Cô nhịn không được đưa điện thoại cho Lâm Trứ xem.
“Anh nhìn nè.”
Lâm Trứ ôm eo cô, cúi đầu nhìn thoáng qua, Kỷ Vi chỉ vào màn hành, “Bình luận có ý tứ ghê á.”
Lâm Trứ nhìn một lúc, bình tĩnh gật đầu: “Có ý tứ thật.”
Kỷ Vi cười ngẩng đầu lên, nghiêng mặt nhìn Lâm Trứ: “Họ tự xem mình là ông nội của anh luôn.”
“Vậy sao?” Lâm Trứ nhướng mày, ánh mắt dừng lại trên cái tên của tài khoản kia, sau đó thu hồi mắt, anh đưa tay lên mặt Kỷ Vi, quay đầu cô lại, Kỷ Vi liếm môi, nói: “Làm sao vậy ạ?”
Lâm Trứ nhướng người lên, hôn vào môi cô: “Vui vẻ chưa?”
Kỷ Vi làm sao cũng không nghĩ được cái tiêu đề weibo kia sẽ gạt người như thế, đã vậy còn lừa cô đến thê thảm, làm hại cô nghĩ rằng fans của anh không thích mình, chỉ cần là mỗi sự việc quay quanh anh cũng có thể làm Kỷ Vi rất để ý. Cô đặt điện thoại xuống, ôm cổ anh đáp nhỏ: “Dạ, vui rồi, là em suy nghĩ nhiều thôi.”
Nói ra lời này cô cũng ngại lắm đấy.
Cảm thấy bản thân như cô nhóc chỉ biết gây rối vô cớ, một chút cũng không có khí chất thành thục.
Chỉ có một việc như vậy mà cũng nháo lên với anh, Kỷ Vi buông tay ra, khom lưng lấy chén tổ yến còn đặt trên bàn lên, đưa đến trước mặt anh: “Chúng ta ăn tổ yến nha?”
Lâm Trứ nhìn chén tổ yến còn tỏa ra hơi ấm, hỏi: “Em đút anh?”
Mặt Kỷ Vi đỏ lên, xém nữa đã buông lời từ chối, nhưng nhớ lại bản thân gây ra chuyện náo loạn chê cười thì đành ngoan ngoãn lấy muỗng múc lên, đưa đến trước mặt anh, Lâm Trứ dựa lưng vào ghế, thong thả nhìn Kỷ Vi, cô đưa muỗng đến trước chạm vào môi anh, giọng nói mềm mại: “Ăn nào.”
Khóe môi Lâm Trứ cong lên, há miệng ngậm lấy.
Kỷ Vi nhìn sắc môi mang màu hồng nhạt của anh, mặt cô cũng đỏ lên, sau đó lại tiếp tục cuối đầu đút cho anh.
Ăn hơn nửa chén, Lâm Trứ hỏi cô: “Em ăn không?”
“Ăn ạ.” Kỷ Vi cúi đầu tiếp tục múc tổ yến, sau đó ngẩng đầu, Lâm Trứ ngậm lấy muỗng, anh nói: “Em vẫn chưa ăn kìa.”
Kỷ Vi có chút mơ màng, “ừm” một tiếng, Lâm Trứ nhoài người lên lấp kín môi cô, Kỷ Vi cảm giác miệng ấm lên, đôi mắt chớp chớp, Lâm Trứ miết cằm cô làm cô hé miệng theo bản năng, tổ yến nhanh chóng trượt vào, Kỷ Vi xém nữa đã bị sặc, nước yến tràn ra khóe môi.
Lâm Trứ nghiêng đầu liếm đi vệt nước đó.
Sau đó anh đỡ lấy chén trong tay cô, đặt qua một bên, lấy trán mình tựa vào trán cô, hỏi: “Thấy ngon không? “
Kỷ Vi lập tức nuốt hết tổ yến trong miệng xuống, đỏ mặt gật đầu: “Ngon ạ.”
“Đánh răng rồi ngủ thôi.” Lâm Trứ ôm eo cổ đứng dậy, Kỷ Vi “ừm” nhỏ nhảy xuống thảm, mang đôi dép lê đi vào phòng tắm. Cô đánh răng rửa mặt rất nhanh, trong phòng tắm cũng đã chuẩn bị sẵn đồ dùng mới cho cô, lau mặt xong Kỷ Vi bước ra, Lâm Trứ vừa đúng lúc cúp điện thoại, anh nhìn cô rồi đi vào phòng tắm, thuận tiện nói một câu: “Em lên giường trước đi.”
Kỷ Vi đang lau mặt nghe được lời anh nói thì cả người cứng đờ, theo bản năng đưa mắt nhìn về phía giường lớn đằng kia, mặt cô lại đỏ lên, chầm chậm bước chân về phía mép giường, muốn ngồi xuống nhưng lại không dám. Đúng lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ của, Kỷ Vi sửng sốt, chạy đến mở cửa ra.
Ngoài cửa là dì Trần, dì cười hỏi: “Con thấy tổ yến ngon không?”
Kỷ Vi trong lòng thở phào, gật đầu: “Ngon ạ, con uống hết rồi, để con đưa chén cho dì nhé.”
Nói xong liền chạy đi về phía sô pha, khom lưng cầm khay đựng lên rồi quay về phía cửa, dì Trần nhận lấy, bởi vì đã ăn hết nên trên khay nhẹ đi nhiều, sau khi nhận sau dì Trần đưa tay cho vào trong túi, lấy ra một cái hộp màu đen nho nhỏ, đưa nó cho Kỷ Vi.
Kỷ Vi nghi hoặc: “Đây là gì ạ?”
Dì Trần cười cười, mặt cũng hồng lên, dì đáp: “Con cầm trước đi.”
Kỷ Vi “dạ” một tiếng, nghĩ là dì Trần đưa nên nhận lấy, sau đó dì nhìn về phía phòng tắm đang phát ra tiếng nước, quay đầu lại nói với Kỷ Vi: “Phải biết tự bảo vệ mình đấy.”
Kỷ Vi cái hiểu cái không, cô gật đầu, dì Trần: “Thôi con vào ngủ đi.”
“Dạ, dì Trần ngủ ngon nhé.” Kỷ Vi lui về sau một bước, tay đặt lên tay khóa cửa, chờ dì Trần quay người đi mới đóng lại.
Đóng cửa xong thì cô cúi đầu nhìn cái hộp màu đen trong tay, hộp thiết kế rất tin xảo, giống như là đựng đồ trang sức tinh linh, Kỷ Vi ấn vào nút phía dưới, chuẩn bị mở hộp ra. Lúc này cửa phòng tắm mở ra, Lâm Trứ mang theo hơi nước đi ra ngoài, Kỷ Vi ngẩng đầu nhìn anh.
Cái hộp trong tay tự dưng bật nắp.
Bởi vì phía trong có lò xo nên lúc nắp hộp mở ra cũng là lúc có hai miếng màu xanh lam rơi xuống đất.
Kỷ Vi “a” một tiếng, ngồi xổm ý muốn nhặt lên.
Bàn tay bên cạnh còn nhanh hơn cô, lấy đi hai miếng màu xanh lam nho nhỏ đó trước, Kỷ Vi theo bàn tay anh nhìn lên, hỏi “Đây là gì vậy ạ? Là dì Trần đưa em đấy.”
Đầu ngón tay Lâm Trứ nắm chặt bao an toàn, đôi mắt bình tĩnh nhìn thoáng qua, sau đó lấy luôn cái hộp trong tay Kỷ Vi, tất cả anh sẽ cho vào trong ngăn tủ trên giường.
Sau đó duỗi tay ôm eo Kỷ Vi, nói: “Ngủ trước đã.”
Kỷ Vi: “Mà đó là gì vậy anh?”
Nói đoạn cô còn muốn đưa tay ra để lấy lại xem, cánh tay Lâm Trứ dừng sức ôm cô đi về trước, không hề có ý cho cô đụng vào cái hộp kia, Kỷ Vi năn nỉ: “Cái gì nha?”
Lâm Trứ ghé sát miệng nói bên tai cô, “Áo mưa.”
“Hả?” Tai Kỷ Vi lập tức nóng lên, ngơ ngác tùy ý Lâm Trứ ôm đi về phía trước, nhìn thấy giường lớn ở trước mặt thì toàn thân liền cứng đờ, da thịt lộ ra bên ngoài quần áo nhiễm một tầng hồng nhạt, Lâm Trứ bế cô đi về phía trước, đè cô lên giường, Kỷ Vi rụt người lại, lẩm bẩm nói: “Dì Trần…dì Trần sao lại thế chứ….”
Lâm Trứ hôn môi cô, thấp giọng hỏi: “Chỗ nào dùng đến áo mưa hửm?”
Kỷ Vi mở to mắt, Lâm Trứ lại cười nhẹ, kéo chăn lên đắp cho cả hai, bàn tay to tiến vào trong áo cô, Kỷ Vi đỏ mặt, đưa tay lên chống trên vai anh, Lâm Trứ day miết môi cô, khàn giọng nói: “Em còn nhỏ, trước tiên anh chỉ sờ chút thôi…”
Trong ổ chăn trên giường này, Kỷ Vi bị sờ toàn bộ, cả người nhũn ra.
Cô cảm thấy nóng lên, sau lại nhớ đến hộp bao an toàn kia, dì Trần….dì Trần thật hiểu người mà.