Lâm Trứ ôm cô, hơi nghiêng đầu né tránh không ít ánh mắt, đi xuống bậc thang rồi tiến về phía hồ nước.
Ở đằng sau có một vài nữ sinh viên vẫn đưa ánh mắt đuổi theo sau lưng bọn họ.
Trầm mặt suy nghĩ khoảng một giây, một trong số đó nhảy dựng lên: “Đó là Lâm Trứ đúng không?”
“Đúng là giống thật đấy.”
“Tối hôm qua các phóng viên nói anh không tham dự liên hoan phim, có phải anh ấy đã về rồi không?”
“Cô bạn gái nhỏ của ảnh học trường mình à?”
“Mẹ ơi, đuổi theo mau.”
Một lời phát động, ngay lập tức ba cô gái bên cạnh vội vàng nhanh chóng chạy xuống bậc thang, người còn lại thì chậm hơn một chút nhưng cũng cố gắng đuổi theo, lúc chạy còn không quên lấy khẩu trang ra mang vào, theo đuổi thần tượng cũng cần trang bị chứ.
“Có chuyện gì vậy nhỉ?”
“Ai vậy ta?”
“Chúng ta cũng đuổi theo nhìn thử xem?
Một nhóm khác đang xuống lầu chuẩn bị đi tìm ký túc xá, thấy thế thì cũng hòa vào sự nháo nhiệt chạy theo, ngay lập tức cảnh tượng này thu hút các sinh viên khác vẫn đang đắm chìm vào thế giới của chính mình nãy giờ.
“Ấy người đẹp, mọi người đi đâu đấy??”
“Này người anh em có chuyện gì vậy…”
Cô nữ sinh viên đeo khẩu trang đằng trước quay đầu lại nói: “Lâm Trứ đó…..”
“Hả?”
“A a a a a a a a a……”
Vốn dĩ nhóm theo đuôi chỉ có bốn người, bây giờ đã nhanh chóng gia tăng lên thành mười mấy người chạy về phía Lâm Trứ.
Sau khi Kỷ Vi và Lâm Trứ đi đến hồ nước thì mới cầm tờ giấy trong tay lên xem, đang nghĩ nên đi đâu tìm ký túc xá thì lại phát hiện đằng sau có tiếng bước chân chạy đến.
Lâm Trứ rất nhạy bén, trước tiên là kéo Kỷ Vi chạy đi, hai người chạy về phía khu bên cạnh.
Sau đó trực tiếp chạy xuyên qua đường lớn, nhanh chóng tiến về chỗ cây ngô đồng.
Nơi đó rất gần cổng phía đông.
Tim Kỷ Vi đập rất nhanh, sau mới phản ứng lại: “Có…có phải rất nhiều người đang đuổi theo chúng ta không anh?”
Lâm Trứ cúi đầu hơi cong môi với cô, “Ừm.”
Tiếng tim đập ‘thình thịch’ của Kỷ Vi càng lớn hơn, không dám quay đầu lại, chỉ vùi đầu chạy theo Lâm Trứ, hai người một trước một sau giống như đang chạy trốn.
Rất nhanh đã đến cửa phía đông.
Một chiếc xe bảo mẫu màu đen lái lại đây, cửa trường thoáng đãng, A Mạo nhanh chóng mở cửa xe, Lâm Trứ nửa ôm Kỷ Vi lên ngồi, sau đó cũng theo sau khom lưng bước vào.
Kỷ Vi thở hồng hộc, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài.
Đúng lúc Lâm Trứ cũng nghiêng đầu qua hôn lên môi cô.
Tách tách ——
Sinh viên đằng sau đã đuổi đến bên xe, A Mạo đóng cửa, điện thoại trong tay bọn họ chỉ chụp được một cảnh Lâm Trứ hôn Kỷ Vi kia.
Xe bảo mẫu lái đi, Kỷ Vi thở phào một hơi.
Tờ giấy cầm trong tay đều bị mồ hôi làm ướt.
Lâm Trứ nghiêng đầu hỏi cô: “Có muốn đi đâu không?”
Kỷ Vi nhìn ra ngoài đường, trong đầu đang nghĩ đến chuyện hẹn hò.
Nhưng mãi vẫn không nghĩ ra được nên đi nơi nào, cô hơi khựng lại, đáp: “Nếu không, chúng ta về nhà đi ạ?”
“Được.” Lâm Trứ ôm eo cô, gật đầu.
Tài xế ngồi trước nghe được, quay đầu xe đi về phía khu biệt thự.
Về đến nhà, Kỷ Vi lướt điện thoại, hai người lại lên hot search weibo.
Có người chụp được Lâm Trứ cầm balo của Kỷ Vi, tay nắm lấy tay cô đi tản bộ ở trường đại học Kim Thành, dẫn cô đi nộp hồ sơ.
Lại có vài sinh viên chụp được bóng dáng lúc Lâm Trứ kéo Kỷ Vi chạy đi, hơn nữa còn có bức hai người họ hôn nhau, Kỷ Vi một lần nữa leo lên hot search với anh.
Quá khinh khủng, căn bản là Lâm Trứ không có nổi không gian riêng tư của mình.
Cho dù anh có đeo khẩu trang cũng bị nhận ra.
Kỷ Vi ỉu xìu ngã người vào sô pha, Lâm Trứ mở cổ áo sơmi, để cô tùy ý dựa, còn đưa bả vai mình cho cô.
Lâm lão gia bước từ trên lầu xuống dưới, trong miệng lẩm bẩm lầm bầm: “Làm diễn viên gì chứ, nhìn xem, anh làm cho Vi Vi không được yên nữa kìa.”
Lâm Trứ rót một ly trà cho Kỷ Vi.
Kỷ Vi đứng dậy đỡ Lâm lão gia, thấp giọng đáp: “Không có việc gì đâu ông ơi.”
Cô bị Lâm lão gia trừng mắt. Kỷ Vi xoa mũi cười cười.
Đúng là có phần không được tự nhiên, nếu cứ vậy mà ra ngoài cũng sẽ không thể giống người bình thường được, như là dạo phố linh tinh chẳng hạn, nhưng cuối cùng Kỷ Vi chỉ có thể chấp nhận.
Ai kêu Lâm Trứ là diễn viên cơ chứ.
Còn là một ảnh đế rất nổi tiếng nữa.
Ngày này, trên weibo rộn ràng chuyện Kỷ Vi vào đại học.
“Không hề nghĩ bạn gái của nam thần mới vào đại học thôi nha.”
“Trời ơi nhỏ tuổi quá đê.”
“Thích thật, nam thần còn dẫn cô ấy vào trường nữa chứ.”
Một lượng lớn người bình luận tỏ ý hâm mộ chiếm đầy trên mạng, cũng có mấy người học chung trường với Kỷ Vi, hot search được đẩy lên đầu, tên Kỷ Vi lại lần nữa bị người trên weibo thay phiên nhắc đến.
Kỷ Vi lướt điện thoại nhìn thấy…đột nhiên có chút lo lắng cho cuộc sống đại học của mình.
Liêu Mân gửi tin nhắn wechat đến cho cô: 【 Cậu và nam thần bị phát hiện hả? 】
Kỷ Vi: 【 Ừa, nhưng không có chuyện gì đâu, tụi mình về nhà rồi. 】
Liêu Mân: 【 Hả? Cậu đã về nhà rồi sao? Khoa cậu không cần học hôm nay hả? 】
Kỷ Vi: 【 Ngày mai mới có. 】
Liêu Mân: 【 À, mình biết rồi, giảng viên khoa cậu vẫn chưa tới mà. Cậu có vào ký túc xá chưa? 】
Kỷ Vi: 【 Chưa nữa, mình có hỏi rồi, hình như phải ở ít nhất một năm mới được. 】
Liêu Mân: 【 Được đấy, đến năm hai cậu hẵn về nhà ở…】
Hôm nay Kỷ Vi đi sớm, khoa truyền thông bởi vì mới thành lập nên ngày thứ hai có nhiều việc cần làm hơn.
Lúc ăn cơm trưa, Kỷ Vi nhìn mọi người ngồi trong bàn liền tuyên bố chuyện năm nhất muốn ở ký túc xá, vừa nói dứt câu, tay cầm đũa của Lâm Trứ khựng lại.
Dì Trần cũng sửng sốt, “Cái gì? Trường học bắt ư?”
