Kỷ Cửu đã hắt hơi được mười bảy cái rồi, cũng không biết ai đang nói xấu sau lưng mình.
Cái nóng giữa mùa hè vẫn chưa qua, thì bước chân của mùa thu đã đến gần. Ngoài cửa sổ có vài tiếng ve vang lên, kèm theo gió ấm và ẩm ướt khiến nội tâm của người ta có chút bực bội.
Từ trong học bàn lấy ra hai mảnh giấy lau mũi, Kỷ Cửu nằm bơ phờ, uể oải trên bàn, trên bục giảng, những người trẻ tuổi liền cảm tạ người thầy dạy toán đang dõng dạc hùng hồn mà giảng bài.
Có lẽ thầy ấy hơi mập, hơi thở không nhỏ, nói chuyện phát ra âm thanh có thể bao trùm hết mọi ngóc ngách trong lớp.
Kỷ Cửu không học được nhiều kiến thức cấp ba lắm, kiếp trước cô đã bỏ học trong khi chưa học xong năm nhất, năm nay cô đã có thể thi đỗ cấp ba với điểm số cao nhất, cô có trình độ thượng thừa như vậy là nhờ vào trước đây cô đã nắm được nguyên văn trong truyện, hơn nữa chính mình cũng đã chăm chỉ khắc khổ một chút.
Nhưng khi lên cấp ba, cô phải thay đổi cách học lười biếng của mình, mặc dù không thể tranh thủ kỳ thi tuyển sinh đại học để đạt được ngôi vị hạng nhất, nhưng ít nhất cô không thể quá vô liêm sỉ, dù sao thì cô cũng đang đứng đầu ở Mẫn Xuyên.
Trường cao trung Mẫn Xuyên, đây là trường tư thục tốt nhất ở Lạc thành, chất lượng giảng dạy không kém gì trường Nhất trung Lạc Thành, bất quá có học phí cao, nếu không phải là con cháu của nhà quyền quý học giỏi và đa tài, thì chính là mấy đám nhị đại cà lơ phất phơ.
Hiện tượng phân hóa hai mặt đối lập thật sự nghiêm trọng.
Phong cách học tập trong trường cũng được phân ra ranh giới rõ ràng với nhau, học sinh giỏi chơi với học sinh giỏi, học sinh kém chơi với học sinh kém.
Chính vì môi trường vi diệu như thế nên Ôn Mặc phi thường chán ghét ngôi trường này, đồng thời, đây cũng là lý do cô điền nguyện vọng đăng ký trong kì thi vào cao trung là Mẫn Xuyên.
Kỷ Cửu phải thừa nhận rằng từ nhỏ đến lớn, Ôn Mặc đối xử với cô rất tốt, nhưng chính là cái đối tốt đó không thể sánh được với khát vọng sống của cô.
Cô là một người bình thường, trong mắt cô, mọi thứ đều trở nên tầm thường trước sự sống và cái chết.
Đặc biệt khi nói đến trường cao trung, nguyên văn này đã đặt ra một thời điểm quan trọng cho điềm báo.
Cô đã lâu không gặp nữ chủ Quý Nhã Nam, theo cô biết, khi Quý Nhã Nam được chuyển đến trường trung học Nhất trung Lạc Thành là vào năm thứ ba của cao trung, vào thời điểm đó, cặp đôi thanh mai trúc mã - nam nữ chủ bắt đầu sinh ra tình ý với nhau.
Từ đó, ở khắp mọi nơi, thấy thần thì giết thần, gặp Phật thì giết Phật, không ai có thể ngăn cản.
Để không bị trở thành nữ phụ pháo hôi bi thảm, cô có thể nhanh chóng trốn cái tên ôn thần kia xa một chút, xa một chút..
Nếu Ôn Mặc đuổi theo, nhiều nhất, cô sẽ trả lại hết số tiền mua sữa chua..
Kỷ Cửu để hồn vía treo trên mây, thầy giáo dạy toán Lý Lôi đã dạy xong phần đầu tiên của cuốn sách giáo khoa, hai phút trước khi lớp học kết thúc, thầy đặt viên phấn xuống, xoay người lại, dùng đôi mắt nhỏ đáng yêu nhìn khắp lớp một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người nữ sinh đang dựa vào cửa sổ.
"Kỷ Cửu." Thầy lên tiếng.
Kỷ Cửu ngốc ngốc ngẩng đầu, chậm rãi đứng lên: ".. Thưa thầy."
"Về sau em sẽ làm người đại diện môn toán của thầy."
Kỷ Cửu vừa định nói lời từ chối, Lý Lôi đã nhanh chóng dọn dẹp tài liệu giảng dạy rồi tự mình quay đầu lại nói: "Bài tập tối nay chính là làm bài tập sau giờ học đầu tiên vào vở mới phát. Kỷ Cửu, ngày mai em tới sớm phụ trách thu lại, sau đó đem tới văn phòng giao cho thầy."
".. Dạ, được."
Ở đầu này, chuông tan học vang lên, đầu kia Lý Lôi vặn vẹo thân hình mũm mĩm, bước nhanh ra khỏi lớp, biến mất ở cuối dãy hành lang dài.
"Đúng là một con người mập mạp." Kỷ Cửu nhỏ giọng nói thầm, rồi ngồi vào chỗ một lần nữa, lật cuốn sách giáo khoa toán ra, trang nào cũng dày đặc ký hiệu và bản đồ dữ liệu, cô đỡ trán đau đầu.
Là một cô gái không có hứng thú với toán học, cô cảm thấy rằng trong tương lai, cô có thể cùng với toán học mà yêu nhau..
"Kỷ Cửu, Kỷ Cửu." Bạn học mới Quan Lộ Lộ đẩy đẩy cánh tay của Kỷ Cửu, "Anh trai cậu tới."
Kỷ Cửu nhìn theo hướng ngón tay của Quan Lộ Lộ, quả nhiên Kỷ Tử Nhiên đang đứng thẳng người ở cửa sau, dường như đã phát hiện được điều gì đó, anh ta quay đầu lại vừa vặn đụng phải ánh mắt của Kỷ Cửu.
Khi bốn mắt nhìn nhau, Kỷ Cửu cảm thấy đó không phải là ảo giác của mình.
Cô thực sự cảm thấy trong mắt của Kỷ Tử Nhiên đang cất giấu phẫn ý* hận không thể một ngụm nuốt cô vào bụng.
*Phẫn ý: Có ý căm phẫn, tức giận.
Cô bước ra khỏi cửa và đứng đối mặt với Kỷ Tử Nhiên.
Sau một hồi im lặng, vừa muốn nói chuyện, Kỷ Tử Nhiên không kiềm chế được, giọng điệu mang theo chất vấn: "Em không nói với Ôn Mặc?"
Kỷ Cửu muốn hỏi một câu hỏi, anh rốt cuộc là họ Kỷ hay là họ Ôn?
Lời nói nói đến một nửa, đổi lời: "Hình như là đã quên."
"Đã quên?"
Sắc mặt của Kỷ Cửu vẫn như thường: "Ừm."
Kỷ Tử Nhiên: "..."
Kỷ Tử Nhiên yên lặng hồi lâu, trong lòng cảm thấy tức giận giùm cho Ôn Mặc, nhìn Kỷ Cửu, nhưng không dám mắng cô em út, trong nhà họ Kỷ, ngoài anh ra, bảy anh em khác đều cưng cô như cưng trứng, hứng như hứng hoa, càng khỏi nói, các thế hệ trước là đám "con gái nô, cháu gái nô."
Tiểu bát Kỷ Tử Nhiên không dám vuốt râu cọp đành phải tức giận nói: "Đôi khi anh thực sự nghi ngờ em có phải người của Kỷ gia hay không."
Bằng không như thế nào có thể sinh ra một cái đầu óc có IQ thấp đến vậy?
Kỷ Cửu có chút kinh ngạc: "Anh có biết là em cũng hoài nghi anh có phải là người của Kỷ gia hay không?"
Kỷ Tử Nhiên: "..."
Kỷ Tử Nhiên nổi giận đùng đùng mà bỏ đi, bộ dáng dường như không kiềm chế được từ sau lưng ẩn chứa một sự suy đồi khôn lường.
Kỷ Cửu cảm thấy mình đã bị anh ta chọc giận đến tức chết, sờ sờ mũi, quay về chỗ ngồi, uống ngụm nước, tiếp tục phát ngốc.
Cô rũ mi mắt xuống, xuyên qua lớp kính dày, nhìn chằm chằm một chùm hoa dại ngoài cửa sổ, trong đầu như có người bấm công tắc, đột nhiên tiếng chuông báo thức vang lên.
Kỷ Tử Nhiên vừa rồi mới nói cái gì?
Em không nói cho Ôn Mặc?
Ngụ ý là.. Ôn Mặc đã phát hiện?
Kỷ Cửu vội vàng nhìn đồng hồ, tám giờ bốn mươi chín phút, nhất định vào thời điểm sáng sớm Ôn Mặc đưa sữa chua cho cô đã bị bại lộ.
Nhưng là.. Kỷ Cửu lần nữa choáng váng, Ôn Mặc gọi điện hỏi Kỷ Tử Nhiên chứ đâu?
Cả nhà chỉ có anh tám và cô là học cùng trường, mặt khác, các anh trai kia nếu không phải là học khác trường, thì chính là học đại học hoặc là vừa mới tốt nghiệp đại học, Ôn Mặc như thế nào nhanh như vậy khéo léo gọi điện cho Kỷ Tử Nhiên?
Kỷ Cửu càng nghĩ càng mơ hồ.
Quan Lộ Lộ ở bên cạnh bưng nước nóng trở lại, thấy Kỷ Tử Nhiên đã đi rồi, bạn mới ngồi cùng bàn đang ngây người, tò mò chọc chọc Kỷ Cửu: "Kỷ Cửu, anh của cậu đến tìm cậu có chuyện gì vậy?"
Sở dĩ cô biết hai người này là anh em của nhau là vì vào ngày báo tin trước khi khai giảng, Kỷ Tử Nhiên đã tranh thủ chạy thật nhanh tới tới lui lui, dọn dẹp sách vở của Kỷ Cửu và của anh, Quan Lộ Lộ vừa đúng lúc bắt gặp, giới thiệu một phen cho nhau nên liền biết.
Lúc đầu, cô nhìn thấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, còn nghĩ rằng họ đang có một mối quan hệ tình cảm, vì cả hai trông rất xứng đôi đều là trai xinh gái đẹp.
Sau đó, cô nhận ra rằng mình đã hiểu lầm, cô không dám nói với Kỷ Cửu, sợ làm hoen ố hình ảnh đẹp đẽ mới tạo dựng của cô trong lòng người bạn mới.
Quyết không thể để tiểu tiên nữ cùng bàn nghĩ rằng mình là nữ thần buôn chuyện.
Kỷ Cửu định thần lại, trong mắt còn mang theo vẻ mê mang, cô nhìn xuống phía dưới, tầm mắt dừng lại trên đôi giày của Quan Lộ Lộ, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Quan Lộ Lộ, cậu nói, tránh một người có khó không?"
Quan Lộ Lộ lắc đầu: 'Tất nhiên là không khó, Trung Quốc có 1, 4 tỷ dân, né tránh một người không phải là việc khó. "
Ánh mắt của Kỷ Cửu trở nên trong trẻo:" Đúng không, đúng không, tớ cũng nghĩ không phải là việc khó. "
Quan Lộ Lộ nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của cô, cũng không kìm lòng được, mở miệng bổ sung thêm:" Nhưng mà, Kỷ Cửu, có chuyện cậu cần phải biết. "
" Chuyện gì? "
" Nếu cậu xui xẻo, uống nước lạnh răng sẽ bị dính răng. "*
*Ẩn ý là: Có những chuyện sẽ không bao giờ xảy ra.
Kỷ Cửu:"... "
* * *
Khi Kỷ Cửu trở về nhà, cô vẫn còn đang suy nghĩ về câu nói của Quan Lộ Lộ," Người gặp xui xẻo, uống nước lạnh sẽ dính răng. "
Không thể giải thích được, cô luôn cảm thấy câu này sẽ không lâu mà sẽ sớm có dịp được gặp.
Vừa mới khai giảng nên có một ít bài tập về nhà, buổi tối đã làm xong, cô thu dọn cặp sách, nằm trên giường nghịch điện thoại di động, sáng nay các bạn trong lớp thành lập nhóm WeChat, ngày đầu tiên đều gặp nhau, đối với nhau có cảm giác đầy mới lạ, lúc này nhóm chat rất vui.
Tôn Sở Nhất: Chào các bạn, tớ là lớp trưởng Tôn Sở Nhất.
Quan Lộ Lộ: Chào mọi người, tớ là ủy viên thể dục, xin chỉ giáo nhiều.
Tống Hợp: Chào các bạn, tớ là ủy viên học tập, về sau có vấn đề gì, hoan nghênh mọi người đến hỏi tớ.
Lâm Di Đình: Chào mọi người, tớ là lớp phó kiêm bí thư chi đoàn Lâm Di Đình.
Lý Vân Thiến: Chào! Tớ là ủy viên văn nghệ Lý Vân Thiến.
Trong buổi học cuối cùng hôm nay, giáo viên chủ nhiệm Khúc Tình đã chọn ra sáu người trong ban cán bộ, ban đầu cô ấy muốn Kỷ Cửu làm ủy viên học tập, nhưng Kỷ Cửu lịch sự từ chối vì cô không muốn quá mệt mỏi vì điểm số của mình.
Sau đó, cô được sắp xếp vào vị trí ủy viên kỷ luật - chức vị chuyên đi đắc tội với mọi người, Kỷ Cửu cảm thấy ngày đầu tiên mà lại nhiều lần từ chối giáo viên không được tốt lắm, miễn cưỡng đồng ý.
Kỷ Cửu liếc nhìn bản tự giới thiệu gọn gàng của năm cán bộ lớp ở trong nhóm, do dự một chút, rồi nhanh chóng dùng ngón tay gõ các từ trên bàn phím:
Kỷ Cửu: Chào mọi người, tớ là ủy viên kỷ luật, Kỷ Cửu.
Cô đọng và rõ ràng, không quá nhiệt tình, không quá lạnh lùng.
Trong vòng hai giây, ai đó đã sớm nói:
Triệu Ngâm Kỳ: Kỷ Cửu, hôm nay tớ thấy bên ngoài có nam sinh chờ cậu nha! ^-^
Đầu ngón tay của Kỷ Cửu dừng lại, cảm thấy những lời này có ý tứ sâu xa, cô liếc nhìn cái tên, thu khóe miệng lại.
Kỷ Cửu: Là anh tớ.
Kỷ Cửu: Có quan hệ huyết thống.
Trong nhóm nhất thời im lặng, Triệu Ngâm Kỳ không biết tâm lý của mình là như thế nào, không trả lời, lúc sau lớp trưởng đánh vỡ sự yên tĩnh.
Tôn Sở Nhất: Này, các cậu nghĩ gì về giáo viên chủ nhiệm của lớp chúng ta? Tớ cảm thấy cô ấy khá tốt, nghe nói năm ngoái dành được cho lớp học bổng toàn phần!
Chu Triết: Cô ấy là một thạc sĩ nổi tiếng. Mẹ tớ rất thích cô ấy.
Hứa Tuấn Sinh: Nhưng là, vào mùng một, ba mẹ tớ liền hỏi thăm cô ấy. Họ rất muốn tớ đăng ký thi vào trường trung học và muốn tôi tham gia lớp thực nghiệm ở Mẫn Xuyên.
Triệu Ngân Kỳ: Mọi người đều rất giống nhau, nhưng hôm nay tớ phát hiện ra rằng chủ nhiệm lớp có vẻ thích Kỷ Cửu đó! Ngay cả ủy viên học tập thiếu chút nữa không cần phải tuyển, trực tiếp chọn cậu ấy..
Cả nhóm chat yên ắng đến lạ thường.
Kỷ Cửu muốn đập vỡ chiếc điện thoại.
Cô càng ngày càng cảm thấy Triệu Ngâm Kỳ này sợ rằng cô và cậu ta có thù oán, nói cái gì cũng có hai chữ Kỷ Cửu, sợ làm giảm sự căm ghét của cô hay gì.
Kỷ Cửu trở mình ngồi xếp bằng trên giường, môi hồng mím chặt, cô thật sự không hiểu não của bạn học Triệu, từ trước đến nay cô đã được nuông chiều, nên không phải lúc nào cũng có tính tình dịu dàng, mềm mại.
Kỷ Cửu: @Triệu Ngân Kỷ, cậu hôm nay cũng có tranh cử phải không?
Triệu Ngâm Kỳ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào màn hình, trả lời.
Triệu Ngâm Kỳ:" Ừ. "
Kỷ Cửu: Chà, hình như cô không thích cậu, không chọn cậu làm cán bộ! Đừng nản lòng, sau này cần phải cố gắng chăm chỉ nổ lực, biết không?
Kỷ Cửu cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ để giải tỏa cơn tức giận của mình, vì vậy cô đã chọn một GIF và gửi qua: Một hình động lấy tay sờ vào đầu.
Đấu với tôi ư? Vậy thì xem ai mất mặt trước!
Trong nhóm chat đột nhiên im bặt.
Triệu Ngâm Kỳ.. lại không một tiếng động..
Kỷ Cửu nhìn màn hình hừ lạnh hai tiếng, đặt điện thoại sang một bên, đứng dậy tìm quần áo đi tắm.
Cô đang cầm bộ độ ngủ chuẩn bị bước vào phòng tắm thì bất ngờ cánh cửa có người gõ vang.
Ba tiếng gõ ngắn ngủi nhưng rất có lực.
Kỷ Cửu nghe xong thì biết đó là Kỷ Tử Nhiên, mở cửa, chiếc áo thể thao của anh ta vẫn chưa cởi ra, trán lấm tấm mồ hôi, thở hồng hộc, như thể vừa chạy từ bên ngoài về.
" Đêm khuya rồi, anh đi làm ăn trộm hả? "Kỷ Cửu than thở.
Bất ngờ thay, lần này Kỷ Tử Nhiên không phản bác lại ngay lập tức mà ngược lại chỉ chăm chăm nhìn cô trong vài giây, giữa hai lông mày ẩn hiện sự đồng cảm.
Kỷ Cửu cả người lông mao đều dựng hết cả lên, ánh mắt của anh ta trắng đến đáng sợ.
Thật lâu sau, Kỷ Tử Nhiên rốt cục chậm rãi mở miệng nói:" Ôn Mặc nói.. "
Kỷ Cửu không chỉ dựng tóc gáy, cô còn cảm thấy da đầu mình căng thẳng mà tê dại, Kỷ Cửu hoảng sợ chờ đợi Kỷ Tử Nhiên há mồm, sợ bên trong có một quả bom nổ tung, thân xác đều sẽ tan tành mây khói.
" Cậu ta nói, Kỷ Cửu, hà hà! "
Âm cuối bất thường dập dờn.
Kỷ Tử Nhiên" bang"một tiếng đóng sầm cửa lại.
Kỷ Cửu ôm quần áo sừng sỡ đứng tại chỗ, trong đầu xuất hiện ra một vạn câu hỏi.
Trước mắt, phảng phất xuất hiện một thanh niên tự phụ với khuôn mặt bình tĩnh, không để ý đến cảm xúc và sự giận dữ của mình, từ trong miệng chỉ ném ra một tiếng cười lạnh, giống như ác ma đội lốt thiên sứ, đang từ từ mở ra răng nanh..