Thở dài nhẹ nhõm một hơi, Dạ Lăng Vân nhẹ nhàng đem người đỡ xuống đặt lên giường ngọc.
"Tử Tình đi một chút thử xem, trên cẳng chân ngươi cơ bắp héo rút rất lợi hại về sau phải thường xuyên xuống đất rèn luyện, ban đầu sẽ không quá thuận lợi bất quá Tử Tình đừng sợ vì đây là việc bình thường, chờ điều dưỡng các cơ trên đùi ngươi tốt hơn là có thể bình thường hành tẩu."
Cố Tử Tình không có đáp lời mà Dạ Lăng Vân cũng không có cưỡng cầu y mở miệng, thật cẩn thận nâng y tập đi từng bước một gập ghềnh, rồi lại dừng một chút, ở trong nhà tranh nhỏ đi một vòng lại một vòng.
Thời gian một giây lại một giây trôi qua, không khí giữa Dạ Lăng Vân cùng Cố Tử Tình cực kỳ hài hòa không có lời ngon tiếng ngọt, không cần tiêu phí tâm ý cũng rất vui vẻ, lấy trường tình làm bạn loại cảm giác này làm Dạ Lăng Vân vô cùng thoải mái.
Hắn nguyên bản là không nghĩ sẽ như thế này, dừng lại một chút càng là muốn hưởng thụ thêm nhiều một chút, nhưng ánh sáng tiên cung nơi xa đã trở nên nóng cháy rồi đến buổi trưa.
Hôm nay là ngày hắn xuất quan, còn có rất nhiều việc chờ hắn đi xử lý, nói vậy hiện tại Ngự Kiếm Cung các thuộc hạ đều vò đầu bứt tai chờ ở hắn ngoài động phủ.
Dạ Lăng Vân bất đắc dĩ ngừng lại nhíu nhíu mày, nhỏ giọng giải thích nói: "Tử Tình trong chốc lát ta còn có việc muốn đi xử lý, ngươi ngoan ngoãn ở lại nơi này, không có ta không cần xuống đất đi lại vạn nhất bị va chạm ta sẽ đau lòng."
Nghe được Dạ Lăng Vân phải đi, con ngươi Cố Tử Tình nháy mắt liền ảm đạm xuống, cúi đầu ngốc ngốc im lặng đứng tại chỗ không chịu đáp lời.
Quả nhiên, y là đang nằm mơ đã đến giờ thì mộng cũng nên tỉnh, nhưng mà y thật sự không nghĩ nhanh như vậy sẽ tỉnh lại.
Hơn hai trăm năm y vẫn luôn sống ở trong ác mộng, lần đầu tiên gặp mộng đẹp vì cái gì muốn tàn nhẫn như vậy đem y đánh trở lại hiện thực tàn khốc này?
Tay Cố Tử Tình không tự giác mà túm trên ống tay áo Dạ Lăng Vân làm như giữ lại, lại làm như không tha thứ.
Khi ý thức được mình đang làm gì y kinh hoảng thất thố muốn thu hồi tay lại, lại bị ánh mắt của Dạ Lăng Vân vừa vặn bắt được.
Dạ Lăng Vân trong lòng vui mừng, vội vàng vươn tay cầm bàn tay muốn thoát kia, cường ngạnh kéo vào trong lòng ngực.
"Tử Tình yên tâm, ta xử lý xong xuôi mọi việc lập tức liền trở về với ngươi, ngươi ngoan ngoãn chờ ta trở lại được không?"
Cố Tử Tình nguyên bản là không nghĩ đến nhưng y sợ y phủ nhận thì sau đó người nọ liền thật sự không trở lại, do dự một chút vẫn là buông tay xuống nhẹ nhàng mà gật gật đầu.
"Thật ngoan!"
Dạ Lăng Vân cao hứng, kéo y vào trong lòng ngực, hôn hôn lên cái trán bóng loáng.
Sau đó cổ tay áo vừa lật, một trận ánh sáng hiện lên, nhà tranh nhỏ liền hoàn toàn thay đổi bộ dạng.
Vốn là tường da rách nát trở nên hoàn chỉnh như mới, nguyên bản nóc nhà bị phá trở nên rường cột chạm trổ, vốn dĩ cửa sổ bị phá bố lấp kín giờ phút này được khảm thêm một phiến viêm dương khắc gỗ khắc mộc, loại linh mộc này ở Linh Võ giới ẩn chứa lực viêm dương hiện tại lại được Dạ Lăng Vân dùng để đuổi lạnh quả thực phí phạm của trời.
Phía trước giường ngọc ngàn năm đặt một phiến mộc ngàn năm dưỡng thần chế thành bình phong, dùng để định khí an thần khó có thể tưởng tượng được thần hiệu.
Một đóa hoa tản ra từng trận ấm áp thường thường nóng đến sẽ gây cháy, nhưng không khí nhà tranh lại ôn hòa, nhiệt độ tăng lên ấm áp như mùa xuân.
Dạ Lăng Vân đỡ y trở về giường ngọc, nhẹ nhàng sờ sờ đỉnh đầu tóc dài nhu thuận của y ôn nhu nói: "Ngoan ngoãn chờ ta, ta rất mau sẽ trở lại."
Nghĩ đến hắn lần này xuất quan cư nhiên là muốn cùng Cố Ninh tiện nhân kia kết làm đạo lữ, khí nóng của Dạ Lăng Vân liền ngăn không được phóng ra bên ngoài, có một số việc nên phải thanh toán.
Con ngươi Dạ Lăng Vân trợn lên, đáy mắt chợt lóe, đứng dậy vội vội vàng vàng rời đi sớm xử lý xong là có thể sớm trở về bồi Tử Tình.
Dạ Lăng Vân rời đi vội vàng hoàn toàn không có chú ý tới ánh mắt chợt ảm đảm của Cố Tử Tình phía sau hắn, vẻ mặt cô đơn nhìn bóng dáng hắn rời đi.
Cố Tử Tình chuyển động đầu nhìn nhìn xung quanh trang trí trong lòng lại chua xót lợi hại.
Đây là cái gì? Kim ốc tàng kiều sao?
Buồn cười, y tuy rằng trên danh nghĩa là chính thê nhưng kỳ thật không ai nhận ra.
Bất quá, tình trạng bây giờ đã là y nằm mơ cũng không dám hy vọng xa vời, sao còn dám yêu cầu nhiều?
Cố Tử Tình tuyệt vọng khép lại con ngươi, một hàng nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.
Y nên học được thấy đủ, không phải sao?