-Rốt cuộc cô đã làm gì cô ấy rồi hả?
Hắn nói như hét lên khiến nét mặt cô ta có chút hoảng sợ.
-Anh bỏ em ra….đau quá…
-Cô mau nói đi,nếu không tôi sẽ giết cô.
-Em…em không làm gì hết…
-Cô đừng ngụy biện nữa!
-Em thật sự không làm gì mà…
-Cô….
-Con thôi ngay đi!-Bà xen vào.
-Mẹ đừng có bênh vực cho cô ta.
-Mẹ không bênh vực nhưng nếu con muốn trút giận thì tìm mẹ này,bởi chính mẹ đã đến gặp cô ta.
-Mẹ….
Hắn nghe như sét đánh ngang tai,buông lỏng tay khiến Ngọc Huyền ngã xuống đất,ôm cổ tay ra vẻ tội nghiệp. Bà nhanh chóng chạy lại đỡ đứa con dâu yêu quí:
-Con vì con nhỏ đó mà nỡ làm như vậy với con bé hả?
-Mẹ….rốt cuộc mẹ đã làm gì?
-Mẹ chỉ nói những gì nên nói thôi.
-Mẹ….Nếu cô ấy có mệnh hệ gì thì cả đời này con sẽ không nhìn mặt mẹ nữa.
-Con nói cái gì? Ôi…thằng bất hiếu,mày vì một con nhỏ mà nói vậy với mẹ ư? Ôi đầu tôi!!!
-Bác gái,bác có sao không? Anh Phong,nếu anh giận em thì cứ tìm một mình em thôi,tại sao lại làm vậy với bác gái chứ? Bác ấy là mẹ anh mà…
-Cô thôi ngay mấy cái trò bỉ ổi ấy đi!
Hắn đi ra ngoài,bỏ mặc Ngọc Huyền ở lại với cái mặt đỏ lên vì tức. Lên xe và lái khắp thành phố,các tiệm ăn,khu vui chơi vẫn không có. Sau cùng,hắn lái xe về nhà với hy vọng nó đang ở đấy. Nhưng không có. Phòng khách không có,phòng bếp không có,phòng hắn không có và cả phòng nó cũng không. Hắn bất lực nằm xuống chiếc giường màu hồng,nhìn lên trần nhà hồng nhạt,sau đó nhắm mắt tưởng tượng ra cảnh nó đang ở xa kia,chạy đến ôm chầm lấy hắn. Nước mắt khẽ rơi. Từ trước đến khi chưa gặp nó,hắn như người không có cảm xúc,chưa bao giờ khóc vì ai hoặc vì bất cứ thứ gì nhưng nó đã khiến hắn khóc hai lần rồi đấy,chắc có lẽ bị lây bệnh mít ướt của nó rồi.
-Bảo Ánh,rốt cuộc là em đang ở đâu? Là anh không tốt,đã hứa không bao giờ để mất em vậy mà…Anh xin em Bảo Ánh à,hãy quay về đi…
Hắn cứ lẩm bẩm như thế. Bây giờ phải làm sao đây? Ai có thể giúp hắn. Không,không thể là người đó được. Vậy thì ai khác? Chỉ có thể là người đó thôi. Đúng vậy,người có thể giúp hắn bây giờ,chỉ có anh mà thôi. Hắn cầm chiếc điện thoại,miễn cưỡng bấm số gọi và đặt lên tai.
-Tút…tút…tút…Alo!
-Anh là Gia Bảo đúng chứ?
-Phải. Nhưng anh là ai?
-Là tôi. Hoàng Phong đây!
-Hoàng Phong ư? Thật là bất ngờ,tự dưng khi không mà anh gọi cho tôi ư?
-Tất nhiên là không rồi. Tôi có việc nhờ anh giúp.
-Có việc nhờ tôi giúp ư? Chà,chuyện lạ đấy. Một người như anh cũng có ngày nhờ tôi giúp. Nhưng nghĩ lại thì việc mà anh có thể nhờ tôi giúp thì…chẳng lẽ có liên quan tới Bảo Ánh?
-Phải. Cô ấy…mất tích rồi…
-Cái gì? Mất tích ư? Anh trông nom cô ấy cái kiểu gì vậy hả?
-Chuyện dài lắm,có gì nói sau. Giúp tôi kiếm cô ấy trước đã.
-Được. Tôi sẽ về Việt Nam ngay. Nhưng nếu cô ấy có chuyện gì tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu. Cúp máy!…tút…tút…tút…!
Hắn quăng điện thoại xuống giường,lại nhìn lên trần nhà,tiếp tục lẩm bẩm:
-Được rồi Bảo Ánh,nếu em giận anh thì xin em hãy dùng cách khác chứ đừng dung cách này để trừng phạt anh. Nếu em không thể quay về vì anh thì anh cho phép em quay về vì tên Gia Bảo kia nhưng xin em hãy quay về. Hoặc nếu em không thích thì cứ đứng yên đấy,anh sẽ tới đón em….
Sân bay…..
-Tôi ở đây!
-Nè,tôi đã bảo anh trông nom cô ấy tại sa….
-Mau đi kiếm đi,ở đó mà nói nhiều.
-Bỏ tay ra. Tôi nói rồi. Nếu có chuyện gì xảy ra với cô ấy,tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu.
-Không cần anh phải tha thứ,chính tôi còn không thể. Còn bây giờ mau đi tìm đi. Anh tìm ở khu A,tôi sẽ lo khu B,tìm được thì liên lạc cho nhau.
-Được. Tôi sẽ nhờ thêm người đi tìm.
Hai người họ đứng giữa sân bay mà nói chuyện,không để ý nãy giờ đám nữ mê trai đang chảy nước dãi,mắt biến thành hình trái tim,bu cả đống xung quanh hắn và anh,khó khăn lắm mới thoát ra được. Hai người chia nhau hai hướng đi tìm. Anh ngồi trên xe,bắt đầu gọi điện nhờ sự trợ giúp của người quen.
-Alo,em hả?
-…
-Anh về nước rồi và có việc nhờ em đây.
-…
-Phải. Nhưng anh cần em tìm giúp một cô gái.
-…
-Tên cô bé đó là Hoàng Ngọc Bảo Ánh,cực kì xinh xắn.
-…
-Hả? Em nói sao?
-…
-Được được,anh đến ngay.
Anh cúp máy,lái xe cái vèo đến nhà của người anh gọi lúc nãy…