• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hóa ra Trương Thế Anh nhìn thấy Đậu Diệu liền nảy lên sắc tâm. Biết nàng và muội muội ruột đến thư phòng, không an vị mà nghĩ đến việc sau này nàng có thể sẽ thành thê tử của mình.

Bởi vì trước khi Trương thì đến, Trương gia đã họp lại bàn về này, Lưu thị cảm thấy có thể nắm chắc nên nói cho Trương Thế Anh biết. Như vậy hai người có thể sẽ thành thân, hắn cảm thấy đi gần gũi một chút cũng là chuyện bình thường.

Ai ngờ Đậu Diệu là người không dễ chọc, hắn mới tới gần một chút đã bị nàng mắng. Tính tình Trương Thế Anh cũng nóng nảy, ỷ vào việc đây là nhà mình mà kéo tay nàng, kết quả là bị bình hoa đập vào người.

Đậu Diệu cũng dùng sức không nhỏ, đánh đến mức đầu hắn chảy máu.

Trương Tĩnh sợ tới mức khó lên.

Bọn họ nhân nghe được động tĩnh, vội vàng đi gọi đại phu, người hầu một bên chạy đi bẩm bảo.

Lưu thị nghe nói con mình bị thương, chạy nhanh đến xem. Đậu Diệu đánh người, không ở lại chỗ đó mà đến phòng chính.

Đường thị thất nàng bình tĩnh như vậy, nhất thời cho rằng có hiểu lầm. Nào có cô nương nào đánh người mà còn có thể bình tĩnh như vậy.

Bà hỏi: "Diệu Diệu, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Trương thị lo lắng cho nữ nhi, ba bước thành hai bước chạy nhanh đến bên người nàng, đưa mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới.

Đậu Diệu nói: "Hắn muốn nắm tay con, bị con đánh."

Trương thị hoảng sợ: "Cái gì, Thế Anh hắn dám..."

Trước mặt mọi người, Đậu Dệu đem chuyện xấu mà Trương Thế Anh làm nói ra. Mặt Đường thị đen lại, Trương Cố cũng rất tức giận, hắn hung tợn trừng mắt nhìn Đậu Diệu nói: "Ngươi nói bậy bạ gì đó, sao con ta có thể làm ra loại chuyện này!"

Đậu Diệu nói: "Sao lai không thể làm, không tin mọi người cứ hỏi biểu muội là biết."

Chuyện Trương Thế Anh háo sắc, người trong nhà không ai không biết. Nhưng lại chuyện này có thể ở ngầm nói ra, hoặc là để trưởng bối giáo huấn vãn bối cũng được. Nhưng Đậu Diệu nói ra như vậy, bọn họ tuyệt đối sẽ không thừa nhận.

Đường thị bình tĩnh nhìn về phía Trương thị: "Ngươi chỉ biết nuông chiều con gái, ai ngờ lại đến mức này, sao một nữ tử như nàng có thể ra tay đánh người? Có chuyện xảy ra nên đi báo với trưởng bối mới đúng?"

Sắc mặt Trương thị lập tức đen lại.

Còn đổ tội lên đầu con gái nàng, rõ ràng tôn tử bà ta không biết xấu hổ!

Đậu Dư Hữu cũng nghe không nổi, lớn tiếng nói: "Ngoại tổ mẫu, vừa rồi người cũng nghe thấy, là biểu ca muốn khi dễ muội muội ta, chẳng lẽ còn phải đợi để đi nói với người? Đương nhiên phải ngăn cản hắn trước, Diệu Diệu sai ở chỗ nào? Nếu là ta, ta cũng sẽ đánh hắn!"

"Một đám vô pháp." Đường thị quát, "Ngươi dạy dỗ con cái như thế nào vậy?"

Bà một mực trách cứ Trương thị.

Nhưng Trương thị sao có thể chịu khuất phục: "Thanh danh của một cô nương rất quan trọng, nếu Diệu Diệu không bị bức ép một cách bất đắc dĩ thì cũng sẽ không đánh Thế Anh."

Đường thị cau mày tạm thời không nói gì cả, sai người kêu Trương Tĩnh đến.

"Ngươi nói cho rõ ràng xem."

Vừa rồi Trương Tĩnh bị dọa sợ khóc rất lâu, lúc này cúi đầu nói: "Kỳ thật chỉ là hiểu lầm, ca ca tới thư phòng lấy đồ, không may đụng vào con và biểu tủ. Cũng không biết tại sao biểu tỷ lại bị vấp một cái, ca ca muốn đi lên đỡ, biểu tỷ lại cho rằng ca ca có ý đồ xấu liền lấy bình hoa..."

"Thấy không, ta đã bảo Thế Anh sẽ không làm ra loại chuyện này." Trương Cố nhìn Đậu Diệu, "Là do bản thân ngươi hiểu sai."

Đậu Diệu nói: "Dù sao bọn họ cũng là huynh muội ruột, muốn nói như thế nào thì nói như thế đó!"

Trương Tĩnh tủi thân nói: "Biểu tỷ, ca ca ta là người tốt."

Đậu Diệu nhướng mày: "Có muốn gọi nha hoàn của ta tới nói một chút không? Chỉ sợ so với lời ngươi kể không giống nhau."

Trương Tĩnh nói: "Lúc ấy, các nàng đều ở bên ngoài, tất nhiên sẽ không biết rõ ràng."

Đậu Diệu cười lạnh.

Khó trách mẫu thân không muốn dẫn các nàng đến đây, tất cả người trong nhà này đều khiến người ta ghê tởm!

Đường thị được lý, giả bộ rộng lượng nói: "Nếu chỉ là lỡ tay thì không sao, Diệu Diệu, sau này ngươi không được thô lỗ như vậy nữa. May mắn đây là biểu ca của ngươi, nếu như là người ngoài thì đã đắc tội từ lâu."

Đậu Diệu nghe xong muốn nói, nàng không phải là quả hồng mềm: "Cái gì mà người ngoài chứ, nếu gặp người như thế, ta chỉ sợ mình đánh hơi nhẹ mà thôi, đáng lẽ nên đánh chết hắn mới đúng!"

Nàng trừng mắt, tay còn chống ở eo, bộ dáng rất giống một trái ớt.

Thể diện Đường thị cũng không còn, trách mắng: "Ngươi như vậy sao có thể gả đi được?"

"Phải gả cho người như thế còn không bằng đi chết!" Đậu Diệu nói.

Mặt Đường thị lúc đỏ lúc trắng, bà chưa từng gặp qua một tiểu cô nương nào ngang ngược như vậy. Trong lòng thầm nghĩ, bây giờ cho dù Trương thị đồng ý thì bà cũng không thể để Trương Thế Anh lấy nàng ta. Nàng ta mà vào cửa, cái nhà này nhất định sẽ không yên!

Ai mà có thể dạy bảo được chứ.

Đậu Dư Hữu muốn cho muội muội mượn sức nhưng Đậu Quang Đào lại cho hắn một ánh mắt.

Tuy rằng Đậu Quang Đào là phụ thân cũng chưa nói lời nào nhưng nhìn vào mắt, ông cũng biết nhất định là Trương Thế Anh sai. Chỉ là dù sao đây cũng là nhà vợ, cũng không thể làm lớn chuyện. Nhưng ông cũng không nhịn nổi nữa, hướng về Đường thị và Trương cố chắp tay: "Không ngờ lại xảy ra chuyện này, đã quấy rầy rồi, lần sau gặp lại."

Ý là phải đi.

Hai nhà hôm nay tụ tập lại một chỗ nhưng tan rã một cách không vui.

Đậu Quang Đào dẫn thê tử ra ngoài.

Đợi Trương Hoài Vân đi cáo từ rồi về cùng, bỗng Trương thị nghe được một tiếng vang thật lớn, quay đầu lại nhìn thì thấy muội muội bị Đường thị đánh, lại nghe thấy Đường thị nói: "Ngươi chỉ biết gây thêm phiền toái cho ta, ta nuôi ngươi có ích gì chứ, còn không bằng nuôi một con chó!"

Mắng Trương Hoài Vân còn không phải là đang mắng Trương thị soa?

Chẳng qua, bây giờ thân phận của Trương thị cũng là quan thái thái*. Nể mặt Đậu Quang Đào, nên Đường thị không thể đánh chửi, chỉ có thể trút giận trên người Trương Hoài Vân.

(*) Vợ quan

Cả người Trương thị phát run.

Mỗi ngày muội muội đều phải trải qua chuyện như vậy, nhưng bà lại không giúp được một chút nào cả!

Bà cầm khăn lau nước mắt.

Đậu Quang Đào cũng không biết có chuyện gì xảy ra, vội hỏi bà.

Bà cũng không nói rõ, chỉ nói là có hạt cát bay vào mắt.

Đậu Diệu nhìn thấy, thở dài.

Tuy rằng mẫu thân nàng hay nịnh nọt nhưng đối xử với phụ thân rất tốt. Chuyện nhà mẹ đẻ bà nếu không quan trọng, sẽ không làm phiền đến phụ thân. Chỉ hỏi, dựa vào mình bà là có thể giải quyết được sao? Lần trước cũng đã đến cầu xin Lão phu nhân, về sau phải làm sao đây?

Sau khi về đến nhà, nàng nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định nói chuyện này cho phụ thân và ca ca.

Hai người là người đơn giản, không nói một chút thì chẳng biết gì cả.

Vừa lúc là lễ tết, hai người đều ở nhà, hôm đó nàng thừa dịp Trương thị đến phòng chính, vội vàng mời phụ thân và ca ca đến viện.

Hai người đều cảm thấy kỳ quái.

"Là chuyện của dì." Nàng đem chuyện lần trước Kim Dương đánh Trương Hoài Vân ra nói, "Nghe nói là nhờ đại bá giúp đỡ, nhưng Kim Dương này lại có lòng tham không đáy, lần tới không biết còn đòi hỏi cái gì. Chẳng lẽ chúng ta phải đưa đồ cho hắn mãi sao? Nhưng nếu không cho thì sớm muộn gì dì cũng sẽ bị hắn ta đánh chết."

Đậu Dư Hữu nghe xong, lòng đầy tức giận nói: "Còn có chuyện này, hắn còn là nam nhân sao? Quả thật ngay cả heo chó cũng không bằng!"

Đậu Quang Đào thở dài: "Nương con sao lại không nói cho ta biết."

"Còn không phải vì sợ phụ thân phân tâm sao?" Mặt khác, Trương thị đối với xuất thân của mình có chút tự ti, nhà mẹ đẻ gây chuyện là muốn bà không còn chút mặt mũi nào.

Đậu Quang Đào trầm mặc.

Ông vốn cũng là con vợ kế cho nên không được coi trọng, nhưng Trương thị gả cho ông vẫn luôn đối xử với ông rất chu đáo. Mặc dù có chút lòng tham nhưng không làm ra chuyện sai lầm gì cả, vợ chồng hai người cũng rất ân ái.

Ông quả thật không nghĩ tới Đường thị lại lấy muội muội bà ra để đối phó với bà.

Đậu Dư Hữu nói: "Hay là ta tìm người đi đánh Kim Dương?"

Đậu Quang Đào nhăn mày lại: "Nói bậy, con là người đọc sách, sao có thể làm ra loại chuyện này?" Ông dừng lại một chút, "Hai người các con đừng động vào chuyện này, tự cha sẽ nghĩ biện pháp."

Thật ra Đậu Diệu có chút hoài nghi, nàng rất hiểu rõ phụ thân mình. Thanh liêm giống như trăng sáng, không có bụng dạ gì, cũng khô

ng biết là có xử lý được không. Nhưng ông nói cũng đúng, nàng và Đậu Dư Hữu chỉ là hai đứa trẻ, có thể làm được gì chứ?

Để xem đã, có lẽ ông có thể xử lý tốt chuyện này.

Nói xong chuyện, Đậu Dư Hữu nhân cơ hội nói với phụ thân: "Cha, sắp đến tết Nguyên Tiêu rồi, đến lúc đó con đưa Diệu Diệu ra ngoài xem hoa đăng được không?"

Ngày hội này, bất luận là nam nay nữ cũng đều ra ngoài chơi một chút. Nhưng mà nhà quan lại phú quý đều có quy củ, không cho phép nữ nhi ra khỏi cửa. Có điều, từ trước đến nay, Đậu Quang Đào là người luôn yêu thương con gái, cười nói: "Đương nhiên có thể, năm trước Diệu Diệu chưa được đi phải không?

Đồng ý rất nhanh, Đậu Dư Hữu nói: "Chỉ sợ nương không cho."

Bình thường khách đến chơi, luôn hận không thể kéo nàng ra ngoài tiếp đón. Để cho nàng ra ngoài chơi thì ngược lại, Đậu Diệu thở dài, nàng là nam nhi thì tốt rồi, chẳng sợ cả đời không được vợ, ít nhất cũng được tự do tự tại.

Thấy nữ nhi thở dài, Đậu Quang Đào cười nói: "Không sao đâu, ngày đó ta cũng sẽ đưa bà ấy ra ngoài chơi, chỉ cần các con về sớm là được.

Vừa trải qua chuyện đó, bây giờ chắc hẳn tâm tình bà cũng không vui. Đúng lúc ông có thể đưa bà đi xem hoa đăng giải sầu.

Hai người nghe vậy, đồng thanh nói cha thật tốt.

Ba người vui vẻ trò chuyện, một lát sau hai cha con mới rời khỏi viện của Đậu Diệu.

Đến tết Nguyên Tiêu, quả nhiên Đậu Quang Đào nói muốn cùng Trương thị đi xem hoa đăng. Cả hai vợ chồng ngoại trừ đi thăm người thân bằng hữu, kỳ thật cũng đã lâu chưa ra ngoài với nhau. Nghe trượng phu nói vậy, Trương thị có chút vui vẻ, là thê tử có ai lại không hy vọng trượng phu đối tốt với mình chứ."

Bà vội vàng trang điểm một phen, liền cùng tướng công ra ngoài.

Đậu Dư Hữu đưa một bộ quần áo cho Đậu Diệu: "Cha và nương đi rồi, muội thay bộ này đi rồi chúng ta đi."

Tất nhiên Đậu Diệu đoán được, đây là muốn nàng nữ phẫn nam trang.

Dù sao thì hôm nay trên đường cũng có rất nhiều người. Nếu một cô nương xuất đầu lộ diện sẽ dễ làm người khác chú ý, cải trang thành nam thi thì tốt hơn. Lát nữa lén trở về cũng sẽ không bị Trương thị phát hiện, nàng cười lấy quần áo đi mặc, mặc vào thì phát hiện đây là quần áo của đầy tớ, lập tức bất bình: "Sao không để cho muội làm một công tử!"

"Hôm nay muội giả làm tùy tùng của ta đi." Đậu Dư Hữu khoát tay, "Đi, hầu hạ bản công tử xuất môn."

Nhìn hắn đắc ý dào dạt, Đậu Diệu cười rộ lên.

Mặc như vậy đứng sau lưng Đậu Dư Hữu, từ bên trong đi ra ngoài cũng không có ai phát hiện ra.

Hai người không ngồi kiệu mà đi bộ về hướng Đông, cách một cái ngõ nhỏ là đến đường lớn. Nếu muốn xem hoa đăng, tất nhiên phải đi từ từ, chỉ là bọn họ không phát hiện phía sau còn có một cỗ kiệu đang bám theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK