• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong ấn tượng, Kỷ Vi từ trước đến nay rất dịu dàng, rất ngoan ngoãn nghe lời, thậm chí lúc mới vừa đến Kim Thành còn có chút ngây thơ, bộ dạng mơ hồ. Bóng dáng và tính tình của Kỷ Vi như vậy đã in sâu vào trí nhớ của Lâm lão gia và dì Trần, hơn nữa bộ dạng làm nũng của cô cũng làm người ta thương tiếc, vậy mà hôm nay, cô ở trên bàn trực tiếp khiêu khích mà nhìn Lâm Trứ.

Điều này khiến dì Trần và Lâm lão gia kinh ngạc, hai người ngẩn ngơ, đến đũa và muỗng cũng quên cầm.

Mấy năm nay Lâm Trứ đã là nam thần của giới giải trí, hơn nữa sự nghiệp của Lâm gia đều do anh nắm giữ, toàn bộ nền kinh tế Kim Thành đều cũng chung một nhịp thở với Lâm gia, tuy Lâm Trứ trước giờ không cố biểu hiện ra mặt cường thế kia nhưng từ xưa đến nay anh sinh ra đã có sẵn quyền khống chế trong tay, nói một không nói hai.

Người không quen biết anh đều sợ thái độ lạnh nhạt của anh. Còn với những người quá quen với gương mặt cường đại kia thì đôi khi có thể trêu chọc, nhưng về cơ bản rất ít người dám chống đối anh.

Kỷ Vi hôm nay coi như là người hiếm thấy.

Đến Lâm lão cũng không thể tưởng tượng được, toàn bộ bàn ăn sau khi Kỷ Vi nói ra câu đó liền thật lâu không có ai lên tiếng.

Lâm Trứ chống cằm, khớp xương bàn tay hiện rõ ràng khi anh thực hiện hành động này, đôi mắt nhìn chằm chằm cô nhóc.

Kỷ Vi mím môi, anh như vậy quả thật có chút đáng sợ, nhưng mà cô không sợ đâu nhé.

Một hồi lâu, Lâm lão gia ho nhẹ một tiếng, ý muốn lên tiếng.

Đúng lúc này Lâm Trứ lại đột nhiên cất lời, giọng trầm thấp có chút lạnh nhạt: “Trưởng thành rồi cứng cáp nhỉ.”

Kỷ Vi trừng mắt nhìn anh.

Lâm Trứ thu tay, tiếp tục cầm đũa, nói: “Được, tùy em.”

Kỷ Vi bĩu môi, cả người không dễ chịu, dì Trần thấy không khi đã hoà hoãn thì nhanh chóng cười, nói: “Ăn đi, ăn trước lại nói. Vi Vi phải ăn nhiều một chút, bồi bổ lại cơ thể đã.”

“Vi Vi, mau ăn.” Lâm lão gia cũng trừng mắt với Lâm Trứ một cái, sau đó lại gắp đồ ăn cho Kỷ Vi, Kỷ Vi lấy lại tinh thần, cười ngọt ngào nói cảm ơn ông, sau lại cúi đầu ăn cơm.

Bàn cơm lại trở nên yên bình, mỗi một người đều tự mình ăn, Lâm lão gia và dì Trần cũng không nhắc lại chuyện kêu Kỷ Vi về nhà ở.

Quả thật nếu cô nhóc không nghĩ về nhà thì mặc kệ Lâm Trứ đang bực bội chuyện gì thì hiện tại vẫn không có biện pháp ép buộc cô nhóc.

Sau khi ăn cơm xong, dì Trần liền kéo Kỷ Vi vào phòng khách, hỏi cô muốn tổ chức sinh nhật như thế nào.

Kỷ Vi rất ít khi đánh trống khua chiêng mừng sinh nhật, lần này dì Trần muốn giúp Kỷ Vi tổ chức một lần, Kỷ Vi suy nghĩ, người dựa vào sô pha, hai chân đong đưa, ánh mắt vẫn lạc về phía Lâm Trứ.

Lâm Trứ đang nhìn máy tính, Lâm lão gia đang ở cạnh anh, không biết đang nói lẩm nhẩm lầm nhầm cái gì.

Dì Trần theo tầm mắt của Kỷ Vi nhìn qua, cười một cái rồi nói: “Cậu ấy đã đồng ý rồi, nói là sang năm con sẽ tốt nghiệp thì năm nay nên mời một ít bạn học đến mừng sinh nhật với con.”

Kỷ Vi lười biếng ‘dạ’ một tiếng, nói: “Cũng không cần làm quá lớn đâu ạ, chỉ cần mời một vài người đến là được rồi dì.”

“Vậy cũng được, mời họ đến nhà chúng ta.”

Kỷ Vi đá đôi dép lê đến trước mặt Lâm Trứ, tay Lâm Trứ đang gõ bàn phím dừng lại, đôi dép lê màu hồng của cô nhóc quăng trúng ống quần anh, mà ở đối diện, đôi chân dài trắng nõn của cô nhóc đang đung đưa, ngón chân không chỉ nhỏ mà con trắng, Lâm Trứ híp mắt, ngẩng đầu nhìn Kỷ Vi.

Kỷ Vi trừng mắt nhìn anh một cái.

Lâm Trứ: “….”

Trong trường cho nghỉ vài ngày, Kỷ Vi lại có mối quan hệ không tồi với các bạn học, không ít người đồng ý đến tham gia, Liêu Mân nhắn wechat cho Kỷ Vi, hỏi: “Vậy cậu có mời Triệu Cận Sinh tham gia không?”

Kỷ Vi dựa vào sô pha, bộ dạng lười nhác, nhớ đến lần trước hai người đã náo loạn một hồi, sau đó được Chu Mục nói cho nghe, bởi vì Triệu Cận Sinh biết cô luôn mời Đỗ Nhược đi ăn cơm chung nên cậu ta mới tức giận, nguyên nhân là cậu ta không thích Đỗ Nhược. Cô cảm thấy thật ngại ngùng, sau cô mới biết chính mình đã tạo cho Triệu Cận Sinh một chút phiền toái.

Hơn nữa chính cô cũng đột nhiên tức giận vô cớ với người ta, nên Kỷ Vi cũng cảm thấy mình sai thật rồi.

Nhưng mà cô cũng không nói xin lỗi. Triệu Cận Sinh cũng ít khi đến tìm cô, cho nên việc này vẫn cứ như vậy không giải quyết được gì.

Hai người quen biết từ cao nhất, về sau quan hệ cũng không tệ lắm, ít nhất cũng khá thoải mái, vì thế Kỷ Vi vẫn quyết định nhắn tin wechat cho Triệu Cận Sinh.

Triệu Cận Sinh dường như là trả lời ngay lập tức.

Triệu Cẩn Sinh: 【 icon mặt cười. 】

Kỷ Vi: 【 icon mặt cười. 】

Triệu Cẩn Sinh: 【 sao vậy? 】

Kỷ Vi: 【 sinh nhật của mình, cậu tới không? 】

Triệu Cẩn Sinh: 【 tới. 】

Kỷ Vi thở phào một hơi, may mắn Triệu Cận Sinh không giận lâu, hai ngày tiếp theo, dì Trần bận lên bận xuống, nhìn dì Trần như vậy Kỷ Vi cũng không nhàn rỗi, chạy trước chạy sau đi theo trợ giúp dì, tuy rằng có mấy trận mưa to nhưng dù sao cũng là mùa hè, ánh mặt trời nóng ức cũng không thiếu.

Kỷ Vi mặc đồ đơn giản, áo sơmi phối với váy bó eo, eo cô thật sự nhỏ, lại thêm ở nhà nên cũng không cầu kỳ, chân mang dép lê làm lộ ra đôi chân dài, nếu như đi ra ngoài cũng khiến cho người khác quay đầu lại nhìn nửa ngày.

Lâm Trứ mấy ngày nay cũng không ra cửa, ngẫu nhiên sẽ hút một điếu thuốc, nhìn cô nhóc ở bên cạnh chạy đi chạy lại, cũng có khi thấy cô từ cầu thang bước xuống, chạy trốn cực nhanh.

Kỷ Vi không giống như lúc trước sẽ muốn ôm làm nũng nữa, nhưng cô vẫn cả ngày đi lại trước mặt anh.

Lâm Trứ kẹp điếu thuốc, ánh mắt dừng lại nơi eo nhỏ của cô, một giây tiếp theo lại thu về, đứng dậy đi ra ngoài hút thuốc.

Đến ngày sinh nhật, bữa tiệc được chuẩn bị vào buổi tối.

Bạn học cũng không nhiều, đa số là bạn học cao nhất, hầu hết là nhóm người từng đi tham ban với cô, những người này đều biết mối quan hệ của Kỷ Vi và Lâm Trứ. Những người còn lại là bạn cùng phòng với Kỷ Vi, ba cô gái kia đối xử với Kỷ Vi cũng rất tốt, cuối cùng là hai cậu trai Triệu Cận Sinh và Chu Mục.

Kỷ Vi lần đầu tiên là chủ của bữa tiệc, cô mặc một bộ váy ren vàng nhạt bó eo, váy xếp hai tầng, khiến đôi chân thẳng dài có chút ẩn chút hiện, dưới chân là đôi giày cao gót. Cô đứng ở trước cửa đón người.

Lâm Trứ và Lâm lão gia không xuống dưới, chỉ ở trên lầu, dì Trần và chú Lưu lại bận rộn, ra ra vào vào.

Bạn học đi từng đôi tới, hoặc gộp thành nhóm ba bốn người đi chung, Kỷ Vi đưa các bạn vào phóng khách, Tập Diểu Diểu vừa vào liền nhìn trái nhìn phải. kéo tay Kỷ Vi hỏi: “Nam thần đâu rồi?”

Kỷ Vi chỉ tay lên lầu, Tập Diểu Diểu ‘a’ một tiếng, mặt đỏ lên, lấy tay che mặt: “Ngại quá….”

Kỷ Vi cười rộ lên, vỗ vai cậu ấy, đi ra ngoài đón bạn học khác, Liêu Mân tới một mình, vừa vào liền đưa ngay một hộp quà xinh đẹp cho Kỷ Vi, Kỷ Vi cười nói cảm ơn, đưa qua cho dì Trần cầm giúp, cuối cùng là chờ Triệu Cận Sinh và Chu Mục tới. Trong tay Kỷ Vi cầm ly trà sữa, đây là do dì Trần làm, không thêm phẩm màu hay phụ hương, vị khá ngọt.

Đợi một lúc mới thấy một chiếc BMW màu đỏ tiến vào, hình dạng của chiếc BMW này Kỷ Vi mãi không quên.

Trà sữa trong miệng Kỷ Vi liền đổi vị, cô tiến lên hai bước, chiếc BMW chạy đến trước mặt, cô nhìn cửa sổ hạ xuống.

Gương mặt xinh đẹp tươi cười của Triệu Mẫn hiện ra, cô ta cười nói: “Tiểu khả ái, sinh nhật vui vẻ.”

Sắc mặt Kỷ Vi cứng đờ, nửa ngày sau cô mới cong môi, cười nói: “Cảm ơn chị Mẫn.”

Cửa ghế phụ và phía sau cùng lúc mở ta, Chu Mục và Triệu Cận Sinh xuống xe, trong lòng Triệu Cận Sinh là một hộp quà màu hồng rất lớn, khuyên tai của cậu thoáng ánh lên một chút sáng, cậu cười đi tới, nhét hộp quà vào tay Kỷ Vi, nói: “Sinh nhật vui vẻ.”

Kỷ Vi có chút bực bội vì Triệu Mẫn đến đây, nhưng cô không thể trút giận lên người Triệu Cận Sinh được, cô nhận lấy hộp quà, nghiêng đầu cười nói: “Cảm ơn.”

Triệu Cận Sinh đứng ở dưới bậc thang, bên tai ửng đỏ, cậu đưa tay xoa đầu Kỷ Vi giơ tay, nói: “Hôm nay cậu thật đẹp.”

Kỷ Vi nhấp môi cười, nói: “Vào nhà đi.”

“Được”

Chu Mục cũng chạy tới tặng quà, Triệu Mẫn cũng tặng quà cho Kỷ Vi, lúc đầu là cô ta không định đi.

Kỷ Vi nhìn dáng người gợi cảm của Triệu Mẫn, theo bản năng hơi xiết chặt hộp quà nhỏ trong tay.

Mà lúc này.

Thư phòng lầu hai.

Lâm Trứ ngậm điếu thuốc đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, cậu trai đưa hộp quà cho Kỷ Vi là đại công tử ngày đó, hơn nữa cậu ta còn xoa đầu Kỷ Vi, từ lúc nhìn thấy Kỷ Vi, ánh mắt cậu ta chưa từng rời khỏi. Lâm Trứ cầm gạt tàn, nhẹ nhàng gẩy tàn thuốc, nửa giây sau kéo rèm xuống, quay về bàn làm việc.

Một ít người biết quan hệ của Kỷ Vi với Lâm Trứ cũng có chút mong chờ Lâm Trứ xuất hiện.

