• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Suốt cả ngày dài, tàu lượn siêu tốc, nhà ma..

Kỷ Cửu cùng với Quan Lộ Lộ chơi hết trò trong công viên giải trí một cách điên cuồng.

Khi mặt trời lặn, Kỷ Cửu đã kiệt sức, chỉ còn hơi thở cuối cùng để chống đỡ cơ thể kiệt quệ.

Sau khi thu dọn hành lý và lên chiếc xe buýt lớn trở về, ngọn đồi nhỏ nuốt trọn nắng chiều tà, trang trại nghỉ dưỡng đã ở hai ngày từ từ biến mất khỏi tầm mắt.

Con đường trở lại gập ghềnh như lúc đầu đến đây.

Ngoài cửa sổ, ánh đèn Vạn Gia le lói trong đêm, Kỷ Cửu ý thức choáng váng, không biết là mệt hay do bị say xe, mi mắt càng ngày càng nặng..

Trước khi chìm vào giấc ngủ hoàn toàn, cô đã choáng váng khi nghe thấy tiếng kêu từ phía bên cạnh, sau đó cô lập tức chìm trong một mảng yên tĩnh.

Ôn Mặc lông mi rũ xuống, nhìn người dựa đầu vào vai mình, ánh mắt thanh lãnh rực rỡ lung linh, hô hấp cũng chậm lại rất nhiều.

Đầu ngón tay vuốt ve khuôn mặt điềm tĩnh của Kỷ Cửu, còn giúp cô vén một lọn tóc sau tai, động tác của hắn vô cùng nhẹ nhàng.

Quan Lộ Lộ nhìn thấy líu lưỡi.

Con mẹ nó đây là Ôn Mặc mà cô quen biết?

Cô che miệng lại kinh ngạc, cô chọc chọc cái tay kia.

Ôn Mặc quay đầu lại, thu tay về, ngón trỏ đặt thẳng lên môi mỏng, làm động tác: "Đừng đánh thức cô ấy."

Quan Lộ Lộ: "..."

Trái tim của Quan Lộ Lộ dường như ngay lập tức bị bỏ vào trong nước chanh, như bị vắt hết nước.

* * * Cậu cậu cậu, hai người này chính là bắt cô ăn cẩu lương đây mà..

Trong giấc mơ, Kỷ Cửu nhắm mắt lại, cảm thấy có hơi thở trong trẻo phả ra từ chóp mũi khiến người ta cảm thấy dễ chịu, khuôn mặt vô thức cọ cọ, rồi dừng lại cho đến khi tìm được vị trí thoải mái hơn.

Quần áo mỏng không thể ngăn nhiệt độ cơ thể tiếp tục tăng lên, cảm giác đặc biệt rõ ràng trong xe.

Ôn Mặc mím môi, cúi đầu, có chút lực bất tòng tâm, lại có chút luống cuống tay chân.

Lúc này, trong lồng ngực nhịp tim đập ầm ầm.

Im lặng suốt chặng đường.

Đến cổng trường, tài xế phanh lại, xe buýt dừng hẳn bên lề đường.

Kỷ Cửu mơ mơ màng màng tỉnh dậy, cảm thấy cổ hơi đau, ngây người một lúc, dụi dụi mắt, xách túi xuống xe.

Xe Kỷ gia đã đợi sẵn bên đường.

Khi đi ngang qua Quan Lộ Lộ, cô chợt thoáng thấy vẻ mặt u ám của cô ấy, Kỷ Cửu hỏi: "Cậu sao vậy? Có người chọc cậu hả?"

Quan Lộ Lộ nhìn cô một cái đầy ẩn ý, vừa định mở miệng, liền phát hiện cách đó không xa thấy Ôn Mặc bình tĩnh nhìn, nuốt lời nói ra đến miệng đành phải nuốt trở lại xuống bụng.

"Hiện tại tớ chỉ có tinh chất nước chanh, đừng nói chuyện với tớ, đi đi, tạm biệt!" Nói xong, trầm mặc quay người rời đi.

Kỷ Cửu: "..."

* * *

Quốc khánh gần trôi qua, các thầy cô không khỏi thở phào, bảng điểm của bài kiểm tra sơ khảo được đăng trực tiếp trên bảng tin của năm nhất.

Lúc Quan Lộ Lộ đi đổ nước, tình cờ đi ngang qua liếc mắt nhìn vào đó vài cái, sau khi trở về liền chạy tới chỗ Kỷ Cửu, ngạc nhiên nói: "Kỷ Cửu, đoán xem lần này ai đứng nhất?"

Vì cô ấy hỏi như vậy, cô chắc chắn nghĩ không phải là chính mình.

Kỷ Cửu hơi đờ đẫn: "Ôn Mặc?"

Khi còn trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba, điểm số các môn đều không tệ, nếu không phải môn tiếng Trung bị mất ba điểm thì khỏi nói ai sẽ là quán quân trong kỳ thi tuyển sinh.

Ở trường trung học, độ khó của môn toán đã tăng lên đáng kể, thêm vào đó, khoa học tự nhiên luôn là điểm mạnh của hắn, kết quả toàn diện của cô có lẽ không thể đánh bại hắn được.

Quan Lộ Lộ hung hăng đập bàn: "Chuẩn luôn! Cậu có biết cậu ta đã đạt bao nhiêu điểm môn toán không?" Cô ấy xòe bàn tay ra đếm đếm, "Một trăm năm mươi điểm! Ngưu bức a! Cậu ta đạt điểm tuyệt đối ngay sau khi khai giảng! Mẫn Xuyên nhiều năm nay không có lão đại như vậy xuất hiện."

Kỷ Cửu khẽ "Ồ" mà không có nhiều phản ứng.

Sau khi làm bài kiểm tra môn toán ngày hôm đó, khi bước ra khỏi phòng thi, Kỷ Tử Nhiên không sợ chết, một hai lôi kéo Ôn Mặc so đáp án, kết quả là gặp mấy bài toán cuối cùng, đáp án của hai người cũng khác nhau.

Nửa đầu của quá trình gần như giống nhau, nhưng phía sau hoàn toàn là hai ý nghĩ khác nhau.

Kỷ Cửu biết suy nghĩ của Kỷ Tử Nhiên là sai. Đề có điều kiện hạn chế nhưng anh ấy đã sử dụng phương pháp điều kiện không hạn chế. Ngay khi nói với Kỷ Tử Nhiên, anh ấy không tin nên đã tính toán lại trên tờ giấy nháp. Cuối cùng bị ăn cái tát vô mặt bởi đáp án cuối cùng.

Khi đó Kỷ Cửu đã mơ hồ đoán được chỉ sợ Ôn Mặc lần này có thể sẽ lại nghịch thiên.

Từ khi học trung học cơ sở, hắn đã luôn đạt điểm cao môn toán, về phương diện động não giải toán như gió lốc, Kỷ Cửu cảm thấy xấu hổ.

Quan Lộ Lộ ngẩng đầu uống nước bọt: "Nhưng cậu cũng đã làm bài tốt trong kỳ thi. Tiếng Anh 149 và tiếng Trung 141. Tổng điểm đứng thứ ba, lớp trưởng đứng thứ hai."

Trên thực tế, điểm số của ba người không chênh lệch bao nhiêu, đều là cắn nhau một cái, Kỷ Cửu chỉ yếu hơn về môn vật lý nên tổng điểm của cô đã bị hạ thấp.

"Còn cậu thì sao?" Kỷ Cửu tùy ý mở cuốn sách ngữ văn, "Bài thi chắc hẳn không kém?"

Nếu không sẽ không vui như vậy khi thảo luận về thứ hạng với cô ở đây.

Quan Lộ Lộ cười tủm tỉm, xoa xoa tay, nhỏ giọng thì thào: "Ừm ừm, thứ bảy trên thế giới."

Kỷ Cửu liếc cô một cái, thật sự là không khiêm tốn.

Đang nói chuyện thì chuông vào lớp vang lên, Khúc Tình bước vào lớp với một xấp giáo án.

Một trong những điều dễ thấy nhất là bảng điểm đặt trên cùng.

Giấy trắng mực đen rõ ràng.

Khúc Tình mấy ngày nay dường như làm việc quá sức, sắc mặt vàng như nến tiều tụy, hốc hác, mắt có màu đen, khi kiểm tra kỹ hơn thì vẫn thấy được trong mắt có tơ máu nổi lên.

Mặc dù trang điểm nhẹ đã được áp dụng để làm sáng tổng thể nước da, nhưng nó không tạo cảm giác tràn đầy sức sống.

Cô lướt qua một vòng học sinh đang ngồi, nói: "Bảng điểm hôm nay được công bố. Lớp chúng ta làm bài ổn. Ít ra thì các em không đánh mất thể diện của lớp thực nghiệm. Trong top 10, lớp ta có chín em, hạng mười chính là bạn học mới chuyển đến trong lớp kế bên chúng ta.

Sau khi nghe câu cuối cùng, Kỷ Cửu ngay lập tức hiểu vị trí thứ mười là ai.

Trong sách, việc học của nữ chính luôn xuất sắc, năm nào cũng nhận học bổng nên cô ấy đã đậu top 10 của khối, Kỷ Cửu không hề ngạc nhiên.

Trên bục giảng, Khúc Tình nói lại:

" Đây chỉ là một bài kiểm tra chất lượng, kết quả tốt, điều đó có nghĩa là các em đã học tốt trong tháng này và có một nền tảng vững chắc, nhưng không có nghĩa là các em được thư giãn, các em cần phải làm việc chăm chỉ như mọi khi. Một điều nữa, trong những ngày qua có rất nhiều băng nhóm giang hồ tống tiền học sinh, các em hãy chú ý khi về nhà, nếu gặp phải thì đừng sợ cứ việc đưa tiền cho chúng, mất tiền đỡ hơn mất mạng, chờ sau khi an toàn nhất định báo cảnh sát, đã hiểu chưa? "

Sau khi nói về hai điều chính, cô bắt đầu sửa bài kiểm tra ngữ văn.

Vốn dĩ Kỷ Cửu không đem việc xã hội đen để trong lòng, dù sao thì cô cũng được tài xế Kỷ gia đưa đón mỗi ngày đến trường và cô luôn đi cùng Kỷ Tử Nhiên.

Không ngờ mấy ngày sau, đúng giờ tan học ngày thứ sáu, Kỷ Tử Nhiên và Kỷ Cửu bước ra cổng trường, vừa tách khỏi Ôn Mặc thì nhận được điện thoại của tài xế.

Lời nói của tài xế Lưu có chút gấp gáp:" Cửu tiểu thư, ở ngã tư đường xảy ra tai nạn giao thông, xe bị tắc, không thể chạy đến đó được, cô cùng thiếu gia có thể đến đây không? "

Kỷ Cửu nhón chân nhìn về phía xa, chắc chắn cách đó chừng hai trăm mét, một đám khói dày đặc bốc lên, thậm chí tốc độ của những chiếc ô tô có mặt ở cổng trường cũng chậm lại.

Kỷ Cửu nói" Được "rồi cúp máy, cùng Kỷ Tử Nhiên dọc theo vỉa hè đi tới đó.

Gần trường là khu dân cư, có mấy con hẻm sâu, ngày thường ít người qua lại, ngay cả học sinh đi qua cũng tăng tốc bỏ đi.

Hôm nay đến lượt Kỷ Tử Nhiên trực nên khi bước ra thì trời đã nhá nhem tối.

Cả hai đều im lặng trong suốt quãng đường, người đi bộ trên con đường chính thưa dần và nhiều xe ô tô bị tắc nghẽn từ xa vì vụ tai nạn.

Đi qua một con hẻm dài, lỗ tai Kỷ Cửu mơ hồ nghe thấy một tiếng" Cứu mạng "truyền đến, trong nháy mắt biến mất ở trong vực sâu.

Kỷ Cửu khuỷu tay thọc thọc Kỷ Tử Nhiên và nói:" Bát ca, anh có nghe thấy ai đó kêu cứu không? "

Kỷ Tử Nhiên tháo tai nghe Bluetooth xuống, trên mặt lộ ra một tia không kiên nhẫn:" Cái gì? Không nghe thấy. "

Hôm nay cậu bị giáo viên tiếng Anh bắt lại để trả bài từ vựng, kết quả là anh sai một nửa trong số mười từ, bị giáo huấn một hồi, tâm tình lúc này không được tốt.

Cuối cùng, sau khi tan học, chạm vào điện thoại muốn nghe nhạc để giải tỏa cơn bực bội của mình, kết quả Kỷ Cửu lạnh lùng ngắt lời anh, tính khí bạo lực của Kỷ Tử Nhiên không thể dập tắt ngay được.

Giọng điệu rất không thân thiện.

Kỷ Cửu phụng phịu nhìn anh và tức giận đi về phía trước.

Chưa bước được mấy bước, trong lòng đã cảm thấy có gì đó không ổn, giọng nói vừa rồi còn có chút quen thuộc, Kỷ Cửu dừng lại, kéo Kỷ Tử Nhiên lại.

Vừa đi vừa gọi cảnh sát, đồng thời giải thích kỹ địa chỉ và tình hình.

Khúc Tình mới nhắc mấy ngày trước rằng gần đây có rất nhiều bọn côn đồ chặn đường, cướp của, bây giờ trời gần tối, đúng là thời cơ tốt để ra tay, không biết là mấy bạn trong lớp nào xui xẻo bị chặn đường.

Vào trong hẻm, Kỷ Cửu quay đầu nhìn xung quanh, trong góc tình cờ có một đống gạch của công nhân xây nhà, cô cũng không có chút suy nghĩ nên đã nhặt một mảnh khối gạch.

Lúc Kỷ Tử Nhiên nhìn thấy cô cầm gạch, đột nhiên thấy không ổn, động tác của Tiểu Cửu có chút đáng sợ!

Không có thời gian suy nghĩ nhiều, ngay khi nắm được cổ tay cô, thấp giọng khiển trách:" Làm gì vậy, tạo phản hả? Cái này tùy tiện để cho em chơi đùa sao? Định giết hay phóng hỏa? "

Kỷ Cửu hung hăng quay đầu nói:" Cứu người! Anh tại sao lại nói nhảm nhí như vậy? Mấy năm nay không phải ông nội đã bố trí huấn luyện viên dạy karate cho anh sao? Đợi lát nữa đừng làm cho em thấy thất vọng. "

Cô nghe thấy giọng nói vừa rồi, là Chu Tư Dĩnh.

Lần trước Chu Tư Dĩnh không đạt thành tích tốt trong kỳ thi và cô chỉ qua mức trung bình môn toán. Hôm nay, sau khi tan học, Lý Lôi đã gọi điện đến văn phòng phụ đạo cho một mình cô, cô cũng về muộn, hơn nữa cha mẹ cô thường xuyên không có ở nhà, cho nên rất nhiều lần đi về nhà một mình.

E rằng những tên côn đồ đó đã ngồi xổm rất lâu, chúng theo dõi Chu Tư Dĩnh.

Kỷ Cửu ổn định tâm trí, bóp chặt viên gạch trong tay, Kỷ Tử Nhiên thấy tình hình quả thực không ổn, anh vội vàng bước nhẹ theo cô, cầm lên một cục gạch.

Trong hẻm ó một góc khuất, Kỷ Cửu bám vào vách tường, thăm dò nhanh chóng kiểm tra tình hình cụ thể, Chu Tư Dĩnh bị bốn năm tên côn đồ vây quanh, nắm chặt ví tiền không buông.

Sau một hồi vật lộn, dây buộc tóc của cô bị đứt, tóc cô rớt xuống tán loạn, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi.

" Tôi không có tiền, các người buông ra! Nếu không buông, tôi sẽ gọi cảnh sát! "

Một thanh niên tóc vàng tầm hai mươi tuổi khinh khỉnh nhổ nước bọt:" Hừ! Gọi cảnh sát? Thứ đó có thể khống chế bọn tao sao? Đừng con mẹ nó nhảm nhí, đưa ví cho bọn tao rồi đi! "

Chu Tư Dĩnh cố nén nước mắt, mười ngón tay siết chặt chiếc ví, dùng sức đến trắng bệch:" Tôi đã nói với các người nhiều lần rồi, trong ví không có tiền! "

" Mẹ mày! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"Bên cạnh là gã đại ca lưu manh vạm vỡ đang sốt ruột, cánh tay xăm trổ đầy mình, hắn đã ở đây lãng phí rất nhiều thời gian với con bé này, nếu trong ba phút không trị được, chỉ sợ cảnh sát sẽ tới.

Hắn vừa mới ra tù, hắn không muốn vào lần thứ hai.

Nghĩ như vậy, tay cầm cây gậy giơ lên cao, thanh gỗ xẹt qua bức tường màu trắng, mang theo tiếng kéo kéo xé xé đặc biệt chói tai.

Chu Tư Dĩnh tuyệt vọng nhắm mắt lại, lấy tay che đầu, nước mắt lưng tròng, phun trào ra.

Những giây tiếp theo, cơn đau trong tưởng tượng đã không ập đến.

Trước mặt, người đàn ông cao tám thước mạnh mẽ ngã xuống đất, bụi tung tóe đầy trời..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK