• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

☆ Editor: Cathedral25

______

"Dạ ca ca, là ngươi sao? Ngươi tới xem ta, ngươi rốt cuộc cũng chịu quay đầu lại xem ta!" Thanh âm Cố Tử Tình bi thống khóc to lên.

"Tử Tình, ta tới rồi, đừng sợ." Dạ Lăng Vân ôm lấy cả người run rẩy của Cố Tử Tình, thương tiếc vỗ vỗ phía sau lưng y.

Chờ đến khi cảm xúc Cố Tử Tình dần dần trấn an, Dạ Lăng Vân mới chộp thời cơ, ra tiếng hỏi: "Tử Tình, ta hỏi ngươi một việc, ngươi nhất định phải trả lời ta đúng sự thật, được không?"



Cố Tử Tình nghe xong, hơi hơi sửng sốt, sau một lát, mới nhẹ nhàng gật gật đầu.

"Tốt, ta hỏi ngươi, năm ấy ta mười ba tuổi, đi Cố gia gặp được thiếu niên kia, là ngươi hay là Cố Ninh?"

Nghe được Dạ Lăng Vân hỏi chuyện, cả người Cố Tử Tình chấn động, hàm răng gắt gao cắn môi dưới, nước mắt tràn ra hốc mắt.

"Nói chuyện a, vì sao không nói lời nào? Trầm mặc là có ý tứ gì? Là ngươi hay là Cố Ninh?" Nhìn bộ dạng Cố Tử Tình không lên tiếng, Dạ Lăng Vân càng vội vàng truy vấn.

Trong lòng hắn mơ hồ đã có đáp án, chỉ yêu cầu y khẳng định.

Đầu Cố Tử Tình cúi xuống, đôi tay từ trên cổ Dạ Lăng Vân bỏ xuống, ngược lại gắt gao xoắn lấy vạt áo của mình, gian nan ra tiếng nói: "Là ta hay là y, vấn đề này, rất quan trọng sao?"

"Quan trọng, đương nhiên quan trọng."

Dạ Lăng Vân nhíu mày, không do dự nói: "Đó là người từ nhỏ ta đã định chung thân, ta cần phải biết y rốt cuộc là ai?"



"Nếu ta nói đó thiếu niên kia là Cố Ninh, ngươi bây giờ sẽ lập tức trở về bên y?" Cố Tử Tình chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhìn người trước mặt, biểu tình bi thống ra tiếng nói.

Dạ Lăng Vân nghe xong, hô hấp cứng lại, ngốc ngốc im lặng tại chỗ, trầm mặc!

Nếu thiếu niên kia là Cố Ninh? Hắn sẽ cùng Cố Ninh nối lại tình xưa sao? Đây hẳn là có vấn đề? Căn bản là không bao giờ!

Hắn đã sớm nhìn thấu gương mặt thật của Cố Ninh, nếu thiếu niên khi xưa kia thật là Cố Ninh, vậy hắn cho rằng đó là thời thiếu niên khinh cuồng, hắn không biết nhìn người tốt, hắn trải qua chua xót, trọng sinh trở về, sao lại giẫm lên vết xe đổ? Một đời này, người mà Dạ Lăng Vân hắn muốn che chở, muốn làm bạn cả đời, sẽ chỉ là Cố Tử Tình!

Nhìn bộ dạng Dạ Lăng Vân trầm mặc không nói, ánh mắt Cố Tử Tình càng ngày càng bi thương cùng tuyệt vọng, đang định mở miệng, lại bị Dạ Lăng Vân đoạt trước.

Dạ Lăng Vân một tay giữ cằm Cố Tử Tình, cường ngạnh nâng lên, đem trán mình chạm vào trán Cố Tử Tình, ánh mắt chính thức hồi phục nói: "Bổn tọa lặp lại một lần cuối cùng, từ đây sau này, Dạ Lăng Vân này, chỉ nguyện bảo hộ Cố Tử Tình muôn đời không cần lo lắng! Nếu có vi phạm, kiếp lôi oanh đỉnh, thân tử đạo tiêu."

Hắn xưng là bổn tọa mà không phải ta, việc này cho thấy, Dạ Lăng Vân đã có chút tức giận!

"Tử Tình, ngươi không thể tin ta sao? Ngươi còn nguyện ý tin tưởng ta không?"

Ánh mắt Dạ Lăng Vân bướng bỉnh mà điên cuồng, giống như dã thú bị nhốt lại, đánh liều hết thảy, không có đường để lui.

"Dạ ca ca, ta...... Ta không có không tin ngươi, ta chỉ là, chỉ là không quá dám xác nhận mà thôi, vì sao ngươi đột nhiên......" Cố Tử Tình có chút hoảng loạn, không biết nên giải thích thế nào.

"Không phải đột nhiên, ta chỉ là muốn thấy rõ chân tướng mà thôi, ta không muốn lại bị che mắt, cho nên, Tử Tình, ngươi nói cho ta, người ta muốn cưới, vốn là ngươi đúng hay không?" Đáy mắt Dạ Lăng Vân đỏ lên truy vấn.

"Đúng, Dạ ca ca, là ta, vẫn luôn là ta." Nước mắt Cố Tử Tình rốt cuộc ngăn không được, theo khuôn mặt, cằm, tích tắc chảy xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK