-Bảo Ánh! Sao cậu khóc vậy? Anh bắt nạt cô ấy à?
-Oa,Ngọc Linh à!
Nó nãy giờ vẫn chưa hết sợ,bám cứng ngắc lấy hắn. Nghe cô nói câu này mới chợt tỉnh,chạy lại ôm chầm lấy cô làm nũng.
-Huhuhu…Tàu…hức…lượn…hức…hứa…hét…hức hức…
-Cậu đừng khóc nữa,nói tớ nghe nào!
-Không có gì cả đâu! Bảo Ánh,lại đây!
Hắn chen ngang. Nó ngh e thấy thế thì lúc đầu định từ chối nhưng khi quay ra thấy ánh mắt của hắn như muốn nói: “Hồi nãy en hứa với anh rồi đấy! Không nghe thì đừng trách!” liền nghe theo răm rắp. Hắn vui vẻ vì nó nghe lời,bế nó lên ghế ngồi,sau đó thì đưa cho một cây kem ốc quế.
-Ăn đi này!
-Oa,ngon quá đi mất!
Cô nhìn nó khó hiểu. Vừa mới hồi nãy còn làm nũng,nước mắt nước mũi tèm lem,giọt dài giọt ngắn mà giờ đang cười vui vẻ ăn kem thế kia. Cô nhìn nó ghê đến mức hắn phải lôn tiếng:
-Làm gì nhìn Bảo Ánh của tôi ghê thế? Mòn mất thì sao?
-Khi nào mòn đi rồi nói!
Cô bực mình quay đi,đã thấy ngay anh đang cầm hai cây kem trà xanh,đưa cho cô một cây,anh nói:
-Ăn đi này. Hai người họ đang trong khoảng thời gian hạnh phúc,đừng quấy rầy họ mắng cho đấy! Chơi với anh đây này!
-Woa,kem trà xanh,là loại em thích nhất! Cảm ơn anh Bảo!
-Thích như vậy thì cảm ơn thôi chưa đủ đâu
-Chứ anh muốn em phải làm sao?
-Ở đây này!
Anh chỉ chỉ vào má,ý bảo cô hôn lên. Cô thì cũng hiểu ý,ngay lập tức hôn cái chụt vào má anh làm cho hắn nhìn mà ngứa hết hai con mắt,trong lòng đầy ganh tị nhưng đâu có thể để bị thua,thế là quay sang nó:
-Bảo Ánh à,em thích không?
-Có,em thích lắm!
-Mà em dính kem kìa!
-Ở đâu ạ?
-Ngồi yên,để anh lau cho!
Hắn tiến gần đến hôn lên môi nó,mắt nhìn về hai người kia. Sau đó thì buông nó ra,ngồi người như thằng hâm:
-Haha,muốn qua mặt ta đâu có dễ!
Sau buổi đi chơi đấy,hai cặp chia tay nhau rồi đi hai hướng khác nhau. Trên đường về nó cứ ríu rít như con chim ấy,đáng yêu không chịu được,làm người bên cạnh chỉ muốn cắn cho một phát. Cái cửa nhà quen thuộc hiện ra,nó quen thói cũ,giật khỏi tay hắn chạy lên phía trước,nhưng lát sau thấy quay lại,vẻ mặt hoảng sợ,núp sau lưng hắn. Hắn thấy vậy thắc mắc,liền dẫn nó đi lên phía trước. Thì ra là cô ta,Ngọc Huyền. Hắn bực tức cất giọng hỏi:
-Cô đến đây làm gì?
-Anh Phong! Mấy ngày nay anh đi đâu vậy? Em tìm anh mãi…-Cô ta hớn hở chạy lên ôm chầm lấy hắn,lập tức bị hắn hất ra.
-Đừng có động vào người tôi. Trả lời đi,cô đến đây làm gì?
-Anh đừng nóng vội,chúng ta vào nhà rồi nói chuyện.
-Đứng ở đây đi! Nhà tôi không có chỗ cho cô đâu!
-Được rồi,đứng ở đây cũng được. Hôm nay em đến đây là theo lời ba mẹ anh!
-Ba mẹ tôi ư?
-Phải. Sắp đến ngày cưới,họ muốn tìm anh để chuẩn bị.
-Ngày cưới? Đang đùa ư? Này Ngọc Huyền,hãy nghe kĩ đây,tôi chỉ nói một lần nữa thôi: TÔI KHÔNG VÀ MÃI MÃI KHÔNG BAO GIỜ CƯỚI MỘT NGƯỜI NHƯ CÔ!!!
-Em thì làm sao? Chẳng phải do con nhỏ kia sao? Bây giờ mà vẫn còn mặt dày bám theo anh!
-Cô ăn nói cho cẩn thận! Dù cô ấy có làm gì đi nữa thì cũng sẽ hơn cô ngàn lần vạn lần! Mau đi đi và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Hắn cầm tay nó định mở cửa bước vào nhà.
-Anh thấy con nhỏ đó tốt đẹp,chẳng qua là vì chưa thấy những việc nó làm thôi. Đã từng qua đêm với một người đàn ông khác và bị hắn ta đá,bây giờ thì bám riết lấy anh.
-Cô nói xằng bậy cái gì vậy hả?
Hắn tức giận,định quay lại tát cho cô ta một cái thì lập tức đứng hình vì một tấm hình mà cô ta lấy ra từ trong giỏ xách.
-Em nói cái gì cũng có bằng chứng cả. Anh cầm lấy xem đi này. Không thể tin được cô ta là loại người như vậy. Em xem còn thấy sợ nữa!
Hắn giật lấy tấm hình,vừa xem đã cảm giác đất dưới chân đang chao đảo. Đó là bức hình của nó và một người đàn ông lạ đang hôn nhau,đã thế còn mặc quần áo thiếu vải nữa chứ. Tuy vậy hắn suy nghĩ rồi sau đó lấy lại vẻ bình tĩnh thường ngày,nói như khinh bỉ cô ta:
-Cô nghĩ thứ rẻ tiền này có thể lừa được tôi hay sao?
-Sao chứ? Anh…-Cô ta bất ngờ vì lời nói của hắn.
-Làm cũng giống quá chứ! Nhưng rất tiếc,lừa ai thì lừa chứ lừa tôi không dễ đâu.
Hắn ném bức hình vào người cô ta rồi mở cửa,dẫn nó vào nhà. Ngọc Huyền thật sự rất bất ngờ,tại sao hắn có thể biết đây là ảnh ghép chứ. Cô ta tức giận nhưng không thể làm được gì,đành nuốt vào lòng,đi mất. Còn nó nãy giờ im lặng,quan sát cẩn thận vẻ mặt của hắn rồi mới khẽ lên tiếng:
-Anh không sao chứ?
-Sao là sao? Em sợ anh tin bức hình đó sao?
-Em không biết nhưng….
-Vậy bức hình đó có phải là thật hay không?
-Không!-Nó khẳng định.
-Vậy là được rồi!
-Chẳng lẽ anh không nghi ngờ hay sao?
-Không.
-Một chút cũng không có?
-Không. Dù chỉ bé bằng hạt bụi cũng không có!
Hắn bế thốc nó đi lên lầu,mở cửa phòng rồi quăng nó lên giường,lấy hai tay thọc lét nó.
-A hahahaha! Nhột quá! Anh dừng lại đi!
-Sao hả? Thua chưa?
-Em thua,chịu thua anh mà…
Hắn dừng tay lại,nó lập tức ngồi dậy,chui vào trong lòng hắn.
-Nhưng em thắc mắc,tại sao anh lại không nghi ngờ?
-Sao em cứ hỏi chuyện đó hoài vậy?
-Em thắc mắc mà,anh mau nói đi!
-Một cô bé ngốc như em thì ai mà thèm!
-Hứ! Có anh còn gì?
-Phải,anh yêu em,yêu em nhất trên đời này.
Nó bị hắn thọc lét đến nỗi mệt quá,lăn ra ngủ luôn. Hắn hôn nhẹ lên trán nó,nói nhỏ:
-Búp bê ngốc của anh,từ trước đến giờ luôn trong tầm kiểm soát của anh,làm sao mà có chuyện đó được? Hỏi làm gì cho mất công?…
Za,tối nay nổi hứng nên viết luôn nên mai khỏi trả nhé! Các bạn đọc vui vẻ,ủng hộ cho Mun nha!