nữa là ngạt thở, đưa tay đẩy bà ra nói: "Nương, người đừng khóc, người càng khóc ta càng lo lắng, con vốn rất ổn nhưng giờ lại cảm thấy choáng váng."
Trương thị giật mình ngừng lại, cúi đầu nhìn nàng, mặc dù nàng có chút chút tiều tụy, ngủ không đủ nhưng lại không có bộ dáng kinh hoảng.
"Diệu Diệu." Nàng thở dài, "Con là một đứa nhỏ tốt, hôm qua tổ mẫu còn bảo cha con khuyên nhủ con. Nhưng con lại... Diệu Diệu, con không sợ sao?"
Con gái mình mình biết, từ nhỏ nó đã có chút không giống người bình thường."
Nhưng Trương thị không nghĩ tới, gặp chuyện này, nó còn có thể bình tĩnh được.
Đậu Diệu nói: "Nếu sợ có thể giải quyết được vấn đề này, đương nhiên con sẽ sợ. Nhưng hiện tại đã đến lúc này, sợ thì có thể giải quyết được gì? Nương, người tới rất đúng lúc, hôm nay, xin người cho phép con ra ngoài một chuyến."
Trương thị kinh ngạc trừng mắt thật lớn: "Con muốn đi đâu?"
"Chu gia."
Mọi chuyện là do Hoàng hậu dựng lên, nàng vốn muốn đi gặp Hoàng hậu nhưng mà người nọ không phải dễ dàng là có thể gặp được. Vậy nên nàng sẽ đi gặp mẫu thân của Hoàng hậu, Chu lão phu nhân.
Trưởng bối ngay từ đầu đã cực kỳ quan tâm nàng hóa ra là ẩn dấu tâm tư này.
Thế nhưng mình còn nhỏ không hiểu chuyện, cuối cùng lại không nghĩ đến chuyện này.
Thấy Trương thị còn sững sờ tại chỗ, Đậu Diệu nói: "Nếu như con có thể khuyên được biểu tổ mẫu thì mọi chuyện sẽ được cứu vãn."
Trương thị lập tức phản ứng lại, vội vàng kêu Hương phụ, Hương Như tới trang điểm, thay y phục cho nàng.
Thấy Hương phụ định thoa phấn che dấu nét tiều tụy trên mặt nàng, Đậu Diệu khoát tay: "Không cần, làm cho ta một kiểu tóc đơn giản là được rồi."
Trương thị kêu người bưng đồ ăn sáng lên: "Ăn một chút đã rồi đi."
Đậu Diệu ăn mấy miếng, hai mẹ con cùng nhau đến thỉnh an Lão phu nhân trước.
Nghe nói Đậu Diệu muốn đến Chu gia, Lão phu nhân cực kỳ kinh ngạc: "Tại sao đang êm đẹp lại muốn đến đó? Diệu Diệu, bây giờ tốt nhất là con nên ở nhà đi."
Mặc cho số phận?
Đậu Diệu cười cười, ánh mắt nàng lóe ra một chút hàn ý.
Bây giờ nghĩ lại, dựa vào giao tình của Lão phu nhân với Chu lão phu nhân, chỉ sợ trước đó bà không phải không biết, nhưng lại cố ý không nhắc nhở nàng, tùy ý để cho ngày này đến.
Có lẽ là do mình không phải là cháu gái ruột của bà chăng?
Một cô gái trẻ tuổi lại tài năng như vậy, Lão phu nhân bị nàng nhìn không khỏi sinh ra vài phần áy náy, quả thật là bà sai khiến cho Đậu Diệu rơi vào kết cục này.
Bây giờ chưa rõ ai sẽ ngồi vào vị trí Thái tử, nếu như nàng không chịu, người làm tổ mẫu như bà cũng không nhẫn tâm ngăn cản.
Con đường này cứ để nó tự đi đi.
Lão phu nhân không hỏi lại.
Hai mẹ con ngồi kiệu đi đến Chu gia.
Cùng lúc đó, Vương gia cũng biết chuyện này. Vương Thiều Chi đến thư đường, vừa thấy Đậu Dư Hữu liền kéo hắn đến chỗ vắng vẻ: "Quả thật ngươi còn ở thư đường, sao ngươi lại còn tâm tư ở đây chứ?"
Nhìn thấy bạn tốt, Đậu Dư Hữu xấu hổ không thôi: "Ta ở nhà cũng không giúp được gì cả."
Không giúp được muội muội cũng khó đối mặt với nàng, còn không bằng hắn đến thư đường.
Lòng Vương Thiều Chi nóng như lửa đốt: "Chúng ta suy nghĩ biện pháp đi!"
Ở nhà hắn đã bị đả kích, ca ca và đại tẩu đều bảo hắn từ bỏ, bảo hắn đừng để ý tới Đậu Diệu nữa. Nhưng sao hắn có thể làm được chứ?
Hắn thích nàng từ nhỏ, tâm nguyện lớn nhất đời này chính là có thể lấy nàng làm thê tử.
Vì thế mà hắn không biết mình đã nỗ lực đến mức nào?
Chẳng lẽ muốn hắn bỏ dở nửa chừng?
Tuyệt đối không có khả năng này!
Dù cho là tranh đấu với người tôn quý nhất đi chăng nữa.
Đậu Dư Hữu chán nản thất vọng: "Có biện pháp nào chứ? Ta bảo Đậu Diệu trốn đi, nó không chịu. Thêm mấy ngày nữa là phải vào cung rồi, nhà chúng ta không thể kháng chỉ được."
"Không thể để lập tức để Diệu Diệu gả cho ta sao?"
"Ngươi không sợ bị tịch thu tài sản sao? Không sợ rơi đầu sao?" Đậu Dư Hữu kêu lên, "Thánh chỉ mà ban xuống, cho dù Diệu Diệu là thê tử ngươi cũng phải vào cung."
Vương Thiều Chi không còn gì để nói.
Đậu Dư Hữu liếc hắn một cái, mới một đêm mà giống như đã già đi vài tuổi, trên mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc nào, đôi mắt bình thường luôn mỉm cười như gió xuân lúc này lại như hồ sâu, cất gấu bất đắc dĩ và chua xót ngàn năm ở sâu trong đáy hồ.
Đương nhiên hắn biết Vương Thiều Chi rất đau khổ, hắn cũng cảm động lây.
Nhưng mà, hắn không nghĩ ra biện pháp nào cả.
Nếu như có thể hắn nguyện ý dập đầu.
Thời điểm hai người im lặng, Đậu Diệu đã đến cửa Chu gia.
"Nương, ta muốn nói một mình nói chuyện với Chu lão phu nhân, nương có thể chờ ở đây được không?" Nàng hỏi
Trương thị lo lắng cho nữ nhi đến sốt ruột, sợ không có nàng, mình sẽ không đủ lý trí nói ra những lời kích động.
So ra thì nữ nhi tương đối bình tĩnh.
Trương thị kinh ngạc: "Con tự đi?"
"Đúng vậy, con sẽ tự đi." Đậu Diệu kéo tay áo của bà, nhẹ giọng nói, "Nương hãy đồng ý với ta, có lẽ đây là lời thỉnh cầu cuối cùng của con."
Nghe ra vô cùng chua xót, Trương thị đau lòng: "Thôi được, nương biết con thông minh, để con thử xem, nếu như không được, nương sẽ tự mình đến gặp biểu tổ mẫu con lần nữa."
"Cám ơn người, nương." Nàng xuống kiệu.
Chu lão phu nhân không từ chối gặp nàng.
Sự thật vì nàng đến đây, Chu lão phu nhân có chút kinh hãi. Thời điểm này, tiểu cô nương này lại không ở trong nhà, lại tự mình đi vào Chu gia.
Đây phải là dũng khí như thế nào?
"Biểu tổ mẫu." Đậu Diệu đứng hành lễ, "Xin biểu tổ mẫu tha thứ cho con vì hôm nay đã quấy rầy."
"Không sao, không sao." Chu lão phu nhân cười nhìn nàng.
Nàng thoải mái tùy ý để bà nhìn.
Lông mày tự như núi xa, khuôn mặt như hoa sen, mặc một thân váy sam màu xanh, thanh lệ không gì sánh bằng.
Nhưng Chu lão phu nhân cũng nhìn ra sắc mặt nàng không tốt.
Mặt mày tái nhợt.
Trong lòng bà hiểu được, chỉ sợ là đứa nhỏ này tới đây cầu xin bà.
Đậu Diệu không nói chuyện, Chu lão phu nhân liền cho hạ nhân lui ra.
Nàng không giả bộ hồ đồ, rất tốt, không phải là người dối trá, Đậu Diệu nói: "Hôm qua tổ mẫu nói, chuyện tuyển tú có liên quan đến Hoàng hậu nương nương, nghe nói con với Lệ phi rất giống nhau?"
Nói thẳng ra như vậy, quả nhiên là người trẻ tuổi, Chu lão phu nhân nói: "Đúng là có chuyện này, nếu ngươi đã biết, ta cũng không giấu diếm. Con gái tới tuổi, ai cũng không thoát khỏi việc thành gia lập thất, nhìn xem có thể gả được không, Diệu Diệu, ngươi đang độ tuổi tỏa sáng, với dung mạo này nhà bình thường không thể cưới ngươi."
"Vậy nếu ta vào cung nhất định sẽ chỉ hưởng vinh hoa phú quý?"
"A di sẽ bảo vệ ngươi, sẽ không gặp khó khăn gì cả."
Lúc trước cũng vì nguyên nhân này, Lão phu nhân mới động tâm? Đậu Diệu thản nhiên nói: "Chỉ sợ biểu tổ mẫu ngài không biết, ta đã có ý trung nhân, dự định sẽ gả cho hắn, ngài đây là lấy gậy đánh uyên ương."
Chu lão phu nhân lộ ra thần sắc kinh ngạc.
"Hai ta đã tự định chung thân từ sớm, bây giờ thế nào cũng muốn ta vào cung, thử hỏi, con gái như ta có thể hầu hạ Hoàng thượng tốt sao? Ta là người không ham phú quý, lúc trước nhiều nhà đến cầu hôn, đều là ta tìm cách từ chối, ta chỉ một lòng một dạ muốn gả cho hắn. Bây giờ nếu như bị sét đánh trúng một cái, đó là ta không muốn tìm chết, vào cung rồi, đừng nói là hầu hạ Hoàng thượng, cho dù người chỉ chạm vào ta, ta cũng sẽ thắt cổ."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Chu lão phu nhân nhịn không được mà biến đổi.
Một cô nương quật cường, bướng bỉnh.
Còn hơn Lệ phi năm đó.
Mặc dù Lệ phi kia cũng không tình nguyện nhưng không phải cuối cùng cũng hầu hạ Hoàng thượng sao?
Nhưng Đậu Diệu lại biểu đạt quyết tâm như vậy.
Nhưng mà Chu lão phu nhân cũng không phải là người dễ dàng dao động, chuyện liên quan đến con gái bà, bà nhất định sẽ phải cẩn thận, dù sao Đậu Diệu còn trẻ, người trẻ tuổi làm sao nói chết thì chết chứ?
Nếu nàng vào cung một thời gian chắc chắn sẽ hồi tâm chuyển ý.
Giọng nói của Chu lão phu nhân dịu đi một chút: "Con cũng không cần phải nói đến mức như vậy, Diệu Diệu, con kiến còn ham sống huống chi là con người?"
"Nhưng ta không phải con kiến." Đậu Diệu chậm rãi nói, "Ta là người, ta có thất tình lục dục, cho nên ta không muốn. Biểu tổ mẫu, ta gọi người một tiếng biểu tổ mẫu, còn xin người xem xét tình cảm của hai nhà chúng ta, cũng xin người nói rõ ràng với Hoàng hậu nương nương, tuyển tú không cần phải tuyển ta. Đại ân đại đức này ta xin khắc sâu trong lòng."
Chu lão phu nhân cau mày.
"Ba tuổi nhìn như đã già, đều nói chó không thể đổi được bản tính ăn phân, tính cách con người cũng giống vậy. Bất tràng nam tường bất hồi đầu*, hôm nay nếu người không đồng ý với ta, sau này nếu ta thật sự vào cùng, trong lòng chỉ có hận ngài và Hoàng hậu nương nương, người cảm thấy ta sẽ bằng lòng đi tranh sủng sao? Không, ta tuyệt đối không muốn, như vậy thì còn có ý nghĩa sao?"
(*) Không đụng tường nam không quay đầu; chỉ người cố chấp, không nghe lời người khác; giống như không thấy quan tài không đổ lệ; tường nam là tường ở phía nam, ở đây là chỉ bức bình phong (gọi là ảnh bích/ chiếu bích) chắn trước cửa hậu viên/nhà trong của các nhà có thế lực, địa vị theo kiến trúc xưa của người TQ.
"Khiến gia đình ta nhà tan cửa nát..."
Chu lão phu nhân nói: "Như thế nào là nhà tan cửa nát?"
"Người không biết vì chuyện này mà cha ta, nương ta và cả ca ca cũng không muốn sống nữa sao? Ta cũng vậy, cái này hẳn là coi như nhà tan cửa nát chứ? Tiếng oán than khắp nơi, nếu sau này ta được sủng ái thật, người cảm thấy gia đình ta sẽ cảm kích Chu gia các người hay sao?"
Một bụng oán khí đập vào mặt.
Chu lão phu nhân ngây ra.
Đúng vậy, cho dù Diệu Diệu dựa vào dung mạo đó được sủng ái nhưng nàng lại có ý trung nhân, lại chia sẽ bọn họ như vậy, nàng chỉ càng oán hận hơn!
Làm sao có thể vì Chu gia bọn họ, về đứa cháu kia của nàng?
Quả thật là không cẩn thận mà gây thêm thù cho nhà mình!
Quả nhiên Chu lão phu nhân không tới tính tình của Đậu Diệu là như thế này, một đao trực tiếp xuyên qua, làm cho người ta không thể né tránh.
Rốt cuộc bà cũng hiểu ý tứ của nàng.
"Để ta nghĩ lại đã." Chu lão phu nhân xoa mi tâm.
Đậu Diệu cáo từ.
Ở trên nóc nhà, Tống Trạch đặt mái ngói trở về chỗ cũ, lời nói vừa rời của Đậu Diệu cũng quanh quẩn trong lòng hắn, hắn thật không ngờ nàng thế nhưng lại đi gặp Chu lão phu nhân.
Nếu không sai Đặng Nhung theo dõi nàng, hắn sợ mình sẽ bỏ qua đoạn kịch này.
Một chiêu này thật sự rất tuyệt, không quanh co, không trốn tránh, đối mặt với nguy hiểm.
Trên đời này, sợ là hiếm có được một nữ tử như nàng.
Chỉ là nàng đại khái sẽ không nghĩ đến việc "bọ ngựa bắt ve, hoàng tước tại hậu"*?
(*)Một con ve sầu đang uống sương, không đề phòng một con bọ ngựa đang cong mình chuẩn bị tấn công nó. Nhưng con bọ ngựa không ngờ rằng có một chú chim sẻ cũng đang rình bắt mình. Ý là "Nếu chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt mà không tính đến cái hoạ ẩn nấp phía sau thì sẽ khiến mình rơi vào cái thế hiểm nguy."