-Tao đã tha cho mày một lần rồi,chưa đủ sao?
-Haha,Hoàng Phong à,trên đời này,không có gì gọi là đủ cả,người ta được cái này sẽ thèm muốn cái khác. Tao đã cố gắng để có được như ngày hôm nay,không thua kém gì mày và bây giờ,tao nhận ra,thứ mà tao luôn muốn chiếm hữu…-Gã chỉ tay về phía nó – kia…
-Mày…một tên bỉ ổi…
-Bỉ ổi hay làm cách nào cũng được,miễn là có được điều tao muốn. Tao đã từng gặp nhiều cô gái,nhưng chưa bao giờ thấy thú vị như bây giờ.
-Mày…sa thải ngay lập tức…
-Sa thải?Nghĩ dễ dàng vậy sao?Anh quên là tôi là người mẫu nổi nhất hiện nay,từng gây bao nhiêu danh tiếng,nói một tiếng sa thải dễ dành như vậy sao?
-Biến khỏi đây ngay!-Thực sự hắn nổi giận đến cực đỉnh rồi,không khéo lao ra giết chết gã luôn ấy.
-Được thôi. Nhưng chuyện hôm nay,tôi không quên đâu.
Gã nhếch mép sau đó đi ra ngoài.Nãy giờ nó sợ quá,chẳng nói được lời nào. Bây giờ gã đi rồi,mới dám lén nhìn hắn,bất ngờ bị hắn giữ chặt hai má rồi sau đó tiếp tục bị cưỡng hôn…Vẫn thô bạo như lần trước,nhưng nó cảm thấy thoải mái và có phần…tự nguyện…Không hiểu sao,nhưng là nó cảm thấy như thế thôi.
Hắn hôn chán chê thì buông nó ra,sau đó nắm chặt tay kéo đi. Chả biết đi đâu,nó chỉ cảm thấy khuôn mặt hắn chẳng khá hơn tí nào. Ngồi trên xe mà bầu không khí cực kì căng thẳng.Tính ra chuyện vừa nãy nó có lỗi gì đâu mà hắn đối xử với nó cứ như nó phạm tội nặng lắm ấy. Ngồi nghĩ lung tung một hồi thì thấy hắn dừng xe lại. Nó nhìn ra cửa sổ và sốc nặng khi nơi hắn dừng lại là…là…là khách …sạn. OMG LÀ KHÁCH SẠN ĐẤY!!!Tuy nó ngốc nhưng cũng đủ để hiểu người ta vô đây để làm gì.Chết thật!Nó chỉ là búp bê thôi mà,đâu có đáp ứng được?
-Xuống xe đi.
-Đến…đến đây làm…làm gì?
-Tôi bảo cô xuống thì xuống nhanh.
Thấy nó cứ phân vân không chịu xuống,hắn bèn kéo tay nó lôi xuống.Mặc cho nó la hét,hắn cứ kéo tay nó đi thẳng vào làm bao nhiêu người ngoái nhìn.Hắn nói chuyện với tiếp tân một lát rồi kéo nó đến một căn phòng,đóng cửa lại và ấn nó ngồi xuống ghế.Nó thì cứ la hét om tỏi,mắt nhắm chặt không dám nhìn,luôn miệng:
-Xin anh đấy…huhu…tôi không đáp ứng được đâu,tôi chỉ là búp bê thôi mà…huhu…anh có tức giận thì cũng đừng có trút giận lên người tôi chứ…huhu…
Hắn để nó ngồi tự kỉ một mình,sau đó mới nhẹ nhàng nói:
-Tôi làm gì cô chứ?
-Hả?
Nó mở mắt ra.Trước mặt là một cái bàn với quá trời đồ ăn bốc khói nghi ngút,thơm phưng phức.Nó mở to mắt nhìn đống đồ ăn,sau đó lại ngước lên nhìn hắn.Sau đó bỏ mặc tất cả mà tấn công đồ ăn. Hắn cười,ghẹo nó:
-Sao hả?Tôi làm gì cô nào?
-Ưm…không có gì…ưm…ngon quá…á khụ khụ…
Nó nhét cả đống đồ ăn vào mồm nên bị nghẹn là điều dĩ nhiên.Hắn cuống quít vuốt lưng cho nó.Mãi cũng nuốt được đống đồ ăn ấy xuống. Hắn mắng yêu:
-Thấy chưa.Ăn uống gì mà hấp tấp.Có ai tranh ăn với cô đâu.Mắc nghẹn rồi thấy chưa?
-Tại anh cứ hỏi tôi đấy chứ!
-Ngon không?
Gật gật…
-Dính thức ăn kìa!
-Ở đâu?
Nó đưa tay sờ soạng lên khuôn mặt thì hắn ngăn lại:
-Để tôi lau cho.Cô nhắm mắt lại đi!
-Sao phải nhắm mắt?
-Bảo sao làm vậy đi.
Nó vừa nhắm mắt vào,hắn đã rướn người lên hôn vào môi,tay cầm một sợi dây chuyền vòng qua cổ nó,cài chốt,thả nó ra.
-Sao anh bảo lấy thức ăn mà lại hôn tôi? (Chỉ số ngây thơ là 99,99999999999999%)
-Thì tôi hôn cô là lấy rồi đó.
-Công nhận anh cũng mất vệ sinh thật!-Nó rất chi là phũ.
-Cô thật là…
-Xong rồi thì tôi ăn tiếp đây.-Vẫn chưa biết về sự tồn tại của sợi dây chuyền.
-Cô…không cảm thấy gì à?-Hắn ngán ngẩm.
-Cảm thấy cái gì? Ưm,cái đùi gà này ngon ghê.
-Cô làm ơn bỏ cái đùi gà xuống,sờ lên cổ đi!-Hắn tức giận nói lớn.
Nó giật mình bỏ xuống ,tay sờ lên thì thấy có cái gì đấy lành lạnh.
-Một sợi dây chuyền???
-Giờ mới biết à?
-Woa,đẹp quá. Cảm ơn anh nha. Nhưng chữ PYA nghĩa là gì?
Sợi dây chuyền bằng bạc rất đẹp,mặt dây chuyền hình trái tim,ở giữa có ba chữ được nạm bằng kim cương: PYA.
-Hả?Cái đấy á?Đó là…là tên sợi dây chuyền này…
-Dây chuyền cũng có tên sao?
-Có chứ…
-Đẹp quá. Nhưng anh tặng cho tôi nhiều quà thế này,tôi biếy lấy gì đền đáp đây?
-Cô muốn đền đáp ư?
-Ừ.
-Vậy trước tiên cô ăn xong chưa?
-Đợi xíu.
Nhìn nó gặm cái đùi gà,hắn mỉm cười nham hiểm,nghĩ thầm “Cô muốn đền đáp,tôi sẽ cho cô toại nguyện.Cái này là do cô nói ra chứ tôi không có ép buộc đâu…hehehe…”
-Tôi ăn xong rồi nè!
-Tốt.Lại đây.
Nó vừa bước đến,hắn đã bế thốc nó lên,ra khỏi căn phòng ăn,bước vào trong thang máy,lên tầng 5,mở cửa vào phòng 203.Nó thấy thế thì lắp bắp:
-Này,này anh định làm gì vậy?
-Làm gì à?Giúp cô trả ơn!
Hắn bước vào phòng,quăng nó lên giường và bắt đầu…cởi áo…Nó mặt mày tái mét:
-Hoàng…Hoàng Phong à,tôi…tôi là búp…búp bê đấy…không…không đáp ứng…được…được đâu…
-Sao lại không được?Chẳng phải cô nói muốn trả ơn sao?
-Nhưng…nhưng tôi là…là búp bê mà…
-Cô là gì cũng được tuốt…!