Kỷ Vi gật đầu, cô nhìn Lâm Trứ, nói: “Dạ, chỉ có năm nhất thôi ạ, năm hai thì sao cũng được.”
Lâm lão gia gật đầu tán đồng: “Nếu đã là sinh viên thì ở ký túc xá cũng không lạ gì. Hơn nữa, cuộc sống đại học phải hưởng thụ chứ, chẳng lẽ Trứ Nhi có ý kiến sao?”
Nói đoạn Lâm lão gia cố tình nhìn Lâm Trứ.
Lâm Trứ đặt đũa xuống, bình tĩnh nâng mắt, “Ký túc xá có thể đăng ký nhưng không nhất định phải ở trong đó.”
Tất nhiên là Lâm Trứ không đồng ý. Lúc sáng ở trường sau khi đăng ký xong ra ngoài, Kỷ Vi cũng định nói cho Lâm Trứ biết việc này nhưng lại bị Chung Lãng quấy rầy nên đã quên mất, sau nhờ Liêu Mân nhắc nhở Kỷ Vi mới nhớ ra.
Kỷ Vi cắn đôi đũa, thấp giọng nói: “Lúc nào anh về nhà thì em sẽ về, ngày thường em ở ký túc xá ạ.”
Lâm Trứ híp mắt nhìn Kỷ Vi.
Kỷ Vi lúng túng.
Lâm lão gia gật đầu: “Cái này cũng được đấy.”
Dì Trần cười cười, đứng ra hòa giải, “Bản thân Lâm Trứ cũng bận, Vi Vi nếu ở trường sẽ có bạn học nữa mà, hơn nữa con bé vào đại học cũng cần hòa đồng với mọi người, không giống lúc học cao trung được đâu.”
“Với lại chính anh cũng là người đề nghị con bé ở ký túc xá lúc cao trung mà, bây giờ lên đại học người ta muốn đi ký túc xá thì anh lại không cho. Anh ở đâu ra mà bá đạo vậy hả?” Lâm lão gia trừng mắt với Lâm Trứ.
Một nhà ba người đều nhắm họng súng vào anh. Đôi mắt anh rũ xuống, cắn chặt răng, hàm dưới bạnh lại, Kỷ Vi thấy vậy thì có chút sợ sệt.
Một lúc sau Lâm Trứ mới lạnh lùng cất lời: “Ăn cơm trước.”
“Ăn cơm thôi, Vi Vi, con đừng để ý đến nó, không thể quản được đâu.” Lâm lão gia gắp cá vào chén Kỷ Vi, lấy đũa gõ gõ, ý nhắc nhở.
Kỷ Vi “dạ” một tiếng, thu hồi tầm mắt, cúi đầu ăn.
Ăn cơm xong, ngồi ở phòng khách một lát Lâm Trứ mới cởi áo sơmi lên lầu.
Kỷ Vi vẫn luôn nhìn anh, Lâm lão gia ngáp ngủ, nói với cô: “Vi Vi đưa ông lên lầu nghỉ ngơi nào.”
“A, dạ.” Kỷ Vi đỡ Lâm lão gia đứng dậy, cẩn thận đỡ ông lên lầu, đi ngang qua phòng Lâm Trứ thì chỉ thấy cửa phòng khép hờ, bên trong phòng tắm truyền ra tiếng nước.
Kỷ Vi cúi đầu, ngoan ngoãn dìu Lâm lão gia vào phòng, thu xếp tốt cho ông.
Kỷ Vi vừa bước ra khỏi phòng của ông liền nhìn thấy Lâm Trứ mặc đồ ở nhà xoa cổ cũng đi ra, cô cắn môi, trên mặt có vẻ ủy khuất.
Lâm Trứ chỉnh lại cổ tay áo, nói: “Xuống lầu xem phim điện ảnh không?”
Đôi mắt Kỷ Vi mở to: “Được ạ.”
Sau đó cô đuổi theo Lâm Trứ, sau khi chỉnh áo xong thì anh rũ tay bên người, bàn tay người đàn ông này to rộng lại có những đường gân xanh, nhìn vào rất gợi cảm.
Kỷ Vi bước lên hai bước cầm lấy tay anh.
Có thể là bám chút hơi nước nên có phần lạnh lẽo.
Lâm Trứ không để ý, để cô tự nắm, không đáp lại cũng chẳng kéo ra.
Kỷ Vi cần thận đan mười ngón tay lại với anh, hai người đi cạnh nhau, cô che miệng cười trộm.
Bước xuống lầu một, dì Trần đang bưng dĩa trái cây, vừa định mở miệng liền thấy cánh tay hai người giao nhau, dì dừng một chút, sau đó cười nói: “Đi đâu đấy?”
Kỷ Vi cúi đầu, đỏ mặt.
Tay kia Lâm Trứ với qua, không lên tiếng mà nhận dĩa trái cây trong tay dì Trần, “Đi xem phim ạ, dì Trần vất vả rồi.”
“Không sao không sao, trong dĩa dì có để một ít nước sốt salad, Kỷ Vi rất thích ăn, còn có thêm một phần bắp cải tím, nó ở phía dưới, lấy mấy cái khác lên là thấy.”
“Ừm.”
Lâm Trứ đáp, đi về phía phòng chiếu.
Kỷ Vi đi theo phía sau đuôi.
Đến trước cửa phòng chiếu thì Lâm Trứ dừng lại, Kỷ Vi xém nữa đã đụng vào lưng của anh, cô nhướng người lên thắc mắc.
Lâm Trứ bình tĩnh nhìn cô.
Theo tầm mắt của anh Kỷ Vi lập tức nhận ra, anh không còn tay mở cửa, cô cười tủm tỉm vặn khóa mở cửa ra, hai người bước vào trong phòng.
Bên trong chỉ có ánh sáng thoát ra từ phía màn chiếu, Lâm Trứ không bật đèn, đem dĩa trái cây đặt trên bàn.
Sau đó cầm điều khiển từ xa mở màn hình chiếu.
Kỷ Vi vẫn luôn nắm chặt tay anh.
Lâm Trứ ngồi xuống, cô cũng ngồi kế bên anh, sau đó cô lấy nĩa tìm được phần bắp cải tím, xiên một chút đưa đến miệng Lâm Trứ.
Lâm Trứ nghiêng đầu ăn.
Kỷ Vi thấy thế, trong lòng hớn hở, cũng xiên một phần táo cho mình.
Lâm Trứ bật một bộ phim điện ảnh của Mỹ, nói về đề tài du hành vũ trụ.
Hình ảnh mang theo nét xưa.
Kỷ Vi vừa xem vừa đút Lâm Trứ ăn, người đàn ông này rất nghe lời mà ăn những gì cô cho, Kỷ Vi lại đưa một miếng dưa Hami đến bên môi Lâm Trứ, anh há miệng, khóe môi có dính chút nước sốt…
Kỷ Vi nhìn, nhìn, nhìn…
Lâm Trứ phát hiện ánh mắt của cô thì quay đầu, giọng nói khàn khàn: “Nhìn cái gì?”
Kỷ Vi nở cụ cười, “Anh thích nước sốt này đúng không?”
Lâm Trứ nhướng mày, anh vươn đầu lưỡi muốn chạm vào phần sốt dính bên môi, Kỷ Vi nhanh chân hơn, “a” một tiếng đã nhướng người lên, lấp kín bờ môi anh.
Đôi mắt Lâm Trứ lóe lên.
Giữ chặt gáy cô, cắn ngược lại vào môi dưới của Kỷ Vi, cô “ưm” lên, bên tai phiếm hồng.
Lâm Trứ vừa hôn vừa liếm, sau đó lại mút cắn, còn cắn vào đầu lưỡi của cô.
Kỷ Vi có chút sợ, cô nghe thấy tiếng “cạch cạch” của tay vịn bị hạ xuống, sau đó cả người cô như bay lên, bị anh ôm vào lòng ngực, hơn nữa hai chân còn bị tách ra. Kỷ Vi cảm thấy tư thế này rất đáng sợ …
Lâm Trứ đè đôi chân dài của cô xuống, giữ chặt gáy cô, híp mắt hôn cô nồng nàn.
Đến khi môi anh dịch xuống phần cổ của cô, Lâm Trứ mới nói thầm bên tai Kỷ Vi, giọng khàn khàn: “Sinh nhật hai mươi tuổi đem chính em tặng cho anh.”
Kỷ Vi: “……” Anh…anh đang nói gì vậy hả?
Trời ạ.