Cho đến nay, cô đều làm rất tốt, mỗi lần cùng bố đi dự tiệc, mẹ cô đều vuốt ve đầu cô và ôn nhu khen cô hiểu chuyện nghe lời.
Ngay cả khi đối mặt với cái gọi là hư vinh và kiêu ngạo đó, cô vẫn có thể giữ thể diện và mỉm cười, nhưng không hiểu sao giữa rất nhiều người, cô chỉ nhìn thấy Kỷ Cửu chính là không vừa mắt, ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Hai năm trước, Triệu Ngâm Kỳ được đưa đến bữa tiệc sinh nhật của Du Tinh Tinh, con gái nhà họ Du, cô đã nhìn thấy Kỷ Cửu từ xa, lúc đó cô ấy đang mặc một bộ váy dạ hội màu trắng với một chiếc vòng cổ pha lê lấp lánh trên cổ. Dưới ánh mắt của mọi người, thoải mái nói chuyện và cười đùa với Du Tinh Tinh.
Vì vậy, vào ngày đó, khi Mẫn Xuyên báo danh khai giảng, người khác có thể không biết, nhưng cô lập tức nhận ra gương mặt quen thuộc và nhóm nhân vật lớn làm bạn đi cùng Kỷ Cửu.
Trong ánh ban mai màu da cam, cô ấy tựa như chúng tinh phủng nguyệt, cùng gia đình vây quanh bước xuống xe, trong suốt thời gian đó, cô cầm một chồng sách khó khăn đi qua, người phía trước tư thái lượn lờ, người phía sau thì khiêm tốn và ngượng ngùng, tương phản rõ rệt.
Mẹ cô vẫn đang chiến đấu để bảo vệ địa vị của cô, cha cũng đang nỗ lực để củng cố quyền lực của mình.
Chỉ có một mình cô, Triệu Ngâm Kỳ, luôn đơn độc, luôn mang theo những ánh nhìn sắc bén của những người xung quanh, sống ở trên kim tự tháp Lạc thành như đi trên lớp băng mỏng.
Nhưng ngày đó, cô nhìn thấy Kỷ Cửu, Cửu công chúa của Lạc thành được người ta nhắc đến nhiều lần ở bên tai cô, mọi người đều nói cô ấy nhận được hết ba ngàn sự sủng ái, khen cô ấy thông minh lanh lợi, tán thưởng cô ấy là một người linh hoạt nhạy bén, dường như không có ai nói một lời xấu xa gì về cô ấy.
Triệu Ngâm Kỳ cắn môi, trốn trong góc của tòa nhà dạy học, nhìn nhà họ Kỷ đưa Kỷ Cửu rời đi một lần nữa, sự cưng chiều tột độ nâng niu trong lòng bàn tay khiến đôi mắt của cô đau nhói và sinh ra một cổ cảm giác ghen tị. Không tự chủ được ùa về tim.
Có lẽ giống như Quý Nhã Nam đã từng nói, trên đời này, luôn có một số người từ trường bất hòa và không bao giờ có thể cùng tồn tại.
Ví dụ như cô và Kỷ Cửu.
"Kỷ Cửu." Triệu Ngâm Kỳ hít sâu một hơi, "Cậu có dám thề rằng cậu vừa rồi không có nói xấu tôi?"
Kỷ Cửu liếc cô một cái: "Tôi không bao giờ nói lần thứ hai."
"Thôi được rồi, mọi người đều lui một bước, trời cao biển rộng, nếu lần sau bị tôi bắt được nhược điểm, chúng ta sẽ cùng nhau tính toán món nợ mới và cũ!" Triệu Ngâm Kỳ hất cằm cao ngạo nói, nhưng đôi mắt sưng đỏ bán đứng cô, nhìn thấy được sự yếu ớt và không cam lòng.
Kỷ Cửu thậm chí không muốn nói chuyện với cô ấy lần này, vỗn dĩ cho rằng cô ấy rất buồn về chuyện xảy ra trong lớp lần trước, bây giờ thì đã hiểu mối quan hệ giữa Triệu Ngâm Kỳ và Quý Nhã Nam, cô càng không muốn gặp cô ấy nữa.
Sau sự cố vừa rồi hai người đã hoàn toàn xé rách da mặt, Triệu Ngâm Kỳ cũng không hy vọng Kỷ Cửu sẽ nói cái gì nữa, lau nước mắt, xoay người rời đi, bóng dáng rất giống con khổng tước kiêu ngạo, mang theo khí thế không chịu thua.
Ôn Mặc lạnh lùng nhìn Triệu Ngâm Kỳ đi về chỗ ngồi, khóe miệng giật giật, đầu lưỡi áp vào hàm răng sau, bút lông màu đen trong tay xoay nhanh.
Hắn nhớ rõ nhà họ Triệu là một gia tộc chỉ mới nổi lên gần đây, cũng không có tiếng tăm gì, mấy năm gần đây vì đáp trên con tàu lớn của nhà họ Quý, coi như là diều gặp được gió, bình bộ thanh vân. *
*Bình bộ thanh vân: Một bước lên mây.
Chỉ là Quý gia nguyên bản đã là nỏ mạnh hết đà*, ốc còn không mang nổ vỏ ốc, không ngờ rằng vẫn còn sức lực để giúp những người khác?
*Nỏ mạnh hết đà: Thế lực suy yếu.
Ôn Mặc trầm tư trong chốc lát, đem ba chữ "Quý Nhã Nam" trong miệng đọc qua mấy lần, cuối cùng trong đầu mơ hồ có ấn tượng, vừa vặn có thể nhớ đến cái tên cả khuôn mặt.
Nghiêm túc mà nói, hai người khoảng năm sáu năm đã không gặp nhau, lần trước gặp mặt cũng chỉ là nhìn lướt qua, Ôn Mặc ngày đó đến biệt thự của Kỷ gia để tìm Kỷ Cửu chơi, tự nhiên không cố ý đi đến thăm Quý gia, lời nói cũng chưa nói ra, hừng hực mà lao lên xe phóng đi.
Trong suốt nhiều năm như vậy, hắn gần như đã quên mất người bạn chơi cùng thời thơ ấu của mình, bây giờ đột nhiên được nhắc tới, hắn vẫn có chút kinh ngạc.
Ánh mắt của Ôn Mặc hơi lạnh, khóe mắt càng ngày càng lạnh, nhưng trong sâu thẳm, Quý Nhã Nam tại sao có mối quan hệ với Tiểu Cửu? Hắn nhớ không lầm, hai người hẳn là những người xa lạ còn chưa từng gặp mặt, một khi đã như vậy, người đó tại sao lại sinh ra địch ý nồng đậm đến vậy?
Suy nghĩ có chút rối rắm, chân mày của Ôn Mặc nhíu càng lúc càng chặt, mà bên cửa sổ, Kỷ Cửu lại vô thức ngủ say.
Cô suy nghĩ rất đơn giản, có câu nói gọi là "giặc tới thì đánh", nước lên nâng nền, giờ phút này dùng lên trên người cô rất đúng lúc.
Hiện tại, cốt truyện chính vẫn chưa bắt đầu hoàn toàn, nhưng các dấu hiệu đã được hé lộ mờ nhạt, nữ chính thực sự vẫn chưa xuất hiện, cô cân nhắc lại nhiều quá cũng làm cho tâm trạng không được thoải mái.
Điều duy nhất cô có thể làm bây giờ chính là chờ đợi.
Con cờ đã được xuất quân, tướng quân cũng sẽ xuất quân ra sớm thôi.
Cô cần phải chờ xem điều gì sẽ xảy ra sau khi nam nữ chủ chạm mặt nhau, cô muốn đánh cuộc một phen, đánh cuộc rằng cái cốt chuyện chết tiệt này đã bị cô thay đổi.
Đương nhiên, cô biết rõ vấn đề mấu chốt không phải là Quý Nhã Nam, mà là Ôn Mặc.
Nhân vật nam chính được hào quang bao phủ trong toàn văn này.
Cô không phải là một kẻ ngốc, có thể thấy rằng Quý Nhã Nam có thể đã bị cô đắc tội quá mức ở trong thời điểm nào đó, nếu không, cô ấy đã không hao tổn tâm cơ khi đưa Triệu Ngâm Kỳ ra, cho nên co điều đem hết tiền đặc cược đè lên trên người của Ôn Mặc.
Đánh cược xem bánh xe tình bạn khổng lồ bao năm qua của họ có thể chống chọi được với sóng gió hay không.
Nếu nói con thuyền tình bạn bị lật, cô không còn cách nào khác đành phải thừa nhận và nghĩ cách khác.
Kỷ Cửu gối tay nằm, nghĩ tới thật sự mình bước vào bước đường cùng, cùng lắm thì cô kéo vali ra nước ngoài để tránh đầu sóng ngọn gió, sau khi mọi chuyện hết thảy đều được lắng xuống, cô sẽ trở về Trung Quốc để làm tiểu thư tiêu sái Kỷ Cửu. Đó có lẽ không phải là một cách tồi.
Tóm lại, đi từng bước xem một bước, xe đến núi ắt có đường, liễu ánh hoa tươi* gặp được thôn làng cứu giúp thì sao.
*Liễu ánh hoa tươi: Hy vọng.
* * *
Giữa trưa ăn cơm, Kỷ Cửu, Ôn Mặc và Kỷ Tử Nhiên gặp nhau trong nhà ăn.
Vẫn có nhiều học sinh ở trong nhà ăn như mọi khi, nhộn nhịp và một số cửa sổ xếp hàng đã bị chặn.
Tiết học cuối cùng vào buổi sáng của Kỷ Tử Nhiên là giáo dục thể chất, giáo viên thể dục thường cho lớp tan học sớm hơn năm phút, vì vậy anh ấy đã tranh thủ lúc nhà ăn không có ai, đến đây sớm để dành chỗ.
Kỷ Cửu ngồi vào chỗ của Kỷ Tử Nhiên, nhìn chỗ trống không bị người khác giật lấy, Kỷ Tử Nhiên và Ôn Mặc phụ trách đi mua cơm.
Khi cả hai bưng cơm trở về, Kỷ Cửu đã lấy giấy lau sạch đũa lần nữa, Kỷ Tử Nhiên đem mâm đồ ăn đưa tới trước mặt cô, trong nhà ăn mở ra khí lạnh, anh ta vẫn như vắt chảy mồ hôi: "Tiểu Cửu, bên trong khoai tây kia có một vài miếng cà rốt, em không thích thì nói, đợi lát nữa lấy ra là được."
Kỷ Cửu cầm chiếc đũa lên, gật gật đầu, cô không thích ăn cà rốt và nấm, đây là điều mà người trong Kỷ gia ai cũng biết.
Kỷ Tử Nhiên vừa mới kết thúc tiết học thể dục, thể lực tiêu hao rất nhiều, lúc này nhìn thấy đồ ăn thơm phức, anh không thèm đếm xỉa đến hình tượng, mở miệng ra ăn ngấu nghiến.
Im lặng một lúc.
Kỷ Cửu không cố ý gắp từng miếng cà rốt ra. Đầu bếp trong nhà ăn thật sự rất giỏi cắt cà rốt. Cà rốt được cắt như sợi liễu và rất khó tìm. Vì vậy, Kỷ Cửu mỗi lần hạ đũa xuống đều tận lực bỏ chúng qua sang một bên, bên trong chỉ có khoai tây mềm.
Thấy vậy, Ôn Mặc nhấp môi, âm thầm thu tay lại đang định giúp cô lựa đồ ăn.
Sau khi yên lặng ăn một lúc, hai nam sinh ngồi bên cạnh nhanh chóng giải quyết bữa trưa, thu dọn bát đũa rời đi, cùng lúc đó, hai cô gái trong đại sảnh nhìn quanh một lượt thì thấy chiếc ghế đã bỏ trống, vội vàng chạy tới ngồi xuống.
Đây chỉ là một tình tiết nhỏ, Kỷ Cửu cũng không để tâm lắm, nhưng khi các cô gái ở cùng nhau, họ sẽ không tránh khỏi nói chuyện phiếm với nhau, Kỷ Cửu bị phân tâm bởi những lời bàn tán tiếp theo mà họ nói.
"Nghe nói trong lớp sắp có một bạn học mới chuyển đến."
"Bạn học mới này có gì mà hiếm lạ? Lớp chọn ở kế bên không phải mới có một bạn trong Bảng Nhãn mới chuyển đến sao?"
Khi Ôn Mặc đến báo danh, các lớp khác đều đang đọc sách buổi sáng, hắn từ cầu thang đi lên văn phòng, đi qua mấy phòng học, thu hút rất nhiều ánh mắt, đặc biệt là đám nữ sinh như sói tựa hổ.
Hắn bất quá chỉ mất nửa ngày để vào lớp chuyên, đã truyền bá tất cả những điều nên và không nên.
Cái gì mà lớn lên đẹp trai, đạt điểm cao là Thám Hoa* trong kỳ thi tuyển sinh cao trung năm nay, những điều này hầu như năm nhất cao trung ai cũng biết và không còn là bí mật nữa.
*Thám Hoa: Dưới trạng nguyên và bảng nhãn.
"Đúng vậy, nhưng khi tớ đến văn phòng vào ngày hôm qua, tớ đã nghe thấy từ giáo viên chủ nhiệm nói rằng bạn học mới này hình như là người nhà họ Quý."
"Họ Quý?" Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa nhướng mày, nghĩ ngợi lung tung rồi nói: "Quý gì?"
Cô gái gầy hơn bên kia hiểu ngay cô ta đang nghĩ sai điều gì, liền sửa lại: "Quý trong bốn mùa, không phải là Kỷ trong giảo ti." *
*Chữ Quý và chữ Kỷ đồng âm nên dễ gây hiểu lầm.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa chợt nhận ra, liền nhếch miệng khinh thường: "Thì ra là con của tiểu tam! Còn tưởng là Cửu công chúa."
Kỷ Cửu đến Mẫn Xuyên đã giấu diếm thân phận, ngoại trừ vài người ra thì không ai khác biết hoàn cảnh thật sự của cô, đối với thế giới bên ngoài, cô chỉ được gọi là con nhà giàu bình thường, kể cả Kỷ Tử Nhiên.
Kỷ Trường Đức xuất thân trong quân doanh*. Ông ấy không thoải mái nhất với những người dựa vào gia đình để phô trương quyền lực của mình, vì vậy ông ấy đã ra lệnh cho tất cả con cháu phải học tính khiêm tốn, không chỉ để chúng học cách hòa nhập tốt hơn với các bạn cùng lớp mà còn để ngăn chúng sinh ra tâm hư vinh cùng tâm đua đòi, đến lúc đó làm cho Kỷ gia mất mặt.
*Quân doanh: Doạn trại quân đội.
Mặc dù học sinh của Mẫn Xuyên ít nhiều có vốn từ gia đình của họ, nhưng vẫn có một số ít thực sự đạt đến đỉnh cao mà kết giao được với Kỷ gia, vì vậy không có nhiều bạn bè cùng trang lứa đã nhìn thấy Kỷ Cửu và con người thật của cô, nhưng họ chỉ biết được từ cha mẹ họ rằng Lạc thành có một gia tộc đầy tiếng tăm lừng lẫy như vậy mà thôi, rất nhiều người thậm chí đến tên họ còn không biết rõ.
"Những lời này cậu đừng nói ở trước mặt cậu ấy. Cha tớ nói với tớ rằng mặc dù Quý gia đã trượt lên trượt xuống trong những năm gần đây, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, nội tình vẫn là nên đặt ở chỗ khác."
"Cậu yên tâm, tớ có thể nói chuyện riêng tư trong âm thầm, nhưng mẹ cô ấy đã làm chuyện vô liêm sỉ như vậy hơn chục năm trước. Tớ không biết tính cách của Quý Nhã Nam là như thế nào? Có lẽ cô ấy thừa kế công việc của mẹ mình, cũng là người có chút tiếng tăm."
"Có một số chuyện mà mọi người không biết, chuyện của cô ấy vẫn là của cô ấy, đừng quên, anh trai Quý Anh Hiền của cô ấy vẫn đang học năm ba!"
"Tội nghiệp học trưởng Quý, thiên đố anh tài, mới mấy tuổi mà đã gặp chuyện xấu như vậy rồi. Đổi lại là tớ, hừ! Cho dù cá chết lưới rách, đều phải đem hai mẹ con họ đuổi ra ngoài!" Cô gái tóc đuôi ngựa chọc chiếc đũa bên vực kẻ yếu.
"Được rồi, được rồi, ăn cơm đi, chuyện còn lại nói sau."
Kỷ Cửu nghe xong ngồi ở trong góc nghẹn lời mà nhìn trời, trăm cay ngàn đắng điều chỉnh tốt tâm thái hoàn toàn bị hỏng hết, này con mẹ nó thật đúng là sự kiện "Cao hứng" mà..
Ha ha ha, nữ phụ sắp gặp nữ chính rồi!
Trầm mặc một lát, vẫn chưa hết căng thẳng mà thầm nguyền rủa cái cốt truyện thần tiên chết tiệt này!
Tiểu ác ma trong lòng Kỷ Cửu hung hăng cắn khăn lau, nước mắt chảy thành sông, nếu có cơ hội trở về thế giới trước kia, nhất định sẽ đập một đống gạch vào trong truyện của tác giả, làm cho truyện tuột xuống âm bảy tám mươi điểm.
Đây là cốt truyện quái quỷ gì? Tại sao không dựa theo nguyên bản mà lại viết thành?
Nữ chủ không dám qua hai năm sau gặp lại đây mà!
Chẵng lẽ cô ta còn muốn gặp nữ phụ trước tiên hay sao?