Nhưng Lâm Trứ cũng không hề xuống lầu, các cô nhóc cũng tự nhiên không dám yêu cầu, Triệu Mẫn có phải tới vì Lâm Trứ không thì không rõ nhưng chắc chắn là đến vì sinh nhật Kỷ Vi, trong số người dự chỉ có cô ta là ra dáng một người chị cả thành thục, hơn nữa tính cách cũng rộng rãi, sau khi Triệu Cận Sinh giới thiệu xong thì mọi người cũng bắt đầu gọi “chị” theo cậu.

Triệu Mẫn vén tóc, cười tủm tỉm nói: “Được, đều đã gọi “chị” rồi thì chị đây chỉ đến xem các em náo nhiệt, đi chơi đi”

Một đám người liền cười rộ lên, Kỷ Vi nhìn Triệu Mẫn không có ý muốn Lâm Trứ thì thở phào nhẹ nhõm, đi theo bạn học ngồi nói chuyện, chơi trò chơi.

Bởi vì có những bạn học buổi tối phải về nhà nên sinh nhật không kéo dài trễ được.

Mọi người chơi đã đời thì bánh kem mới được đưa ra, bánh này là do chính tay dì Trần làm, phía trên có hình nhỏ của Kỷ Vi, Triệu Cận Sinh cầm nến cắm vào, nói: “Thổi nến rồi ước đi.”

Dì Trần cười giúp mọi người tắt đèn phòng, phòng khách liền tối đem, chỉ có ánh sáng le lói từ phòng bếp và ngoài sân.

Kỷ Vi chắp tay trước ngực, dưới ánh nến lung linh có vài tia sáng khắc hoạ lên gương mặt cô, yên lặng mà tươi đẹp.

Cô ước: “Lên đại học có thể cùng yêu đương với Lâm Trứ.”

Trong lòng cô lặp đi lặp lại ba lần, Kỷ Vi mở mắt, Triệu Cận Sinh đứng ở bên cạnh cô, nhìn đôi lông mi đang rung rẩy sinh động, tầm mắt của cậu không thể nào rời đi, gương mặt ngây ngô đó không hề che dấu sự yêu thích của mình, người đối diện nhìn vào ngẫm ra không ít.

Tay chân Đỗ Nhược lại càng lạnh lẽo.

Kỷ Vi mở to mắt, bước lên thổi tắt nến.

Đèn trong phòng sáng lên, Kỷ Vi duỗi tay, cười tủm tỉm nói: “Mình mười tám tuổi rồi.”

Triệu Cận Sinh cười rộ lên, đầu ngón tay quệt bơ, trực tiếp bôi lên gương mặt trắng nõn của Kỷ Vi, Kỷ Vi ‘a’ một tiếng, trừng mắt với cậu ta, cô giống như chú mèo bị dẫm phải đuôi, cô lập tức đưa tay lấy bơ, nhào về phía cậu ta nhằm bôi lại bơ lên mặt, Triệu Cận Sinh rất vui, lúc cô đến gần, cậu ta đưa tay ra nắm lấy cánh tay cô, cúi đầu nhìn cô cười.

Các bạn học cũng hét lên, hào hứng huýt sáo, nhưng ngay sau đó tiếng huýt sáo dừng lại, tất cả bạn học ở đây giống như bị bấm nút “pause”, đồng thời nhìn về phía cầu thang.

Tay Kỷ Vi bị Triệu Cận Sinh bắt lấy, Triệu Cẩn Sinh vốn là đang nhìn cô cười, theo hướng mọi người cậu cũng quay đầu nhìn về cầu thang.

Kỷ Vi nhìn theo.

Cô thấy Lâm Trứ ngậm điếu thuốc, tay đút túi quần đi xuống, thần sắc nhàn nhạt nhìn mọi người.

Ánh mắt của anh chuyển về hướng Triệu Cận Sinh, lúc ban đầu không có cảm giác áp bách gì, nhưng đến khi dừng lại trên người Triệu Cận Sinh thì cậu lại thấy sau lưng chợt lạnh đi.

Tay cậu có chút run, thả cánh tay Kỷ Vi ra.

Cánh tay cô nhóc vừa trắng vừa mềm, chỉ một nắm một chút đã xuất hiện một vòng hồng hồng.

Lâm Trứ nhìn cánh tay Kỷ Vi, ngữ khí nhẹ nhàng: “Vi Vi, chơi vui không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK